Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 117






Vậy là, thêm lần nữa người con gái bé nhỏ ấy rời khỏi vòng tay phụ mẫu, để bước vào cuộc phiêu lưu vô định hướng. Ngày ra đi là một ngày mùa thu mưa trắng cả đất trời, trong buổi chiều định mệnh đó, Huỳnh Hoa quyết định cùng Dương Long rời khỏi Bình An trấn, xuôi thuyền theo Tương giang trôi nổi về Nam. Được một quãng khá xa, Huỳnh Hoa mới quyết định lên bờ, cô thuê một cỗ xe ngựa, cả hai tiếp tục rong ruổi trong cuộc hành trình không định hướng ấy.

Ngày qua đêm đến, thu dần qua nhường chỗ cho cái giá lạnh của mùa đông. Những cơn mưa không còn tuôn như trút, chỉ còn lại những cơn mưa phùn giá buốt tái tê của mùa đông đến sớm. Vậy là họ đã thật sự rời xa Bình An trấn, một chuyến đi không biết bao giờ mới có thể trở về, cũng có thể chẳng bao giờ còn cơ hội để quay về.

Đêm dừng chân trong quán trọ, sáng ngày lại tiếp tục cuộc hành trình, đối với Huỳnh Hoa trong lúc này, càng xa Bình An trấn chừng nào càng hay chừng ấy. Chiếc xe ngựa cứ bon bon trên đường lớn, ngày ra đi Huỳnh Hoa chọn hướng nam bởi vì phía nam vào đông sẽ ít rét hơn những nơi khác rất nhiều. Tuy nhiên dù tuyết không rơi, những cơn gió Bấc vẫn khiến cho người ta cảm thấy lạnh thấu xương.

Huỳnh Hoa nhẹ nhàng khoác lên người anh thêm chiếc áo bông, chính mình cũng mặc thêm lớp áo giữ ấm cho cơ thể. Khẽ đưa tay vén rèm xe, Huỳnh Hoa ngước mắt nhìn trời, những áng mây mùa đông lãng đãng bay, chốc chốc rưới vào không gian những đợt mưa phùn không ướt áo.

Kí ức trong cô bất chợt ùa về, mùa đông năm trước, đã có lần cô khoác lên vai mẹ mình chiếc áo bông khi bà cắm cúi may áo cho chồng, cô mãi mãi không quên lời của bà đã nói với cô lúc đó: “Người phụ nữ chỉ cảm thấy hạnh phúc đủ đầy khi được sống bên cạnh chồng, bên con, yêu thương và được yêu thương”. Lúc đó cô đã cười nói với mẹ rằng: “Con cũng vậy, được sống bên cha mẹ và được chăm sóc cho hai người là hạnh phúc của con!”.

Nhưng hôm nay cô đã làm trái lại những gì mình đã nói! Huỳnh Hoa bất chợt tự hỏi, mình đã đúng hay sai? Và rồi tiếng thở dài dù cố nén cũng vẫn bật ra. Dương Long nghe thấy, anh lần tìm bàn tay của cô, siết nhẹ:

- Em đang nhớ nhà phải không? Mùa đông đến rồi, nếu được bên gia đình và những người thân sẽ thấy ấm cúng hơn, nhưng em lại cùng anh...

Huỳnh Hoa dựa đầu vào vai Long, nhẹ giọng:

- Không phải em nhớ nhà. Em chỉ đang nghĩ dường như chúng ta ra đi như thế này có hơi vội vã và đột ngột. Dẫu biết rằng chính em là người quyết định ra đi nhưng mỗi khi nghĩ lại, em vẫn có chút ngỡ ngàng.

- Huỳnh Hoa, anh thật sự rất biết ơn. Em... em đã dám vì anh mà từ bỏ tất cả để ra đi, trong khi anh...

Huỳnh Hoa ngước mặt lên nhẹ hôn vào bên má anh, dịu giọng:

- Không sao hết, em tin rằng chỉ cần có tình yêu, chúng ta sẽ có đủ nghị lực vượt qua tất cả...

- Nhưng anh lại đang bệnh tật như thế này…

Huỳnh Hoa khóa môi anh bằng một nụ hôn. Dương Long lập tức im lặng. Huỳnh Hoa dùng tình yêu như một lý do để cô đi cùng anh trong chuyến đi này nhưng trong lòng cô hiểu hơn ai hết đó không là lý do duy nhất.

- Không cần nói nữa… Chỉ cần anh hiểu tình em, chúng ta một lòng một dạ với nhau, như thế với em đã quá đủ rồi!

Dương Long nhẹ thở dài.

- Cha của em cũng thật nhẫn tâm khi lừa anh, lúc đó anh đã thật sự rất hận ông ta. Nhưng tấm tình của em cao rộng quá… anh…

- Em không ngăn cấm hay van xin anh đừng hận ông ấy, ông ấy tệ bạc với anh, anh có quyền oán hận! Còn em, em chỉ một lòng một dạ với anh, không dám nói rằng sẽ làm vơi đi phần nào tội lỗi của cha em gây ra cho anh nhưng ít ra lương tâm em không ray rứt. Em không hối hận khi quyết định cùng anh ra đi!

- Huỳnh Hoa.

- Hửm.

- Bây giờ em không hối hận, liệu sau này em có hối hận hay không?

- Em cũng không biết sau này mình sẽ hối hận hay không. Có lẽ em sẽ hối hận nhưng nếu có ai hỏi rằng nếu thời gian quay ngược, cho em chọn lựa thêm lần nữa em sẽ làm gì thì em vẫn sẽ chọn làm như vậy, không thay không đổi. Vì một khi đã quyết, sẽ không bao giờ thay đổi ý kiến của mình.

Dương Long mỉm cười:

- Được lời này của em, anh đã thấy yên tâm rồi.

- Về điều gì?

- Em sẽ mãi là của anh.

Huỳnh Hoa nhỏe miệng cười và âu yếm nhìn anh. Cô biết anh không thể nhìn thấy ánh mắt của mình lúc này nhưng cô vẫn nhìn anh như thế. Một câu nói của anh đủ làm lòng cô thấy ấm áp. Huỳnh Hoa đặt nhẹ lên má anh một nụ hôn, Dương Long luồn tay qua vai Huỳnh Hoa ôm gọn cô vào lòng. Huỳnh Hoa bình yên tựa đầu vào vai anh, cảm giác ấm áp lan nhanh vào từng ngóc ngách con tim. Lúc sau, Huỳnh Hoa dịu dàng hỏi:

- Long ca, mình đã đi được ít lâu, nơi đây đã cách khá xa Bình An trấn rồi. Anh có muốn dừng lại hay không?

- Cái đó tùy em quyết định.

- Em có hỏi thăm những người dân sống ven con đường này, họ bảo phía trước có một thị trấn nhỏ, mà nói đúng hơn là một ngôi làng. Nếu cứ giữ tốc độ này, có lẽ hoàng hôn hôm nay, chúng ta sẽ đến được nơi đó. Nếu nơi đó yên bình, em định ở lại đó luôn, em sẽ sinh con cho anh, làm một người vợ ngoan bên anh, một người mẹ hiền bên các con của chúng ta...

Nghe cô nói vậy trên gương mặt Dương Long thấp thoáng niềm hạnh phúc nhưng ngay sau đó gương mặt anh lại đượm nét u buồn.

- Anh bây giờ đang bệnh tật thế này, không giúp gì được cho em. Nếu chúng ta có con với nhau, sẽ càng thêm khốn khổ.

- Anh đừng lo. Chỉ cần anh bên em làm chỗ dựa tinh thần vững chắc cho em, thì dù gian khổ đến đâu em cũng có thể vượt qua. Hãy tin em…

- Anh tin em, nhưng thật lòng anh không muốn em vì anh mà phải chịu khổ.

- Anh yên tâm, em sẽ không sao đâu. Từ bé em đã phải tự mình bươn chảy nên cũng quen rồi, bây giờ cực nhọc một chút cũng chẳng hề chi, đừng lo lắng nhé.

- Dù sao cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe.

- Em biết mà...

- Ừm.

- Từ nay đôi ta sẽ là chim liền cánh, là cây liền cành. Dù cho bão tố phong ba cũng chẳng rời nhau… hứa với em không?

- Mãi mãi bên nhau, không vì bất cứ chuyện gì mà phải xa nhau!

- Được câu nói ấy của anh là em cảm thấy vui rồi, em không cần thêm gì nữa hết.

Xe đang chạy bon bon trên đường con ngựa kéo xe bỗng nhiên hí dài một tiếng rồi dừng lại. Ngay sau đó có hét đớn đau bật lên, tiếp theo là một tiếng “bịch” như có thứ gì đó vừa rơi xuống đất.

Huỳnh Hoa vội đưa tay vén rèm lên xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Vừa nhìn cô lập tức sững sờ, chiếc xe ngựa cô đang đi bị mấy mươi người tay kiếm tay đao vây lấy. Phu xe không biết bị kẻ nào hạ thủ đánh rơi xuống đất nằm bất động, trước ngực đầy máu có lẽ đã chết rồi.

Huỳnh Hoa nhìn bọn người kia một lúc lạnh giọng hỏi:

- Các người là ai?

Gã có vết sẹo dài trên mặt kề tai một tên rậm râu, tuổi độ tứ tuần nói:

- Cô nương này đẹp đó. Lão đại bắt về làm áp trại Lục phu nhân đi, tuyệt gấp mấy lần Ngũ phu nhân hiện giờ đấy.


Tuy gã không nói to nhưng Huỳnh Hoa nghe thấy, cô khẽ nhếch môi “hóa ra là cướp”. Gã rậm râu không đáp, nhưng mắt gã dán chặt vào Huỳnh Hoa ngay khi vừa nhìn thấy đến tận bây giờ cũng không hề chớp lấy một lần. Dương Long lo lắng hỏi:

- Huỳnh Hoa, xảy ra chuyện gì vậy?

Huỳnh Hoa đáp nhỏ:

- Chúng ta bị bọn cướp bao vây rồi. Đoạn đường này vắng vẻ quá nên lũ tặc tử này thừa cơ hoành hành bá đạo.

Dương Long nghe xong thì biến sắc, có lẽ anh lo lắng. Huỳnh Hoa vội trấn an anh:

- Không việc gì phải lo, đã có em ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!

- Nhưng mà em…

Huỳnh Hoa cười nhẹ:

- Không sao đâu, trước đây em từng lâm vào tình trạng này rồi, em biết phải làm gì mà. Anh không cần lo.

Bên ngoài có tiếng quát vọng vào:

- Bên trong xe có mấy người?

Huỳnh Hoa đáp:

- Tất cả có hai người.

Một kẻ khác ồm ồm giọng quát:

- Lập tức xuống xe mau, bằng không ta giết cả hai.

Đến lúc này Dương Long không thể không lo lắng, anh lên tiếng gọi:

- Huỳnh Hoa.

Cô siết nhẹ tay anh, dịu giọng:

- Không sao đâu, có em ở đây mà.

- Giờ em tính sao?

- Chúng bảo mình xuống xe thì mình xuống vậy.

Huỳnh Hoa dìu Long xuống xe, bọn cướp lập tức cử người đến ghì lấy cương ngựa, chuẩn bị sẵn sàng dắt đi. Bảy tám kẻ khác đến vây quanh Hoa và Long lại. Một kẻ cất giọng hách dịch:

- Trong mình hai đứa bây có bao nhiêu ngân lượng, mau giao ra đây.

Huỳnh Hoa thản nhiên:

- Không có.

- Láo, các ngươi ở xa tới đây không thể không mang theo tiền.

Huỳnh Hoa lạnh giọng:

- Thật sự không có.

- Ngoan ngoãn giao ngân lượng ra nếu không ta giết cả hai.

Huỳnh Hoa lạnh lùng nhìn bọn chúng, cô không buồn nói gì nữa. Gã rậm râu từ đầu đến giờ vẫn im lặng chợt lên tiếng:

- Bắt cả hai đem về doanh trại. A đầu kia sẽ làm thứ thiếp của ta, tên con trai thì băm ra làm thức ăn cho lũ chó.

Huỳnh Hoa cảm nhận được bàn tay anh siết chặt tay mình. Huỳnh Hoa lạnh giọng:

- Các ngươi dám, muốn chết thì cứ qua đây.

- Huỳnh Hoa.

Dương Long thật sự lo lắng, hoàn cảnh nào rồi mà cô còn khiêu khích bọn chúng. Chỉ nghe một tiếng “Lên”, cả bọn rầm rập xông vào. Huỳnh Hoa nhẹ phất tay phải, một luồng kình phong xô ập vào bọn người đang hung hãn xông vào. Cả bọn lập tức lùi ra xa kêu lên:

- Lão đại, ả có võ công.

Tên rậm râu quát tướng lên:

- Ả chỉ là một tiểu cô nương, các ngươi có gì phải sợ. Xông lên!

Tiếng dạ ran, tất cả đồng loạt tuốt vũ khí xông vào. Huỳnh Hoa buông tay Long ra nhẹ giọng nói với anh:

- Long ca, đứng yên đừng cử động.

Đôi tay cô lập tức vũ lộng. Bọn cướp không biết mình có gặp ma hay không nhưng vừa rồi chúng không nhìn được cô gái kia ra tay như thế nào. Chỉ sau một cái chớp mắt vũ khí của chúng bị cô gái kia lấy hết và chất thành đống ngay trước mặt. Còn bọn chúng thì bị ném ra ngoài như những bao cát vô tri. Cả bọn hoảng hốt lồm cồm bò dậy, Huỳnh Hoa rút một thanh dao lên xoay xoay trong tay. Cô lạnh giọng:

- Còn chưa chịu đi à? Vậy là muốn chết thật rồi.

Một vài tên nhào lại lôi tên rậm râu đang đứng chết trân:

- Lão đại, ả ta võ công cao cường, bọn mình không phải là đối thủ của ả đâu. Chạy mau thôi!

Nhưng dường như gã rậm đã bị trời trồng, lát sau mới nghe gã thốt lên:

- Nàng đẹp lắm, đánh đẹp lắm.

Hai tên đàn em hoảng hồn nhào lại xốc hai cánh tay gã kéo gã cùng bỏ chạy. Gã vẫn như kẻ mất hồn, dù bị kéo chạy lùi vẫn đắm đuối nhìn Huỳnh Hoa. Huỳnh Hoa lắc đầu khó hiểu, si mê cô không phải không có người nào, nhưng mê mẫn đến si dại như thế đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy. Đợi cả bọn đi rồi Hoa mới dịu giọng nói với Long:

- Bọn này đúng là một lũ ô hợp! Chúng chạy cả rồi, chúng ta đi tiếp thôi!

Huỳnh Hoa đến dắt cương con ngựa đến gần chỗ Long. Anh chợt gọi:

- Huỳnh Hoa, anh có chuyện này muốn hỏi em.

- Là chuyện gì?

- Em... không phải đã mất võ công sau lần quyết đấu đó sao? Nhưng vừa rồi...

Huỳnh Hoa hơi kinh ngạc:

- Anh cũng biết chuyện đó nữa sao? Là ai nói cho anh biết vậy?

- Là mẹ em đã nói với anh. Nhưng mọi chuyện lại không như vậy, vậy là sao?

Huỳnh Hoa im lặng một lúc mới nhẹ giọng:

- Sự thật là… sau khi giao thủ với Hạ Vũ em bị thương khá nghiêm trọng, Thiên Kiếm đã hi sinh để cứu chữa nếu không có thể em đã chết rồi cũng nên. Sau khi hồi phục công lực cũng mất đi rất nhiều. Hiện giờ võ công của em không bằng trước kia nữa, phần công lực bị mất có lẽ lâu lắm mới hồi phục lại. Những năng lực lạ cũng theo Thiên Kiếm tiêu tan hết. Còn việc mẹ em bảo em hoàn toàn mất hết võ công là do em đã nói dối mọi người. Vì em biết trong cái xã hội hỗn độn này, nếu em không nói vậy sau chiến thắng trong trận chiến với Hạ Vũ, rất có thể em sẽ trở thành kẻ thù chung của tất cả mọi người. Con người rất sợ những ai hơn mình lắm, ai biết được họ sẽ liên kết nhau đối phó em hay không lúc đó thì chẳng những em không đối phó nổi mà còn liên lụy nhiều người. Nên em quyết định nói dối rằng sau trận chiến mình mất hết võ công. Chính vì vậy em mới có thể yên thân làm một cô gái bình thường lui ra sau hậu viên bầu bạn với anh suốt mấy tháng qua. Tất cả mọi chuyện là vậy đó, không phải em cố tình muốn lừa gạt những người thân thuộc của mình đâu.

- Ra là vậy.

- Nơi này hoang vắng, ở lại lâu không hay cho lắm. Long ca, mình lên đường ngay thôi!

- Khoan đã. Người phu xe của chúng ta đâu rồi?

- Đã bị bọn cướp giết chết rồi. Anh lên xe đi, em làm phu xe cho anh!

- Vị đại ca đó dù sao cũng vì đưa chúng ta mà phải đến đây, để bị sát hại. Hãy chôn cất cho anh ta trước rồi mình hãy đi cũng không muộn mà.

- Được rồi, để em chôn cất anh ta.

Chôn cất người phu xe xong Huỳnh Hoa và Dương Long cùng lên xe. Cô ngồi phía trước làm phu, cỗ xe ngựa tiếp tục chạy nhanh trên con đường vắng, nắng trưa bắt đầu ngả bóng. Mây trời trên cao lãng đãng bay, trời đã tạnh những cơn mưa phùn, chỉ còn lại những cơn gió đông vô tình thổi lạnh, tê tái thịt da, tê tái lòng người.

***

Đến khi trời mờ mờ tối, quả nhiên Huỳnh Hoa đến được một ngôi làng, nhưng có vài người gọi nó là tiểu trấn. Không rõ ngôi làng ấy tên gì nhưng người trong làng khá đông đúc, người người sinh hoạt nhộn nhịp không thua gì các thị trấn quanh vùng.

Vào làng Huỳnh Hoa cho xe đi chậm lại, trước hết là tìm quán trọ nghỉ lại qua đêm rồi mai sẽ quyết định đi tiếp hay ở lại. Nhưng Huỳnh Hoa cho xe đi quanh tiểu trấn hai lần vẫn không tìm thấy quán trọ nào. Cô hơi ngạc nhiên hỏi thăm một vài người dân ở đây, ai cũng với cô “ở đây làm gì có quán trọ”, nói rồi người kia lãnh đạm bỏ đi. Huỳnh Hoa khe khẽ thở dài, lẩm nhẩm một mình:

“Thật không ngờ trên đời này lại có những nơi như thế này. Cứ như Bình An trấn đã dời về đây rồi vậy. Đêm nay phải tìm nơi nào để ngủ lại bây giờ? Người ở đây lại cư xử với khách phương xa một cách lãnh đạm, thật chẳng muốn xin nghỉ nhờ nhà một ai cả. Nhưng trời sắp tối rồi, tính sao đây? Long ca sức khỏe không tốt, không thể ngủ ngoài trời được.”

Huỳnh Hoa lại hỏi thêm một vài người nữa, đường qua các thị trấn bên cạnh gần xa thế nào. Ai cũng chỉ cho cô ba bốn đường đi, nhưng muốn tìm đến thị trấn tiếp theo phải tốn ít nhất nửa ngày đường. Huỳnh Hoa nghe xong trong lòng ngao ngán, nghĩ thầm:

“Bây giờ trời sắp tối, việc cần làm là kiếm chỗ nghỉ ngơi, không thể đi tiếp. Đi cả ngày nay Long ca đã mệt lắm rồi, nếu còn đi tiếp anh ấy sẽ không chịu nổi, nhưng phải tìm nơi nào để nghỉ bây giờ? Hay là tìm một ngôi nhà hoang nào đó ở tạm qua đêm, mai mình sẽ đi sang thị trấn khác vậy.”

Nghĩ là làm, Huỳnh Hoa tiếp tục cho chiếc xe chầm chậm lăn bánh. Đây đã là lần thứ ba cô cho xe của mình lượn lờ trong tiểu trấn này, cố tìm nơi hoang tàn để ghé vào nghỉ tạm. Vừa đi được đoạn, bỗng nghe phía trước có tiếng reo hò dồn dập tiến ngày một gần về hướng của cô, dường như là một đám đánh nhau. Huỳnh Hoa ghìm cương ngựa cho xe dừng lại, lặng lẽ quan sát. Một đám hắc y và người dân trong làng đang hỗn chiến, kẻ đánh người chạy, tiếng la ó vang trời. Đám người ấy quần nhau mỗi lúc một gần chỗ Huỳnh Hoa đang đứng. Cô không nén được cảm thán:

- Bọn người này thật hung tàn…

Phụ nữ trẻ em trong làng bỏ chạy tán loạn dành chiến trường lại cho những thanh niên trai tráng. Trai làng tuy tay cũng có kiếm thép đao to, nhưng võ công lại thua xa bọn hắc y nhân. Kẻ bị giết kẻ bị thương, dù cố hết sức họ không ngăn được bọn người hắc y. Bọn hắc y cứ lấn sâu vào giữa làng, đến đâu chúng vơ vét của cải đến đó, bọn chúng chính xác là một nhóm cướp!

Cuộc chiến vẫn tiếp diễn, Huỳnh Hoa chỉ lặng lẽ đứng nhìn. Bất ngờ từ đâu một thiếu tuổi độ mười tám đôi mươi xuất hiện. Thiếu niên tay cầm kiếm dài, ra tay uy vũ, bọn cướp tuy không bị đánh lui nhưng cũng đành chững lại, không thể tiến thêm. Các chàng trai cô gái trong làng đồng loạt reo hò cỗ vũ cho thiếu niên. Huỳnh Hoa đứng ở xa cũng bất giác mỉm cười:

- Chậc, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên chính là đây!

Gặp đối thủ mạnh, bọn người hắc y lập tức vây lấy, tất cả cùng lúc ra tay hòng lấy số đông kiềm hãm địch nhân. Chàng thiếu niên vẫn thản nhiên tả xung hữu đột, khí thế ngất trời. Một lúc sau đã có vài kẻ hắc y bị giết, một vài tên bị thương nặng phải lê lết về phía gã đầu đảng. Tên đầu đảng khẽ vỗ đầu một tên đàn em rồi bệ vệ bước ra, thấy y đã di động tất cả thủ hạ của y đồng loạt lui ra nhường chỗ. Thiếu niên quay lại chầm chầm nhìn gã to con trước mặt, tay hoành kiếm thủ thế, có lẽ cậu ta biết đối thủ của mình bây giờ không phải hạng tầm thường.

Tên đầu đảng ấy mặt mày chằng chịt những vết sẹo, dài có ngắn có, khó thể hình dung diện mạo trước kia của hắn thế nào. Con người ấy lịch duyệt giang hồ không phải ít. Huỳnh Hoa lập tức chăm chú nhìn vào trận chiến. Gã hắc y vung mạnh đao to lao người về phía chàng thiếu niên. Chàng thiếu niên mau lẹ tránh đi, đồng thời hoành kiếm tự vệ, tuy nhiên vẫn chậm một bước. Đao kiếm chạm nhau tóe lửa, chàng thiếu niên bị lực đạo đối phương đẩy lùi về sau gần mười bước mới trụ lại được. Bên trong xe, Dương Long cũng nghe thấy tiếng đánh nhau, nên cất tiếng hỏi:

- Huỳnh Hoa, bên ngoài có chuyện gì vậy?

Huỳnh Hoa thấp giọng đáp lời anh:

- Có một bọn cướp gây sự hành hung dân làng.

- Lại là cướp à? Nơi này thị trấn nhỏ và hẻo lánh, nếu bị cướp người dân sẽ sống rất khổ sở. Huỳnh Hoa, nếu cảm thấy đủ sức, em nên giúp mọi người một tay.

- Em biết lúc nào mình nên làm gì mà, anh yên tâm! Không hiểu sao chỗ bé tẹo này lại lắm cướp như thế nhỉ?

Dương Long không nói gì nữa. Huỳnh Hoa vẫn cứ đứng lặng lẽ quan sát. Chàng thiếu niên càng lúc càng bị bức bách phải lùi về sau, tuy nhiên chàng ta vẫn không tỏ ra nao núng mà điềm tĩnh tránh né, cố gắng thừa cơ phản công. Nhưng trước tình thế bất lợi như vậy, cậu chàng ắt hẳn khó giành được phần thắng về mình, vấn đề là bị đánh bại sớm hay muộn mà thôi.

Đúng như dự đoán, chàng thiếu niên chỉ cầm cự được thêm lúc nữa các bước di chuyển đã bị rối loạn, không còn theo phương vị. Lực tay cũng ngày một yếu đi, có lẽ cậu ta bắt đầu đuối sức trước đối thủ quá ư mạnh mẽ như vậy. Kẻ hắc y thừa thế vung đao gạt kiếm đối phương, lực tay y quá mạnh chàng thiếu niên không giữ được cán kiếm, kiếm lập tức rời tay.

Thoáng cái gã hắc y lướt tới trước mặt cậu bé, thân ảnh y có phần ngụy dị khinh linh. Thiếu niên vừa bị tướt vũ khi còn đang bấn loạn tinh thần, đã thấy ngực áo bị nắm chặt, chưa kịp kháng cự, hắc y nhân đã vươn thẳng cánh tay, toàn thân thiếu niên bị ném bay đi. Tất cả bọn hắc y còn lại đồng loạt reo hò ầm ĩ.

Cũng ngay sau đó thanh kiếm của thiếu niên rơi xuống, gã mặt sẹo vươn tay ra bắt, y “tiện tay” ném luôn thanh kiếm về phía thiếu niên còn đang lơ lửng trên không. Thanh kiếm xé gió lao đi vun vút. Tất cả người dân trong làng cùng biến sắc, đang ở trên không khó lòng xoay sở, thanh kiếm lại bị phóng đi với tốc độ kinh người ai cũng cho rằng cậu bé không thể nào thoát kiếp nạn này. Một vài người ngoảnh mặt đi không dám nhìn cảnh tượng sắp sửa xảy ra, cậu bé cũng nhắm mắt đợi chờ cái chết.

Ngay sau đó, cậu bé cảm thấy như có ai đó luồn tay qua lưng mình kéo mạnh xuống. Tiếng gió phát ra từ thanh kiếm sượt qua tai lạnh buốt, hạ chân xuống đất cậu bé lập tức mở bừng mắt nhìn xem ai vừa mới ra tay cứu mình. Đứng bên cậu lúc này là một thiếu nữ xinh đẹp, thiếu niên thoáng ngẩn người một lúc mới chợt kêu lên:

- Hoa tỷ, là tỷ có phải không? Đa tạ tỷ đã cứu mạng đệ thêm lần nữa!

Người cứu cậu bé chính là Huỳnh Hoa, cô hơi kinh ngạc khi nghe cậu bé nói như vậy:

- Cậu biết ta à?

Cậu bé gật đầu. Huỳnh Hoa cười nhẹ:

- Thật xin lỗi… ta không thể nhớ nổi cậu là ai.

- Có lẽ lâu rồi nên tỷ quên đó thôi, nếu đệ nhắc chắc tỷ sẽ nhớ ra ngay mà. Cách đây khoảng năm năm, ở Nam Sơn trấn, tỷ từng cứu mẹ con của một đứa bé. Mẹ của đứa bé bị bệnh thương hàn rất nặng, đứa bé phải ra chợ rao bán mình để lấy tiền chữa bệnh cho mẹ. Lúc đó tỷ đã đến, không những chữa trị bệnh cho mẹ đứa bé mà còn cho mẹ con ấy rất nhiều tiền. Nhưng thứ mà tỷ đòi hỏi lại vô cùng đơn giản, tỷ chỉ nhờ cậu bé mạng một chiếc hộp đến cho một người, từ đó về sau thì không gặp lại nữa… đứa bé đó tên là Quốc Hào.

Huỳnh Hoa bật thốt:

- Quốc Hào, là đệ đây sao? Đệ khác trước quá, tỷ không nhận ra! Sao bây giờ đệ lại ở đây?


- Đây là quê ngoại của đệ. Hoa tỷ… tỷ đã làm ơn xin làm ơn cho trót, tỷ có võ công cao cường hãy giúp dệ diệt trừ bọn cướp dã man kia, giải cứu cho dân làng của đệ.

Huỳnh Hoa mỉm cười:

- Được rồi, đệ lùi ra sau đi, giúp tỷ bảo vệ cỗ xe ngựa kia. Tên này giao lại cho tỷ.

Quốc Hào nhanh nhảu:

- Dạ.

Huỳnh Hoa mỉm cười với Quốc Hào rồi quay nhìn gã mặt đầy vết sẹo, nhận ra gã cũng đang chăm chú nhìn cô. Ánh mắt gã thật kinh dị, là sự trộn lẫn giữa kinh ngạc và tức giận. Huỳnh Hoa bước lên phía trước cao giọng:

- Xin hỏi tôn danh quý tánh của các hạ là gì, tướng mạo cũng trang nghiêm uy võ, sức khỏe hơn người. Tại sao lại không tìm việc lương thiện làm ăn lại đi ăn cướp, giết hại người vô tội?

- Việc đó không liên quan gì đến cô nương. Nếu biết tự lượng sức thì mau lui ra đi, bằng không ta không khách khí với cô nương nữa…

Huỳnh Hoa cười hiền:

- Không khách khí thì ngươi làm gì được ta nào? Lần đầu cũng như lần cuối ta yêu cầu ngươi mang bọn lâu la kia xéo đi, bằng không ta cũng không khách khí với ngươi nữa!

- Cô nương chán sống rồi nên muốn chen vào phá hoại việc làm ăn của ta à?

Huỳnh Hoa nhếch môi:

- Ta không chen vào, không phá việc làm ăn của ai hết. Nhưng ta đại diện cho dân làng, chống lại sự bạo tàn, bóc lột của các ngươi. Dân làng đều là những người vô tội, ngươi tàn sát họ là ngươi có tội, nếu còn ngoan cố không chịu rút lui, ta nhất định phải thay trời hành đạo.

Gã mặt sẹo hất hàm:

- Tiểu nha đầu giỏi khua môi múa mép, câu thay trời hành đạo ta nghe đã phát chán rồi, tên nào cũng bị ta chém chết hết. Nhưng lần này lại là một tiểu cô nương, ta sẽ không giết cô nhưng sẽ đem cô về áp trại phu nhân.

Gã vừa nói vừa cười như vừa nghĩ ra được điều gì thú vị. Huỳnh Hoa hơi nhíu mày nhưng lập tức giãn ra sau đó cô nở một nụ cười tà mị.

- Ngươi có bản lãnh đó sao?

Vừa rồi lúc nhảy lên chụp lấy cơ thế Quốc Hào kéo xuống cô cũng tiện tay bắt luôn thanh kiếm. Cùng với tiếng nói thanh kiếm trong tay Huỳnh Hoa phóng thẳng về phía tên đầu đảng ngông cuồng.

Gã kia còn chưa dứt trận cười sảng khoái thì thấy mũi kiếm trong tay Huỳnh Hoa dí vào yết hầu. Gã sững người, tốc độ cô gái này nhanh quá, gã còn đang định tìm thế gạt thứ nguy hiểm đang kề cổ thì gã cảm nhận được cảm giác tê dại từ cổ lan ra. Gã không biết yết hầu đã bị rạch một vết nhỏ. Gã bắt đầu phát hoảng. Huỳnh Hoa lạnh giọng:

- Ngươi trúng độc rồi, còn không mau quỳ xin tha mạng?

Nét bất phục lóe lên trên ánh mắt tên mặt sẹo, cây đao trong tay y chớp động đồng thời y lùi về sau một bước. Thanh kiếm mỏng trong tay Huỳnh Hoa lập tức bị bạt đi. Sức lực của gã thật mạnh, Huỳnh Hoa cảm thấy tay cầm kiếm tê tê.

Ngay lập tức Huỳnh Hoa xoay cổ tay biến chiêu, đối thủ của cô cũng mau lẹ giơ đao đón đỡ. Đao kiếm lại chạm nhau, nhưng lần này gã kia không thể không phát hoảng vì đao chạm kiếm mà gã cảm giác như chạm vào hư vô. Y không bị chấn động thư ngày thường, lực ra tay của y cứ như bị người ta uống mất. Y biết dù y gió gia tăng cường lực thì cũng vậy thôi nên vội thu đao về muốn tìm hiểu kĩ thứ võ công "tiểu nha đầu" trước mặt đang sử dụng. Nhưng, kỳ quái hơn, y không thu đao được, đao kiếm cứ như dính chặt vào nhau.

Huỳnh Hoa mỉm cười dịu giọng:

- Buông tay.

Gã mặt sẹo không biết mình bị thứ gì điều khiển tự động buông tay. Thanh đao bị Huỳnh Hoa hất bay ra tít bên ngoài rơi xuống đất. Sở trường của gã là sử dụng đại đao, buông đao rồi y như kẻ bỏ đi. Gã vội vàng lùi lại. Huỳnh Hoa cười nhẹ:

- Muốn biết tên chiêu thức không? Là Buôn Không Lỗ Vốn! Ngươi đang tự hỏi vì sao lại như vậy phải không? Vết thương ở cổ ngươi đang làm cho ngươi mất sức đấy.

Gã mặt sẹo đưa tay ôm cổ, vẫn là cảm giác tê rần, dần dần lan ra. Gã nhào bổ về phía Huỳnh Hoa, dùng thủ trảo tấn công, đồng thời hét lên:

- Đưa thuốc giải cho ta.

- Đó không phải là độc chỉ là thuốc tê thôi.

Huỳnh Hoa vừa tránh trảo thủ vừa mỉm cười nói:

- Từ từ thôi đừng vội, chút nữa thì ngươi được tê dại toàn thân thôi mà. À, thuốc tê của ta không có thuốc giải. Được rồi, chuẩn bị tinh thần nằm xuống, ba… hai… một. Nằm xuống!

Gã mặt sẹo đang hung hãn dùng thủ trảo tấn công nhưng chiêu nào cũng không chạm được dù là vạt áo đối phương. Y đang tức tối lồng lộn chợt nghe cô gái đếm ngược ba tiếng, toàn thân y ngay lập tức tê rần không còn điều khiển được.

Huỳnh Hoa đến chạm vào gã, gã té ầm ra đất. Huỳnh Hoa mỉm cười, ngồi xuống vỗ vào má gã:

- Còn nói được không?

Gã hung hăng nhìn cô:

- Thật ra ngươi là ai?

- Một đại phu. Thứ mà ta tẩm lên người ngươi khi nãy là thuốc tê, nó chỉ có tác dụng làm con người ta tê dại vài canh giờ. Hết thời gian sẽ hết tác dụng. Còn nữa, có lẽ ngươi không biết, thuốc tê chỉ dùng khi đại phu sắp mổ xẻ, cắt gọt bộ phận cơ thể của ai đó cho người đó không bị đau. Bây giờ ngươi cũng vậy, nếu ta làm thịt ngươi, ngươi cũng không biết đau. Ngươi nói xem muốn ta cắt chỗ nào?

Huỳnh Hoa giơ kiếm ngang mặt gã, gã tròn mắt nhìn, ngay sau đó hoảng loạn kêu lên:

- Đừng, đừng giết tôi! Tôi đã biết cô nương lợi hại rồi. Xin nữ hiệp tha mạng cho lần này, tôi xin thề từ nay về sau không bao giờ đến làng này gây sự nữa!

- Có thật thế không?

- Thật, thật…

- Nếu còn quay lại đừng trách ta sao ra tay độc ác!

- Vâng, vâng…

Huỳnh Hoa đứng lên vẫy tay gọi mấy tên thủ hạ của gã:

- Đến mang hắn đi đi.

Cả bọn hắc y mừng ra mặt, vội vàng nhào lại xốc đại ca lên vai chạy thục mạng. Bỏ luôn cả thanh đao to và nặng bị Huỳnh Hoa gạt khỏi tay tên đại ca khi nãy. Chỉ một thoáng tất cả bọn hắc y đều đã đi hết. Huỳnh Hoa quay lại nhìn Quốc Hào cười nói:

- Xong rồi.

Bất ngờ, Quốc Hào quỳ ngay xuống trước mặt cô. Huỳnh Hoa kinh ngạc:

- Đệ làm gì vậy?

- Đệ thay mặt dân làng, tạ ơn cứu tử của tỷ, xin hãy nhận một lạy của đệ.

Huỳnh Hoa nhanh tay chộp Quốc Hào kéo phắt dậy:

- Không cần phải làm như vậy đâu tiểu đệ đệ! Dù là ai có chút năng lực trong hoàn cảnh này cũng đều sẽ ra tay tương trợ. Đó là lẽ đương nhiên, đệ mau đứng lên, tỷ không nhận một lạy của đệ đâu!

- Vâng.

Huỳnh Hoa nâng Quốc Hào đứng lên.

- Ủa, Hoa tỷ… lúc trước tỷ ở Nam Sơn trấn kia mà, sao giờ tỷ lại đến đây?

- Ta từ trước đến nay vốn phiêu bạt khắp nơi chứ không hề sống cố định nơi nào. Hôm nay vô tình đi ngang qua đây, không ngờ lại gặp lại đệ, có lẽ trái đất tròn, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ chính là đây!

- Nhờ vậy tỷ lại lần nữa là người cứu đệ. Ơn nghĩa của tỷ không biết đến bao giờ đệ mới có thể đáp đền.

Huỳnh Hoa cười hiền hỏi:

- Đệ nghĩ rằng ta cứu đệ là cần đệ báo đáp hay sao?

Quốc Hào gải đầu.

- Đệ hiểu tỷ ra ơn không phải cần được báo đáp mà chỉ vì giành công đạo cho kẻ yếu thế. Hôm nay tỷ đến đây chỉ đi một mình hay đi cùng ai? Trời đã tối rồi, tỷ có định đi đâu nữa hay không?

- Đi cùng ta còn có một người nữa. Vì thấy trời tối nên ta đang định tìm một quán trọ để nghỉ chân qua đêm nay, nhưng mãi vẫn chưa tìm thấy!

Quốc Hào bật cười nói:

- Làng của đệ làm gì có quán trọ mà tỷ khổ công tìm. Nếu đêm nay tỷ không đi đâu vội hãy đến nhà của đệ tạm nghỉ. Mẹ đệ rất nhớ tỷ, cứ nhắc tỷ luôn, sẵn dịp này tỷ đệ mình cùng hàn huyên tâm sự!

Huỳnh Hoa gật đầu:

- Cũng được!

Huỳnh Hoa bước đến đắt cương con ngựa, con ngựa bước theo lực kéo của cô làm cho chiếc xe cũng bắt đầu lăn bánh đều đều.

Màn đêm cũng chập choạng buông, những ánh đèn len qua khe cửa những ngôi nhà hắt ra bên ngoài chút ánh sáng yếu ớt. Bên trên, vầng trăng lung linh soi sáng lối đi. Quốc Hào dừng lại trước một căn nhà khá rộng rãi, cửa vẫn còn mở to, ánh đèn bên trong rọi rõ con đường phía trước. Quốc Hào mỉm cười với Hoa:

- Hoa tỷ, chúng ta đến rồi, đây là nhà đệ.

Quốc Hào có vẻ ngạc nhiên khi thấy Huỳnh Hoa dìu một nam nhân từ trong xe bước xuống. Sau đó cô rút dưới gầm xe ra chiếc gậy tre dúi vào tay người đó. Quốc Hào im lặng một lúc lâu mới nói:

- Tỷ tỷ cứ vào nhà trước, mẹ em ở trong ấy đấy. Để em đưa con ngựa này đi cho nó ăn.

Huỳnh Hoa gật đầu, quay lại dịu giọng nói với Dương Long:

- Long ca, chúng ta đi.

Quốc Hào đứng trân trố nhìn theo, có lẽ cậu bé ngạc nhiên. Mãi một lúc sau cậu bé mới dắt cương con ngựa quay đi.

Vừa vào đến bên trong Huỳnh Hoa bị mẹ của Quốc Hào nhận mặt ngay lập tức. Sau vài câu hỏi thăm qua lại, mẹ của Quốc Hào dường như hơi ngạc nhiên một chút khi nghe Huỳnh Hoa giới thiệu Dương Long chính là chồng của cô. Lúc sau Quốc Hào bước vào.

- Hoa tỷ, tỷ và vị ca ca này đi đường xa cả ngày hẳn mệt rồi, đi cùng đệ về phòng nghỉ ngơi.

Mẹ Quốc Hào tiếp luôn:

- Dọc đường hai vị chắc cũng chưa ăn gì, chờ một chút ta chuẩn bị cho hai người bữa tối.

Huỳnh Hoa cười tươi:

- Cám ơn bá mẫu, cảm ơn đệ đệ.

Mẹ Quốc Hào xua tay:

- Có gì mà phải cảm ơn. Hào nhi đưa tỷ tỷ lên phòng đi con.

Bà vừa nói vừa đi nhanh vào bếp. Quốc Hào quay lại nhìn Huỳnh Hoa:

- Hoa tỷ, chúng ta đi.

Huỳnh Hoa bật đầu khoác tay Dương Long theo sau Quốc Hào lên tầng trên của ngôi nhà. Thấy Huỳnh Hoa hướng dẫn tỉ mỉ từng bước cho người đàn ông bên cạnh, Quốc Hào ngẩn người ra một lúc. Đến bên trên rồi, cậu bé không nén được nỗi thắc mắc, hỏi:

- Hoa tỷ, anh ấy…

Nửa muốn hỏi nữa lại ngần ngại nên Quốc Hào không nói tròn câu được. Huỳnh Hoa mỉm cười:

- Anh ấy tên Dương Long, là chồng của tỷ.

- Mắt anh ấy không nhìn thấy sao?

Cuối cùng Quốc Hào không nén được nến hỏi thẳng vào điều mình đang thắc mắc. Nhìn bề ngoài của Dương Long, không ai có thể nghĩ rằng đôi mắt của anh không hề nhìn thấy gì. Huỳnh Hoa nhẹ gật đầu:

- Ừm. Mấy tháng trước anh ấy trúng độc nên mắt không còn nhìn thấy.

- Tỷ tỷ cũng là một đại phu không thể chữa trị cho anh ấy sao?

Huỳnh Hoa nén tiếng thở dài, nhẹ lắc đầu:

- Thứ thuốc để chữa trị hiện tại tỷ vẫn chưa tìm được nên đành chịu thôi…


- Vậy à?

Huỳnh Hoa im lặng. Chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực như lúc này, từng sống trong cảnh tối tăm biết rõ cuộc sống ấy thống khổ như thế nào. Từng cứu chữa cho không biết bao nhiêu người bệnh, từng mang lại ánh sáng cho kẻ khác, cứu cả người chết đi sống lại. Vậy mà giờ đây chỉ có thể đứng nhìn người mình yêu thương ngày ngày chịu khổ mà không làm gì được. Có lẽ Dương Long biết Huỳnh Hoa đang nghĩ đến điều gì nên bàn tay anh đang khoác cánh tay cô nhẹ nhàng lần xuống nắm chặt bàn tay cô.

Nhìn nét mặt Huỳnh Hoa hơi trầm lại Quốc Hào biết mình vừa hỏi câu không nên hỏi nên im lặng. Đối với một đại phu, không thể chữa bệnh cho người thân yêu là nỗi đau lớn nhất. Quốc Hào tự trách nhìn hai người bọn họ như vậy cậu phải tự hiểu và không nên hỏi. Huỳnh Hoa thấy không khí có phần ngột ngạt nên cất giọng hỏi hòng phá tan cái im lặng:

- Trước đây chẳng phải đệ ở Nam Sơn hay sao, tại sao bây giờ lại ở đây?

- Đây là quê ngoại của đệ. Ngày đó sau khi tỷ chữa trị bệnh cho mẹ hoàn toàn bình phục còn cho nhà đệ một số tiền đệ đã sửa lại nhà và tìm thầy học y thuật và võ công. Mẹ khỏe lại dùng số tiền đó làm vốn làm ăn nên gia đình ngày càng khấm khá. Nhưng chỉ được một thời gian thì nghe được tin Bắc Quốc và Tây bang sắp đánh vào Đại Quyển. Mẹ quyết định trở về quê ngoại. Mẹ nói nếu có chết cũng chết ở nơi sinh ra nhưng vậy làm ma cũng không tủi phận tha hương…

Quốc Hào tuy đang nói về cảnh ngộ gia đình mình không hiểu sao Huỳnh Hoa nghe lòng trĩu nặng. Quốc Hào dẫn hai người đi đoạn thì dừng lại cười nói:

- Hoa tỷ, đêm nay tỷ tạm nghỉ lại đây. Nếu ngày mai tỷ chưa vội đi đệ dọn cho tỷ căn phòng khác rộng hơn cho thoải mái.

- Cảm ơn tiểu đệ đệ.

- Tỷ và Long ca nghỉ ngơi đi, đệ xuống dọn dẹp một vài thứ. Bao giờ mẹ làm xong bữa chiều đệ lên gọi tỷ.

Huỳnh Hoa mỉm cười gật đầu. Quốc Hào đi rồi Huỳnh Hoa đưa Long lại giường nằm nghỉ, đi đường cả ngày anh đã mệt đến phờ người. Nằm xuống được lúc anh chìm nhanh vào giấc ngủ.

***

Đêm vào khuya. Sau khi ăn tối Dương Long lại ngủ tiếp được lúc lâu. Huỳnh Hoa sắp xếp xong hành lý mới đến cạnh anh ngã người nằm xuống định ngủ. Chợt cô nghe thấy xa xa có âm thanh huyên náo khiến cô tò mò bật dậy. Huỳnh Hoa nhẹ nhàng ra cửa, định thần lắng nghe xem âm thanh từ đâu vọng lại. Nó dường như được phát ra từ cuối ngôi làng, âm thanh ồn ào náo nhiệt ngày một to, có vẻ như nơi đó đang diễn ra lễ hội nào đó.

Có tiếng bước chân nhẹ nhàng đến bên cạnh Huỳnh Hoa. Quốc Hào thấp giọng gọi:

- Hoa tỷ, khuya rồi tỷ vẫn chưa ngủ sao?

- Tỷ cũng đang định đi ngủ nhưng lại nghe tiếng đàn hát đâu đó nên tò mò ra đây nghe thử…

- Đó là lễ hội của làng, đệ cũng đang định đến đó, tỷ có muốn dự không?

- Đó là lễ hội gì?

- Nó giống như một lễ cúng đình vậy nhưng nhỏ hơn một chút, có thể xem như một lễ giỗ linh đình. Người được giỗ là trưởng làng quá đã quá cố nhưng ông ấy rất linh thiêng. Đệ nghe mẹ kể lại câu chuyện về người đó, trước đây rất lâu, khoảng hơn trăm năm trước làng bị cướp bóc rất dữ. Chỉ chưa đầy một tháng bọn cướp ghé qua hơn chục lần, trong làng người chết gần một nửa. Trưởng làng khi đó chỉ vừa lên thay người cha mới vừa bạo bệnh qua đời không lâu. Vì xót người làng bị hại, ông ấy đứng ra liều mạng chống lại bọn cướp. Cuối cùng ông ta bị giết chết, bọn cướp vẫn còn, cả làng ai nấy đều thương xót. Sau đó đúng bảy ngày, từ khắp nơi có rất nhiều kiếm khách cùng lúc đến làng nói rằng họ đã gặp trưởng làng, trưởng làng cầu xin họ đến để cứu người trong làng của đệ…

Huỳnh Hoa cau mày:

- Những người kiếm khách gặp ông ấy à?

- Không, họ mơ thấy.

- Mơ à?

- Trưởng làng chết còn trẻ nên rất linh thiêng. Kể từ đó người dân trong làng góp tiền với nhau dựng một ngôi miếu lớn để thờ ông ấy. Cứ vào ngày này hàng năm mọi người cùng đến tế bái, ca hát nhảy múa làm nghi thức đón ông ấy về thăm làng. Như một đám cúng đình của những danh tướng vậy.

- Ta hiểu rồi. Ở đó chắc là náo nhiệt lắm.

- Đúng vậy. Tỷ cùng đệ đến đó không?

- Ta không thích.

- Nếu tỷ đến đó tỷ nhất định gặp được ông ấy.

- Ai cơ?

- Vị trưởng làng đệ vừa nhắc. Tỷ đừng sợ, ông ấy rất hiền, những ngày giỗ như thế này ông ấy luôn về thăm làng. Năm nào cũng đoán trước làng sẽ gặp biến cố lớn gì, cách thức giải quyết làm sao. Nếu là cướp hoành hành ông ấy sẽ tìm được người đến để cứu làng. Tỷ đến được đây hôm nay có thể cũng do trưởng làng gọi đến đấy.

Ặc, Huỳnh Hoa xém tí ngoác mồm không khép lại được. Trong đầu cô những dòng suy nghĩ đang chạy loạn ào ào:

"Theo những gì Quốc Hào vừa nói đó không phải là ma hiện hình sao? Đã chết lâu rồi mà còn hiện hình thì không phải là ma nữa mà là quỷ cũng không chừng. Người ta nói tới số mới gặp quỷ ma, chẳng lẽ mình tới số rồi sao. Ngôi làng quái quỷ gì đây không biết…"

Huỳnh Hoa còn đang nghĩ miên man thì Quốc Hào lại nói:

- Chiều nay Hoa tỷ giúp làng vượt qua tai kiếp có thể đêm nay trưởng làng sẽ giúp tỷ một việc gì đó để tạ ơn không chừng. Ví dụ, ông ấy nói cho tỷ biết thuốc có thể trị bệnh cho Long ca có thể tìm ở nơi nào… Tỷ cùng đến đó với đệ nha.

- Khoan đã.

Quốc Hào nhìn Huỳnh Hoa dò xét:

- Tỷ sợ à?

- Không phải, ta có điều thắc mắc. Trưởng làng chết đã lâu có thể hiện hình ra nói chuyện với mọi người sao?

- Không phải, ông ta nhập xác vào một người nào đó trong làng. Đệ về đây ở cũng lâu rồi đã chứng kiến cảnh đó được hai lần, những lời ông ấy nói rất linh nghiệm. Thật ra ngày hôm nay làng bị cướp chuyện ấy một năm trước mọi người đã biết, mọi người cũng biết có người đến giúp, chỉ có điều đệ không nghĩ người đó là tỷ. Tỷ đi cùng đệ nha.

- Ờ.

Huỳnh Hoa khép cửa phòng rồi bước theo Quốc Hào. Trên đường đi cậu bé nói huyên thuyên với cô về những chuyện trưởng làng mách bảo trước. Huỳnh Hoa tuy nghe nói vậy nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ. Đi được một quãng dài họ đã đến được một ngôi miếu thờ. Chung quanh khu đất đó cây cối um tùm, giữa là miếu thờ, trước miếu có cái sân rộng đủ chứa ngàn người. Nhưng dân làng lại không đến ngàn người nên khoảng trống còn lại có thể đốt được vài đống lửa.

Quốc Hào nói đốt lửa chính là nghi thức rước trưởng làng. Khi ông ta đến lửa trong các chậu đèn và đống lửa to giữa sân sẽ tắt đi cùng lúc. Lúc đó mọi người sẽ cùng quỳ xuống khấn nguyện cho làng gặp nhiều may mắn trong năm sau. Nếu trong số những người đang quỳ có ai đó đứng dậy bay lên chiếc dài cao ngang với đầu người nơi cửa miếu đứng và vẫy tay gọi mọi người đứng lên, người đó chính là người trưởng làng chọn nhập xác. Thời khắc đó luôn là giữa canh ba.

Quốc Hào còn đang nói hăng say, bất ngờ đèn đuốc chung quanh phụt tắt. Đống lửa đang cháy cao ngọn cũng chùn ngay xuống, tuy không tắt nhưng chỉ còn tiếng lách tách và ít lửa xanh chấp chới. Dân làng cùng quỳ sụp xuống khấn nguyện râm ran, Quốc Hào đứng cạnh Huỳnh Hoa cũng quỳ ngay xuống. Không gian mênh mông chỉ còn mỗi Huỳnh Hoa lớ ngớ đứng nhìn.

Huỳnh Hoa không thể nén nổi kinh ngạc lẫn tò mò nên đảo mắt một vòng xem có gì khác lạ hay không. Giữa bóng đêm mịt mùng những bóng trắng lờ mờ hiện ra ngày một rõ dần. Tuy hỏa hầu về võ công của Huỳnh Hoa cũng là cao thủ, mắt cô rất sáng cho dù là giữa đêm đen cũng nhìn rõ được mọi thứ, nhưng cô không nhìn rõ mặt những bóng người đó được. Gương mặt ai cũng mờ ảo, chỉ có y phục màu trắng chấp chới bay trong gió, tất cả đều như lơ lửng giữa không trung, mái tóc đen cũng tung bay chấp chới. Huỳnh Hoa lờ mờ đoán những thứ đó là hồn ma.

"Á, là ma đó chứ không phải người."

Huỳnh Hoa thầm hét lên trong bụng, lần đầu tiên cô vẫn còn đang thức lại nhìn thấy hồn ma. Cô không biết mình có sợ hãi hay không nhưng sống lưng rờn rợn. Nhưng theo Quốc Hào nói thì lúc này chính là lúc trưởng làng về, sẽ nhập xác vào một người, người đó bay lên đài cao đứng. Vậy người đó đâu. Mấy thứ đang bay chấp chới cô đang nhìn thấy đó ai mới là linh hồn của trưởng làng? Huỳnh Hoa đứng yên vị chỉ đảo tròng mắt một vòng để xem.

"Cô đang tìm ta à?"

Âm thanh nào vang vọng nửa như gần nửa như xa, lạnh lẽo đến mức muốn đóng băng người vừa nghe thấy.

"Nếu cô nương nghe thấy và đang muốn tìm ta thì quay người nhìn lại phía sau."

Huỳnh Hoa quay nhanh người nhìn ra phía sau. Ngay lập tức toàn thân cô cứng đờ, cô há hốc mồm không ngậm lại được. Chẳng biết cảm giác đó là gì, hốt hoảng, sợ hãi hay kinh ngạc. Cô thấy một thứ đang đứng rất gần ngay sau mình, là một người nhưng không phải người. Rõ ràng chứ không phải ảo ảnh, có điều khi nhìn vào người ta chỉ muốn té xỉu chứ không muốn nhìn. Một thân thể rách teng beng téc bét, máu đẫm toàn thân, gương mặt bị rạch nát, hai hố mắt trũng sâu chỉ còn hai hốc máu. Y phục nát nhừ vì vết chém, từ khắp cơ thể "người" đó máu cứ rỉ rả chảy ra. Vì "người" đó đang đứng rất gần Huỳnh Hoa nên cô nhìn kỹ, hai tay và hai chân "người" ấy tuy đang ở cạnh thân thể y nhưng thật ra chúng chỉ đang lơ lửng bên cạnh chứ không liền một khối cùng cơ thể.

Chẳng biết Huỳnh Hoa nhìn thứ đó được bao lâu, cô mới có thể ngậm miệng nuốt nước miếng đánh ực một cái. Dường như có tiếng cười, âm thanh u huyền lại vang đến:

"Quả nhiên cô nương nghe thấy và không sợ ta."

Huỳnh Hoa muốn hét lên:

"Không sợ mới là lạ đó!"

Nhưng cô không hét được. Lại âm thanh của "người" đó vang lên:

"Đây chính là bộ dạng trước lúc chết của ta. Cô nương lăn lộn giang hồ suốt mấy năm hẳn đã nhìn thấy nhiều thi thể người chết đáng sợ hơn ta nên cô nương mới tỏ ra bình thản thế này. Nếu là người khác chắc chắn ngất xỉu mất rồi. Cô nương đừng thắc mắc tại sao ta để cô nương nhìn thấy bộ dạng này, chính cô nương khi nghe Quốc Hào nói đến việc ta bị giết chết, cô nương đã tự hỏi khi ta chết trông như thế nào."

"Người" đó nói thứ Huỳnh Hoa đang nhìn chính là bộ dạng trước lúc chết của y. Y cho cô nhìn thấy vì cô muốn thấy ư?

"Vừa rồi cô nương nói sợ ta à, vậy thì..."

Gã buông ngang câu nói, phất tay một cái biến mình thành một thiếu niên tuấn nhã nho phong.

"Có thể bộ dạng này không khiến cô nương sợ hãi nữa."

Gã cười, Huỳnh Hoa vẫn còn đang "chết đứng" thì gã tiếp luôn:

"Ta có thể đọc suy nghĩ của cô nương, cô nương đang thắc mắc vì sao ta lại hiện ma ảnh cho cô nương nhìn chứ không nhập xác như mọi người nói phải không? Bởi vì ta đang ngạc nhiên vì sự hiện diện của cô nương, cô nương có thể nhìn thấy họ."

Gã vừa nói vừa hất mặt về phía những u linh khác đang bay chấp chới giữa không trung.

"Khi xem kĩ ta nhìn thấy trên cơ thể cô nương còn vương một chút thể tinh linh của một linh hồn nào đó, nó chính là thứ khiến ta và cô nương dễ dàng nhìn thấy nhau. Có những chuyện ta muốn nói riêng với cô!"

"Muốn nói chuyện riêng?"

"Cảm ơn vì đã cứu người làng của ta chiều nay. Nếu là người khác ta sẽ giúp cho họ có nhiều tiền trong thời gian tới vì công giúp đỡ, nhưng ta nhìn thấy trong lòng cô nương có một ước muốn vô cùng mãnh liệt. Nên ta muốn cho cô nương biết điều cô nương muốn biết thay vì đáp ơn theo kiểu thông thường. Thuốc giải độc Mai Hoa châm ở phía Đông Nam, cô nương cứ đưa chàng trai trẻ đó đi về hướng đó, bao giờ thời cơ đến tự khắc sẽ gặp. Tuy nhiên gặp hay không gặp còn phải tùy duyên, nếu bản thân cô nương và chàng trai đó không đủ phần phước sẽ không gặp được. Nếu có phần phước hai năm nữa cô nương sẽ gặp được con người đó!"

Huỳnh Hoa nhìn gã dò xét. Gã cười:

"Đừng dò xét một linh hồn như ta, cứ tin ta, ta không lừa gạt cô nương. Vì ta còn một chuyện muốn nhờ cô nương."

"Nhờ ta giúp ư?"

"Dạy Quốc Hào y dược, trong một hai năm tới ngôi làng này sẽ bị một đại dịch bệnh, chỉ có những đại phu như cô mới có khả năng cứu trị. Nhưng ta biết khi đó cô nương đã rời đi nên mạo muội nhờ truyền y thuật lại cho Hào nhi."

"Tại sao ta phải truyền y thuật cho Hào nhi, tại sao ta phải cứu ngôi làng này?"

"Bởi đó là y đức của một đại phu, ta biết cô nương không từ chối. Quốc Hào là đứa trẻ có chất và có tâm, nó có thể nối nghiệp cô nương. Một lý do nữa, đại phu chung quanh nơi này không một người nào đủ tài chữa dịch bệnh sắp tới của làng nên ta không thể đợi đến lúc mới tìm người."

"Được."

"Ta tin lời hứa của cô nương."

Ngay sau đó bóng người trước mắt Huỳnh Hoa biến mất, một người nào đó ngay lập tức bị nhập xác. Gã nhập xác tiên đoán làng sẽ gặp kiếp nạn dịch bệnh, bảo người có thể chữa trị là cô gái vừa đến làng lúc chạng vạng. Sau đó y đi mất, người bị nhập lăn kềnh ra đất.

Người trong làng xin Huỳnh Hoa ở lại nhưng cô từ chối, cô hứa nhận Quốc Hào nào đệ tử và truyền thụ y thuật. Lễ bái sư tổ chức ngay trong đêm, Quốc Hào chính thức trở thành đệ tử chân truyền của Huỳnh Hoa về y thuật. Vì Huỳnh Hoa chỉ truyền y thuật, nên không hề nhắc đến Cầm Thiên phái.

Rất lâu sau đó, Quốc Hào đã trở thành một đại phu lừng danh thiên hạ, chỉ có điều người ta không ai biết sư phụ của Hào là ai. Vì Huỳnh Hoa không cho cậu bé tiết lộ cho người khác biết danh tính của mình.