Tình Yêu Cũ Thức Tỉnh

Chương 24




Daisy vẫn giữ tư thế vừa đi vừa cúi đầu nhìn điện thoại tiến lên phía trước, được một đoạn, kẻ đó vẫn ở sau lưng. Cô nhếch mép cười, người của K không rảnh đến mức theo dõi cô lâu như vậy. Hay là cô gặp phải kẻ cướp?

Thật là… buồn cười.

Daisy ngán ngẩm thở dài, chẳng biết kẻ không sợ chết nào đụng phải cô.

Nghĩ vậy, cô dừng bước, giả vờ nghe điện thoại, ấn chiếc di động vào tai. Cô lắng nghe xung quanh, đêm hôm khuya khoắt, hai bên đường chẳng có người, chỉ có bóng đèn đường ảm đạm và bóng của chính cô.

Con đường nhỏ ở ngoại ô, cô gái đi một mình trong đêm với chiếc điện thoại đắt tiền, quả là mục tiêu ngon lành cho kẻ cướp.

Kẻ theo sau quả thật to gan, dám bước nhanh về phía cô, có vẻ hắn cũng thuộc dạng tay chân nhanh nhẹn.

Khi cảm thấy kẻ kia gần kề cổ mình, Daisy quay ngoắt lại, giữ tư thế kẹp điện thoại giữa vai và tai, một tay cho vào túi, tay còn lại cầm khẩu súng đen bóng. Cô đứng đó, nở nụ cười, dáng vẻ trang nhã mà quyến rũ đầy sức hút.

Daisy vốn định quay lại nói rằng, thật đáng tiếc thưa ngài, tôi không có tiền nhưng đạn thì còn không ít.

Nhưng cô không thể thốt ra lời nào.

Người đang đứng trước mặt cô là Lục Viễn Kha, hơn nữa vẻ ngoài anh vô cùng lôi thôi nhếch nhác. Dường như anh vừa vật lộn để thoát ra từ nơi nào đó, tóc tai rối bù, ống quần bị ướt đến một nửa, chân bết đầy bùn.

Lục Viễn Kha giơ hai tay lên, lùi về sau vài bước và cố tình làm vẻ mặt sợ hãi. Cánh tay cầm súng của Daisy khẽ run, cô trân trân nhìn anh một hồi lâu, tới mức Lục Viễn Kha hơi ngại, vội vàng giải thích. Cuối cùng Daisy cất súng, anh im bặt. Cô quay đầu bước đi, không nói một lời.

Lục Viễn Kha gọi với phía sau: “Daisy, anh gặp tai nạn giao thông trên cầu, bị bố bắt về nhà… Không phải anh cố ý biến mất! Anh vừa thoát khỏi vòng vây của bố để đi tìm em. Dẫu thế nào… à, dẫu thế nào thì em cũng phải cho anh mượn chỗ để tắm cái đã chứ?”

Trong màn đêm, dáng Daisy nhìn từ phía sau vô cùng cuốn hút. Từng bước chân của cô như mũi kim đâm vào trái tim Lục Viễn Kha. Thấy Daisy không có ý định dừng chân, giọng anh chùng xuống, trở nên đặc biệt nghiêm túc: “Thừa nhận đi, anh bị nhốt nhiều ngày như vậy, nếu muốn đi em đã đi từ lâu rồi, tại sao còn đợi ở đây?”

Daisy dừng bước.

Hai người đứng cách nhau một trăm mét. Một lúc rất lâu sau, Daisy mới quay đầu lại nói: “Lục thiếu gia đã đến tận nơi rồi còn cần tôi mời nữa không? Ở đây sau mười hai giờ là chẳng còn nước nóng nữa.”

Lục Viễn Kha cười, chạy vụt tới bế bổng Daisy.

Hai người xoắn lấy nhau từ cầu thang lên phòng. Lục Viễn Kha đè Daisy lên cửa, cô cố đẩy ra để tìm chìa khóa nhà song anh không buông tay. Tiếng lạch cạch mở cửa cực kỳ đáng ghét. Lục Viễn Kha bực mình, giật lấy chìa khóa mở cửa căn phòng, sau đó ôm cổ cô, hôn từ trên xuống.

Căn phòng nhỏ tối om, hai người đứng ở thềm cửa đã thấy chật chội, song Lục Viễn Kha có cảm giác sợi dây thần kinh bị kéo căng của anh bấy lâu giờ đã được thả lỏng.

Mọi thứ đã trở lại, đó là cảm giác thuộc về một ai đó mà anh không thể cắt nghĩa rõ ràng.

Lục Viễn Kha xúc động đến mức chẳng còn giống một tay chơi, thậm chí run lên khi hôn cô. Daisy không nhịn được, phì cười, đẩy đầu anh ra, giơ tay lần lên tường tìm công tắc điện. Nhưng Lục Viễn Kha lại áp sát, cắn vào tai cô. Bàn tay Lục Viễn Kha chạm vào da Daisy, vuốt ve uốn lượn, xoa xuống dưới và chạm phải khẩu súng cứng đờ, rất không hợp với không khí lúc này. Anh rút súng, tiện tay ném vào một góc nào đó làm phát ra một loạt tiếng ồn.

Daisy cười khẽ, “Lục thiếu gia không sợ cháy nổ sao, chết bên cạnh em chẳng phải điều vẻ vang gì.”

Lục Viễn Kha càng lấn tới, dường như không thể đợi vào đến phòng ngủ. Giọng anh vang bên tai cô đầy đê mê: “Vậy cứ để… ta chết cùng nhau đi.”

Đây chính là người đàn bà của Lục Viễn Kha, một kẻ thanh danh bê bối, lại hơn tuổi anh. Cho dù vì dính dáng đến cô mà bị truy sát đến mức suýt bỏ mạng ở sông Thái Giang, cho dù tất cả mọi người phản đối, tình yêu anh dành cho cô vẫn không thay đổi.

Lục Viễn Kha từng nghĩ, chắc hẳn Daisy đã ra đi, cô chưa bao giờ tin hai người có thể ở bên nhau. Daisy giả dối với bất kỳ ai, nồng nàn say đắm bên bất kỳ gã đàn ông nào nhưng lại lạnh lùng xa cách với riêng anh, không chịu cho anh một chút dịu dàng.

Vậy mà rốt cục cô vẫn ở đây, câu trả lời đã rất rõ ràng.

Càng nghĩ vậy, Lục Viễn Kha càng không thể kiềm chế, trở nên đê mê, tràn đầy khao khát. Anh ôm chặt người phụ nữ, thầm thì trong căn phòng tối: “Sáng mai anh đưa em đi.”

Từ nãy đến giờ, Daisy nửa muốn đẩy Lục Viễn Kha nửa lại buông lơi, nghe câu nói đó, cô hốt hoảng chặn bàn tay anh. Đây là lần đầu tiên cô thẳng thừng từ chối Lục Viễn Kha khi hai người nồng nàn bên nhau.

Daisy nắm tóc anh, muốn anh buông mình ra nhưng dường như người đàn ông rất sợ cô mở lời, ôm hôn cô tới tấp, không để cô có cơ hội thoát khỏi vòng tay.

Daisy dở khóc dở cười, đành nói to: “Lục Viễn Kha! Anh bình tĩnh lại một chút… Anh nghe này, lúc này không được… Em có chuyện cần nói với anh…”

Vừa dứt lời, căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng bước chân.

Ngoài họ ra, trong phòng còn có người khác.

Hai người dừng động tác, Daisy muốn rút súng theo phản xạ nhưng sực nhớ nó đã bị Lục Viễn Kha ném đi đâu đó ngay từ lúc mới vào phòng.

Bóng điện được bật lên, một gã đàn ông ngồi ung dung trên sofa.

Ánh mắt Lục Viễn Kha trầm xuống, sắc mặt cũng không tươi cười cợt nhả như thường ngày. Một cách vô thức, anh đẩy Daisy ra sau lưng mình. Cửa chính bỗng bị kẻ nào đó ngoài kia mở ra, năm, sáu gã đàn ông bước vào, dồn ép Lục Viễn Kha và Daisy trong chính phòng khách của cô.

Lục Viễn Kha liếc một loạt, quay đầu nhìn gã đàn ông trên ghế, “Đường Diệp, thủ đoạn của mày ngày càng hèn hạ. Lần trước thuê người tông tao suýt chết, lần này đã nhục đến mức phải trèo cửa sổ hả?”

Gã đàn ông ăn mặc chỉnh tề, mặt không lộ biểu cảm đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đến đây là để tìm cậu hợp tác, xử lý xong thằng em trong nhà, tôi đảm bảo sẽ làm cho Lục tướng quân chấp nhận để cậu được cưới cô gái này.”

Lục Viễn Kha vốn đã tính toán trước, khẽ hất lông mày, nhếch mép hỏi: “Mày định thuyết phục bố tao như thế nào?”

“Lục thiếu gia là người thông minh, lão già Đường Viễn Sơn đã bị nhốt trong nhà cổ, chỉ cần Đường Tụng biến mất, tôi sẽ làm chủ mọi thứ của nhà họ Đường, rồi tôi sẽ xử lý gọn ghẽ đám già nua trong nhà.” Đường Diệp chỉ thẳng vào Daisy, tiếp tục nói với vẻ cao ngạo, uy hiếp: “Cô ta sẽ là em gái tôi, sẽ đường đường chính chính là người nhà họ Đường, như thế Lục tướng quân còn có lý do nào mà ngăn cấm?”

Daisy nghiêng người tựa vào góc tường, cười khinh bỉ, “Anh đã điều tra ra tôi là người của ai, xem ra anh thật sự đi đến đường cùng, nếu không sẽ chẳng nghĩ đến cách tồi tệ như thế.”

“K?” Đường Diệp vẫn ngồi thẳng thớm, giọng điệu không hề thay đổi, rất cứng nhắc và vô cảm. “Mục đích của chúng tôi giống nhau, đều muốn giải quyết một kẻ. Cô không phải sợ K, tôi có thể tới đây ra điều kiện với hai người thì chắc chắn đã chuẩn bị kỹ.”

Sắc mặt Daisy thoáng thay đổi.

Lục Viễn Kha biết rõ đối phương đến vì cái gì nhưng muốn kéo dài thời gian, liền lấy cớ hỏi tiếp: “Tao bị nhốt vài ngày nhưng vẫn biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, mày đã bị Hội đồng quản trị đình chỉ chức vụ, còn định hợp tác với tao như thế nào?”

Trong thế giới của Đường Diệp chỉ có sự cướp đoạt và khống chế người khác, hoàn toàn không có lòng kiên nhẫn thỏa hiệp. Hắn hơi nhấc tay lên, lập tức có kẻ chĩa súng về phía Daisy.

“Mày dám!”

“Lục thiếu gia đừng hồ đồ làm chuyện ngu ngốc, mạng sống của cô ta được quyết định chỉ bằng một câu nói của cậu thôi.” Đường Diệp đứng dậy, tì ngón tay lên thanh vịn ghế sofa, “Cậu cùng hội cùng thuyền với thằng em tôi nên chắc chắn biết mọi việc của nó. Nó sai Ngải Lợi Lợi tạo chứng cứ đổ vạ tôi rửa tiền, lại nắm trong tay thông tin đường dây buôn lậu. Ngoài ra, tôi cần danh sách những kẻ mà hắn bí mật bố trí theo dõi tôi… Nói tóm lại, Lục Viễn Kha, lấy tất cả của Đường Tụng để đổi lấy mạng của cậu và cô ta, không lỗ đâu.”

Lục Viễn Kha không vội trả lời, khẽ nghiêng đầu nhìn Daisy ở cách anh vài bước.

Đối phương cảm nhận được ánh mắt của anh, tựa thẳng vào chiếc lò sưởi nhỏ phía sau, nở nụ cười. Rồi cô nhìn anh, hất cằm hỏi: “Anh có thích bị người ta uy hiếp không?”

Lục Viễn Kha cũng cười, ngán ngẩm lắc đầu nói: “Đương nhiên là không rồi.”

Hai người nhìn nhau, không nói thêm gì nữa. Daisy tựa lưng vào thành lò, tay chống lên mặt bàn đá cẩm thạch. Vốn mặc váy dài kín đáo, song tư thế này khiến lớp vải ôm sát thân hình cô, để lộ đường cong cơ thể. Giữa hoàn cảnh nguy hiểm, cô vẫn quyến rũ mê hồn.

Ngoài Đường Diệp giữ nét mặt vô hồn, mấy gã đàn ông trong phòng đều dán mắt vào Daisy, có vẻ chúng đều hằng mong mỏi được trông thấy cô nàng Hồ Điệp.

Cô như con bươm bướm chập chờn nơi vách núi cheo leo, muốn tới gần có nghĩa là phải chấp chới giữa sự sống và cái chết. Nhưng bản tính đàn ông ưa mạo hiểm, vì thế cô là nỗi khát khao của họ.

Daisy hờ hững nhếch hàng lông mày như đang trêu ngươi mọi ánh mắt. Cô vô cùng sành sỏi trong việc này, luôn biết điều tiết sao cho vừa đủ để khiến người ta say sưa mất kiểm soát. Cùng lúc đó, ngón tay sau lưng cô khẽ dờ dẫm lên trên, ý đồ không hề lộ ra trên khuôn mặt.

Vừa rồi là không khí tuốt kiếm giương cung căng thằng, vậy mà giờ đã có sự thay đổi. Cô nàng Hồ Điệp quả là danh bất hư truyền. Cô ta giống như yêu tinh, chẳng trách Lục Viễn Kha bao nhiêu năm nức tiếng làng chơi, giờ đây ngoan ngoãn nằm gọn trong tay cô.

Thấy phòng khách yên ắng, Đường Diệp chau mày, nói với giọng điệu cứng rắn hơn: “Lục Viễn Kha, tôi đếm đến ba, cậu không đồng ý, súng sẽ nổ.”

Câu nói đó khiến tên cầm súng cảnh giác hơn, chỉ cần hắn ấn khẽ, cô nàng Hồ Điệp nghiêng nước nghiêng thành lập tức chết thảm.

Lục Viễn Kha nín thờ, mắt nhìn mũi súng, chân lùi lại một bước. Cùng lúc đó, tay Daisy đã chạm được vào đồ vật đặt trên bàn. Đó là con dao kiểu đời Đường nguy hiểm, chỉ có điều… nó bị che bởi chiếc áo ngực bằng ren mà cô tiện tay ném.

Đường Diệp lạnh lùng đếm đến ba, Lục Viễn Kha vẫn chưa nói gì. Đường Diệp nhìn về phía Daisy, dường như đã hết kiên nhẫn, ra lệnh cho thuộc hạ: “Bắn!”

Chẳng hề có tiếng súng.

Kẻ cầm súng nghe mệnh lệnh, chuẩn bị ra tay nhưng liền đó, hắn trợn mắt nhìn nửa cánh tay mình bị chém đứt. Lực của mũi dao quá mạnh khiến hắn gần như chưa kịp kêu thét máu đã tóe ra. Tình thế lật ngược trong chớp nhoáng.

Mùi máu tanh lan ra trong phòng, thuộc hạ của Đường Diệp không kịp phản ứng.

Daisy đứng nguyên chỗ cũ, dáng vẻ vẫn rất yêu kiều, chỉ có điều ánh mắt mấy gã đàn ông nhìn cô như nhìn yêu tinh rắn rết.

Lục Viễn Kha né đòn của một gã đứng gần, nhanh nhẹn nhặt khẩu súng dưới nền nhà, chỉ vào Đường Diệp nói: “Bây giờ có lẽ chúng ta nên thương lượng lại từ đầu nhỉ?”

Đường Diệp nhìn máu đổ dưới sàn, mặt không lộ cảm xúc. Chỉ một cái liếc mắt, lập tức có người bịt miệng kẻ bị thương, tránh để hắn tiếp tục kêu rên. Hai bên chĩa súng vào nhau trong không gian chật hẹp. Đường Diệp đứng yên nhìn hai đối thủ.

Lục Viễn Kha một tay kéo Daisy lại gần, tay kia vẫn giữ tư thế chĩa vào Đường Diệp. Hai bên đều hiểu lúc này tuyệt đối không thể manh động.

“Thương lượng? Lục Viễn Kha, không muốn hợp tác thì đừng trách tôi không khách khí với cậu.”

Daisy với chiếc áo ngực, lau vết máu dính trên đầu ngón tay rồi nói với giọng uể oải: “Đương nhiên, Đại thiếu gia mang bao nhiêu người đến đây… chỉ có điều vị này…”, đang nói, cô dí đầu ngón tay trên vai Lục Viễn Kha, đi một vòng rồi tựa lên vai anh, nở nụ cười, “Vị này dù chẳng vượt nổi bức tường thì cũng là con trai duy nhất của Lục tướng quân. Nếu hôm nay anh ấy bị trầy xước gì, Đại thiếu gia nghĩ xem… liệu tướng quân có bắt anh phải đền mạng?”

Đến lúc đó, sự việc chẳng còn dừng lại ở vấn đề đấu đá trong nội bộ nhà họ Đường. Nếu họ Lục xen vào, Đường Diệp khó mà sống yên ổn.

Thắng thua đã được định đoạt, ánh mắt người đàn ông kiêu ngạo nhìn thẳng Daisy, một lúc khá lâu sau mới giơ tay ra hiệu thuộc hạ bỏ súng xuống.

Khi đám người bước ra, Đường Diệp đi qua Daisy bỗng dừng lại.

Lục Viễn Kha che người cô, Daisy ra hiệu không vấn đề gì. Cô bước lên trước, nhìn gã đàn ông mặt lạnh như tiền, cảm thấy hắn có điều muốn nói.

Giọng trịch thượng của Đường Diệp khiến người khác khó chịu: “Hắn đang săn lùng cô, nếu không về nhà, cô tự biết hậu quả.”

Daisy rùng mình, hỏi nhỏ: “K muốn làm gì?”

Đường Diệp không đáp lại, tiếng cười gằn phát ra từ hành lang tối om, dường như hắn rất khoái chí.

Daisy nắm chặt tay, đóng sập cửa lại. Lục Viễn Kha tìm kiếm gì đó phía sau lưng cô. Anh tắt điện, vơ vội vài bộ quần áo, cầm chìa khóa, kéo cô chuẩn bị rời đi.

Không thể tiếp tục ở lại nơi này.

Nhưng Daisy chẳng có phản ứng gì, chỉ tựa trán lên cánh cửa, thở dốc.

Lục Viễn Kha bật đèn chùm ở thềm cửa, dưới ánh điện vàng dịu, nhận thấy sắc mặt Daisy rất xấu. Anh lo lắng, tưởng cô bị thương ở đâu. Nhưng Daisy lắc đầu quầy quậy, chỉ về phía vết máu ghê sợ sau lưng mình, nói rất khẽ: “Mùi khó chịu quá, bỗng dưng em hơi… mệt.”

Daisy buồn nôn mỗi lúc một nặng hơn. Thấy Lục Viễn Kha lo lắng cuống quýt, cô kìm nén mọi nỗi niềm, đưa tay cho anh nắm, lắc đầu bảo: “Đi thôi, em không sao.”

Hai người vội vã xuống tầng, Lục Viễn Kha đi trước, nắm chặt tay Daisy. Cô bịt miệng, cố ngăn cảm giác nôn nao.

Lục Viễn Kha dừng chân, đứng dưới đất, ngước đầu nhìn Daisy còn trên bậc thang. Cô hôn anh, nói mơ màng bên môi: “Anh có sợ bị truy sát không? Chịu cảnh sống ngày nào hay ngày đó, luôn gặp tình huống bất ngờ nguy hiểm… Không thể sống lâu ở một địa điểm…”

Lục Viễn Kha không trả lời, chỉ thở dài.

Daisy trong lòng lo sợ, lại hỏi anh: “Em chỉ có thể mang tới cho anh những điều đó.”

“Em đừng nghĩ anh vượt tường không nổi có được không?” Lục Viễn Kha buồn cười, định nói tiếp song bị Daisy bịt miệng, nụ cười tắt trên môi anh. Vẻ mặt người phụ nữ trước mắt rất nghiêm túc, da dẻ cô xanh xao, trông rất yếu ớt vô cùng. Môi cô run lên khi hỏi anh: “Mạc Tang từng trốn chạy ba năm, cô ấy khốn khổ đến mức nào em đều biết… K là một con quỷ, hắn ta điên rồi! Hắn chắc chắn sẽ không tha cho em… Hắn nuôi em từ nhỏ, hiểu em rất rõ.”

Vì thế, cô đi đến đâu cũng không thoát nổi lòng bàn tay hắn ta. Thực ra Daisy không sợ khổ cũng không sợ trốn chạy, dù có kéo theo Lục Viễn Kha. Nhưng giờ đây không thể.

Giờ đây họ có trách nhiệm buộc phải gánh vác.

Lòng Daisy rối như tơ vò, cô vuốt ve khuôn mặt Lục Viễn Kha, không nói nên lời.

Lục Viễn Kha không biết tại sao Daisy lại như vậy, đoán rằng có thể cô sợ sự truy sát của K. Anh an ủi: “Đừng nghĩ những chuyện đó, đêm nay chúng ta rời khỏi đây, mọi chuyện tính sau.”

Daisy ôm chặt Lục Viễn Kha, anh lo sợ chỗ đó không an toàn, bèn kéo cô xuống cầu thang đi tiếp. Daisy cúi đầu lẩm bẩm: “Vâng, rời khỏi nơi này rồi tính sau.”

Vỏ bọc của Daisy bị đập vỡ vụn sau câu nói của Đường Diệp. Cô vốn muốn tiếp tục giữ sự lạnh nhạt kiêu hãnh của cô nàng Hồ Điệp, song cuối cùng không thể che đậy được cảm xúc.

Daisy rối bời, không biết phải làm thế nào, chỉ có thể nắm chặt tay Lục Viễn Kha. Hai người lên xe, khi Lục Viễn Kha chuẩn bị khởi động máy, người phụ nữ bên cạnh bỗng ghé lại gần hơn. Dường như cô nghĩ ra điều gì, không thể đợi thêm một giây một phút. Đêm nay không biết còn có những nguy hiểm nào xảy đến, có lẽ cô sợ chỉ giây tiếp theo thôi sẽ không còn cơ hội nói với người đàn ông này.

Daisy giày vò suốt bao ngày, không rời khỏi Diệp Thành, chỉ vì cảm thấy nên báo tin này với Lục Viễn Kha.

Cả cuộc đời chỉ có cơ hội này để làm theo cảm xúc, cô từng trải qua biết bao cuộc vui, đã thấy quá nhiều sự dối trá lừa lọc. Nhưng kiếp này, ít nhất cô được một lần nghiêm túc trong chuyện tình cảm, vậy là mãn nguyện rồi.

Daisy nhìn gương mặt nghiêng của anh, mở lời: “Lục Viễn Kha, anh nghe này, em có chuyện cần nói với anh.”

“Để anh lái xe đi đã, ở đây không an toàn.”

Cô khăng khắng ấn bàn tay anh, “…Em có thai rồi.”

Bốn giờ sáng, Diệp Thành trong thời khắc chuyển mình sang ngày mới.

Chiếc máy bay riêng vừa hạ cánh, tại sân bay đã có bác sĩ đợi sẵn. Người đàn ông vừa xuống may bay lập tức tới gặp bác sĩ, kiểm tra tình hình vết thương.

Đường Tụng mất quá nhiều thời gian ở Zurich, vì không rảnh để tới bệnh viện điều trị, anh chỉ có thể mời bác sĩ khám khi di chuyển, tranh thủ truyền dịch ngay trên ô tô. Cũng may Đường Đường ngủ say, xuống máy bay vẫn chưa tỉnh, vài vệ sĩ ở bên cô bé trên một chiếc xe khác.

Chuông điện thoại reo, Đường Tụng nhấc máy, là Lục Viễn Kha.

Đường Tụng nhìn trợ lý Minh, anh lập tức bảo hai bác sĩ ngồi lên hàng ghế trên, sau đó ấn khung kính cách âm.

“Nghe đây, cậu phải nhanh tay lên, Đường Diệp đã như chó cùng dứt giậu. Hãy đảm bảo người của cậu trông nom lão gia an toàn, hắn dám làm mọi thứ.”

Nghe đến đây, Đường Tụng biết chắc anh cả mình đã tới tìm Lục Viễn Kha, “Cậu đang ở đâu?”

“Tôi phải rời khỏi đây một thời gian, đừng trách tôi không tận tình, người anh em. Lần này… tôi…”, Lục Viễn Kha nói rất vội, dường như gặp phải tình huống bất ngờ. Chàng thiếu gia bình thường thích đùa cợt nhưng hôm nay vô cùng nghiêm túc, “Bây giờ nhất định tôi phải đưa Daisy đi.”

Đường Tụng khẽ ừ một tiếng, không hề hỏi lý do, chỉ nói: “Nói cho tôi vị trí cụ thể, tôi sai người đi cùng hai người. Bây giờ cậu không thể về nhà cũng chẳng có vệ sĩ, rất nguy hiểm.”

Lục Viễn Kha dường như nhẹ nhõm hơn, thở dài, cười bảo: “Này, cậu không muốn biết lý do hả?”

Đường Tụng cảm thấy cầm điện thoại hơi bất tiện, trợ lý Minh đeo tai nghe cho anh. Anh tựa người vào ghế, buông một câu chẳng ra hỏi cũng chẳng ra trả lời: “Chúng ta giống nhau cả mà.”

Lục Viễn Kha cười lớn.

Vì một người, mọi chuyện to tát đều chẳng bận tâm.

Đường Tụng cắt cử người tới hộ tống Lục Viễn Kha, khi sắp tắt điện thoại, Viễn Kha cuống quýt gọi với: “À này, Đường phu nhân mới toanh đâu rồi? Tôi nói chuyện với cô ấy chút.”

Đường Tụng lặng người một lúc, sau đó cất giọng nhẹ nhàng: “Mạc Tang không về cùng tôi.”

Lúc này tới lượt Lục Viễn Kha kinh ngạc, hỏi vội: “Có phải cậu lại trói cô ấy, người ta tức giận nên bỏ đi rồi…”

“Lục Viễn Kha, tôi chẳng có lòng dạ nào mà đùa bỡn.”

“Ừ, ừ… Xảy ra chuyện gì thế? Cậu dốc bao nhiêu công sức vào lần này, mang cả viên Tuyết Sơn Chi Lệ ra đánh cược…”

Đường Tụng coi như không nghe thấy gì, nói vài câu tiễn biệt rồi định tắt điện thoại. Lục Viễn Kha còn đang ngỡ ngàng vì tên tiểu nhân thâm hiểm như Đường Tụng mà lại thất bại, “Chẳng phải cậu bảo đi kết hôn sao, vậy hai người… Đừng nói với tôi là cô ấy còn yêu gã điên đó!”

“Nếu mà như vậy thì đã tốt.” Giọng Đường Tụng hơi mệt, anh ngừng lại một lúc mới nói: “Thà cô ấy về với K vì lý do đó còn hơn, nhưng không phải thế.”

Anh nhớ lại cảnh Mạc Tang chầm chậm bước lại gần mình, nói những lời làm tổn thương anh, ra vẻ thản nhiên, thậm chí mặc áo khoác của kẻ đó. Nhưng Mạc Tang đã nhọc công vô ích, trong khoản qua mặt người khác và ngụy tạo, cô chẳng thể so bì với anh.

Đường Tụng thẫn thờ trong giây lát, Lục Viễn Kha hỏi rất nhiều nhưng anh không muốn trả lời.

Chỉ có Đường Tụng và trợ lý Minh ngồi ở hàng ghế sau. Trợ lý Minh đang giúp Đường Tụng pha trà, vừa rót nước vào ấm, anh ta thấy Đường Tụng xoay người sang bên khác, tựa lên cửa xe, ngón tay trái ấn lên giữa lông mày. Vị thiếu gia này không chợp mắt suốt mấy ngày qua.

Trợ lý Minh nhớ lại lúc lên máy bay về nước, trong buổi bình minh của Zurich, lần đầu anh ta cảm nhận được, hóa ra Đường Tụng cũng có cảm giác tựa như là… bất lực.

Vì thế, anh ta đã có ý muốn an ủi nhưng bản thân lại là người không giỏi biểu đạt.

Đường Tụng nói với trợ lý của mình: “Tôi biết cô ấy đang gạt tôi, những lời nói đó tưởng chừng hợp tình hợp lý nhưng tôi không bao giờ tin.”

Lúc này đây, thiếu gia của anh ta tựa vào cửa xe, cũng nói như vậy với Lục Viễn Kha: “Tôi thất vọng vì cô ấy sợ liên lụy đến tôi, chắc chắn cô ấy đã gặp phải vấn đề gì đó. Nhưng cô ấy thà lừa tôi chứ không chịu tin là tôi có thể ở bên cô ấy.”

Hơn nữa… trong chuyện này không ai tránh khỏi sự đau khổ. Cô ấy nói đó là một trò đùa, muốn đường ai nấy đi không dính líu gì đến nhau.

Đường Tụng cười, hạ thấp giọng nói với Lục Viễn Kha: “Được, tôi thừa nhận, lần này con mèo hoang thật sự đã cào tôi bị thương.”

Lục Viễn Kha bụm miệng để khỏi phá lên cười, song cuối cùng vẫn không nhịn được, ở đầu kia điện thoại, anh vừa quay vô lăng chuyển hướng vừa bảo: “Tớ quá phục Mạc Tang, trên đời này chỉ có cô ấy mới làm cho cậu thất tình mà lại thất tình nhiều lần đến thế.”

“… Chú ý an toàn, mọi việc tốt lành nhé.”

“Ai dà! Đừng có buồn rầu quá, tôi và Daisy đến nơi sẽ gọi điện cho cậu, chỉ là thất tình thôi mà, không việc gì phải sợ, tôi sẽ gọi điện khai sáng cho cậu!”

Đường Tụng tắt cuộc gọi.

Trợ lý Minh đã pha xong trà, ấn kính cách âm xuống, bác sĩ quay lại tiếp tục khám cho Đường Tụng. Bốn năm người trên xe đều vây quanh bàn bạc tình hình, Đường Tụng hơi khó chịu, khẽ nhắc nhở: “Yên tĩnh một chút.”

Bác sĩ đưa theo một y tá để phụ giúp công việc, cô gái này còn rất trẻ, không biết đoán tâm trạng người khác qua sắc mặt. Hơn nữa y tá vốn để ý tới Đường Tụng, nghĩ rằng đây là cơ hội tiếp cận, liền mở lời: “Tứ thiếu gia đau đầu phải không? Mấy hôm nay anh không ngủ ngon ạ?”

Trợ lý Minh liếc nhìn cô ta không nói năng gì, tỏ ý mời Đường Tụng uống trà. Chẳng ngờ cô y tá vẫn không chịu, cầm tách trà mà trợ lý Minh đặt trên bàn, đưa tới trước mặt Đường Tụng.

Lúc này, Đường Tụng đã định thần lại, ngước đầu nhìn cô y tá. Không hiểu tại sao đêm nay anh chẳng có chút kiên nhẫn nào, bực bội nói: “Trợ lý Minh, quăng tách trà đi.”

“Tứ thiếu… à, lâu rồi anh không được nghỉ ngơi phải không? Anh nên ngủ một lúc.” Cô y tá vẫn cầm tách trà, ghé sát anh hơn.

Đường Tụng bỗng cầm chiếc tách ném mạnh, nước trà nóng tung tóe khắp xe. Anh giận giữ nói lớn: “Im mồm!”

Cô y tá trẻ sợ đến mức không thốt lên được tiếng nào, ôm hai cánh tay nép vào một góc, run lên từ lúc chiếc tách vỡ tan.

Đến lúc này, trợ lý Minh nhận ra sự việc khá trầm trọng. Bao nhiêu năm qua Đường Tụng không hề tỏ ra tức giận, trời có sập xuống anh cũng điềm nhiên. Vậy mà đêm nay… rõ ràng anh rất lạ.

Trợ lý Minh lập tức bảo bác sĩ tạm ngừng, ghế sau xe lại chỉ còn có hai người.

Nhìn những mảnh sứ vỡ dưới sàn xe, Đường Tụng cười mà vẻ mặt mệt mỏi, sau đó thở dài bảo: “Lát nữa cậu xin lỗi cô y tá đó giúp tôi, không liên quan gì tới cô ấy.”

“Thiếu gia, đã hai ngày hai đêm anh không ăn uống gì rồi, anh định cứ như vậy mãi sao?” Trợ lý Minh xử lý việc công đâu ra đấy, không hổ danh là người luôn theo sát Đường Tụng. Dù trong lòng sốt ruột đến mức nào vẫn có thể nói năng điềm tĩnh.

Đường Tụng nhắm mắt, đưa tay trái che lấy mắt, ngửa đầu tựa vào gối.

Im lặng một hồi, anh bỗng ho dữ dội, vì quá mệt, giọng anh thều thào đến gần như không nghe rõ: “Đau đầu… nuốt không trôi.”

Trợ lý Minh không nói gì.

“Anh từng có cảm giác này chưa… cảm giác bất lực. Biết rõ còn những việc vô cùng quan trọng, nhưng cảm thấy không thể làm được gì.” Đường Tụng chầm chậm hỏi trợ lý Minh, thấy đối phương không trả lời, anh nói tiếp: “Tôi không chịu đựng được thế này… Cảm giác giống năm xưa, tận mắt nhìn thấy anh hai, anh ba xảy ra chuyện mà không thể phản kích. Ông nội bảo tôi đợi, nói rằng sau này sẽ có cơ hội. Nhưng với Mạc Tang… không phải cứ ngồi đợi thì cơ hội sẽ đến.”

Vậy là anh quá tốt hay quá tệ? Để đến nỗi Mạc Tang không có sự tự tin khi gặp hiểm nguy, cô mãi mãi không tin anh có thể cùng cô xuống địa ngục.

Đường Tụng biết Mạc Tang quay về tìm mình là có mục đích. Vậy mà người đàn ông như anh cũng quyết định hạ mình để làm một gã ngốc.

Đường Tụng thẫn thờ nhìn quang cảnh buổi rạng sáng, lẩm bẩm: “Ít nhất trong mười lăm tiếng đồng hồ đó, những gì tôi làm đều xứng đáng.”

Trong mười lăm tiếng đồng hồ, Mạc Tang biết, anh đã sống vì cô, chết vì cô.

Trợ lý Minh làm một chiếc thùng rác mẫn cán, để Đường Tụng trút mọi nỗi niềm. Cho đến khi xác định anh không nói thêm gì nữa, anh ta mới mở lời: “Thiếu gia, thừa nhận mình bị tổn thương nặng khó đến vậy sao?”

Đường Tụng mở to mắt nhìn người trợ lý.

Vẫn với nét mặt lạnh băng, vẫn dáng ngồi nghiêm túc nhưng trợ lý Minh nói rất mạnh dạn: “Thực ra đó là cảm giác đau khổ, bực bội với chính mình. Chẳng sao cả, ai thất tình cũng làm những việc ngốc nghếch, anh cũng thế. Thiếu phu nhân đi rồi, anh rất buồn khổ, rất đau lòng, đó là tình cảm thường thấy ở con người, vậy tại sao anh không chịu thừa nhận điều đó?”

Đường Tụng chẳng buồn tức giận, chỉ buông một câu: “Lần trước tôi bảo cậu rồi, hạn chế buôn chuyện với Lục Viễn Kha đi.”

“Tôi lại thấy thiếu gia trút bỏ nỗi lòng là điều tốt, chẳng ai hoàn hảo cả, thiếu gia vì dòng họ Đường nhẫn nhịn hai mươi năm đã đủ rồi. Nếu còn ép buộc bản thân thì sẽ xảy ra chuyện. Cho dù anh không nghĩ cho người khác, nhưng còn… tiểu thư Đường Đường thì làm thế nào?”

Đường Tụng ngồi thẳng lên, nhìn người trợ lý, nở nụ cười: “Trợ lý Minh, cậu biết quá nhiều chuyện rồi, sớm muộn cũng bị diệt khẩu.”

Người trợ lý lạnh lùng cuối cùng cũng thở phào, phải đến trăm năm anh ta mới nở nụ cười, sau đó lại ngồi thẳng, rót tách trà khác cho Đường Tụng.

Trở về thành phố, Đường Tụng về thẳng công ty. Từ bên trong cửa kính sát đất với chiều cao ba mươi sáu tầng có thể trông ra bờ biển Diệp Thành. Xa xôi ngoài khơi, vầng mặt trời tráng lệ buổi bình mình đang dần nhô lên.

Đường Tụng ngồi quay lưng lại bàn làm việc, nhìn sự thay đổi của ánh sáng phía chân trời, tâm trí dường như bận suy nghĩ điều gì.

“Thiếu gia, người của chúng ta nhìn thấy họ lên một chuyến tàu chở hàng, tôi đoán K muốn nửa đường thì vòng vào Budapest, điểm đến cuối cùng là Amsterdam… Họ sẽ nhận nhiệm vụ ở hai nơi đó.”

Đường Tụng xoay ghế quay người lại, bảo trợ lý Minh gọi đến Zurich, đích thân anh dặn dò công việc.

Không một dấu hiệu báo trước, đoàn tàu bất ngờ dừng lại.

Mạc Tang đang nghỉ ngơi, có lẽ do thiếu không khí vì khói thuốc nồng nặc, mấy tiếng vừa qua cô chìm trong giấc ngủ mê mệt. Cho đến lúc khoang tàu lắc lư dần đứng yên, cô mới choàng tỉnh giấc. Mạc Tang cuống quýt túm gọn tóc, ngồi dậy hỏi: “Có chuyện gì thế?”

K đứng trong ánh sáng mờ mờ, lúc này không còn hút thuốc nữa. Hắn ra hiệu cô đứng nguyên, còn hắn ra xem có chuyện gì.

Một lúc sau, K bước vào khoang tàu, lầm rầm chửi thề. Hắn giục Mạc Tang mặc áo khoác, “Vài tên vượt biên trốn ở khoang trên, bị người ta báo cảnh sát. Cảnh sát Hungary yêu cầu kiểm tra ở trạm dừng, đếm người trên tàu. Chúng ta xuống trước, trà trộn vào đám công nhân.”

Nói rồi, K cất giấu hai thùng vũ khí mà hắn bí mật mang lên tàu, quay người ra hiệu cho Mạc Tang nhanh chân lên, còn hắn nhảy khỏi khoang tàu trước.

Mạc Tang nhìn thấy chiếc bật lửa ở trong góc, K châm lửa xong thì tiện tay vứt nó một bên… Cô nên cảm ơn lần dừng lại đột ngột này.

Năm phút sau, hai người lẫn vào những công nhân khuân vác đang không hiểu chuyện gì, cùng họ men theo đường ray bước ra.

Mạc Tang che mặt bằng chiếc mũ dính liền áo khoác, cúi đầu. Có người đi tới bắt đầu đếm số lượng, những ngôn ngữ khác biệt đan xen nhau, khung cảnh nhốn nháo lộn xộn.

Họ không thuộc về quốc gia nào, chỉ nhận nhiệm vụ và hành động. Lần này K bí mật mang theo vũ khí, tạm thời không thể để lộ thân phận. Hắn quay đầu giục Mạc Tang nhanh hơn nhưng cô không đáp lại.

Khung cảnh mỗi lúc một lộn xộn, người người chen chúc nhau. Mạc Tang bị xô lấn, chiếc mũ che đầu bỗng rơi ra, để lộ mái tóc đỏ - một người phụ nữ mang dòng máu lai. Với vẻ ngoài đó, cô rất dễ bị chú ý trong số những người công nhân, quả nhiên ngay sau đó có cảnh sát tiến lại.

K vội nheo mắt ra hiệu, Mạc Tang chuyển mình chen vào đám người, cách K một đoạn.

Khi Mạc Tang sắp bị người ta đuổi kịp, một tiếng nổ dữ dội vang lên từ khoang tàu.

Mọi thứ trở nên không thể kiểm soát, chẳng ai biết rốt cuộc những khoang cuối cùng chứa cái gì. Đám cháy bốc lên ngùn ngụt.

Cách đó mười mấy bước, có lẽ K đã hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn quay lại tìm Mạc Tang, một tay đưa ra phía sau eo.

Mạc Tang không có thời gian để do dự, đây là cơ hội duy nhất của cô. Trước khi K rút súng, Mạc Tang hòa vào đám người, chạy nhanh về phía trạm dừng. Đây chỉ là một trạm nhỏ, hai bên đồng không mông quạnh. Xung quanh dòng người đổ xô nhau, giọng của K chìm nghỉm trong tiếng la hét của đám người.

Mạc Tang trốn sau chiếc cột cũ kỹ ở trạm dừng, không hề nhúc nhích. Cô cần tìm cơ hội để rời khỏi đây. Không khí xộc lên mùi thuốc lá kém chất lượng. Cô mở to mắt trong bóng đêm, như một con mèo chờ dịp hành động, đang nhìn không chớp mắt về phía khoang tàu bốc cháy dữ dội ngoài kia. Mạc Tang tính toán, sắp đến Hungary nhưng ở đây còn cách thành phố gần nhất một quãng đường khá xa, làm thế nào đi qua được quãng đường này?

Đang nghĩ, trước mặt đã có cảnh sát đến đăng ký theo thứ tự, Mạc Tang vò tóc rối bời, cúi đầu cắn môi, chuẩn bị diễn vở kịch khốn khổ. Bỗng nhiên bị ai đó kéo từ đằng sau, Mạc Tang đưa tay rút súng nhưng phát hiện đối phương không phải K.

Người đàn ông đó ăn mặc như công nhân, gương mặt lấm lem, là một người gốc Á. Mạc Tang sững sờ, người đàn ông đó ra hiệu cô đừng nói gì. Sau đó, đối phương túm cánh tay cô, ra hiệu cô đi cùng anh ta.

Mạc Tang nghĩ đến rất nhiều khả năng, cô thì thào hỏi: “Ai bảo anh tới đây?”

“Đằng sau có xe.”

Mạc Tang quay đầu thấy cảnh sát đang cách mình mỗi lúc một gần, đành lòng đi theo người đàn ông này.

Nửa tiếng sau, cô đã ngồi trên xe đi về Hungary.

Người lái xe không nói gì nhiều, chỉ hỏi cô muốn đi đâu.

Mạc Tang nhanh chóng tìm được đáp án. Ngồi ghế sau, cô tự chế giễu mình, “Thiếu gia nhà anh không dặn đưa tôi đi đâu sao?”

Người đó im lặng một lúc, hạ thấp giọng bảo: “Thiếu gia nói đi tới nơi mà thiếu phu nhân muốn.”

“Thảo nào… Nhờ anh chuyển lời cảm ơn Đường Tụng giúp tôi, anh ta nhọc công sắp xếp bao nhiêu chuyện thế này, xem ra tôi còn quyến rũ hơn mình nghĩ.”

Mạc Tang nhìn con đường cao tốc bên ngoài khung kính, từ lúc bỏ trốn giữa tình hình lộn xộn, lòng dạ cô luôn rối bời. Giờ đây ngồi trong xe, cô bỗng khó thở, bèn nhấn cửa sổ xe xuống, thò đầu ra ngoài, nhìn đồng cỏ dại um tùm tươi tốt ở miền ngoại ô.

Cô từng đến những nơi lạnh hơn, từng thấy những cảnh hỗn loạn, hoang tàn hơn nhưng chưa bao giờ đau lòng như lần này.

Đây là cuộc trốn chạy mà cô cho là đúng.

Đường trốn chạy chẳng bao giờ có điểm dừng cuối cùng. Mạc Tang buộc phải liên tục rời nơi này đến nơi khác, không thể tin tưởng bất kỳ người nào, bất kỳ chuyện gì. Cô cũng chẳng có quyền được sống thật với tình yêu.

Nhưng trong cơn mưa đó, cô đã uy hiếp lầm người, để cuối cùng không thể thoát thân.

Mạc Tang bắt đầu có những dự cảm đáng sợ, cảm giác đó đeo bám cô mỗi lúc một dữ dội. Cô như bị cuốn vào một âm mưu được tính toán sẵn, phải chăng thời gian qua cô đã bỏ lỡ điều gì?

Giá như lần tương ngộ hôm đó là có chủ đích, vậy thì… suốt thời gian qua, người dẫn dắt sự việc không phải K mà là Đường Tụng.

Mạc Tang đưa tay lên cổ áo, từ lúc anh đeo viên Tuyết Sơn Chi Lệ lên cổ, không hiểu sao cô có thói quen này. Lúc căng thẳng, bất an, cô đều đưa tay chạm vào sợi dây chuyền.

Nhưng giờ đây không còn viên kim cương nữa.

Càng suy nghĩ, Mạc Tang càng không hiểu lần này Đường Tụng đặt cược cái gì. Cô nhìn người lái xe hỏi: “Rốt cuộc anh ấy có ý gì?”

Người đó ngước mắt nhìn cô qua kính chiếu hậu, đáp với vẻ cung kính: “Thiếu gia muốn đưa thiếu phu nhân tới bất kỳ nơi nào phu nhân muốn.”

Quả nhiên là người được Đường Tụng huấn luyện, tác phong hành sự giống hệt anh. Bất luận Mạc Tang hỏi thế nào, anh ta cũng chỉ trả lời như thế.

Cuối cùng, cô chọn trở lại Budapest, K có chỗ ẩn náu ở đó. Thủ đô Hungary vốn là điểm đến của chuyến tàu, bây giờ cô trốn đi, K sẽ cho rằng cô không dám tới đây.

Vì thế, đó nghiễm nhiên trở thành nơi an toàn nhất.

Mọi việc đúng như Mạc Tang mong muốn, họ không lãng phí quá nhiều thời gian, một ngày sau đã vào thành phố Budapest.

Xưa nay Đường Tụng làm gì cũng có mục đích, đã tốn công sắp xếp nhiều như vậy, chắc chắn anh không muốn buông tay. Mạc Tang vốn luôn ngóng đợi bước tiếp theo Đường Tụng sẽ làm gì, nhưng lần này anh cử người đến chỉ để làm tốt trách nhiệm đưa cô tới nơi mình muốn, để lại một túi đựng giấy tờ rồi biến mất hoàn toàn.

Lúc chuẩn bị rời đi, người đàn ông đó nói với Mạc Tang: “Thiếu gia dặn đưa phu nhân tới nơi, ổn định chỗ ở thì đưa cái này cho phu nhân.”

Mạc Tang hoàn toàn chịu thua Đường Tụng, thừa nhận không đoán nổi anh muốn làm gì. Cầm chiếc túi, cô đi cả ngày trong một siêu thị, thậm chí suy tính sẽ thuê nhà ở trong thời gian ngắn. Cô muốn tìm một căn phòng ở tầng hai, dưới nhà có cửa hàng bánh mì, ngoài ra nó phải ở gần quảng trường.

Mấy hôm sau, Mạc Tang như trở lại với chuỗi ngày chạy trốn giống những năm trước. Đó là cuộc sống quen thuộc của cô. Cô thu mình, cố tình phớt lờ mọi thứ.

Cho tới một buổi chiều muộn, hoàng hôn đổ xuống, quảng trường vẫn còn nhiều du khách. Mạc Tang mở cửa sổ, tiếng ồn ào theo đó ùa vào khiến không gian yên tĩnh của cô bị phá vỡ. Tiệm bánh mì ở dưới đang bật một ca khúc tiếng Anh, chính là bài Unintended.

Mạc Tang lắng nghe, cảm thấy không thể ngồi yên, bèn đi tới lấy chiếc túi đựng giấy tờ. Cô đã cầm nó lên vô số lần nhưng không mở ra. Cô đã chạy trốn một thời gian quá dài mà vẫn không thể biết được kết cục.

Mở chiếc túi ra, Mạc Tang mới biết trong đó chỉ có vài tờ giấy. Cuối cùng cô hiểu được, đây chính là đáp án Đường Tụng dành cho cô.

Toàn bộ nhân quả.

Khi bị đẩy vào chỗ cùng đường mạt lộ, người đàn ông đó quyết định tự thú.

Cô nhận ra mình không cầm nổi vài tờ giấy mỏng manh, trân trân nhìn nó rơi xuống nền nhà.

Thứ mà Đường Tụng gửi cho cô là hai báo cáo xét nghiệm DNA.

Tờ thứ nhất được làm từ mấy năm trước, để chứng minh quan hệ cha con giữa Đường Tụng - Đường Đường. Chắc hẳn năm đó có quá nhiều người nghi ngờ lai lịch đứa bé, anh và gia tộc của anh đều cần xác định chắc chắn.

Bản thứ hai được làm cách đây không lâu, Mạc Tang nhìn vào phần ngày tháng, thấy nó được thực hiện sau khi cô bị thương ở sơn trang Tử Kim.

Đường Đường là con đẻ của cô.