Anh không đủ dũng khí để tới công ty, anh sợ, sợ nhìn vào đôi mắt đó anh sẽ lại không kìm nổi lòng. Cái cuộc sống của anh hai mươi tám năm qua vốn dĩ chỉ xoay quanh quỹ đạo của một người thừa kế XM, vì gặp cậu, quỹ đạo của anh có thêm một đểm dừng. Nhưng đúng là tạo hóa luôn trêu người thì phải, duyên trời đúng là luôn tàn nhẫn. Anh rất muốn nói rằng: Chuyện của thế hệ trước cứ để nó trôi qua đi, đừng làm thế hệ sau phải gánh chịu những hậu quả của người lớn nữa. Nhưng nghĩ tới ánh mắt của mẹ khi đó, anh lại càng ghét sự ích kỷ của bản thân nhiều hơn.
Anh đã tự nhốt bản thân một ngày ở trong phòng, một ngày đó với anh cảm giác như dài cả thập kỉ. Anh nghĩ lại từng chuyện, từng chuyện kể từ khi gặp Lỗi. Sau mỗi câu chuyện anh đều cố gắng bọc gói lại gọn gàng rồi cất giấu nơi sâu nhất trong trái tim. Từng chuyện từng chuyện, khi nghĩ tới anh lại không bất giác mà mỉm cười, đến tận ngày hôm qua, chuyện anh cùng cậu ấy đi bên cạnh nhau, dù chỉ là chỉ trỏ giới thiệu góc nọ góc kia của công ty thôi cũng khiến anh hạnh phúc như nào. Nhưng, đó có lẽ lại là ký ức cuối cùng của anh về cậu ấy. Anh buông thõng bản thân, ngồi vô hồn ở đó, ngồi thật lâu, thật lâu.. Ngày hôm sau đó, khi bản thân đã tạo ra vỏ đọc đủ kín, tâm tư tình cảm anh nghĩ anh giấu đủ chặt rồi, cuối cùng anh mới quyết định đi làm.
Khi hay tin Mạc Toàn đang tới công ty, Tùng Lâm đã cố ý chờ trước của tòa nhà. Hơn một ngày qua, cậu đã tới rinh thự họ Mạc tìm anh nhưng anh từ chối gặp mặt, anh nói anh cần yên tĩnh. Tùng Lâm hiểu Mạc Toàn hơn ai hết, khi anh ấy nói để anh ấy được yên tĩnh tức là đừng cố làm phiền, nếu không cậu sẽ chẳng còn cơ hội nhìn thấy anh nữa.
Cậu còn nhớ, khi họ lên mười tuổi, anh đã bởi vì sự ra đi của bà nội mà đau lòng đến mức nào. Nhưng anh không muốn bất kỳ ai thấy anh yếu đuối, cho nên anh đã tự mình ở trong phòng điều chỉnh cảm xúc, đến ngày thứ hai anh ở trong đó, vì lo lắng anh có bất trắc mà cậu tự ý chạy vào phòng anh. Khi ấy anh đang ngồi bất động, nhìn ra ngoài cửa sổ ngoài kia. Cái sự yên lặng đến cô mịch, tiếng thở cũng chở lên khó khăn, dù gió cũng chẳng thể lọt qua nổi ấy khiến cậu không tự chủ mà đổ mồ hôi. Cậu vừa bước thêm một bước thì anh vẫn quay lưng lại mà lên tiếng:
- Cho cậu ba giây, đi ra ngoài.
Âm thanh lạnh lẽo vang lên giống như giọng nói La Sát trong điện Diêm La vậy. Cậu ngừng lại, xoay đầu ra ngoài mà không nói dù chỉ một từ. Ngày thứ ba, anh bước ra khỏi phòng. Dù không nói, nhưng cậu cảm nhận được, anh đối với thế giới này thêm một phần lạnh nhạt. Từ đó về sau, mỗi khi anh cần điều chỉnh tâm trạng liền tự mình ở yên trong phòng không cho ai làm phiền tới, chẳng qua, thời gian điều chỉnh tâm trạng đã ngắn hơn, nếu khi bé cần tới ba ngày thì trưởng thành hơn đối chọi nhiều hơn với cuộc sống, và quá quen với việc dấu cảm xúc cho nên anh chỉ cần một ngày là có thể hoàn hảo điều chỉnh mọi thứ rồi.
Anh vừa bước xuống xe, Tùng Lâm không nói gì, chỉ yên lặng đợi, đợi khi anh đi ngang qua cậu, cậu vội bước theo sau, cậu nhận thấy, anh lại như trước đây, lại ban cho thế giới này vài phần lạnh lẽo. Nhưng như vậy cũng có nghĩa là anh đã sắp xếp ổn thỏa tâm tư. Cậu nghĩ nước đi này của cậu không sai, người đó chắc chắn sẽ sớm thôi bị đẩy ra khỏi trái tim anh. Cậu nghĩ vậy.
Một ngày Mạc Toàn không đến công ty, Lỗi cũng đoán ra được nguyên nhân. Nhưng mà kế hoạch của cậu cũng dự tính trước vấn đề này rồi. Cậu làm sao dễ dàng từ bỏ như vậy được chứ, bây giờ cậu đã có một tai mắt ngay tại Mạc Gia rồi. Mạc Hoàng Long, ông ta muốn nhiều hơn là trở lại nhà họ Mạc, con cáo già ấy sẽ còn liên thủ với cậu khi cậu chính là ngươi duy nhất có thể giúp ông ta có được thứ ông ta muốn. Có thể nói hai người họ bây giờ, một người trong nhà một người trong công ty liên thủ với nhau làm lung lay thế đứng của cha con Mạc Xuân Phong.
Lỗi biết hôm nay Mạc Toàn tới đây, nhưng cậu chẳng vồ vập. Cậu cũng vờ như không hay biết gì cả an tĩnh làm việc. Lúc cậu đang chăm chú nghe người hướng dẫn (Mạc Toàn đã phân phó người chỉ dạy khác cho Lỗi sau khi anh nói chuyện với bố của mình, ông ấy đương nhiên không còn lý do ép buộc anh nữa nên đành đống ý, dù sao ở công ty tuy Toàn tài giỏi nhưng cũng không phải chỉ có con ông là nhân tài), anh lướt qua cậu mà ánh mắt chẳng dám rơi trên người cậu dù một giây.
Thực tế lúc này đầu cậu đang đầy tính toán, tính toán xem làm cách nào để kéo lại tình yêu của anh, vì tình yêu đó cần cho kế hoạch của cậu.
Tùng Lâm liếc qua cậu với ánh mắt đắc thắng: "Mạc Toàn sẽ chỉ là của riêng tôi, chỉ tôi mới đủ phẩm chất và bản lĩnh đi bên cạnh cậu ấy, cậu dù có được chủ tịch bao bọc đi nữa cũng chỉ là kẻ thấp kém mà thôi!"
Vì Lỗi được làm việc ở phòng kế hoạch, phòng kế hoạch lại trực tiếp nhận sự quản lý của Mạc Toàn, cho nên cơ hội để họ gặp nhau không khó. Hôm nay có một cuộc họp của phòng, anh cũng tham gia, đương nhiên Lỗi tranh thủ thời cơ này để "hờ hững" lướt qua anh. Anh càng tránh né cậu càng phải để anh phải trông thấy mình.
Với vai trò là một người mới, cậu đến phòng họp sớm hơn một chút, chuẩn bị nước và tài liệu để trên mặt bàn. Đến khi lắp đặt máy chiếu, cậu cố tình chỉnh hỏng đi để kéo dài thời gian khi mọi người đến.
Đúng như kế hoạch, khi mọi người đến công ty thì cậu vẫn còn loay hoay bên cái máy chiếu. Trưởng phòng của cậu nhìn thấy cảnh này mà tức đến nổ con mắt. Anh ta chạy nhanh tới chỗ cậu:
- Cậu còn làm cái gì thế này? Tại sao lại chưa chuẩn bị xong.
Cậu vờ nhìn anh ta với ánh mắt lo lắng:
- Anh Nam em xin lỗi, em chỉnh nãy giờ mà nó không lên.
Nam – trưởng phòng kế hoạch, một tay chống hông, một tay muốn nắm trụi tóc trên đầu mình.
- Sao cậu không thay máy, công ty chúng ta đâu thiếu máy. Hoặc là cậu gọi bên kỹ thuật trợ giúp.. Cậu..
Cậu đứng nghệt ra như kiểu: "Ồ, đúng vậy, sao mình không nghĩ ra nhỉ."
Nam vừa nhìn đồng hồ thì đúng giờ họp rồi, giám đốc luôn đúng giờ, không kịp rồi, anh thực sự muốn đấm cho tên người mới này một cái rồi tát bản thân thêm một cái tại sao đi tin tưởng cậu ta. Anh phân phó một nhân viên khác lập tức đi lấy một máy chiếu khác còn bản thân đứng ngay ngắn đếm ngược thời gian giám đốc bước vào.
Cũng chỉ chừng là hai mươi giây sau, giám đốc thực sự tới. Mạc Toàn nhìn mọi người ngồi ngay ngắn đúng vị trí, chỉ riêng Lỗi và trưởng phòng Nam là còn đứng kia. Nam nhanh chóng tường trình ngắn gọn vụ việc. Mạc Toàn nghe xong lông mày khẽ động, anh cũng chỉ đánh mắt nhìn Lỗi một cái rồi đến ghế chủ định ngồi xuống. Anh nói:
- Nhanh chóng sắp xếp. Cho anh 3 phút chuẩn bị.
Nam toát mồ hôi lạnh nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm. Thật may mắn, anh biết người mới tới này có quan hệ với nhà họ Mạc, anh còn được chỉ đích danh chỉ dẫn cậu ta, cho nên tình huống này nếu là người khác thì xong rồi. Xong theo nghĩa bóng ấy, nhưng vì là cậu ta gây ra cho nên nó mới nhẹ nhàng như vậy.
Khi nãy, chỉ liếc qua, nhưng Mạc Toàn thấy được: À cậu ấy vẫn ổn, có vẻ không gầy đi phân nào, dù là một chút, chẳng lẽ cậu ấy không lo lắng cho mình, không hề nói ra, nhưng cậu ấy vẫn còn giữ thân phận người được bao nuôi của mình cơ mà. Thật lạnh lẽo, lẽ nào có được công việc tốt liền không cần mình nữa..
Bản thân xác định cần giữ khoảng cách với cậu ấy, nhưng khi anh nghĩ tới cậu ấy lạnh nhạt với mình thì lại không tự chủ được mà nhíu nhẹ chân mày, anh là đang tức giận, hay cảm giác mất mát tủi thân đây!
Tùng Lâm chứng kiến biến hóa trên khuôn mặt Mạc Toàn, chẳng có lẽ anh ấy còn chưa dứt khoát, chẳng phải trước đây, bất kể chuyện gì, chỉ cần anh ấy muốn anh ấy đều có thể vứt gọn nó ra sau đầu mà không nhìn lại hay sao. Cậu khẽ nắm chặt cây bút trên tay, cậu cũng sẽ không từ bỏ, còn chút dao động thì sao, bởi mới yêu lần đầu nên như vậy chắc cũng đúng, cậu sẽ tìm mọi cách khiến cho anh ấy từ bỏ.