Đúng ba giờ chiều, mọi người tập trung lại với nhau cùng ra biển. Chuyến này STAR tổ chức chính là đi biển chơi. Những trò chơi trên bãi biển cũng được chuẩn bị sẵn sàng. Chuyến đi này chủ yếu là nam vì vốn người của Hope cũng âm thịnh dương suy cho nên tính cả hai người phụ nữ bên STAR ra thì tổng cộng cũng chỉ có năm người phụ nữ. Chình vì thế họ quanh quanh quẩn quẩn giúp mọi người chuẩn bị nước uống, đồ ăn vặt là chính. Còn cánh đàn ông họ kéo nhau đi chơi tắm biển.
Sự xuất hiện đột ngột của Tuấn khiến kho mọi người có phần ngạc nhiên. Nhưng sau đó Mạc Toàn nói là do anh tình cờ gặp người bạn cũ này nên mời cũng tham gia. Mọi người thấy vậy thì cũng vui vẻ đón tiếp. Cùng là người mình cả, thêm bạn thêm vui.
Tùng Lâm đợi mọi người đi hết mới kéo tay Mạc Toàn lại:
- Này, cậu có nghĩ chuyến này hai người lại đối đầu nhau như lần đó không? Lần đó cậu kể lại cho tôi không mấy tốt đẹp đâu.
Mạc Toàn nhún nhún vai, rồi chéo miệng thở dài:
- Biết sao được bây giờ, cậu cũng biết, tôi bây giờ cũng không có lí do đối đầu anh ta. Cứ để đến đâu hay đến đó vậy.
- Tôi nói cậu nghe, cậu ấy ở bên cậu gặp nguy hiểm một lần, ở bên anh ta gặp nguy hiểm một lần. Căn bản hai người chính là đang hòa nhau rồi. Tại sao cậu còn tự ti như thế?
Nghe Tùng Lâm chất vấn, anh nghĩ ngợi thật lâu. Điều này không phải anh chưa từng nghĩ tới, nhưng cái chính vẫn là anh không thể vượt qua được cảm giác có lỗi khi biết mẹ anh hại chết mẹ cậu ấy, còn bố anh cũng gây hại cho gia đình và chính cậu ấy. Đó là bố và mẹ anh, anh có thể bình thản như không được hay sao. Có khi nếu cậu ấy nhớ lại cậu ấy cũng không tình nguyện tha thứ cho anh nữa ấy chứ.
Khi mọi người đánh bóng đã chọn bốc thăm chia đội. Thật tình cờ, Tuấn và Mạc Toàn ở hai đội khác nhau. Tuấn Anh không chơi, cậu ấy nói bản thân không khỏe cho nên để cậu ấy làm trọng tài. Mọi người chơi vốn rất vui vẻ, nhưng hai vị kia lại ngầm xem đó như một cuộc cạnh tranh khiến cho trận đấu càng thêm căng thẳng.
Tuấn nhảy lên đập mạnh một quả, không may nó lại đập trúng ngực Mạc Toàn khiến anh lăn ra đất. Mọi người cùng chạy lại xem, Tuấn Anh cũng thế. Thấy cậu lo lắng nhìn, Tuấn sợ cậu hiểu lầm anh cố ý lên vộ vàng nắm tay cậu lên rồi giải thích:
- Anh không cố ý, thật, em tin anh đi!
Tuấn Anh nhìn Mạc Toàn đang xoa ngực khó thở rồi lại nhìn sang Tuấn. Cậu biết, hai người họ chỉ là cạnh tranh nhau thôi, cú đập kia cũng không nhằm vào Mạc Toàn. Cậu ngồi ở vị trí trọng tài nên cậu thấy được. Cậu vỗ tay Tuấn rồi bỏ tay anh ra:
- Em biết, không sao.
Mạc Toàn thấy hết, người đau đang là anh, lẽ ra người nên được động viên là anh mới đúng. Thật ghen tỵ, anh muốn lúc này có cậu ấy ở bên. Một sự tủi thân nhẹ, anh đứng dậy phủi quần rồi nói với mọi người:
- Tôi không sao đâu, tôi vào kia nghỉ chút, mọi người tiếp tục chơi hoặc đi bơi đi nhé!
Mọi người liền tản ra, Tùng Lâm cùng Quang Minh hai người hai bên đỡ anh vào bóng mát ngồi. Tuấn và Tuấn Anh cũng hết hứng chơi nên cùng vào nghỉ ngơi.
Lisa thấy Tuấn Anh vào ghế ngồi thì nhanh tay nhanh mắt đã đi lấy một lon bia lạnh cùng chút mực khô mang tới chỗ mọi người ngồi. Cô ấy còn đặc biệt đưa nó cho Tuấn Anh một phần.
- Anh uống đi!
- Cảm ơn!
Tuấn Anh nhận lon bia rồi nói với cô một câu như thế, sau đó liền không có sau đó. Lisa có chút mất hứng, nhưng cô ấy nhanh chóng đem Eric lúc này cũng đang nằm ườn ra bên cạnh Tuấn Anh hất ra chen vào ngồi. Bị đuổi, Eric liền có chút bất mãn:
- Tôi ngồi trước cơ mà?
- Nhường phụ nữ đi, cảm ơn!
- Cô.. thôi bỏ đi.
Không muốn cùng nhau tranh cãi, Eric dịch mông sang để Lisa chen vào.
Tuấn nhìn một màn này thì không khỏi mắt chữ A miệng chữ O. Anh không hề biết Tuấn Anh của anh ra ngoài còn bị gái bám theo. Anh ngẫm nghĩ một lượt. Cũng đúng, cậu ấy rõ ràng rất đẹp, chuẩn soái ca trong lòng các cô gái. Lại chưa kể cậu ra ngoài có bản lĩnh lớn như thế, có thể không yêu thích cậu được sao. Một chút tự hào, một chút ghen nhẹ. Anh đem Tuấn Anh kéo sát lại bên cạnh mình.
Nhìn một màn này Mạc Toàn lại có phần đắc ý. Bây giờ không chỉ mình anh có cảm giác ghen với cả nam lẫn nữ nữa rồi. Hiện tại ở nơi này chỉ có Tùng Lâm và Quang Minh là khiến người ta chướng mắt nhất.
Thực ra hai người đó là kiểu quan hệ gì thì ai cũng nhìn ra rồi, chỉ có điều Tùng Lâm chưa chịu thừa nhận, càng không chịu công khai. Cho nên nó cứ thành kiểu mập mờ khó hiểu.
Quang Minh lúc này đang nửa quỳ nửa ngồi bóp vai cho Tùng Lâm, miệng lại liên tục hỏi:
- Chỗ này mỏi không?
Chơi có mấy đường bóng mà đã có người chăm sóc tận tình như kia thì ai chả thấy mệt. Một lúc, cậu biết Tùng Lâm mấy hôm nay họng không khỏe nên không uống bia, cho nên cậu bảo Tùng Lâm ngồi đợi. Cậu nhanh chân chạy đi mua một quả dừa mang về cho Tùng Lâm uống.
Trên đường đi mua dừa, Quang Minh thấy một cô gái vừa bị giẫm vào vỏ ốc nên chảy máu. Bạn cô ấy vừa đỡ, cô ấy vừa nhảy lò cò về chỗ ngồi. Anh thấy thế liền tới giúp cõng cô gái kia lên. Một màn này Tùng Lâm đã nhìn thấy, nhưng là giúp người, không sao, không sao.
Nãy giờ ngồi nghỉ, Tuấn Anh vẫn thi thoảng nhìn về phía Mạc Toàn thấy anh còn xoa xoa ngực. Cậu không yên tâm, liền lên tiếng hỏi:
- Còn đau hay thì tìm bác sĩ kiểm tra xem?
Được cậu hỏi thăm như vậy, anh vui như tết, cảm giác ngực cũng bớt đau rất nhiều. Thế nhưng anh lại giả bộ nhăn nhăn mặt:
- Không sao, chỉ có chút tức ngực thôi, đợi tí nữa là ổn rồi.
Nếu anh đã cố chấp như vậy thì kệ anh ấy vậy, cậu cũng không hỏi nữa. Mấy người lại tán gẫu vài câu chuyện chẳng liên quan nhau.
Lisa đem một miếng mực đưa trước mặt Tuấn Anh, cậu còn chưa kịp nhận lấy thì Tuấn ngồi bên đã cướp mất rồi, lại còn khiêu khích cầm miếng mực huơ huơ trước mặt cô ấy.
- Cảm ơn nhé!
Cô rất giận, cái người này thật kỳ lạ, cứ như anh ta đang cố tình thu hút sự chú ý của cô vậy, cô liền thẳng thắng nói:
- Tôi biết, nhiều người vừa nhìn thấy tôi đã yêu thích. Nhưng anh không phải gu của tôi nên làm ơn đừng làm vậy nữa. Cảm ơn.
Nói xong mọi người ở đó đều đứng hình. Người biết tính cô sẽ nghĩ rằng cô chỉ đang thẳng thắn dứt khoát mà thôi, còn người không hiểu sẽ nghĩ cô ấy mắc bệnh công chúa cho rằng ai cũng phải yêu thích mình.
Tuấn là người không hiểu cô ấy, anh nhìn cô ấy như nhìn sinh vật lạ.
- Cô nói gì vậy? Tôi yêu thích cô lúc nào. Người tôi yêu thích là..
Anh vừa kéo dài chữ ra vừa đánh mắt nhìn sang Tuấn Anh. Hành động này khiến Tuấn Anh bống chốc rất xấu hổ. Còn phải nói hay sao, lần đầu tiên anh có cảm giác với đàn ông là cảm xúc đối với Mạc Toàn, nhưng nó bị che dấu ngay từ đầu nên rất ít người biết. Năm đó chỉ có vài người nhận ra. Còn bây giờ, cậu còn chẳng biết bản thân thuộc phái nào nữa thì Tuấn lại thản nhiên nói ra trước mặt nhiều người chưa thân quen như vậy. Cậu bối rối đến đỏ mặt đỏ tai.
Nhìn một màn này, Lisa như á khẩu. Cô nhìn trái nhìn phải nhìn hai người đó rồi nhìn thẳng vào mặt Tuấn Anh:
- Anh ta nói.. là thật?
Tuấn Anh nhìn cô ấy, đúng thế, nếu cậu đã không thể đáp lại tình cảm của cô ấy thì không nên để cô ấy tiếp tục nữa. Cậu đành gật đầu.
Lisa như không tin vào sự thật, cô luôn miệng lẩm bẩm:
- Làm sao có thể, anh nam tính như này mà.. làm sao có thể..
Được một lúc, cô như suy nghĩ ra được đáp án mình cần liền kiên định nhìn vào Tuấn Anh một lần nữa.
- Cong thì cong, em bẻ thẳng lại là được.
Cô nói thẳng thắn như thế khiến mọi người từ ngạc nhiên đến bật cười. Cô gái thú vị. Chính Tuấn cũng cảm thấy cô gái này không tệ, dám yêu dám nhận, giống như anh. Nếu không phải cô ấy thích cùng người với anh thì anh không ngại kết nghĩa huynh muội với cô ấy. Chỉ tiếc là, kiếp này định sẵn họ là tình địch của nhau.
- Đừng có mơ, nghĩ cô cũng đừng nghĩ nhé!
- Anh đã chính thức là người yêu của anh ấy chưa? Sao? Chưa đúng không, vậy tôi vẫn có thể có cơ hội..
- Cô đến sau, cô muốn làm người thứ ba à?
- Thứ ba hay thứ tư gì cũng được, tôi thích anh ấy thì tôi theo đuổi có gì sai..
Hai người câu qua câu lại cãi nhau như thế khiến mọi người như đang xem kịch mà hóng hớt lắng nghe. Chuyện này cũng thật thú vị.
Tuấn Anh ngồi một lúc thì lặng lẽ đứng lên, hai người họ khiến cậu đau đầu muốn chết. Cậu một mình lững thững đi ra bờ biển, cậu muốn nhảy xuống đó tắm một chút, nhưng lại không thể. Nếu xuống đó lớp trang điểm của cậu sẽ trôi đi, mọi người sẽ nhận ra cậu. Chỉ có thể mon men lại gần một chút để những cơn sóng táp vào chân nhè nhẹ mà thôi. Cậu nhìn những đợt sóng ra vào bờ như thế mà cảm giác lòng rất khó chịu. Cậu cũng muốn được là những con sóng tự do như thế, được làm theo ý mình, được sống cuộc đời của mình..
Từ lúc nào, Mạc Toàn đã tiến tới đứng sau lưng cậu, anh đã âm thầm bước theo những dấu chân cậu đã đi.
- Gió biển thật lạnh..
Nghe thấy giọng anh, cậu không cần quay lại cũng nhận ra anh rồi. Cậu vẫn như cũ, đứng yên nhìn ra xa. Hai người một trước một sau cách nhau ba bước chân đứng nhìn ra ngoài biển. Biển rộng lớn như này nhưng lại chẳng giúp họ mang nổi cô đơn đi..
Từ xa, Tuấn thấy hai người từ bao giờ đã ở đó, mải cãi nhau với Lisa một chút mà quên mất sự hiện diện của họ. Anh tự mắng trong lòng một câu, rồi cũng nhanh chạy theo. Lisa thấy vậy cũng chạy ra cùng. Thế mà cuối cùng ại thành cả đoàn ra ngắm biển. Mấy người họ như vậy đứng léo nhéo chuyện này chuyện kia..
Tùng Lâm thì vẫn như cũ, lười biếng nằm đó đợi Quang Minh quay lại. Khi cậu nhóc mang dừa về anh liền cảm thán một câu:
- Những người yêu dại khờ thật sự rất khổ..
Quang Minh biết, anh ấy đang nói đến chính mình. Bởi khi xưa, Tùng Lâm từng điên cuồng với tính cảm của bản thân dành cho Mạc Toàn như thế. Cậu kéo tay Tùng Lâm lên rồi hôn lên đó một nụ hôn nhẹ.
- Rồi ai cũng sẽ tìm được tình yêu cho mình thôi, chỉ là hiện tại, người thực sự yêu thương họ chưa đến.
Tùng Lâm nhìn cậu nhóc bên cạnh, nở nụ cười dịu dàng.
- Ừ.. nhưng chỉ sợ, đến rồi lại chưa nhận ra nhau.
Cả hai cùng nhìn về phía những người kia đang đứng, không hẹn mà cùng thở dài một hơi.