- Tùng Lâm, bạn của bố cũng có một đứa con trai học Luật. Nghe nói sắp tới đến thời gian thực tập rồi con xem có thể giúp cậu bé chút không?
- Bố, con rất bận, hiện tại Mạc Toàn cũng đang cần con giúp đỡ không phải bố không biết mà?
- Bố biết chứ, nhưng người bạn này của bố thực sự rất hy vọng con dẫn dắt con ông ấy một chút.
Sau khi từ chối mãi không được cuối cùng Tùng lâm cũng đành đồng ý nhận người.
Ngày thực tập đầu tiên anh còn chẳng có thời gain tiếp chuyện cậu ta mà trực tiếp ném cậu ta cho một Luật sư khác ở công ty chỉ dạy. Sau đó anh cũng quên mất cậu nhóc đó luôn.
Không ngờ, thời gian đó công ty nhận một vụ án vô cùng quan trọng. Một vụ kiện kinh tế lên đến giá trị nghìn tỷ đồng. Anh cùng các đồng nghiệp ngày đêm thu thập bằng chứng để có thể thắng vụ kiện đó.
Cậu khi ấy đã chứng kiến tất cả. Những lập luận của anh, những sự miệt mài của anh, nhưng bằng chứng anh tìm được. Thực sự quá tuyệt vời. Chẳng biết từ bao giờ anh trong mắt cậu như một ánh dương chói lóa vậy. Cậu ấy mê mệt anh đến lạ thường.
Cậu tìm đủ mọi cách xuất hiện trước mặt anh bao gồm cả pha cafe, bưng nước. Nhưng hiển nhiên anh đối với đậu chỉ là cái gật đầu xã giao mà thôi. Cậu bí bách nhìn thời gian qua đi, gần một tháng rồi mà anh còn không để ý đến cậu. Thất sách cậu đành nhờ tới bố mình hẹn anh một cuộc hẹn ăn cơm.
Anh từ chối, anh bận như vậy làm sao có thời gian tham gia chứ. Nhưng cậu lại cứ kiên nhẫn chờ, chờ anh tới khi quán ăn đóng cửa. Cậu tuyệt vọng trở về công ty xem có phải anh thực sự đang bận hay không. Ấy thế mà anh thực sự đang ở đó một mình làm việc. Cậu bỗng chốc liền chuyển sang đau lòng. Giờ này anh còn chưa ăn cơm mà còn ở đó làm việc. Cậu xoay người bỏ ra ngoài mua đồ ăn mang lên công ty rồi gõ cửa phòng anh.
Nửa đêm, cứ nghĩ chỉ có một mình vậy mà có người gõ cửa phòng làm anh một phen giật mình sợ hãi. Anh rón rén ra mở cửa, đợi khi định thần thấy người tới là ai anh mới dám thở dài một hơi.
- Cậu sao còn ở đây?
Cậu không nói ngay, trực tiếp lách người vào trong. Sau đó đem đồ ăn bày ra bàn rồi mới nói.
- Anh không cùng em ăn cơm thì em lên đây ăn với anh vậy.
Tùng Lâm sững sờ, anh không nghĩ cậu nhóc ấy còn tìm anh giờ này chỉ vì muốn cùng anh ăn cơm.
- Lúc nãy cậu đợi tôi à?
- Vâng, đợi tới giờ này, đợi tới đói meo ra rồi.
Cậu thẳng thắn nói mà không hề vòng vo này khác khiến anh có chút ngại ngần xấu hổ. Anh vậy mà khiến người khác đợi đến nửa đêm.
- Xin lỗi, tôi bận quá.
Cậu bày biện xong vài món ăn ra thì liền kéo ghế ra rồi nói với anh:
- Anh lại đây ngồi đi, chúng ta ăn bù.
Anh nhìn đống đồ ăn, nhìn cậu rồi nhìn bàn làm việc. Cậu hiểu anh còn đang tiếc việc, nhưng sau đó cậu liền nói:
- Anh ăn đi, đói bụng cũng không làm được. Ăn xong em cùng anh làm.
Anh bật cười nhẹ, cậu ấy nói chuyện tự tin như cậu ấy có thể làm vậy. Nhưng đúng lúc ấy bụng anh cũng kêu lên vì đói. Xem ra anh thực sự cần phải ăn.
Khi ăn cơm cậu ấy nói rất nhiều, những câu chuyện trên trời dưới đất gì đó mà anh nghe câu được câu không. Cậu nhóc đúng là vẫn còn tính trẻ con vui vẻ lắm.
Ăn xong, cậu lại chủ động dọn dẹp còn anh quay lại làm việc. Anh còn định bảo cậu xong rồi thì về đi. Thực không ngờ cậu thật sự cùng anh nghiên cứu hồ sơ vụ án. Anh cũng hết sức kinh ngạc bởi lẽ cậu ấy làm thực sự rất giỏi. Những gì cậu ấy tìm thấy đều ghi chú lại rõ ràng cho anh. Anh nhìn cậu bằng con mắt hoàn toàn khác.
Tận mắt thấy năng lực của cậu cho nên từ đó anh cũng chủ động cho cậu theo bên mình để làm việc và học tập. Cậu ấy học rất nhanh, không hổ là sinh viên đứng đầu khoa của trường đại học. Anh càng ngày càng nhìn cậu với cái nhìn khác.
Khi vụ án kết thúc, tối đó sau khi cũng mọi người liên hoan về cậu ấy chủ động nói đưa Tùng Lâm về. Cũng lần đó cậu nói với anh:
- Em thích anh, em sẽ theo đuổi anh đó!
Không phải xin phép anh mà là thông báo cho anh biết mà thôi, anh bị lời nói đó làm cho sợ hãi. Càng sợ hãi hơn khi những ngày sau cậu ấy thực sự theo đổi anh, quan tâm anh từng chút một.
Đã định rằng sẽ không yêu ai thêm nữa bởi tình yêu cố chấp cậu cho đi lúc trước đã quá mức chịu đựng rồi. Hơn thế anh còn hơn cậu nhiều tuổi như vậy cho nên anh không thể tiếp nhận nó. Nhưng mà, cậu nhóc đó đã dùng chân thành để đổi lấy chân tình của anh.
Sau này, khi hai người thực sự bên nhau rồi thì anh mới biết anh đã bảo thủ đến mức nào khi mà cố chấp không thừa nhận bản thân yêu cậu ấy sớm hơn.
Họ yêu nhau công khai với gia đình, lại cũng được gia đình vô cùng ủng hộ. Đây cũng phải kể đến sức thuyết phục của Quang Minh. Chính cậu nhóc đó đã khiến cho hai ông bố đồng tình để họ đến bên nhau. Có chăng những gồ ghề trong tình yêu của họ chỉ xuất phát từ việc cậu ấy còn trẻ lại đẹp trai cùng cái danh thiên tài khiến vệ tinh siêu siêu nhiều mà thôi. Không ít lần anh phải ghen tuông khi cậu ấy được tỏ tình. Nhưng cậu ấy cũng vô cùng vô cùng chân thành đối đáp anh, bằng chứng chính là cậu ấy lãnh đạm với cả thế giới chỉ ngọt ngào với mình anh mà thôi. Nếu có ai đó tỏ tình với cậu ấy sẽ chỉ nhận lại lời từ chối phũ phàng.