Tình Yêu Của Một Gã Trai Bao Hèn Mọn

Chương 68: Hai kẻ thất tình thành một đôi




Ngày hôm sau Tuấn Anh không cho Mạc Toàn đưa đi làm nữa, cậu tự mình đi taxi tới. Hôm trước sau khi trở về nhà cậu còn chẳng cho anh bước vào nhà cậu. Một đêm ấy cả hai cùng chẳng thể ngủ, mỗi người đều suy nghĩ viển vông, tự mặc cảm, tự nghĩ, rồi lại tự đau lòng.

Vì một tay cậu còn đang bó bột cho nên những việc mà Eric phân công cho cậu làm không quá nặng, chủ yếu là rà soát kiểm tra lỗi. Mọi người cũng biết trình độ của cậu cao hơn, họ cũng không phải kiểu người ghen tỵ, mà ngược lại họ thừa nhận điểm mạnh của cộng sự mình. Vì vậy có nhiều vấn đề họ không ngần ngại mà thỉnh giáo lẫn nhau, đương nhiên người được hỏi cũng không ngần ngại mà chia sẻ. Vì một tập thể như vậy nên mọi công việc đều được giải quyết êm xuôi.

Hôm nay Mạc Toàn có cuộc họp quan trọng, anh đã ra khỏi công ty từ sớm rồi. Lúc này cũng đã là mười bảy giờ tối, khi mọi người đang chuẩn bị tan ca thì anh mới trở về. Vừa đi vừa liên tục thảo luận cùng Tùng Lâm vài chuyện. Lúc đi ngang qua phòng Tuấn Anh, anh không tự chủ được mà ngừng nói nhìn vào. Tùng Lâm cũng nhìn thấy điều đó, cậu khẽ nhướng mày cười ý vị. Cậu cũng là cảm thông cho cậu chủ nhỏ của mình lắm chứ, cái con người quá đỗi ngốc nghếch này!

Sau khi thảo luận xong, ngồi trong phòng của Mạc Toàn, Tùng Lâm tự mình lấy nước rồi ngồi xuống ghế.

- Toàn, cậu định cứ như này à?

Mạc Toàn nheo mày nhẹ rồi liếc mắt nhìn cậu:

- Như nào cơ?

Tùng Lâm hất hàm về phía phòng Tuấn Anh:

- Cái người ở đó, cậu cứ định không nói gì mà yên lặng như thế đến bao giờ? Cậu còn yêu cậu ấy không?

Yêu! Yêu nhiều lắm chứ, tình yêu bao năm qua chỉ đầy thêm chứ chưa lúc nào cạn đi, nhưng anh ấy biết lấy tư cách gì để nói ra.

- Yêu.. nhưng tôi không thể. Cậu biết mà..

Tùng Lâm thở dài bất lực, cậu bạn này của cậu, cậu còn đang nghi ngờ chính bản thân mình sao khi trước lại yêu con người ngờ nghệch này đến đánh mất cả nhân phẩm chứ. Bây giờ nhìn lại, vẫn là Quang Minh của cậu tốt hơn.

Ấy! Quang Minh của cậu, cậu tự nghĩ rồi tự xấu hổ đến đỏ mặt, từ lúc nào cậu lại để cậu nhóc đó thao túng tâm lý mình đến thế chứ.

Tự nghĩ, tự xấu hổ rồi tự uống nước cho bớt khan.

- Chuyện cũng đã là quá khứ, lỗi cũng không phải của cậu. Đừng tự một mình ôm vào những trách nhiệm mà cậu không thể gánh nổi ấy đi. Yêu thì cứ mạnh dạn mà yêu. Tại sao còn phải nghĩ nhiều như thế?

"Cứ mạnh dạn mà yêu" ư? Anh muốn lắm chứ, nhưng mà mấy hôm trước bố anh lại tìm đến Tuấn Anh rồi, dù anh tới chất vấn ông ấy không nói gì mà chỉ chửi anh ngu ngốc thế nhưng anh vẫn rất sợ hãi, sợ rằng ông ấy lại làm tổn thương tới Tuấn Anh thêm lần nữa. Lần trước là năm năm, lần này có khi mạng cậu ấy cũng chẳng còn nữa ấy chứ!

- Cậu đừng cứng nhắc quá, đôi khi tình cảm sẽ chiến thắng mọi thứ đấy! Cậu bỏ qua cái quá khứ đó đi và nhìn về tương lai xem. Nếu thực sự yêu nhau thì cậu còn cho rằng cậu không thể bảo vệ nổi cậu ấy à? Tôi biết, mấy năm qua cậu đã bí mật thu thập vài điểm sơ hở của chủ tịch, nếu có bất trắc cậu nhất định sẽ dùng nó để đổi lấy an toàn. Cậu làm những điều này chẳng phải là vì cậu ấy hay sao? Tại sao còn sợ hãi gì nữa chứ! Hay cậu không tự tin sẽ khiến cho cậu ấy yêu cậu lại từ đầu?

Anh ngồi yên lặng, không nói gì, ánh mắt vẫn hcamw chú nhìn về phía đó. Đúng, thực ra là anh sợ. Sợ cậu thẳng thừng từ chối anh sẽ khiến cho anh không còn cả cơ hội để day dưa với cậu như lúc này. Anh không dám tham lam bởi anh sợ nếu tham lam quá sẽ đánh mất cậu vĩnh viễn.

- Cậu thôi nghĩ linh tinh đi. Cậu ấy chỉ mất trí nhớ chứ không có thay tim. Nếu cậu không cố gắng làm sao biết được cậu ấy có yêu cậu lại lần nữa hay không chứ!

Anh mày nhíu chặt lại. Tùng Lâm nói nhiều như vậy cũng khiến cho anh nảy sinh chút tâm tư. Anh có phải hay không nên cố gắng thêm lần nữa.

Mải suy nghĩ một lúc thì trời cũng tối hẳn, nhân viên về hết từ bao giờ. Quang Minh cũng đến đem người đi từ lúc nãy, chỉ còn lại mình Mạc Toàn trong văn phòng yên ắng. Anh vẫn đang thực sự suy nghĩ lại mọi chuyện cho thật tốt. Xem xem bản thân nên làm gì mới đúng đây!



Khi anh còn đang chưa biết nên làm gì cho đúng thì anh nhận được một cuộc điện thoại, đó là Tuấn.

- Alo,

- Cái tên khốn kia..

Mở màn chào hỏi là một tiếng hét của Tuấn dành cho anh. Anh ấy đang tức giận.

- Có chuyện gì vậy, tại sao lại nổi nóng với tôi?

- Cậu không biết?

- Chuyện gì cơ?

Anh bóp đầu, đầu dây bên kia thì Tuấn cũng đang tức giận nắm chặt cổ chai bia. Tưởng Mạc Toàn mà ở đây anh sẽ đập cho mộ nhát.

- Cậu làm gì để Tuấn Anh đau lòng? Tôi giao em ấy cho cậu chăm sóc để cậu khiến em ấy như vậy à?

Anh hốt hoảng và lo lắng vô cùng:

- Em ấy ở chỗ anh à? Em ấy không cho tôi đưa đón, hôm nay em ấy nói có việc riêng mà. Tại sao lại đến chỗ anh rồi?

- Cậu nói tôi nghe, tóm lại là làm sao? Cậu có người theo đuổi rồi?

- Người theo đuổi? Là sao?

Càng nghe anh lại càng thấy mơ hồ, những điều Tuấn nói khiến cho Mạc Toàn như rơi vào mơ hồ vậy.

- Tôi không biết, cậu nhanh cút tới đây cho tôi.

Tuấn quát lớn với Mạc Toàn rồi cúp máy, tên đáng ghét kia khiến Tuấn Anh đau lòng, anh nhìn người mà anh khó khăn từ bỏ đang đau khổ vì người khác mà tức giận không thôi. Có phải anh ấy nhường một bước là sai rồi không?

Hơn bốn mươi phút sau Mạc Toàn mới có mặt, anh đã lái rất nhanh rồi, nhưng đang là giờ cao điểm nên đường rất đông.

Vừa tới nơi, anh đã hỏi nhân viên phòng mà Tuấn đang ngồi rồi nhanh chóng chạu tới. Đẩy cửa bước vào đập vào mắt anh là đống vỏ bia ngổn ngang. Tuấn đang ngồi còn Tuấn Anh đang tựa lên vai anh ấy.

- Em ấy say ư?

Tuấn phì phèo điếu thuốc rồi nhả khói ra. Anh rất ít khi hút thuốc, chỉ khi cần bình tĩnh suy nghĩ anh mới hút một điếu mà thôi.

- Cậu lại đây, nói tôi nghe, chuyện gì?

Mạc Toàn hoang mang, anh thực sự đang không hiểu chuyện gì nữa, anh làm sai gì hay sao mà khiến cho Tuấn Anh như kia.



- Cậu ấy nói chuyện gì với anh? Tôi.. tôi thực sự còn không biết mình đã làm gì nữa!

Tuấn trừng mắt lên nhìn Mạc Toàn, cái tên này không giống nói dối.

- Em ấy nói cậu có đối tượng theo đuổi, tên gì nhỉ.. Linda.. đúng, là Linda. Đây là sao?

- Hả?

Mạc Toàn cau mà ngơ ngác, đây lại là sao?

- Không có mà! Linda là đối tác làm ăn, là người bên phía ngân hàng, là đàn em lớp dưới của tôi thôi. Chúng tôi không có gì cả.

- Vậy tại sao em ấy lại đến đây uống bia rồi nói cậu là tên khốn. Cậu làm gì?

Cậu ấy chửi anh là tên khốn á? Anh có làm gì đâu, anh lại càng hoảng loạn.

- Việc này.. tôi thực sự không có làm gì mà! Em ấy như này là sao..

Tim anh đập bùm bụp, anh còn nghe thấy cả tim mình đang đập nhanh như nào, bởi anh chỉ vừa nãy thôi chợt nghĩ tới, có phải cậu ấy đang ghen. Vì nghĩ anh và Linda có quan hệ mà tức giận với anh từ hôm qua tới giờ. Tất cả là do ghen có đúng không. Kinh hỷ cùng sợ hãi. Anh biến đổi khuôn mặt đến thập phần quỷ dị.

Tuấn nhìn thấy điều đó, anh cũng nhìn ra Mạc Toàn không nói dối. Kinh nghiệm bao năm nhìn mặt kẻ khác khiến anh chắc chắn về điều đó hơn. Anh cúi đầu nhìn người đang tựa bên vai, hai người này nhất định hiểu nhầm nhau rồi đây!

Anh đỡ đầu cậu tựa vào ghế, từ từ đứng lên. Hai tay anh đút vào túi quần rồi đến gần chỗ Mạc Toàn đang đứng.

- Tôi lùi lại cho cậu tiến lên không phải để nhìn thấy hai người dày vò nhau đến đau lòng như thế. Tự mà giải quyết cho tốt đi. Nếu không tôi đến đòi người về ngay đấy.

Nói xong anh trực tiếp bước đi để Mạc Toàn đứng đó. Anh nghe hiểu ra ý tứ của Tuấn chứ, anh cũng biết điều anh ấy nói có nghĩa là gì. Anh từ từ tiến lại phía Tuấn Anh rồi đỡ cậu dậy, bế cậu ra xe.

Từ một góc trong quán, Tuấn khẽ nhấp thêm ngụm rượu rồi nhìn theo. Đôi mắt vẫn chứa đựng nhiều tiếc nuối. "Keng". Ly chạm ly khiến anh quay đầu lại nhìn. Cái cô Lisa này không biết từ bao giờ lại thành khách quen của quán anh mỗi tối.

- Hồi ấy còn tưởng do anh, hóa ra anh cũng giống tôi mà thôi. Uống! Uống vì hai kẻ thất tình.

Anh bật cười nhẹ, hai kẻ thất tình cùng một đối tượng. Đáng thương làm sao.

- Ấy.. tôi chợt nghĩ, hay là tôi với anh kết thành một đôi đi!

- Cô điên à!

- Ha ha ha.. thôi không nói nữa.. uống!

Chẳng biết ma quỷ dục vọng dẫn đường như nào. Một đêm say mèm đó, hai người thực sự dày vò nhau cả một đêm. Sáng hôm sau tỉnh lại khiến cả hai đều há mồm trợn mắt. Họ bối rối không biết đối mặt nhau ra sao. Nhưng mà có một điều đó chính là ánh mắt hai người nhìn nhau đã khác. Một đêm lăn lộn không ngờ lại hợp khẩu vị nhau đến lạ. Có khi, hai kẻ thất tình ấy lại thực sự thành một đôi. Từ khi quen biết nhau nhiều hơn, hiểu nhau nhiều hơn qua những lần say mèm mà tâm sự họ đã chẳng ghét nhau như trước nữa. Chẳng qua một đêm này đến có chút không ngờ cho nên khiến hai người không biết phải làm sao mà thôi!