Tình Yêu Của Một Gã Trai Bao Hèn Mọn

Chương 36: Lướt qua nhau




5 năm sau..

- Tuấn Anh, em có thể vứt mấy cái cây hoa đó đi hay không? Muộn rồi đấy mà em vẫn cứ hoa với hoét..

Tuấn nhìn người trước mắt đang cặm cụi chăm mấy cây hoa, cậu nghe anh gọi mà chỉ quay lại trừng anh một cái rồi nói "được rồi". Cái dáng người cao cao nhưng gày gò, nhấc tay hạ chân cũng có phần nặng nhọc. Cái người ấy đã tưởng rằng sẽ chẳng thể tỉnh lại, ấy vậy mà có thể đứng ở đây với anh lúc này đó đã thực sự hạnh phúc lắm rồi.

Người đó không ai khác, chính là Lỗi. 5 năm trước, cậu bị bắn trọng thương, là Mạc Toàn đưa cậu ra ngoài rồi tìm anh gửi gắm, cậu ấy chẳng còn ai thân thiết nữa. Mạc Toàn biết đem cậu ấy gửi cho Tuấn là giao trứng cho ác, thế nhưng anh lại vô lăng bảo vệ cậu. Cho nên dù không cam tâm nhưng đó lại là lựa chọn tốt nhất cho cậu ấy.

Cậu ấy hôn mê bất tỉnh gần 4 năm trời, mới tỉnh dậy hơn một năm trước. Việc hồi phục chức năng cũng vẫn đang tiến hành và cậu đang hồi phục rất tốt. Chỉ có điều, khi tỉnh lại cậu hoàn toàn quên hết quá khứ. Cái mô típ cẩu huyết này cứ nghĩ chỉ có trong tiểu thuyết, nhưng ngoài đời thực nó lại có thể diễn ra. Thế nhưng đây lại là điều tốt, không nhớ gì mà sống tiếp thực sự quá tuyệt vời.

Để dứt khoát thoát khỏi cái bóng của quá khứ ấy, Tuấn đã tạo cho cậu một thân phận mới. Cậu sống lại với cái tên Tuấn Anh, là người tình của Tuấn, cái này là anh vì tư lợi mà nói với cậu như thế. Lúc trước cậu luôn không đón nhận tình cảm của anh, nếu bây giờ cậu đã không nhớ chuyện trước kia nữa vậy thì anh bắt trước người xưa đành "cưới trước yêu sau" vậy.

Anh đã nói với cậu một thân thế giả, cậu là trẻ mồ côi, lớn lên làm đủ thứ việc, sau đó hai người họ gặp nhau trong hộp đêm và yêu nhau tới giờ. Chuyện anh làm xã hội đen anh cũng không dấu bởi vì đó sẽ là cái cớ cho việc tại sao cậu lại bị thương do đạn. Anh nói cậu giúp anh đỡ đạn khi tham gia một cuộc truy bắt với kẻ thù. Cậu nghe anh nói tuy bản thân không mấy tin tưởng, nhưng bởi tự bản thân không nhớ được gì cho nên miễn cưỡng tiếp thu điều ấy.

Thời gian một năm này, anh chăm sóc cậu ra sao cậu nhìn thấy hết. Những thứ tốt đẹp nhất anh đều đem đến cho cậu. Mỗi lần cậu tập phục hồi anh đều có mặt, mỗi lúc trị liệu đau đớn anh đều ở bên. Cậu lúc này tuy chưa cảm thấy bản thân "yêu" anh như anh ấy nói, nhưng cũng không hề ghét bỏ cảm giác bên anh.

Dần dần cậu cũng cho anh cầm tay, ôm eo cậu, chỉ là mấy lần anh định hôn cậu cậu lại tránh mặt đi theo phản xạ. Cậu nghĩ có thể bản thân đã bất tỉnh quá lâu cho nên vài cảm xúc ấy cậu chưa thể đón nhận.

Hôm nay hai người hẹn nhau đi xem phim, anh muốn thay đổi chút không khí cho cậu đỡ nhàm chán. Tuy rằng trong nhà cũng có phòng chiếu riêng, nhưng anh nghĩ cậu cũng nên hòa nhập dần với thế giới bên ngoài. Từ khi tỉnh lại cậu chỉ ra ngoài lúc tới bệnh viện mà thôi.

Sau khi chăm chút mấy cây hoa xong, cậu lúc này mới về phòng thay đồ, cậu nhìn đồng hồ cũng chưa muộn, cậu nói với anh "đi thôi".

Trên đường đi hai người nói vài câu chuyện linh tinh, anh hờn dỗi với cậu, lẽ ra hôm nay anh muốn đi sớm chút để hai người đi uống café rồi sau đó đi xem phim, tạo ra một buổi hẹn hò hoàn hảo. Ai mà ngờ cậu lại cố chấp không chịu để mấy cây hoa kia chết khát mà mãi mới chịu đi.

Hôm nay cậu mặc một thân đen từ đầu tới chân, đến cái mũ cũng kéo che kín mặt, cậu ngồi nghịch điện thoại ở một góc đợi Tuấn mang bỏng ngô và coca về. Cậu không nhớ bản thân trước kia có sợ người lạ hay không, nhưng cậu bây giờ nghe một chút tiếng động lạ cũng thấy hoang mang. Tuấn nói với cậu có thể do nằm bất động quá lâu khiến não quen với sự yên tĩnh, cho nên khi quá đông người sẽ cảm thấy khó chịu. Chính vì vậy mỗi khi ra ngoài (đi bệnh viện) cậu đều đeo tai nghe nghe nhạc.



Thấy Tuấn quay lại cậu mới khẽ tháo tai nghe ra. Anh bói với cậu:

- Đi thôi!

- Ukm

Cậu đứng lên đi theo anh, Tuấn vẫn liên mồm nói về những thứ kì quái mà có lúc cậu để tâm nghe, có lúc lại chỉ cười cười bởi cậu không chú ý.

Bỗng đột nhiên Tuấn kéo cậu vào lòng, ôm đầu cậu thật chặt. Bị giật mình cậu muốn ngóc đầu lên hỏi anh đang làm cái gì thế nhưng lại bị anh ép đầu vào vai anh.

Hai người chiều cao chênh lệch không nhiều, bị anh kéo đầu vào vay như vậy khiến cậu có chút khó chịu do đứng không tiện. Nhưng sức cậu bây giờ không thể vùng ra được đành yên lặng đứng vậy một lúc. Nhưng lúc này cậu nghe tiếng mạch đập của anh rất dữ dội, anh đang hoảng sợ sao! Hé mắt nhìn xuống chân, coca và bỏng ngô bị anh tung ra từ lúc nào đang vương vãi dưới chân hai người thành một mớ hỗn độn.

Đúng lúc này bên tai cậu truyền tới giọng nói rất nhỏ, nhưng cậu lại nghe thấy rất quen thuộc. Có rất nhiều cảm xúc trỗi lên trong cậu, cậu định ngước đầu lên lần nữa để nhìn xem giọng nói từ đâu. Nhưng lần nữa cậu bị anh kéo lại, lần này còn dữ dội hơn nữa.

Cậu đưa tay ôm lưng anh, vỗ vỗ vài cái an ủi cho anh bình tĩnh lại. Cậu không biết anh bị làm sao, liệu có phải anh nhìn thấy kẻ thì của mình hay không vậy?

Đợi đến khi giọng nói kia biến mất, cậu mới thấy rằng anh nhẹ nhàng thả lỏng tay ra. Lúc sau thì dường như anh buông lỏng bản thân hơn rất nhiều, nhịp thở cũng trở lại.

Cậu hỏi anh:

- Có chuyện gì vậy?

Anh nhìn vào mắt cậu, đôi mắt anh lúc này vẫn còn chút lo sợ.



- Xin lỗi, anh tưởng có kẻ thù gần đây, nhưng chỉ là nhầm lẫn thôi.

Cậu khẽ gật đầu rồi nở nụ cười an ủi với anh,

- Không sao, nhầm lẫn là tốt.. anh xem, bỏng với nước đổ hết rồi này.

- Không sao, đi, chúng ta đi mua lại.

Nói rồi anh kéo cậu cùng đi với anh, sau đó hai người cùng nhau vào xem phim, dù rằng lúc này tâm trạng Tuấn không còn để mà chú ý tới bộ phim nữa.

Lúc đó, ở một góc sảnh, phía khuất sau gốc cây cảnh có một người đang nhìn họ với ánh mắt mất mát và đau lòng.

Người đó chính là Mạc Toàn, sau ngày hôm đó, anh hoàn toàn phong bế bản thân. Anh dời khỏi nhà họ Mạc, xây dựng sự nghiệp riêng. Ban đầu anh gặp rất nhiều sự phản đối từ bố của anh, nhưng bởi vì anh quyết trí mà ông ta đành để anh tự do. Dù sao sau này khi ông không còn nữa anh cũng phải quay về.

Sau cái ngày đó, nhà họ Mạc thanh lý môn hộ, con trai Hoàng Long chính thức bị tống cổ ra nước ngoài vình viễn không được quay lại nữa. Còn Hoàng Long bị ép đến phát điên và tống vào trại tâm thần. Cách đây vài tháng ông ta cũng tự sát theo cách mà mẹ Lỗi từng làm trước kia. Mạc Xuân Phong quyết không để lại bất kỳ hậu họa nào về sau.

Tùng Lâm cũng với Mạc Toàn ra ngoài, 5 năm qua cậu cũng đã bày tỏ cảm xúc với Mạc Toàn không dưới hai lần. Thế nhưng cậu luôn nhận lại sự từ chối, cậu cũng hiểu rằng tình yêu này của cậu cũng đến lúc để ngủ yên thôi. Hai người vẫn như trước, bên cạnh ủng hộ nhau và đồng hành cùng nhau làm mọi chuyện.

Hôm nay họ lại cùng nhau ra ngoài có chút việc làm ăn, chỉ là tình cờ đi qua nơi này, tình cờ thấy người đó. Mạc Toàn nhận ra, Tùng Lâm cũng nhìn thấy, nhưng họ chỉ lướt qua nhau như thế..

- Cậu ổn chứ?

Tùng Lâm đặt tay lên vai Mạc Toàn hỏi.

Mạc Toàn chỉ đáp lại bằng cái gật đầu, còn ánh mắt thì vẫn gửi gắm bóng dáng ấy. Bản thân anh biết, anh không còn tư cách xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa. Bao năm qua không ngừng nghe ngóng thông tin về cậu, nhưng lại chưa dám đến gặp cậu, dù chỉ một lần.