*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lệ Đình Tuấn hơi buồn bực, giơ tay nới lỏng cà vạt ra.
Anh vừa mới rời đi, Kiều Phương Hạ đã gặp chuyện không may.
Kiều Phương Hạ không thích có vệ sĩ lúc nào cũng kè kè bên cạnh, anh bèn bảo vệ sĩ cách xa cô một chút.
Nếu không phải buổi chiều Thẩm Viên Quân nhắc nhở anh một câu nói hình như Kiều Diệp Ngọc đi tìm gặp Kiều Phương Hạ, thậm chí anh còn không biết chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt của những người đó không có lúc nào cũng theo dõi chằm chằm vào cô, không có lúc nào không muốn tận dụng hết mọi thứ đồn cô vào chỗ chết.
Nhưng mà từ hôm nay trở đi, anh sẽ để cho bọn chúng bi: cuộc bọn chúng dám động vào Kiều Phương Hạ thì sẽ phải chịu hậu quả như thế nào.
Anh lướt trong danh bạ tìm được số điện thoại của Lục Đình Nam, quay số đưa lên bên tai.
Vài giây sau bên kia đã nhận cuộc gọi.
“Sao mà lại có thời gian rảnh tìm anh thế?” Lục Đình Nam ở đầu dây bên kia nhẹ giọng cười cười hỏi anh.
Lệ Đình Tuấn nghe thấy anh ấy đầu dây ở bên kia hơi ồn ào còn có tiếng cười thánh thót của phụ nữ, đoán chừng có thể anh ấy đang xử lý nhiệm vụ đặc biệt gì đó, thầm nghĩ một chút rồi nói: “Anh, em có một chuyện rất khẩn cấp phải làm phiền đến anh, có rảnh nói chuyện vài câu không?”
Lục Đình Nam chính là vị lãnh đạo đồn cảnh sát trong lời đồn là anh trai của Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn rất ít khi làm phiền nhờ vả Lục Đình Nam giúp đỡ, cùng mối quan hệ với người em họ Phó Thành Đô, thậm chí bình thường hai người lại càng ít khi liên lạc với nhau.
Lục Đình Nam là lãnh đạo, trách nhiệm gánh trên vai anh ấy càng nặng nề hơn so với Phó Thành Đô, tuy rằng người vẫn thường xuyên ở Hạ Du nhưng một năm không về nhà được mấy lần, số lần gặp mặt người trong gia đình lại càng ít hơn nữa.
Ngược lại Lục Đình Nam nghe thấy đầu dây bên kia Lệ Đình Tuấn nói ra chữ “chuyện rất khẩn cấp” khỏi miệng, hiện tại cho dù anh ấy không thể nào phân thân đi nữa, cũng không có khả năng không quan tâm được.
Sau khi cân nhắc một chút, anh ấy buông bả vai người phụ nữ bên cạnh ra, đứng dậy đi ra ngoài ban công, thấp giọng trả lời: “Nói đi, có chuyện gì?”
Kiều Phương Hạ nhìn thấy ở bên ngoài lại có thêm hai chiếc xe đi tới.
Người đàn ông với thân hình cao lớn mặc một chiếc áo gió màu đen, anh ấy bước ra khỏi xe, mấy cảnh sát tuần tra xung quanh đều đi tới chỗ đó, gọi vài tiếng “Lão Đại”
Hình như cô đã gặp người này rồi.
Trong đầu cô còn chưa phản ứng lại được rốt cuộc người đàn ông này là ai, tính cảnh giác nhạy bén của Lục Đình Nam đã lập tức khiến anh ấy nhận ra được trên lầu đang có người nhìn chằm chằm vào mình.
Vừa ngẩng đầu lên, anh ấy đúng lúc đối mặt với ánh mắt còn chưa kịp thu hồi của Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Lục Đình Nam, lúc này mới nhớ ra đây là anh cả của Lệ Đình Tuấn.
Ông ngoại Phó Viễn Hạo của Lệ Đình Tuấn sinh được hai người con gái, con gái lớn được gả cho người chồng họ Lục đã sinh ra một người con trai là Lục Đình Nam, cô con gái thứ hai là mẹ Lệ Đình Tuấn, cho nên danh hiệu cậu hai của Lệ Đình Tuấn cũng từ đó mà có.
Lục Đình Nam và Kiều Phương Hạ nhìn nhau vài giây anh ấy mới biết rốt cuộc người em trai này của mình khác thường đến thế nào.
Tuy nhiên vì anh ấy đã đồng ý giúp đỡ đứa em này, cho nên đương nhiên không có lý do gì để thay đổi cả.
Khi Kiều Phương Hạ đi xuống dưới, bác sĩ đi cùng với Lục Đình Nam đi qua chỗ cô, nhìn vài lần về phía cổ Kiều Phương Hạ, nói: “Có thể là bị bỏng cấp độ một, trên da sưng đỏ hơi ngứa đau rát”
“Ừ, ghi lại đi” Lục Đình Nam gật đầu nói.
Bản thân Kiều Phương Hạ lại cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, cái này còn không tính là vết thương, vậy mà đã xác định cho cô bị bỏng cấp độ một.
“Có đau không?” Lục Đình Nam hướng mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ, trong ánh mắt anh ấy đã không còn sự sắc bén như vừa mới rồi, thấp giọng hỏi cô.
“Không đau, chỉ là hơi hơi rát một chút thôi” Kiều Phương Hạ lắc đầu.
chuyện còn lại Đình Tuấn sẽ giải quyết.”
“Vậy Kiều Diệp Ngọc…” Kiều Phương Hạ hơi sửng sốt..