Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 1131




Tô Minh Nguyệt nghe được những lời này càng thêm hoảng hốt, vội vàng giải thích: “Bác gái, không có, bác làm ơn hãy nghe con giải thích vài câu được không?”

“Bác không muốn nghe” Lời cô ta còn chưa kịp nói hết, Phó Minh Tuyết liền lạnh lùng trả lời.



Chỉ riêng sự việc này thôi cũng đủ khiến bà ấy vô cùng thất vọng về Tô Minh Nguyệt rồi.



Nói xong bà ấy tùy tiện ném chiếc đồng hồ giả lên trên bàn trang điểm.





Chiếc đồng hồ và vào gương trang điểm, chiếc gương bị nứt vỡ ngay lập tức.



Âm thanh lớn khiến Tô Minh Nguyệt càng thêm rùng mình.



Phó Minh Tuyết lại vô cùng bình tĩnh, thờ ơ nhìn chằm chằm vào cô ta: “Con không cần phải tỏ ra bộ đáng thương như thế này trước mặt bác, bởi vì những gì con đã làm thật sự rất đáng giận”.





“Nếu con còn muốn giữ lại thêm một chút thể diện, bác khuyên con nên thu dọn đồ đạc và rời khỏi đây ngay bây giờ.



Bác sẽ cho con mượn xe, ngày mai bác sẽ bảo tài xế đến lái trở về”


Phó Minh Tuyết mặt không chút thay đổi nói xong những lời này, cũng không thèm quay đầu lại mà rời khỏi phòng Tô Minh Nguyệt và đi thẳng xuống lầu.



Dưới lầu, Lê Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ đều nghe được tiếng gương vỡ vụn, Lê Đình Tuấn ngưng hẳn cuộc họp video vẫn còn đang dang dở, lập tức bước nhanh ra khỏi thư phòng kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra.



Kiều Phương Hạ ở gần cầu thang hơn, cô đã chạy lên cầu thang rồi.





Nghe được tiếng động của Lê Đình Tuấn, cô theo bản năng quay đầu lại nhìn anh một cái.




Kiều Phương Hạ cảm nhận được Phó Minh Tuyết chắc hẳn là bà ấy đã biết được chuyện gì đó, cô sợ Phó Minh Tuyết đi lên giằng co với Tô Minh Nguyệt, Tô Minh Nguyệt bị ép đến bước đường cùng sẽ làm ra chuyện thương tổn đến Phó Minh Tuyết.



Hai người đối mắt nhìn nhau, Kiều Phương Hạ lập tức sốt sắng chạy lên lầu trước.



Mới vừa đi được nửa đường, thì đã thấy Phó Minh Tuyết ung dung bước ra khỏi phòng.



“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Trong lúc Kiều Phương Hạ quan sát Phó Minh Tuyết, liền lên tiếng hỏi bà ấy.




“Không có gì” Phó Minh Tuyết đáp lại một nụ cười dịu dàng với Kiều Phương Hạ.



Trước đây bà ấy luôn có thành kiến với Kiều Phương Hạ, bà ấy luôn cảm thấy rằng đứa trẻ do An Phương Diệp dạy dỗ khẳng định cũng có nhân phẩm xấu như An Phương Diệp, bất kể Kiều Phương Hạ làm gì, bà ấy cũng đều cảm thấy là sai trái cả, đều cảm thấy không thuận mắt.






Nhưng bây giờ bà ấy đã hiểu, An Phương Diệp có thể dạy được Kiều Phương Hạt điều gì chứ? Khi đó, mỗi ngày ngoài việc mải mê tiêu tiền để làm giàu, hưởng lạc thú quyền lực và tiền bạc ra, thì chắc hẳn bà ta căn bản còn không có thời gian để giáo dục con cái.



Sự thật là Kiều Phương Hạ người mà bà ấy vẫn luôn chán ghét lại chưa từng làm sai điều gì cả, ngược lại người mà bà ấy vẫn luôn quan tâm chăm sóc lại đâm lén sau lưng bà ấy.



Phó Minh Tuyết bỗng nhiên cảm thấy rằng đôi khi hành vi cố chấp ương ngạnh của mình là sai.



Không phải lúc nào bà ấy cũng đúng cả.



Cũng như từ rất lâu về trước, Lệ Quốc Chiến không thể chịu đựng nổi mà chất vấn bà ấy một câu: “Phó Minh Tuyết, tại sao bà lại không thể cho tôi thêm một cơ hội? Bà chưa bao giờ làm sai chuyện gì sao? Bà có thể đảm bảo rằng về sau bà sẽ không bao giờ mắc sai lầm hay không?”.