Thu sắp bước vào đông cứ hoài lạnh lẽo, trên bầu trời đêm chỉ treo rải rác những vì sao nhưng đường phố lại rất náo nhiệt, hàng quán hai bên chật kín người ăn.
Thẩm Tranh nhìn Khương Cảnh Hành đi nhanh mấy bước trong khu vực thiếu ánh sáng, đưa trà sữa trong tay áp lên mặt hắn: "Còn tức giận à?"
Khương Cảnh Hành bị dọa trước nguồn nhiệt đột ngột, rụt mặt vào trong chiếc khăn quàng đỏ, có hơi khiển trách: "Thẩm Tranh, anh là đồ tồi."
"Ừm, tồi chỗ nào?" Thẩm Tranh nhét trà sữa vào tay hắn để cho hắn sưởi ấm đôi tay, lại giúp hắn chỉnh khăn quàng cổ.
"Em đã bảo là không muốn tiêm thuốc rồi mà."Khương Cảnh Hành liệt kê từng tội ác của Thẩm Tranh ra: "Anh còn dọa em nữa chứ!"
"Bị bệnh thì phải tiêm thuốc." Thẩm Tranh mang vẻ mặt nghiêm túc, bảo: "Sao có chuyện mà không gọi cho tôi?"
Thẩm Tranh bày ra dáng vẻ như đang lắng nghe lời ngụy biện nọ làm cho Khương Cảnh Hành có hơi xấu hổ, hắn chỉ vào miếng dán hạ sốt trên đầu mình rồi nói: "Em quên mất..."
"Em mua thuốc rồi..."
Cuối cùng giọng nói ấy càng ngày càng nhỏ đi, hắn cúi đầu xuống, bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn hệt như đang nghe dạy dỗ, hắn luôn biết cách phải làm thế nào để khiến Thẩm Tranh mềm lòng, thật lòng mà nói sự quan tâm của Thẩm Tranh khiến hắn rất vui vẻ, từ khi hắn có ký ức đến nay đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến bệnh tình của hắn, dẫn hắn tới bệnh viện như vậy.
Nếu như có thể không bị tiêm thì tốt biết bao.
"Lần sau nhất định em sẽ nhớ gọi điện cho anh mà."
Thẩm Tranh thở dài một hơi, buông hắn ra: "Sao em không uống?"
Khương Cảnh Hành thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhấp một ngụm trà sữa, trà sữa ngọt ngào, trân châu dẻo dai, hắn kiềm chẳng đặng đuôi mắt cong lên, bên trong là hạnh phúc chẳng thể nào giấu được.
"Em có đau không?"
Cuối cùng bé xấu xa cũng cảm nhận được một xíu áy náy, Thẩm Tranh chìa tay về phía bạn nhỏ vừa mới bị tiêm xong, Khương Cảnh Hành bèn cắn xuống một ngụm.
Thẩm Tranh xoa nhẹ dấu răng của bé hổ, nhớ tới nước mắt ươn ướt ở nơi đầu ngón tay, nghẹn ngào tủi thân, hắn im lặng một lát thấp giọng nói: "Không đau."
Khương Cảnh Hành hoàn toàn không để ý đến ánh mắt tối tăm của Thẩm Tranh, lắc lắc đôi tay đang đan vào nhau tiếp tục uống trà sữa.
Ánh sáng loang lổ, hai người họ tay trong tay sánh vai nhau bước qua đám đông.
Khi thuốc phát huy tác dụng, Thẩm Tranh nhìn đầu bạn nhỏ một chút, dường như bạn nhỏ đang rất buồn ngủ thì phải, thế là anh hỏi: "Tôi cõng em nhé?"
"Dạ." Khương Cảnh Hành nằm nhoài lên tấm lưng rộng rãi ấm áp, nũng nịu dụi vào chiếc gáy của Thẩm Tranh như một đứa trẻ, mái tóc rối bù cọ vào cổ với má anh chọc anh ngứa ngáy không thôi.
Thẩm Tranh lắc lắc cậu bạn nhỏ đang làm loạn sau lưng mình, nói: "Yên chút nào."
"Ò." Khương Cảnh Hành yên lặng nhìn gò má của anh, lông mi ngắn ngủn, ánh mắt sắc bén, môi mím chặt, trông rất có cảm giác áp bách.
Khương Cảnh Hành đưa ra kết luận, quả nhiên dáng vẻ của Thẩm Tranh nhìn rất đỗi hung ác, chẳng trách hắn sợ Thẩm Tranh như vậy.
Một chút lạnh lẽo rơi vào mũi hắn, khẽ khàng đến mức hắn chẳng hề có cảm giác gì rồi nhanh chóng tan thành nước, Khương Cảnh Hành nhắm hờ mắt ngáp một cái.
Dần dà, ngày càng xuất hiện nhiều thứ giống như sương mù màu trắng hệt như lông ngỗng trắng từ trên trời rơi xuống, Khương Cảnh Hành trợn to hai mắt, kéo cổ áo Thẩm Tranh: "Là tuyết!"
Ở các thành phố nằm phía Nam tuyết là chuyện hết sức hiếm thấy.
"Ừm."
Khương Cảnh Hành không hài lòng với câu trả lời quá lạnh lùng của Thẩm Tranh, hắn kéo vai Thẩm Tranh nói: "Anh không ngạc nhiên sao?"
Thẩm Tranh nói: "Tôi đã thấy quá nhiều tuyết rồi."
Khương Cảnh Hành có hơi ủ rũ tựa vào vai Thẩm Tranh, đúng thật là hắn có hơi ngây thơ mà.
"Nhưng đây là trận tuyết đầu tiên kể từ khi tôi gặp em."
Giọng nói của Thẩm Tranh trầm thấp, bình tĩnh nhưng rất đỗi dịu dàng.
Người như Khương Cảnh Hành chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này, cảm thấy tai mình nóng rần rần, bèn vùi mặt vào cổ Thẩm Tranh giống như một con đà điểu nhỏ mắc cỡ, khuôn mặt và chóp tai đều đỏ bừng cả lên.
Thẩm Tranh ngắm tuyết rơi ngày một nhiều, ngay cả đèn đường cũng bị tuyết trắng bao phủ, cậu bạn nhỏ phía sau lưng chợt chồm lên phía trước, tuyết trên tóc rơi vào quần áo của Thẩm Tranh, anh cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào tai mình.
Hắn nói: "Thẩm Tranh, cảm ơn anh."
Mùa hè luôn bắt đầu rất nhanh, bạn nhỏ không chịu được cái lạnh cái nóng, Thẩm Tranh dự định đưa hắn đến bờ biển xả stress một chút.
Ban ngày Khương Cảnh Hành bơi lội, bắt cua rồi nhặt vỏ sò, còn Thẩm Tranh thì đang xử lý công văn trên bãi biển, thi thoảng thoáng ngó sang cậu bạn nhỏ nhà mình.
Buổi tối cả hai cùng nắm tay nhau ra biển ăn thịt nướng, ngày tháng trôi qua quá đỗi nhàn nhã.
"Đẹp lắm." Thẩm Tranh gật đầu.
Khương Cảnh Hành nhìn chằm chằm chiếc váy, trong tay nắm chặt chiếc váy nọ, vài nếp gấp mềm mại màu xanh đậm hệt như sóng nước gờn gợn, đây là một chiếc váy dài tao nhã, từ đuôi váy có chùm hoa huệ mọc ra.
Mỗi một tấc của chiếc váy được cắt may vừa phải, trông vừa vặn vô cùng, như thể được đo đạc từng chút một.
Thẩm Tranh dựa vào cửa duỗi tay ra: "Được rồi, đã đến lúc bạn nhỏ nhà chúng ta nên xuất phát rồi."
Khương Cảnh Hành nắm ngược cái tay đang duỗi ra kia, ngẩng đầu có hơi tò mò hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Bí mật." Thẩm Tranh cúi người ôm lấy hắn, buộc dải lụa đen quanh mắt hắn.
Khương Cảnh Hành bị che khuất tầm nhìn nên vội vàng nắm lấy cánh tay Thẩm Tranh nhưng vẫn không nhúc nhích.
"Em không sợ tôi bán em sao?" Thẩm Tranh nhìn sang bạn nhỏ đang rất ngoan ngoãn rồi cười nói.
Trông thấy Khương Cảnh Hành ngẩng đầu lên, Thẩm Tranh bèn bế Khương Cảnh Hành dễ dàng như ôm một đứa trẻ, Khương Cảnh Hành sợ đến nỗi phải ôm lấy Thẩm Tranh, Thẩm Tranh ngó sang Khương Cảnh Hành rồi bảo: "Nhưng tôi không nỡ."
"Bạn nhỏ nhà tôi là bảo vật vô giá mà."
Một đống lời tỏ tình yêu đương khiến Khương Cảnh Hành đỏ mặt an tĩnh nằm yên không giãy giụa nữa, chỉ hận mình không giấu nhẹm bản thân đi, bắt đầu tự hỏi liệu Thẩm Tranh có bị tráo đổi rồi hay không, kể từ khi cả hai người họ tỏ lòng với nhau xong ngày nào Thẩm Tranh cũng thổ lộ cả đống lời yêu thương với hắn cả, dẫu cho trước đây anh chưa từng làm vậy.
Khương Cảnh Hành lặng lẽ nằm trong vòng tay ấm áp, cảm nhận được cái chòng chành nghiêng ngả, bên tai là nhịp tim gần như đang đánh trống.
"Được rồi, chúng ta đến rồi." Thẩm Tranh đặt bạn nhỏ trong lòng xuống cởi bịt mắt cho hắn.
Khi đôi mắt tiếp xúc với ánh sáng lập tức không kìm được mà rỉ ra vài giọt nước mắt, từ đằng xa có tiếng "Đoàng" vang lên, pháo hoa thoáng nở rộ trong màn đêm yên ả, vô vàn vệt sáng rơi xuống biển khơi xanh thẳm.
Cách đó không xa, một đống lửa đang cháy tí tách vang dội, ánh lửa ấm áp sáng rực chiếu bừng cả bãi biển trắng xóa, mọi người ai nấy cũng nhìn bọn họ.
Khương Cảnh Hành ngắm pháo hoa trên bầu trời cao rộng, người thứ nhất đứng đằng trước bước tới, cười nói: "Khương Cảnh Hành, sinh nhật vui vẻ, đây là món quà sinh nhật đầu tiên muộn màng của cậu."
Khương Cảnh Hành ngơ ngác nhận lấy, đó là một quả cầu pha lê đẹp đẽ đầy vẻ tinh xảo, là phiên bản giới hạn của dòng S mà hắn luôn mong muốn nhất.
Cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựa đi tới đưa quà cho hắn: "Chúc mừng sinh nhật Khương Cảnh Hành, đây là quà sinh nhật thứ hai của cậu!"
...
Trên mặt của mỗi một người ai nấy đều thoảng nỗi niềm nở gửi kèm theo lời chúc phúc, mỗi một món quà đều là thứ mà hắn cực thích.
Từng người lui khỏi sàn diễn, người cuối cùng xuất hiện chính là Thẩm Tranh, anh cầm một bó hoa nhìn về phía Khương Cảnh Hành đang bị đống quà tặng chất chồng vây quanh, cười nói: "Chúc mừng sinh nhật, bạn nhỏ của tôi."
"Món quà sinh nhật thứ hai mươi bốn của em là cây đàn piano mà em yêu thích nhất, nhưng nó đang đợi em ở nhà." Thẩm Tranh đưa bó hoa cho hắn, cuối cùng giọng nói trầm ấm của anh hơi cao lên: "Hôm nay chỉ đành để em chịu tủi thân trải qua sinh nhật với anh rồi."
Khương Cảnh Hành nhìn những bông hoa ấy, siết chặt mảnh vải trước ngực: "Thẩm Tranh, sao anh biết được?"
"Có gì mà tôi không biết chứ." Thẩm Tranh vuốt ve mái tóc dài của Khương Cảnh Hành làm mái tóc hắn rối bù.
Khương Cảnh Hành mười hai tuổi chẳng có gì cả sẽ muốn điều gì đây, hắn muốn tình yêu của mẹ, hắn muốn có được cái yêu đầy thiên vị đầy trắng trợn như Diệp Nhiên, muốn một chiếc đàn piano thuộc về riêng mình, thậm chí còn muốn một bữa tiệc sinh nhật đốt lửa trại khiến cho mọi người phải ước ao ghen tị.
Khương Cảnh Hành mười hai tuổi biết mình đang nằm mơ.
Ước mơ của Khương Cảnh Hành hai mươi bốn tuổi đã trở thành hiện thực, hắn có được tình yêu của mẹ, hắn nhận được tình yêu đầy thiên vị đầy trắng trợn, hắn có sân khấu của riêng mình và có một buổi tiệc sinh nhật đốt lửa trại khiến ai cũng phải ngưỡng mộ.
Thẩm Tranh cẩn thận lau nước mắt cho hắn, nhìn cậu bạn nhỏ đang chuẩn bị vùi đầu vào trong đống hoa, hỏi: "Em không hài lòng sao?"
Tiếng tim đập quá đỗi xa lạ mà cuồng nhiệt, những cảm xúc cứ dâng trào chẳng ngớt.
Khương Cảnh Hành ôm ngực, mặt mày đỏ bừng, có chút mờ mịt, chỉ trong chớp mắt đã có một dòng nước mắt tuôn trào: "Thẩm Tranh, phải làm sao đây anh?"
"Hình như em có tình cảm với anh mất rồi."
Trong đôi mắt ấy đầy ắp mù mịt và ngượng ngùng, mặt nước phản chiếu ánh nắng như mặt hồ khiến lòng người rung động, bé thiên nga nhỏ tao nhã thổ lộ tình yêu của mình.
Thẩm Tranh sững sờ tại chỗ, anh chẳng tài nào ngờ được mình sẽ đạt được kết quả nhanh như vậy, trong kế hoạch của anh, sẽ để cho cậu bạn nhỏ buông bỏ cảnh giác mà yên tâm yêu anh là cả một quá trình khá dài, dù rằng chỉ thích một chút thôi cũng đủ cho anh phải mừng rỡ như điên rồi.
Nụ hôn của Thẩm Tranh nhẹ tênh, đầu tiên anh hôn lên trán Khương Cảnh Hành như an ủi, sau đó hôn lên đôi môi mà anh đã mơ ước từ bấy đến giờ từng chút từng chút một, mí mắt của Khương Cảnh Hành ươn ướt.
||||| Truyện đề cử: Cuộc Chiến Tranh Đoạt Của Nữ Phụ |||||
Hơi thở quyện vào trong mũi, ánh trăng mông lung vỡ vụn giữa môi và răng, mái tóc dài bị gió biển thổi tung tạo thành ảo giác ướt đẫm, bé nhân ngư mặc váy xanh được người yêu nhân loại hôn lấy, được bao bọc ngã xuống bể tình, cả người dính đầy dục vọng yêu đương của trần thế.
Làn gió ấm áp trên biển lả lướt thổi qua, sao trời rộng lớn cuốn theo tình yêu nồng nàn, từng đợt sóng trắng cuỗm theo sự lãng mạn.