Một cây kẹo que xuất hiện trước mắt cô, em bé nhỏ bàn kế bên tầm ba bốn tuổi nhỏ giọng nói
"Chị gái xinh đẹp ơi, đừng khóc, khóc sẽ xấu đó, còn một cây kẹo cuối cùng em cho chị đó, bà nói ăn kẹo vào là hết buồn, chị không khóc nữa nhé". Diệp Tịch Hi nhìn cô bé nhỏ có hơi gầy mà không kìm được một giọt nước mắt lại lăn xuống. Cô hơi cúi đầu nói "cho chị rồi là em không có đồ ăn vặt nữa đâu, bé ạ"
Cô bé suy nghĩ rồi đáp
"Đã cho là sẽ không đòi lại, đòi lại là chó con"
Nghe thế cô như thấy hình bóng ngày bé của mình rồi cười nhẹ với cô bé
"Giờ chị vui hơn rồi không ăn kẹo nữa, em về chỗ tiếp tục ăn mì đi nếu không bà sẽ lo cho em đó '
Cô bé đặt kẹo vào tay chị gái xinh đẹp rồi trở về bàn ăn mì. Ăn xong cô ra chỗ bà và bé con nói với bà cô bé.
" Em ấy mời cháu ăn kẹo, cháu mời bà và em ấy ăn mì nhé ". Với những người chân thành chia sẻ khi cô buồn thì cô sẽ không keo kiệt cho họ một nụ cười. Người bà ngậm ngùi một lát rồi ra chỉ tay cảm ơn cô.
Cũng có lúc huấn luyện cô hiểu được một số kí hiệu người câm nên cô biết bà ấy đã đồng ý, cô vui vẻ gọi hai bát mì và lặng lẽ để lại cho hai bà con trông hơi rách nát, lủi thủi, cô đơn, nghèo khổ một nghìn tệ rồi đi tính tiền bát mì cô ăn.
Có lẽ đời cô còn chưa lo nổi thì giúp người khác có khi lại thành nỗi đau cho họ, cô lặng lẽ rời đi.
Lặng phía sau cô là một nhóm người đang chờ, cô vừa rời khỏi quán nhóm người đó tiến lên hung hăng quát tháo hai bà con, giật túi đồ trong tay bà lão, lão lặng thinh dấu một chút tiền đi còn lại đưa hết tiền cho bọn chúng, Diệp Tịch Hi vừa quay lại lấy điện thoại để quên nhìn thấy cảnh này quát lên:
" Dùng tay các người đang cướp đó, muốn chết "
Nói xong cô xông lên tung cho mấy gã đó vài chưởng.
Bé gái sợ hại cùng bà co lại một chỗ nén lại tiếng khóc có phần đau thương, bọn chúng lên tiếng:
Việc của bọn tao không đến lượt mày lên tiếng, con điếm mày nhảy ra là muốn chết, nói xong chúng rút con dao bên hông ra dở giọng uy hiếp:
Cô em cũng xinh đó hầu hạ anh mấy đêm, tụi anh tha cho.
Bà lão hoảng sợ loạng choạng đứng lên dùng tay ra dấu cầu xin, liên tục dập đầu với chúng:
" Cô ấy cũng có sai gì đâu, tiền tôi cũng nộp rồi sao các người lại khốn khiếp thế. Bà lão cố hết sức gắng gượng dùng tay ra hiệu ".
Bọn chúng vô tình đá văng bà lão sang bên kia, cúi người sửa lại quần bị lão nhàu, cầm con dao dí vào cổ lão, giọng lạnh tanh nói
Tao cho chúng mày chỗ ngủ, nuôi mấy con chó chúng mày mà còn không biết quẫy đuôi thì chết quách đi là vừa con khốn.
Hắn đưa con dao lên đâm về bà lão nhưng Tịch Hi đã nắm chặt cổ tay hắn lặt ngược khớp cổ tay khiến hắn đau đớn con dao rơi trên nền đất lạnh lẽo.
Cô lên tiếng" Lũ khốn nạn thì không bằng con chó, bà đây sẽ cho chúng mày biết thế giới này dù chúng mày có chết tại đây thì cũng không có đất mà chôn đâu. Lũ chó chết '
Cô cho hắn một chưởng vào ngực, xoay nửa vòng đạp cho hắn một phát đập mạnh vào tường phun ra một búng máu, mấy tên kia không biết điều, nghĩ mình đông hơn mà đồng bọn cùng gật đầu xông lên, chĩa dao về phía cô.
Cô lộn nhào quắt chân lên cổ một tên to con cho hắn xoay một vòng mỏi nhừ chía dao vào hai tên còn lại, cô thúc hắn ép một tên phía sau vào tường, tiện đà cô kẹp chân vào cổ của hai tên, "rắc" một tiếng xương cổ của chúng đã gãy.
Một tên khác thì cô xoát chân xoay nửa vòng đập mặt xuống đất bất tỉnh.
Phía xa xa một người đàn ông anh tuấn, tây trang chỉnh tề đứng đó nhìn cô gái một chút nhếch nụ cười "rất tốt, tí sẽ gửi quà khen thưởng cho em", em vẫn như ngày nào tôi cũng thấy tốt, quá khứ tôi không cùng em tham gia thì hiện tại tôi sẽ giúp em ' Đảo lộn thế giới ' rồi xoay người rời đi.
Tịch Hi cảm giác có người đang nhìn mình thì quay phắt đầu nhìn lại nhưng chỉ thấy một bóng người lướt qua.
Cô không để tâm đến nữa, xách mấy tên đó như một đồ vật rồi ném vào cùng một chỗ, lên tiếng:
Nôn hết những gì chúng mày có ra đây nếu không chị đây cho chúng mày biết thế nào là giang hồ.
Bắt đầu là tên đầu xỏ run rẩy lết thân xác đưa hết mọi đồng tiền vừa lấy đưa cho cô, sau đó lui lại nói 'đã đưa hết rồi thưa chị tha mạng '.
Cô cười to rồi sắc bén nhìn hắn. Có muốn nến kích thích hơn không..