Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 1157




Vô Nhật Huy sững người một lúc, ngước mắt lên nhìn cô ấy một lần nữa.



“Tài xế của tôi không có tới đây, tôi đã ngồi ké xe của anh Khánh Minh tới đấy.



” Cô ấy bịa đại một cái cớ nói.



Trong lúc nói chuyện, cô ấy lại tiến đến gần Vô Nhật Huy một bước, nhỏ giọng thì thầm: “Hơn nữa có anh Đình Tuấn ở bên cạnh bảo vệ chị Phương Hạ, nên anh cũng không cần phải đi theo họ nữa, lát nữa tôi sẽ đến nói với anh Đình Tuấn, bảo anh ấy cho anh đưa tôi trở về.







“Lần trước không phải anh đã từng nói con gái nửa đêm ở bên ngoài một mình rất nguy hiểm sao? Vậy thì đúng rồi, anh hãy đưa tôi về nhà đi”

Cô ấy đối diện với Vô Nhật Huy cao gần hơn một mét chín lại trông rất nhỏ bé, chỉ đúng lúc tới được vai anh ta, nói chuyện vẫn cần phải ngẩng đầu lên.



“Thẩm tiểu thư, xin hãy tự trọng.



Nam nữ có sự khác biệt, tôi đưa cô về không thích hợp lắm” Vô Nhật Huy đưa mắt nhìn cô ấy vài lần, rồi thấp giọng trả lời.





Thẩm Minh Hân suy nghĩ một chút, lấy tay chỉ vào mình: “Nhìn tôi rất nguy hiểm sao?”

Vô Nhật Huy nhịn không được khẽ nhíu mày: “Không có

“Vậy thì tại sao anh lại sợ tôi như vậy? Chỉ là đưa tôi trở về mà thôi, tôi còn có thể ăn thịt anh sao?” Thẩm Minh Hân kéo dài âm điệu, nhẹ giọng nói với anh ta.




Giọng nói của cô ấy nhỏ nhẹ như chú mèo con đang nhẹ dàng cào bấu vào trong trái tim Vô Nhật Huy vậy.



Đôi môi mỏng của Vô Nhật Huy khẽ mím chặt thành một đường thẳng, không lên tiếng.



Thẩm Minh Hân nhìn chằm chằm vào anh ta với đôi mắt sáng lấp lánh.





Cô ấy cũng không phải là nhất thời có hứng thú với Vô Nhật Huy, cô ấy đã mong nhớ anh ta rất lâu rồi, có lúc cô ấy còn cảm thấy ý nghĩ của mình có phải đã sai rồi không, tại sao khi cô ấy nhìn vào đôi bàn tay thon dài đẹp đẽ nhưng có đầy vết chai đang nắm chặt lấy thứ gì kia lại nảy sinh ra suy nghĩ bậy bạ thế này.



Nhưng cũng không có cách nào khác, dù sao cô ấy chính là thích kiểu người như anh ta và cô ấy cũng nhận thấy rằng anh ta cũng có hứng thú đối với mình.




E thẹn đoan trang là cái gì chứ? Nó có thể kiếm cơm không?

Một người khác lại bước ngang qua họ, Vô Nhật Huy lập tức đưa mắt nhìn sang nơi khác.



Trong lúc khóe mắt anh ta liếc nhìn vào trong đại sảnh, liền nhìn thấy Hoắc Thanh Phong.



Cũng không biết Hoắc Thanh Phong đã đứng đó bao lâu, vẻ mặt vô cùng u ám.



Hai người đối mắt nhìn nhau trong hai giây, Vô Nhật Huy lập tức thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói với Thẩm Minh Hân: “Thẩm tiểu thư đi lên trước đi.





Thẩm Minh Hân muốn Vô Nhật Huy cho mình một câu trả lời, rốt cuộc là anh ta có chịu đưa cô ấy về tối nay hay không.





Mặc dù tình cảm cưỡng ép không có hạnh phúc, nhưng cô ấy vẫn muốn theo đuổi Vô Nhật Huy đến cùng, cũng chả màng tình cảm cưỡng ép có hạnh phúc hay không.




Vô Nhật Huy lại không nhìn cô ấy nữa, xoay người lui về phía sau mấy bước, kéo ra một khoảng cách với Thẩm Minh Hân, nhìn sang một hướng khác.



Thẩm Minh Hân thấy anh ta lại khôi phục thái độ lạnh lùng kia, ánh mắt trở nên ảm đạm.



Vô Nhật Huy vừa lùi ra sau, không còn sự che chở của anh ta, gió lạnh liền thổi mạnh đến bên người cô ấy.



Cô ấy lạnh đến mức gần như tê dại, nhưng trong lòng còn khó chịu hơn cơn lạnh trên người.



Vành mắt cô ấy có chút đỏ lên, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Vô Nhật Huy một hồi lâu, rồi xoay người, cúi đầu đi vào bên trong.



.