Thời gian sau, Tuấn Anh thực sự chuyên tâm vào việc cải sửa và hoàn thiện Game. Cậu hoàn toàn đắm chìm trong đó, cứ như game ấy là do chính cậu tạo ra ấy. Cậu không chỉ đặt hết tâm huyết vào đó mà còn dành cả thời gian nghỉ ngơi cho nó vậy. Thật có lúc Tuấn thấy anh còn không bằng mấy nhân vật trong game. Nhưng lại tự an ủi rằng, đó là đứa con tinh thần của Tuấn Anh, cho nên anh nhịn.
Ngày hôm đó là lần chạy thử cuối cùng của game trước khi hoàn thiện và đưa ra thị trường. Tuấn Anh đã đích thân tới công ty Mạc Toàn để theo dõi. Đương nhiên là Tuấn nhất quyết đòi đi theo, anh không thể để cho Tuấn Anh đi một mình được.
Thực ra, buổi chạy thử nghiệm này Mạc Toàn nửa muốn Tuấn Anh tới, nửa không muốn cậu ấy tới. Bởi vì anh sợ, vì là buổi chạy thử cuối cùng cho nên rất nhiều thành viên chủ chốt của Hope sẽ có mặt. Sẽ không như lần trước đó Tuấn Anh đến đây, lần này có thể cậu sẽ gặp lại người quen cũ. Cậu không nhận ra họ nhưng chắc chắn họ nhận ra cậu. Nếu tệ hơn câu chuyện có thể đi xa hơn, cậu sẽ nguy hiểm. Chính vì vậy anh đã chủ động liên hệ với Tuấn để cậu ấy hóa trang một chút trước khi tới.
Tuấn Anh ban đầu rất bài xích, cậu nghĩ cậu đâu phải người nổi tiếng mà cần cầu kỳ mấy cái chuyện đó. Khuyên mãi không được Tuấn đành đem bản thân ra để thuyết phục cậu:
- Đây cũng là vì anh đi! Thời gian trước em có phải hay không nhìn thấy anh rất bận?
Tuấn Anh nheo mắt nhìn anh, đang yên đang lành anh nhắc tới công việc của anh làm gì. Thế nhưng cậu thấy anh đang chờ cậu trả lời cho nên khẽ gật đầu một cái. Anh liền cúi đầu xuống, thở dài, ra chiều suy tư lắm:
- Em cũng biết anh làm loại công việc gì rồi đó. Anh nhiều kẻ thù lắm. Thời gian đó ra ngoài cũng kéo đến không ít kẻ thù đâu. Họ chỉ chờ anh thò chân ra là tìm cách chặt chân anh ngay.
Nói tới đây, anh lại ngẩng mặt lên nhìn vào mắt cậu tỏ ra đầy lo lắng, khẩn thiết nói:
- Cho nên, anh nói em hóa trang là để an toàn cho em, bảo vệ em. Anh có thể sao cũng được, nhưng nếu em vì anh mà bị liên lụy thì anh.. anh sẽ san phẳng tất cả, những kẻ đó cũng sẽ bồi táng theo em.
Cái câu chuyện này khiến người nghe cảm thấy buồn cười, nhưng anh biết nó lại là hợp lý với cậu ấy. Bởi lẽ, từ khi anh thật thà nói công việc anh đang làm cho cậu ấy nghe thì cậu ấy đã luôn khuyên anh tăng ăn chay niệm phật và đừng hại tính mạng người nữa. Cậu chính là sợ bản thân anh quá tạo nghiệt.
Ấy là bởi vì cậu chưa rõ, anh tuy rằng ngoài mặt là trùm băng đảng nhưng thực tế băng của anh làm việc không hề liên quan mạng người. Nếu có xô xát thì cùng lắm hại người ta nằm viện ít hôm thôi. Tuy nhiên cậu ấy nghĩ như vậy anh cũng không giải thích. Bởi vì thật tâm là cậu ấy lo lắng cho anh.
Hôm nay, chuyện này thế mà lại thêm một lợi ích nữa, cậu sợ anh đại khai sát giới mà đồng ý với anh. Anh đem khuôn mặt cậu giao cho người ta hóa trang một hồi khiến bản thân anh cũng nhận không ra nữa.
Khuôn mặt mới này bị người ta hoa hoa vẽ vẽ thành một khuôn mặt thư sinh nho nhã khiến anh nhìn không quen. Chính cậu cũng không quen. Để phù hợp khuôn mặt, da cậu cũng được bôi bôi chát chát cho trắng lên vài phần. Người ta còn đặc biệt chọn cho cậu một thân quần âu sơ mi trắng. Nhìn cậu bây giờ thực sự kiểu tiểu mỹ thụ đúng nghĩa. Trước đây nhìn sao cũng là thân nam nhi đầy mình.
Cậu nhìn bản thân trong gương cũng có chút mới mẻ, nhưng cậu lại không thích điệu bộ này, cậu của chính cậu vẫn ổn hơn. Anh cũng vậy, thấy có chút không quen.
Tuấn như lời nói ban đầu, bản thân cũng đành để người ta biến hóa một phen. Nhào nặn một hồi anh cũng thành kẻ khác, nhưng khuôn mặt vẫn mang phong thái đĩnh đạc đội trời đạp đất. Anh nhìn bản thân trong gương, rồi tiến lại đứng cạnh cậu. Tạch một cái, anh chụp một bức ảnh khiến cậu không kịp trở tay.
- Anh làm gì vậy?
- Em không thấy dáng vẻ chúng ta hôm nay rất thú vị à? Sau này chẳng biết còn có biến thành dáng vẻ này hay không, cho nên hôm nay nên lưu lại!
Chụp xong lưu vào máy, anh mở lại album ngắm nghía một chút, rồi tiện tay vuốt qua. Khuôn mặt anh thoáng buồn, vì chợt nhận ra đây là tấm ảnh đầu tiên hai người cùng chụp. Lúc trước cũng chỉ là bản thân anh nén chụp cậu ấy mà thôi. Thoáng chốc một ý nghĩ chạy nhanh qua đầu anh, từ nay nhiều hơn một chút sẽ chụp cùng cậu ấy.
Tắt điện thoại, nhét nhanh vào túi, anh kéo cậu ra ngoài.
Đúng ra, khi cậu nói nhất định tham gia thì anh không hề vui vẻ. Anh trước giờ vẫn phòng bị từ khi hai người đó bắt đầu làm cùng nhau. Thậm chí mỗi khi cậu làm việc, nếu anh rảnh, nhất định anh sẽ ngồi bên cạnh, yên lặng canh chừng cậu.
Tới công ty, Mạc Toàn và Tùng Lâm đã đứng chờ hai người ở sảnh từ lâu.
Nhìn thấy Tuấn Anh đi vào, Mạc Toàn và Tùng Lâm không khỏi giật mình. Mặc dù hẹn trước kế hoạch, cũng là người đưa ra ý kiến. Nhưng thực sự nhìn thấy cậu ấy như này nhất thời cả hai có chút không quen. Tùng Lâm còn nén quay đi méo mó giữ bản thân không cười thành tiếng.
Mạc Toàn nhìn sang Tuấn, cái tên này, đang yên đang lành anh ta vậy mà cũng hóa trang. Nhưng rồi anh lại chợt buồn, nếu là anh, có lẽ anh cũng làm như thế. Vì sao ư? Vì yêu.. yêu nhiều.. nên mới thế.
Mạc Toàn bắt tay hai người tỏ vẻ không mấy thân thiết, rồi đưa hai người lên trên phòng trải nghiệm. Ở đây mọi người đã có mặt đông đủ, bao gồm cả game thủ và nhân viên công ty. Đúng như dự đoán, thành viên cũ của Hope khi trước còn nuôi hy vọng mong manh người "bí mật" đang hợp tác cùng họ là Lỗi. Bởi vì những gì người đó làm quá giống Lỗi họ quen. Từng là anh em tốt, họ chờ đợi cũng là đương nhiên. Nhưng khi gặp Tuấn Anh rồi, họ có chút thất vọng. Thế nhưng bản thân họ cũng chỉ trách do họ chưa chịu chấp nhận sự thật mà thôi.
Buổi chạy thử cuối cùng này kéo dài đến quá trưa mới kết thúc. Đương nhiên, mọi thứ rất hoàn hảo. Có thể để lễ ra mắt chính thức được tiến hành rồi.
Để cảm ơn và chúc mừng, Mạc Toàn đã sắp xếp sẵn một bữa tiệc nho nhỏ. Mọi người cùng nhau tới tham gia không thiếu một ai.
Lúc đầu Tuấn muốn thay Tuấn Anh từ chối. Nhưng nhìn ánh mắt lạ mà như quen của cậu dành cho những người bạn cũ kia, anh lại đành miễn cưỡng theo cậu đi. Bởi nếu để cậu đi một mình thì anh sẽ không bao giờ đồng ý.
Tại bữa tiệc, mọi người vui vẻ nói rất nhiều chuyện, bao gốm cả chuyện vất vả như nào để hoàn thành game. Rồi bất chợt người bạn rất tốt của Lỗi đứng lên. Anh ta đem chén rượu trên tay nâng lên qua đầu mà nói:
- Này cậu có thấy không? Nó hoàn thành rồi.. chỉ tiếc không có cậu. Lỗi, cậu có thể yên nghỉ rồi..
Vì có chút men say, cho nên sau khi nói xong người đó bật khóc, tiếp sau đó, một vài anh em cũ cũng bật khóc theo. Họ đã cùng nhau khó khăn như nào khi gây dựng sự nghiệp ở nơi đất khách. Bây giờ lại chỉ còn mình họ ở đây, ai có thể không đau lòng.
Mạc Toàn khẽ đánh mắt nhìn sang Tuấn Anh:
- Đúng thế, nó hoàn thành rồi, em vui không?
Lời này anh muốn nói cùng cậu, nhưng anh nào có thể, chỉ đành nâng rượu lên một ngụm uống cạn mà thôi.
Tuấn Anh nãy giờ ngồi nghe họ nhắc tới một người tên Lỗi. Cậu cảm thấy bản thân rất thân quen, nhưng lại không thể nhớ nổi đó là ai, nên cứ cau mày nghĩ mãi.
Bất chợt, một hình ảnh lóe lên trong đầu cậu. Đó là lúc họ đã cùng nhau bắt tay cùng thề một ngày nào đó làm lên sự nghiệp.
Mơ hồ, mờ ảo, mọi thứ lại chẳng rõ ràng. Cậu đau đầu ôm lấy trán rồi loạng choạng đứng lên. Bản thân lại cứ vậy rơi vào mơ hồ, mọi thứ xung quanh cậu liền trở lên mờ nhạt. Cậu hoàn toàn không còn nhận thức thế giới xung quanh.
Tuấn nãy giờ ở bên luôn nhìn thấy, anh không ngừng lo lắng nhìn cậu hỏi cậu có làm sao không nhưng cậu không nói gì khiến anh càng lo lắng. Tới khi Tuấn Anh đứng dậy anh đành thay cậu nói lời chào tới mọi người, nói thân thể cậu ấy không tốt, sức khỏe không ổn nên xin phép về trước. Mọi người thấy cậu ấy không khỏe nên cũng không nói nhiều, chỉ chào tạm biệt mấy câu và nói Tuấn chăm sóc cậu ấy.
Tuấn đỡ cậu ấy ra ngoài, Mạc Toàn liền chạy theo sau. Trong bữa tiệc anh cũng đã âm thầm chú ý cậu, thấy cậu có những biến đổi đó anh không khỏi lo lắng. Tới lúc này anh không thể khống chế bản thân mà chạy theo xem cậu như thế nào. Anh nhìn bóng dáng Tuấn đỡ cậu ấy đang loạng choạng bước đi mà không tự chủ được chạy tới đỡ cùng. Anh sợ cậu sẽ té ngã.
Tuấn lúc này khẽ xoay người kéo Tuấn Anh tránh ra khiến bàn tay Mạc Toàn còn chưa kịp chạm tới cậu. Anh hụt hẫng nhìn vào ánh mắt cảnh cáo của Tuấn:
- Em ấy đã có tôi rồi, cậu nên quay lại đó đi. Cậu cũng nên nhớ, hôm nay là ngày cuối cùng hai người hợp tác và là lần cuối cùng hai người gặp nhau rồi. Đừng xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa.
Mạc Toàn từ từ hạ tay xuống, rồi mất mát gật gật đầu. Anh có thể nói gì lúc này, bởi nói gì cũng là vô ích. Cậu ấy bây giờ đã không còn liên quan tới anh nữa rồi.