Bữa cơm bất đắc dĩ cũng đã ăn xong, Hàn Lịch ra xe kéo theo Khả Ái lên xe trở về, anh nói với Lê Dĩnh:
- Bọn anh có việc về trước đây!
Hàn Lịch đẩy Khả Ái vào xe rồi lái đi thẳng, Khả Ái còn chưa hết ngỡ ngàng thì xe đã dừng lại bên một công viên gần biệt thự, anh bước xuống xe nắm tay Khả Ái đi dạo, vừa đi anh vừa nói:
Hôm nay em nói gì với Alex mà cười vui vẻ vậy, còn chẳng thèm để ý tới tôi.Ố, tôi và Alex chỉ là nói chuyện phiếm thôi, chẳng phải cậu đang tiếp cô Lê Dĩnh hay sao, tôi sợ phiền 2 người.Chắc vài ngày tới tôi sẽ về biệt thự cũ, ông tôi ngày mai sẽ bay về, không được ghen đấy nhé! Tôi và Lê Dĩnh không có bất cứ chuyện gì mờ ám cả!
- Tôi có nói gì đâu mà cậu phải giải thích! Tôi hiểu mà!
Hàn Lịch bất ngờ ôm chầm lấy Khả Ái âu yếm nói:
- Tôi sợ em suy nghĩ lung tung rồi hiểu lầm tôi! Trước kia đúng thật là tôi có rất nhiều tình nhân nhưng từ khi tôi xác định được tình cảm của bản thân, tôi không có quan hệ với bất cứ người con gái nào cả!
Lần đầu tiên trong cuộc đời cô được một người xuất sắc như vậy bày tỏ tình cảm đó là điều may mắn đối với một bà nội trợ và mẹ đơn thân như cô, Khả Ái cũng vòng tay ôm lấy Hàn Lịch giọng nhẹ nhàng:
- Tôi hiểu mà, cậu yên tâm đi! Cậu nhìn tôi giống phụ nữ hay ghen lắm sao?
Anh lắc đầu vòng tay ngày một chặc hơn, anh lại nói:
- Anh sẽ cố thuyết phục ông nội Hàn! Còn về phần Lê Dĩnh anh cũng sẽ nói rõ ràng với cô ấy một cách dứt khoác tránh gây hiểu lầm cho cô ấy và em!
Khả Ái nhẹ gật đầu, cô tựa vào vai anh ngắm nhìn những khóm hoa cẩm tú cầu đang kheo sắc, cô nhẹ mỉm cười nói:
- Tôi tin cậu Hàn Lịch!
Bất ngờ Hàn Lịch nắm tay cô chạy về phía trước, ở cuối con đường là một hồ nước lớn, anh cười lớn nói:
- Tôi Hàn Lịch, cả đời này chỉ yêu và cưới một mình Khả Ái!
Anh ta lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn có khắc chữ cái tên 2 người L&A, lúc này đây trái tim Khả Ái đập liên hồi cũng còn may là điện thoại của An Nhi vang lên đúng lúc, ring.... ring....
KA: Mẹ nghe!
AN: Mẹ ui!...Mẹ gần về chưa? Cô quản gia nói mẹ hôm nay về trễ!
KA: À mẹ đang trên đường về! Bé con đợi mẹ 1 xíu thôi nhé!
AN: Dạ vâng, con yêu mẹ!
Cúp điện thoại cô xoay qua nhìn Hàn Lịch, khẽ nói:
- Về thôi, An Nhi đang chờ chúng ta!
Hàn Lịch nắm lấy cầm cô cười ma mị nói:
Từ này không được gọi tôi là cậu chủ nữa mà gọi là Hàn Lịch, nếu gọi được là ông sã thì càng tốt!Tôi quen gọi là cậu...um...uumNếu em còn gọi là cậu chủ thì tôi sẽ hôn em tiếp!Ơ...Hàn Lịch, nhưng ...nhưng...Không nhưng gì hết! Còn tái phạm tôi sẽ hôn em dù bất cứ ở chỗ nào!Tôi...ở công ty thì tôi sẽ xưng là chủ tịch hoặc là cậu chủ, ...Hàn Lịch thỏa hiệp, cười nói:
- Tạm chấp nhận, tha cho em đó.
Cả hai cùng nắm tay đi trở về, dưới bóng đêm tĩnh lặng có đôi trai gái họ đang say đắm trong tình yêu! Hòa vào dòng người họ cũng như bao đôi tình nhân khác đi dạo dưới phố phường đông đúc tay trong tay thật hạnh phúc, đi chưa đầy 10 phút họ đã về đến biệt thự, An Nhi từ trong nhà chạy đến ôm lấy Hàn Lịch, cô bé rất thích cậu ấy, có lẽ cũng đã lâu rồi còn bé thiếu vắng tình cha! Hàn Lịch vừa bế cô bé vừa cười nói:
- An Nhi đi học có vui không? Hôm nay học gì kể cho chú và mẹ Ái Ái nghe xem nào?
Cả 3 cùng đi vào nhà, hạnh phúc là những điều đơn giản trong cuộc sống, đối với Khả Ái như vậy là cô cũng cảm thấy hạnh phúc ở giờ phúc này đây!