Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 78






Đi lòng vòng một quãng khá xa người kia mới ghé vào một ngôi tửu quán. Huỳnh Hoa cũng vừa kịp đến nơi, người ấy quay lại nhìn cô, đến lúc này đôi môi người kia mới nở nhẹ nụ cười, hiền hòa, đẹp đẽ và mị hoặc. Người đó chính là Kiệt, người mà Huỳnh Hoa, không, là Phụng Nga ngày nhớ đêm mong, khắc khoải đợi chờ ngày gặp lại. Và lúc này đây họ đã gặp lại nhau!

Phụng Nga sà ngay vào lòng Kiệt, anh dang tay ôm chặt cô vào lòng. Một lúc sau cả hai mới rời tay nhau, giọng anh vẫn ngọt ngào trầm ấm:

- Phụng Nga, lâu rồi không gặp, em có được khỏe không?

Nga nhẹ gật đầu, đôi mắt cô dường như rưng lệ:

- Em rất nhớ anh, em đã tìm anh khắp nơi…

- Khờ quá, anh đã bảo đừng tìm, em tìm anh chỉ cực thân thôi!

- Nếu em không tìm, hôm nay mình đâu gặp nhau như thế này hả anh. Đừng rời xa em nữa, Kiệt ơi. Em thương anh, xa anh, em nhớ lắm!

- Anh cũng nhớ em, nên hôm nay mới đến gặp em đây.

- Nói vậy bấy lâu nay anh lẩn trốn em có phải không?

- Anh không lẩn trốn, nhưng vì công việc anh không thể đến tìm em. Nhưng dù ở đâu, anh luôn dõi mắt theo em, vậy mà có đôi khi em thoắt cái đã biến tan như chưa từng tồn tại trên thế gian này vậy. Những lúc như thế, anh lo cho em lắm, sợ em gặp phải điều bất trắc gì… Mãi đến hôm qua, khi gặp lại em, thấy em vẫn bình yên vô sự, anh mới nhẹ lòng. Nhưng anh lại không kiềm được lòng mình, con tim anh cứ thôi thúc, phải đến gặp em một lần cho hả dạ. Nên... anh mới tìm em!

Phụng Nga không để tâm đến những uẩn khúc trong câu nói của anh, trong lòng cô lúc này đang rộn ràng suy nghĩ, cô muốn giữ anh lại bên cạnh mình mãi mãi. Phụng Nga rỉ khẽ vào tai anh, ngào ngọt và tha thiết:

- Đã gặp lại nhau rồi nghĩa là chúng ta có duyên có nợ, đừng rời xa em nữa nghe anh? Nếu vắng nhau, cả hai chúng ta đều không muốn, đều cảm thấy nhớ về nhau da diết, vậy tại sao cứ phải xa nhau? Tại sao chúng ta không đến với nhau, để từ giờ cho đến hết cuộc đời này mãi mãi chẳng rời xa. Được như vậy ai ai cũng vui vẻ trong lòng thì có gì là không tốt?

- Anh cũng muốn được như lời em nói lắm, nhưng mà…

- Nhưng sao hả anh?

- Thôi, chuyện đó để sau hãy nói, giờ em theo anh!

- Đi đâu?

- Vào đây!

Kiệt nói rồi đi sâu vào bên trong ngôi tửu quán, hóa ra nơi đây cũng là một biếm trọ. Anh đưa Nga vào một căn phòng rộng, bên trong đã bày sẵn một bữa tiệc thịnh soạn, đầy những thức ăn ngon và mấy vò rượu lớn. Anh nở nụ cười và nói với cô:

- Nga, vào đi em.

Phụng Nga nhìn bàn tiệc linh đình thì có chút ngạc nhiên.

- Anh đang tiếp khách à?

- Đúng vậy, và người đó chính là em. Nga, em ngồi đi!

Phụng Nga thùy mị ngồi xuống, anh cũng ngồi xuống đối diện với cô. Anh rót rượu cho mình và cho cô.

- Đã lâu rồi không gặp, đêm nay uống với anh vài chén có được không?

- Được.

- Cạn.

- Cạn!

- Mấy năm qua em làm gì ở đâu? Từ ngày em xuống Nam, anh cũng bặt tin em từ đó!

- Cũng cuộc sống như thế, kiếm tìm anh, trong lòng em không phút giây nào nguôi thương nhớ về anh.

- Cảm ơn em.

- Vì sao anh lại cảm ơn em?

Kiệt chỉ mỉm cười không đáp lời cô mà hỏi tiếp:

- Trước kia em bảo mình thất lạc với người thân, bấy lâu nay em có còn đi tìm họ hay không, em đã gặp lại ai chưa?

Phụng Nga im lặng một lúc lâu mới nhẹ giọng:

- Đã tìm được nhưng cũng như không được.

- Nghĩa là sao? Hiện giờ họ đang ở nơi nào?

- Sau này em sẽ cho anh biết. Còn bây giờ tới lượt anh cho em biết, mấy năm qua anh sống thế nào, tại sao em tìm mãi vẫn không tìm thấy được anh?

Tuấn Kiệt im lặng, anh chưa biết phải trả lời cô như thế nào. Phụng Nga chăm chú nhìn anh, bất chợt nhớ đến người phục kích Hồ Kỳ hôm trước. Ánh mắt ấy, đôi môi và cả nụ cười quen thuộc. Phụng Nga như chợt nhận ra, cô kêu to:

- Ra là anh.

Kiệt giật mình hỏi:

- Gì?

- Chính anh là người hôm qua đã phục kích đoàn người của Hồ Kỳ phải không? Anh là người của Hắc Long bang sao?

- Không sai. Cũng chính vì hôm qua anh vô tình gặp được em, không kiềm lòng được nên đêm nay mới đến tìm em.

Phụng Nga nghe vậy thì lặng người, anh cười hiền giải thích:

- Nhưng anh không đối đầu với Hồ Kỳ. Gia nhập Hắc Long chỉ với mục đích duy nhất là báo thù mà thôi!

- Báo thù?

- Phải.

- Là ai trong số họ?

- Xích Hoằng, Thanh Phong.

- Xích Hoằng…


- Em biết lão à?

- Không, chỉ nghe ai đó từng nhắc đến, lão là một kẻ si tình. Vì một chút tình mà tàn sát người vô tội không chút tiếc thương.

- Phải, nhưng tất cả không đơn giản như những gì em đang nghĩ đâu.

- Anh biết rõ về lão à?

- Đương nhiên rồi.

Phụng Nga nhoẻn miệng cười:

- Cũng phải thôi, lão là kẻ thù của anh mà, phải tìm hiểu về kẻ thù… biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng được.

- Đúng vậy.

- Anh vừa mới nói lão ta không đơn giản nghĩa là sao?

- Lão ta không những là một kẻ khát máu, thích lạm sát người vô tội mà còn… âm mưu phản lại triều đình!

- Hả?

- Nói đúng hơn thì đệ tử của lão ta làm phản chứ không phải lão.

- Lão ta có đệ tử à?

- Có. Đại đệ tử là Thanh Phong, bang chủ Hắc Long bang danh tiếng. Chắc cái tên ấy em từng nghe qua rồi phải không?

- Có nghe và từng gặp nữa.

- Còn nhị đệ tử của lão là một nhân nhật rất khá, có tước vị rất cao trong triều đình. Dường như hắn họ Trương, còn tên là gì thì anh không rõ.

- Ông ta có bao nhiêu đệ tử?

- Chỉ có ba người.

- Còn một người nữa là ai, hiện đang ở đâu?

- Vô danh, nói đúng hơn là anh không biết tên. Y dường như đang ẩn dật đâu đó để tu luyện.

- Theo anh nói thì, ba đệ tử của lão đang có âm mưu phản triều đình sao? Một kẻ ở trong thao túng, hai kẻ bên ngoài hợp công, như vậy thành thế trong ứng ngoại hợp, triều đình ắt gặp nguy.

- Không sai, nhưng anh và mẹ anh đang âm thầm phá vỡ kế hoạch của bọn chúng.

- Anh ư?

- Em không tin sao?

Phụng Nga im lặng. Tuấn Kiệt tiếp:

- Tất cả bọn họ đều là kẻ thù của anh, thì đời nào anh để cho những kỳ vọng của họ trở thành hiện thực được.

- Oán cừu của họ và anh thế nào, hãy cho em biết với, biết đâu em giúp gì được cho anh.

- Không cần đâu, việc anh làm anh biết. Kéo em vào, anh sợ em bị anh làm liên lụy.

- Nhưng em không sợ.

- Em là một cô gái bướng bỉnh.

- Anh nói đúng.

- Em…

- Anh nói xem, anh đang định làm thế nào để trả thù?

- Sẽ có một ngày anh liều mạng với Xích Hoằng để cùng chung chết.

- Đừng anh.

- Đừng lo cho anh.

- Cách, trên đời này có muôn ngàn cách, sao anh phải chọn cách đồng quy vu tận mà làm? Không thể dùng cách khác hay sao?

- Ngoài cách đó ra không còn cách nào khác nữa.

- Anh không là đối thủ của lão, đấu tay đôi với lão, anh chỉ chịu thiệt mà thôi.

- Dẫu biết vậy vẫn không thể không làm.

- Anh cũng ngang bướng đâu thua gì em. Hay là hai ta cùng hợp sức, biết đâu may ra…

- Không cần đâu, anh đã có mẹ anh giúp sức.

- Vậy… anh phải cẩn thận nhé, Kiệt ca.

- Nếu như trả được thù, anh vẫn còn may mắn sống sót, anh nhất định sẽ quay về… để cưới em!

- Em chờ anh!

- Phụng Nga, cạn chén nào!

- Cạn.

Kiệt chợt thì thầm như tâm sự:

- Trước kia, vì anh và mẹ anh vẫn còn mang nặng oán thù với Xích Hoằng nên anh chọn cách ra đi, như vậy mới mong không làm liên lụy đến em.

Phụng Nga ngước mắt nhìn anh, nụ cười anh có chút gì buồn bã và u uất làm cho cô nghe cổ họng mình chợt nghẹn đắng không nói nên lời. Kiệt vẫn cứ nói, cứ cười.

- Và nếu sau này, anh đi không về nữa. Em nhất định phải tìm cho mình một người chồng xứng đáng, chung sống hạnh phúc bên nhau.

- Không. Trọn đời này em chỉ thương anh, chỉ nhớ về anh.

Đã gặp gỡ nhau rồi, đáng lẽ cô cảm thấy vui, cảm thấy ngập tràn hạnh phúc, nhưng không hiểu sao lúc này đây Phụng Nga không thể nào ngăn được dòng nước mắt, đôi dòng lệ từ khóe mi cứ chực trào tuôn. Không phải lệ mừng vui, hạnh phúc, mà là lệ xót đau. Tuấn Kiệt bước đến bên cạnh Nga, nhẹ nhàng lau đi dòng nước mắt đang lăn dài trên đôi má của cô.

- Từ bao giờ em lại mau nước mắt như vậy, hở Phụng Nga?

- Em sợ mất anh.

- Ngoan, đừng khóc. Cạn với anh thêm chén rượu này cho anh vững lòng cất bước ra đi.

Phụng Nga mỉm cười, nụ cười chua chát, cô nhẹ gật đầu rồi nâng chén.

- À, anh và Xích Hoằng kết thù với nhau bằng cách nào, có thể cho em biết được không?

- Anh chỉ nghe mẹ kể, lúc trước, khi người đang mang thai anh, vì u buồn phẫn uất ly tình, bà toan tự vẫn. May mắn bà được một người đàn ông cứu sống, ông ấy là một Thiên Cầm, người duy nhất giữa thế gian có thể cải tử hồi sinh những người đã chết nhưng dương số vẫn còn. Sau khi cứu sống mẹ anh, ông ấy đưa bà cùng đi đến một nơi, nhận bà làm đệ tử và truyền thụ võ công. Sau khi mẹ anh hạ sinh anh được năm năm, dấu ấn Thiên Cầm trên trán ông ấy biến mất, sau đó vài tháng, ông ấy bị Xích Hoằng giết hại. Sư tổ vốn biết kiếp nạn sẽ xảy ra nhưng vẫn không tránh được, ông chỉ kịp bảo mẹ anh tìm nơi lánh nạn trước khi Xích Hoằng nhận ra bà là đệ tử của ông.

- Thiền Cầm, con người của truyền thuyết, quả thật tồn tại trên thế gian này hay sao?

- Đúng vậy.

- Lần này đi, hứa với em, anh nhất định sẽ quay về, hứa với em, sau này anh sẽ không xa em nữa, có được không, Kiệt ca.

Tuấn Kiệt không nói gì nhưng dường như anh đã thở dài, dù rất khẽ nhưng đủ để Nga nghe thấy. Anh cứ im lặng như thế, anh không dám hứa với cô. Xích Hoằng là kẻ đại thù, võ công của lão đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa, ai dám chắc rằng mình có thể đánh bại được lão ta. Nhưng lão lại là kẻ thù, mối thù sâu kia, không thể nào không trả.

Bản thân Phụng Nga cũng đang căm hận lão, trong lòng cô cũng đang thầm suy tính một lối đi riêng. Lão là kẻ đã sát hại nghĩa phụ của cô, nếu có cơ hội cô sẽ không ngần ngại hạ sát lão để trả thù cho nghĩa phụ. Nếu có ai đó bảo cô hãy dừng ý định đó lại, cô nhất định không bao giờ chấp nhận. Và có lẽ tâm trạng của anh lúc này cũng vậy, nên cô không bảo anh từ bỏ ý định trả thù kia.

Tuấn Kiệt vẫn chẳng nói gì, anh cứ rót rượu, cho mình một chén và cho cô một chén. Cả hai cứ thế ngửa cổ nốc từng chén rượu cay đắng vào lòng. Lúc lâu sau, Tuấn Kiệt chợt đứng lên trầm giọng:

- Đến lúc anh phải đi rồi.

Phụng Nga hơi hốt hoảng, vội chụp lấy tay anh:

- Không thể ở lại bên em lâu hơn được sao, Kiệt ca?

Anh ngoảnh lại nở nhẹ nụ cười. Phụng Nga lại rưng rưng lệ, cô hướng ánh mắt tha thiết nhìn anh.

- Xa cách mấy năm, gặp lại chỉ nói mấy câu như vậy rồi bỏ đi, anh không thấy như vậy quá tàn nhẫn với em sao? Ở lại với em thêm lúc nữa có được không, Kiệt ca?

Anh gật đầu rồi ngồi xuống, Phụng Nga sà ngay vào lòng Kiệt. Anh choàng tay qua vai cô, siết nhẹ bờ vai bé nhỏ của cô. Cô tựa đầu vào ngực anh, nhẹ giọng:

- Anh biết không, mấy năm qua em đi tìm anh khắp nơi, nhớ thương anh nhiều lắm. Nhưng vẫn cam tâm tình nguyện tìm anh dù cuối đất cùng trời…

- Anh biết, anh cũng thương em nhiều lắm, nhưng vì hoàn cảnh nên… dù nhớ thương cũng đành, luyến lưu cũng chịu, anh thật lòng không muốn liên lụy đến em.

- Em biết, em hiểu tất cả. Nhưng mà… em không sợ, nếu được chết vì anh, em nhất định sẽ vui vẻ bằng lòng.

- Nhưng anh không chấp nhận như vậy.

- Kiệt ca.

- Nga, anh không bao giờ muốn em bị tổn thương, em có biết không?

Phụng Nga im lặng, cô với tay rót đầy hai chén rượu, cả hai lại cứ thế nốc từng ngụm rượu cay nồng. Lát sau, Nga bưng luôn vò rượu lên và uống. Được vài hớp cô đưa vò rượu sang cho Kiệt. Không chối từ, anh nhận lấy và ngửa cổ tu ừng ực. Cả hai cứ chuyền tay nhau, vò rượu cũng cạn dần. Một lúc sau nữa, Phụng Nga lè nhè giọng, vờ như đã say.

- Xem như hôm nay em tiễn anh. Anh đi nhớ… phải quay lại tìm em… phải quay lại tìm em nhé, Kiệt ca...

- Ừm...

Phụng Nga lại dựa đầu vào bờ ngực to rộng của anh, đôi tay cô nhẹ nhàng với lên ve vuốt đôi má anh và khẽ thì thầm:

- Đố anh biết, em đang nghĩ gì.

- Em đang nghĩ gì?

- Em đang mơ, mơ một giấc mơ, anh đi và mang đầu kẻ thù quay lại. Và rồi… chúng mình cử hành hôn lễ. Pháo đỏ này, rượu nồng nữa. Sau đó… chúng ta có với nhau những đứa con, đủ trai đủ gái, con gái thì giống em, con trai thì giống anh.

- Nếu được như vậy thì hạnh phúc biết bao nhiêu em nhỉ?

- Chúng mình sẽ biến giấc mơ thành hiện thực, có được không?

Tuấn Kiệt miễn cưỡng đáp:

- Ờ…

Tuấn Kiệt cúi xuống nhìn Phụng Nga đang nép sát vào ngực mình, đôi mắt cô đang mơ màng nghĩ về tương lai của hai người. Nhìn vào đôi mắt đó không hiểu sao lòng Kiệt nghe cay đắng, xót xa. Vì chính anh là người rõ hơn ai hết chia ly lần này là vĩnh biệt. Trước Xích Hoằng anh không thể không thất thủ, đối đầu với lão anh khó thể toàn mạng trở về. Anh biết Phụng Nga cũng hiểu điều đó, nhưng cô cố tình nói cứng để phủ nhận sự thật ấy thôi. Họ cứ ngồi như vậy thêm lúc nữa, anh mới đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, dịu giọng:

- Thôi em về đi. Hồ Kỳ và mọi người có thể đang chờ và lo lắng cho em đó, cũng đến lúc anh phải đi rồi.

- Chậm thêm lúc nữa đi anh.

- Phụng Nga, đừng cố lừa mình nữa, có buổi tiệc nào mà không tàn, đã chia ly nhất định phải chia ly.

Cô chợt nhìn anh, ánh mắt thiết tha trìu mến. Giọng cô từ bao giờ trở nên nhẹ như gió thoảng:

- Phải, sẽ chia ly, phải chia ly. Nhưng trước khi chia ly, chúng mình hãy lưu lại chút gì đó cho nhau, có được không hở Kiệt ca?

Bàn tay Nga nhẹ nhàng luồn qua vai Kiệt và áp nhẹ lên tấm lưng săn chắc của anh. Tay trái của cô vuốt nhẹ đôi má của anh, rồi nhẹ nhàng lần xuống cổ, xuống ngực và xuống nữa. Đôi mắt cô khẽ ngước lên nhìn anh, kiều mị và trìu mến, đắm đuối, thiết tha. Đôi môi căng mọng của cô nhẹ nở nụ cười như mời gọi. Phụng Nga khẽ ưỡn ngực làm cho lớp áo phía trước căng lên, tròn mẩy. Chiếc cổ trắng nỏn nà, mịn màng như làn da trẻ nhỏ. Tuấn Kiệt cứ thế say đắm nhìn Nga. Phụng Nga rỉ vào tai anh, dịu dàng như ru ngủ:

- Kiệt, em yêu anh!

Kiệt cúi xuống hôn nhẹ lên phần cổ bên cạnh mép tai của Nga. Kiệt cũng rỉ khẽ vào tai cô:

- Anh cũng vậy.

Hơi thở của anh nóng rực phả vào gáy khiến Nga bất giác rùng mình, nhưng rồi cô cười nhẹ dịu giọng:


- Em sẽ không hối hận!

Tuấn Kiệt luồn tay qua vai Nga, ánh mắt cô vẫn đang mê đắm nhìn anh, đôi hàng mi cong khẽ chớp lên thích thú, đôi môi cô phản phất nét cười tà mị. Và men rượu dường như đang làm cho thần trí Kiệt trở nên mờ mịt, càng nhìn Nga anh không kiềm được lòng mình, sóng tình dào dạt trào dâng. Anh bế thốc Nga lên, cô nhoẻn miệng cười không hề phản kháng. Kiệt nhẹ nhàng đặt cô nằm lên giường, Phụng Nga khẽ cựa mình, rồi nằm yên như một đứa trẻ ngoan. Cởi phăng chiếc áo ngoài, Kiệt nhoài người ngã lên thân thể của Nga. Cô nhổm người hôn nhẹ vào má anh. Phút giây ấy, Kiệt cảm thấy mình như đã lạc vào tận chín tầng mây, cảm giác ấy là gì anh không tài nào xác định, sao quá đỗi ngọt ngào, lâng lâng và khoái trá. Anh cúi xuống đặt nụ hôn thắm thiết lên đôi môi đào mọng của Nga, đôi bàn tay anh luồn lách lần cởi chiếc áo ngoài của cô. Phụng Nga nhẹ nhàng cựa quậy trong vòng tay anh. Kiệt khẽ khàng hỏi:

- Em không hối hận thật sao?

- Không!

- Em không sợ anh đi rồi không quay lại hay sao?

- Sợ, vì sợ mới muốn lưu lại chút gì đó cho chúng ta.

- Nga, em đang muốn hy sinh vì anh có phải không?

- Không phải hy sinh, mà là em đang yêu anh.

- Phụng Nga.

- Kiệt, đêm nay em là của anh. Ngày mai anh đi, hãy hứa với em dù bất cứ giá nào anh cũng quay lại bên em, có được không?

Những lời thỏ thẻ chứa chan đầy sự yêu thương ấy khiến Kiệt run lên vì xúc động. Anh luồn tay mở sợi dây lưng của Nga, từng thớ vải một trên người cô được anh trút xuống. Giọng Kiệt thoang thoảng như ru.

- Ừ, anh sẽ quay lại. Nhưng nếu… lỡ như anh không thể quay lại, em hãy đến tìm mẹ anh, nói rõ chuyện chúng ta, mẹ nhất định sẽ nhận em là dâu. Nếu bà vẫn không tin em hãy đưa bà miếng ngọc bội này của anh, mẹ anh nhất định sẽ tin em. Sau đó, em hãy cùng mẹ tìm cách khác trả thù cho cha và anh.

Phụng Nga nhẹ hôn vào má anh và đáp:

- Kiệt, đừng nói gỡ như vậy mà.

- Không, anh phải nói, vì trên đời này anh không phải chỉ có một kẻ thù.

Giọng Nga mềm oặt:

- Ngoài Xích Hoằng ra…

- Còn có Thanh Phong. Chính hắn là người hại chết cha anh.

- Cha anh ư?

Mân mê làn da mịn màng của người con gái đang trong vòng tay. Kiệt hôn nhẹ lên bờ ngực của Nga rồi đáp nhỏ:

- Ừ. Trước đây ông ấy làm tổng tiêu đầu, sau đó làm quan. Thanh Phong kết tư thù với ông ấy từ khi nào thì anh không rõ, nhưng hết lần này đến lần khác hắn bày mưu hãm hại cha anh. Sau cái chết của cha, mẹ anh âm thầm tìm hiểu, biết được hắn là kẻ chủ mưu thì hận hắn thấu xương thấu tủy, tự hứa với lòng sẽ có ngày giết chết hắn để trả thù cho cha anh.

- Mẹ anh thương cha anh quá.

- Ừm, bà ấy rất thương ông ấy.

Phụng Nga thở gấp, không ngừng uốn éo thân thể theo từng cái vuốt ve của Kiệt. Giọng cô vẫn ngọt ngào, êm dịu:

- Ông ấy tên gì? Nói cho em biết tên cha đi, để lúc anh lên đường, em còn biết mà khấn nguyện ông phù hộ cho anh.

- Hồ Nam, tổng tiêu đầu tiêu cục Chấn An ở Bình An trấn.

Tiếng sét nào vừa đánh ngang tai, Hồ Nam ư, tiêu cục Chấn An ư, Bình An trấn...? Phụng Nga bật ngay dậy, thảng thốt hỏi:

- Khoan đã, anh vừa nói gì?

Đang sắp bước vào cuộc truy hoan, lửa tình đang cháy bùng như lửa ngọn, trên người cả hai hiện không còn mảnh vải che thân. Phụng Nga lại bất ngờ bật dậy, hét toáng lên làm Kiệt cũng giật mình vội vàng bật lên theo. Kiệt ngơ ngác nhìn Nga, bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu dục vọng bỗng chốc nguội lạnh, tan biến hết.

- Phụng Nga, em sao vậy?

Phụng Nga cúi mặt, cô vừa thở dốc vừa nói:

- Không sao, chỉ tại cái tên anh vừa nhắc làm em có chút ngạc nhiên.

- Em từng nghe thấy tên tuổi của cha anh à?

- Phải. Nhưng ông ta chưa chết.

- Em vừa nói gì?

Lần này đến lượt Kiệt sững sờ. Hồ Nam tổng tiêu đầu tiêu cục Chấn An ở Bình An trấn thì chỉ có thể là một người, hoàn toàn không thể có bất cứ sự nhầm lẫn nào ở đây. Phụng Nga nói gằn từng tiếng:

- Em nói rằng, người đàn ông tên Hồ Nam, tổng tiêu đầu của tiêu cục Chấn An cách nay hai mươi hai năm về trước vẫn còn đang sống trên cõi đời này.

- Ông ấy còn sống sao?

Kiệt chộp vai Phụng Nga lay mạnh:

- Em nói nhanh đi, có đúng ông ta còn sống?

- Đúng, em nghe cha em nói rất rõ ràng ông ta còn sống, trước đây cha em cũng tưởng rằng Hồ Nam đã chết. Nhưng cách nay đúng một năm, họ đã gặp lại nhau, bằng xương bằng thịt.

- Cha em có quen với cha anh sao?

- Chẳng những quen mà còn rất thân nữa. Mà khoan đã, anh hãy nói rõ về cha anh cho em nghe xem. Liệu có phải là người đó hay không? Hay là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Về cha anh và cả chuyện của mối tình giữa mẹ và cha anh nữa…

Tuấn Kiệt quơ tay lấy chiếc áo khoác lại trên người, rồi trầm giọng kể:

- Chuyện giữa họ xảy ra cách nay hai mươi ba, hai mươi bốn năm rồi.

Với Kiệt, nỗi kinh ngạc khi nghe thấy tin cha mình còn sống quả thật quan trọng hơn cuộc truy hoan. Còn với Phụng Nga, cô đang vô cùng hoang mang lo sợ, tuy rằng hai người vẫn chưa chính thức thuộc về nhau, nhưng bao nhiêu chuyện xảy ra trong đêm nay cũng đủ làm cho hai người cả đời sống trong nỗi đau đớn dằn vặt, nếu sự thật anh và cô là anh em khác mẹ cùng cha.

Kiệt đã mặc lại y phục của mình, anh nhặt lấy chiếc áo của Nga nhẹ nhàng khoác lên người cô rồi trầm giọng kể tiếp:

- Mẹ anh nói họ tình cờ gặp nhau sau đó quyến luyến không thể rời, cha anh nói ông là hiệp khách. Sau đó ông ta thường xuyên đến nhà tìm mẹ, trò chuyện, tặng quà, giúp đỡ mẹ và ngoại những công việc nặng nhọc. Và rồi… hai người dần dần có cảm tình với nhau từ đó.

Nga im lặng lắng nghe.

- Lúc ấy, cha anh chỉ là một thiếu niên đôi mươi, mẹ anh cũng chỉ là một cô thôn nữ vừa tròn mười tám. Một phút yếu lòng mẹ đã trao thân cho ông ấy, vài tháng sau mẹ mới biết mình đã có thai. Mẹ vội cho ông ta biết tin, ông ta nghe xong cứ ngần ngừ mãi. Rồi một hôm, có một người đàn bà lạ tìm đến nhà mẹ, đưa cho bà một số tiền lớn và đuổi bà đi nơi khác. Bà ta bảo mẹ anh hãy đi thật xa, càng xa càng tốt, để cho con trai bà ta là Hồ Nam cũng là thiếu chủ của Chấn An tiêu cục được rảnh rang đi cưới vợ giàu sang. Lúc đó mẹ anh mới vỡ lẽ ra, Hồ Nam là con nhà quyền quý, không phải là hiệp khách giang hồ gì cả.

Phụng Nga im lặng lắng nghe anh kể chuyện. Kiệt nói tới đó thì dừng lại một lúc lâu mới tiếp:

- Người mà Hồ gia chuẩn bị sính lễ đàng hoàng chọn ngày gã cưới là một tiểu thư khuê các, họ Bạch tên Kim Cúc. Chỉ có người như vậy mới “môn đăng hộ đối” với Hồ gia, còn mẹ anh thì xuất thân hèn kém nên bị khinh thường. Ngày hôn lễ của Hồ - Bạch hai nhà, mẹ anh có đến, nhưng bà chỉ đứng ở xa nhìn, chú rể chính là Hồ Nam, ông ta tay trong tay với tân nương, cười cười nói nói cùng quan khách. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, mẹ anh thấy đau lòng nên bỏ chạy đến một nơi vắng vẻ, bà quyết định tự tận. Nhưng có người quen đi ngang phát hiện, lúc đó bà treo cổ đã tắt thở, mọi người trong làng định thả bè trôi sông vì cả làng ai cũng nghèo khó không đủ tiền mai táng. Bất ngờ người đàn ông lạ mặt xuất hiện tự xưng mình là Thiên Cầm, ông ta ngăn không cho mọi người thả bè ra sông, nói rằng như vậy sẽ khiến mẹ anh trở thành oan hồn phá phách, ông đuổi mọi người đi để làm phép hóa giải. Thực chất ông âm thầm cứu sống mẹ anh, rồi mang bà đi cùng, sau đó nhận bà làm đệ tử. Chỉ có bà ngoại của anh khi nghe tin mẹ chết bà cũng chết đi, vị Thiên Cầm đó nói là số bà đã tận nên không cứu được. Mẹ đã tự tay thiêu xác ngoại anh…

Phụng Nga khẽ thở dài. Kiệt tiếp tục kể:

- Sau gần ba năm, mẹ đưa anh tìm về quê ngoại mới biết được rằng, sau khi mẹ rời đi Hồ Nam cho người đến mang chút tro cốt còn sót lại của ngoại anh về chôn cất, lại khắc bia mộ tên của mẹ anh là Hạnh Văn Hạnh Nguyên vì nghĩ mẹ anh đã chết. Ngày ngày ông ta đến thăm viếng ngôi mộ và than khóc, xét ra ông ta cũng có tình, những nỗi căm hận đối với ông ấy trong lòng mẹ anh cũng tan đi. Lại biết được rằng trước kia ông ấy đi cưới vợ chỉ vì bị mẹ cha ép buộc, nên mẹ chấp nhận cho anh gọi cái người tên Hồ Nam ấy là "cha". Nhưng ngày trở về đó của mẹ, cha và người đàn bà tên Kim Cúc đã có với nhau hai mặt con, đứa con lớn tên là Minh Minh, còn lại là Thập Toàn. Nghịch cảnh cuộc đời đã trái ngang như vậy, mẹ không muốn phá vỡ hạnh phúc của người ta nên âm thầm bỏ ra đi lần nữa. Mẹ anh nói, cứ để ông ta nghĩ rằng bà đã chết cũng tốt, nhưng tốt như thế nào thì mẹ lại không nói, chỉ có nước mắt bà cứ lặng lẽ rơi mỗi lúc đứng một mình.

Phụng Nga hít một hơi sâu nén lòng mình lại, nhẹ giọng hỏi:

- Rồi sau đó thế nào?

- Mẹ anh dù ra đi nhưng vẫn âm thầm dõi theo nhất cử nhất động của cha anh. Sau đó được biết cha anh cùng gia quyến lên kinh thành nhận tước quan do được bà con họ vợ đề bạt. Một hôm, cha anh ghé vào phủ đệ của đệ nhất tri phủ Bắc Quyển là Triệu Lục Hoàn để bàn một số việc, sau đó thì họ chén thù chén tạc cùng nhau, cha anh nghỉ qua đêm lại đó. Sáng hôm sau khi cha anh tỉnh dậy thì Triệu tri phủ bị người ta giết hại ngay tai giường, người nhà cho rằng cha anh là hung thủ nên định bắt giữ nhưng ông xông ra ngoài và trốn thoát. Tuy nhiên, sau đó ông lại bị Bình An ngự đệ vương bắt được và xử tử. Mà người tạo ra cái chết của cha anh chính là Thanh Phong, kể từ ngày đó mẹ anh chỉ còn biết ôm trong lòng hai mối đại thù mà sống. Thù Xích Hoằng giết sư phụ, Thanh Phong bày kế độc giết hại cha anh.

Phụng Nga thở dài một tiếng, bao nhiêu đó đã quá rõ rồi. Cô đứng lên bước đến chiếc bàn nâng một vò rượu lên tu ừng ực để trấn tĩnh lại mình. Xong, cô mới quay lại nhẹ giọng nói với anh:

- Thanh Phong vì sao căm thù Hồ Nam như vậy? Tại sao đêm hôm đó y không giết chết cha anh mà phải tạo ra thảm cảnh ấy rồi đổ tội cho cha của anh?

- Thực ra đó là kế sách Thanh Phong bày ra cho một người, người ra tay là người hưởng lợi. Mục đích chính là giết chết tri phủ họ Triệu diệt khẩu nhưng lại được một tên trúng hai đích.

Phụng Nga lặng người một lúc mới nói:

- Sau khi Bình An bắt giữ cha anh không rõ điều tra thế nào lại cho rằng Hồ Nam bị oan, Bình An đã âm thầm tha mạng cho ông ta, buộc ông ta ở trong bóng tối âm thầm trợ giúp cho mình!

- Em có biết hiện giờ cha anh ở đâu hay không?

- Em không biết! Để em trở về hỏi lại cha em đã!

Kiệt gật đầu:

- Ừm. Cảm ơn em đã cho anh biết điều này!

Ngay lúc đó một góc trời bất ngờ lóe sáng, ai đó bắn pháo hoa thì phải. Ánh sáng hắt vào khung cửa sổ của căn phòng từ nãy giờ vẫn mở toang. Phụng Nga khẽ liếc nhìn ra. Tuấn Kiệt đến bên cửa sổ ngước nhìn những hoa pháo đang nở rộ giữa bầu trời, chợt anh trầm giọng:

- Đã có pháo hiệu, anh phải đi rồi. Phụng Nga, em ở lại nhớ bảo trọng lấy thân.

Phụng Nga chỉ im lặng, Kiệt không nói thêm gì nhẹ nhoài người qua cửa sổ, bóng anh khuất nhanh vào những dãy nhà chen chúc. Phụng Nga bần thần đứng lặng một lúc lâu cô mới trở lại giường lấy nốt chiếc áo ngoài mặc vào người. Ánh mắt cô dừng lại nơi mảnh ngọc bội anh để lại cho cô, là anh cố tình để lại cho cô sao, hai người vẫn chưa chính thức thuộc về nhau kia mà. Cô nhặt mảnh ngọc bội nhét vào thắt lưng rồi lững thững rời biếm trọ.

Vầng trăng tròn của đêm rằm đang chầm chậm rảo bước về Tây, xa xa tiếng họp chợ vẫn còn đang rộn rã. “Phụng Nga” đếm từng bước một trên con phố dài bất tận, cô không biết bây giờ mình nên là ai, nên nghĩ những gì. Trong lòng là muôn ngàn nỗi băn khoăn, thắc mắc không thành lời, cô cứ bước như một cái xác không hồn.

Cô vừa biết được một sự thật, nhưng sự thật đó lại quá ư tàn nhẫn, vì sao cô và anh lại là anh em khác mẹ cùng cha? Đó là sự thật nhưng cô không muốn chấp nhận nó là sự thật. Trong lòng cứ rộn lên những hoài nghi, cuối cùng bước chân cô cũng dừng lại trước một khách biếm. Đó là biếm trọ Thiên Ân của lão chủ quán họ Hồ. Cố xua tan cái tên Phụng Nga đáng nguyền rủa kia để trở lại là Huỳnh Hoa bình dị của ngày nào bên cạnh mọi người, nhưng cô nhận ra dù là với cái tên nào đi nữa nỗi đau trong tận đáy tâm hồn vẫn sẽ luôn âm ỉ. Dòng máu đang chảy trong người cô và của Kiệt một nửa là của ông ta, điều đó hoàn toàn là sự thật.

Tuy đã đến trước cửa ngôi quán, Huỳnh Hoa vẫn cứ tần ngần, phân vân không biết có nên bước vào đó hay không. Không rõ những người đi dạo phố cùng cô ban nãy đã về chưa, mất cô có lẽ họ đã chia nhau ra tìm ở khắp nơi rồi. Bây giờ nếu chạm mặt, hương rượu từ cô phả ra ắt chân tướng cô bại lộ ngay. Nhưng đến nước này rồi, biết cũng được, không biết cũng chẳng sao. Lòng Huỳnh Hoa đang vô cùng rối rắm, như khối tơ bị ai vô tình vò lại. Cô không muốn nghĩa nhiều nữa, đúng hơn là không dám nghĩ.

Huỳnh Hoa đứng lặng lúc lâu nghe bên trong vẫn yên ắng im lìm. Hoa đánh bạo bước vào, giữa ngôi quán khang trang chỉ có hai người ngồi quanh bàn tiệc, họ chốc chốc nâng ly cùng uống một ngụm rượu cay. Một trong số họ là chủ khách biếm Thiên Ân, người còn lại chính là Hồ Kỳ, ông cũng chính là Hồ Nam cha ruột của cô và Kiệt. Trong phút giây ấy Huỳnh Hoa muốn lao mau lại chộp ngay Hồ Kỳ và hỏi cho rõ chân tướng sự việc cô vừa biết được. Cô muốn biết ông và người đàn bà tên Hạnh Nguyên có quen biết hay không, và trong lòng cô rất mong ông đáp rằng “không”.

Ý nghĩ là vậy nhưng đôi chân của cô vẫn cứ chôn ngay tại chỗ, kí ức ùa về, mọi thứ đã rõ như ban ngày rồi, cô vốn dĩ không cần tra hỏi nữa. Cái tên Hồ Nam, tổng tiêu đầu tiêu cục Chấn An ở Bình An trấn hai mươi hai năm về trước liệu có mấy người. Ông ta lại có vợ là tiểu thư họ Bạch, hai con là Thập Toàn và Minh Minh. Rồi còn vụ rối rắm ở phủ Triệu Lục Hoàn, cô cũng từng nghe ông và Nhật Lan nhắc đến. Dù bây giờ ông có thay tên đổi họ trăm ngàn lần đi nữa thì ông vẫn là ông. Nếu bây giờ, cô đến hỏi ông có quen biết Hạnh Nguyên hay không, ông bảo rằng không thì đó chỉ là lời giả dối. Vì ở Bách Hoa Sơn ngay phía sau Hồ Kỳ sơn trang, chính mắt cô đã thấy ông ôm ấp tấm bia mộ khắc: “Hạnh Văn Hạnh Nguyên hiền thê chi mộ”. Còn nếu ông gật đầu xác nhận thì đớn đau chỉ càng chồng chất đớn đau. Huỳnh Hoa nghe cổ họng mình cứ nghẹn đắng từng hồi.

Cuối cùng Huỳnh Hoa chọn cách im lặng, bởi cô biết với thân phận của mình bây giờ, cô không đủ tư cách để hạch hỏi Hồ Kỳ những điều đó, cô và ông chỉ là hai con người xa lạ. Cô không dám hỏi vì cô đã biết được đáp án của câu hỏi ấy rồi. Huỳnh Hoa cứ đứng lặng, mặc cho nước mắt cứ chực trào tuôn, cô muốn òa lên khóc nhưng cuối cùng cũng chẳng có giọt nước mắt nào rơi ngoài cảm giác nghẹn đắng nơi cổ họng. Hoa vẫn đứng lặng lẽ nơi khuất dưới mái hiên, nhìn Hồ Kỳ đang vui cười trong buổi tiệc cùng với lão chủ Thiên Ân, mà nghe lòng se thắt từng cơn.

Nghịch cảnh ngày hôm nay do ai, ai là người có lỗi? Là ông ta, chính là Hồ Kỳ, không là Hồ Nam, Hồ Nam chính là người có lỗi. Chính ông ta đã tạo ra hai đứa con “hoang” lại không làm tròn trách nhiệm của mình, ông đã để chúng lưu lạc khắp nơi, để cho chúng gặp nhau và yêu nhau. Và chỉ một chút nữa thôi, cô và anh đã đến với nhau, thì tội lỗi ngất trời ấy biết rửa mấy sông cho sạch, đó là đại tội loạn luân! Giờ đây tất cả đều trở nên dở khóc dở cười, Huỳnh Hoa thật sự không biết phải làm như thế nào là đúng. Đôi bàn tay cô nắm chặt vào nhau, nguồn nội lực trong cơ thể cuộn trào như muốn vọt ra phá nát tất cả những thứ gì đang hiện hữu trước mặt cô.

Tiếng bước chân làm Hồ Kỳ giật mình quay nhìn lại, vừa nhìn thấy cô ông chợt hỏi:

- Huỳnh Hoa cô nương đã về đây, còn bọn họ đâu cả rồi?

Vậy là những người bạn đi cùng với cô vẫn chưa quay về, có lẽ giờ này họ vẫn còn đang loay hoay tìm kiếm cô ngoài phố cũng nên. Huỳnh Hoa nhẹ giọng đáp:

- Mọi người còn định dạo phố thêm lúc nữa, con buồn ngủ nên về trước.

Hồ Kỳ gật đầu:

- Vậy à?

- Ai đây Hồ đệ?

Thiên Ân chợt hỏi. Hồ Kỳ cười xòa đáp:

- Đây là Huỳnh Hoa cô nương, là nghĩa nữ của phu nhân đệ.

Lão chủ quán đã ngà say, lão nhìn Hoa chép miệng khen:

- Cũng khá xinh đấy chứ! Này con gái, ngồi xuống đây, uống với bá phụ vài chén rượu gọi là sơ ngộ tri giao xem nào?

Huỳnh Hoa nhỏ giọng:

- Con không biết uống rượu.

Cô từ chối bởi vì cô biết cả ông và Hồ Kỳ đã chè chén với nhau từ sớm, quanh người nực nồng mùi rượu, sẽ không thể nhận ra hơi rượu phả ra từ cô. Nghe Huỳnh Hoa từ chối, Hồ Kỳ cười hiền tiếp lời:

- Hồ lão huynh đã mời, cô nương cứ ngồi xuống đã.

- Uống một chén không say được đâu mà, tiểu cô nương, lão phu xin mời.

- Bá phụ đã nói vậy con xin nghe.

- Phải uống cho cạn chén nhé.

Huỳnh Hoa nhận chén rượu từ tay lão chủ quán, lão cười hiền ngửa cổ uống cạn chén rượu của mình. Hoa uống xong trao trả lại cái chén, Hồ Kỳ cầm chén trút ngược xuống, không còn giọt rượu nào rơi ra. Thiên Ân thấy vậy vỗ bàn kêu to:

- Giỏi, giỏi. Cô nương thật giỏi, uống thêm với ta chén nữa ha.

- Dạ thôi, con xin phép được vào phòng nghỉ trước.

Huỳnh Hoa vừa định đứng lên đi vào trong thì từ ngoài có tiếng nói ồn ào vọng vào. Bước vào cửa trước tiên là Tiểu Hồng, sau là Tứ Bình và những người khác. Vừa trông thấy Huỳnh Hoa, Tiểu Hồng đã hét tướng lên:

- Thì ra tỷ chạy về đây trước, lại không nói cho mọi người biết. Làm mọi người tìm tỷ muốn hụt hơi, gọi khàn cả cổ luôn.


Bình cũng chen lời vào, càu nhàu:

- Em về trước sao không cho mọi người biết, có biết vừa rồi mọi người lo cho em lắm hay không?

- Em xin lỗi vì đã về trước mà không báo với mọi người, nhưng em buồn ngủ lại sợ phá vỡ cuộc vui của mọi người nên…

Tứ Bình bất ngờ chụp vai Hoa kêu lên:

- Huỳnh Hoa, em vừa uống rượu à?

- Em…

- Huỳnh Hoa vừa uống rượu với ta ở đây.

Hồ Kỳ thay Huỳnh Hoa trả lời Bình, Thiên Ân cũng tiếp luôn:

- Là ta ép cô nương ấy uống đấy!

Một sự trùng hợp gần như ngẫu nhiên vừa đủ lý do để không ai truy cứu việc Huỳnh Hoa biến mất trong thời gian dài. Huỳnh Hoa cũng được buông tha cho về phòng nghỉ trước. Khi tất cả đã trở về với không gian vắng lặng, Huỳnh Hoa mới hồi ức lại tất cả những diễn biến vừa qua, cô không cố ngăn đôi dòng nước mắt của mình nữa mà cứ để cho chúng tự do lăn dài trên má.

***

Sáng hôm sau khi đoàn người chuẩn bị lên đường. Trọng Nghĩa lo phần thức ăn nước uống cho mọi người, vừa thấy khối đồ đạc của Huỳnh Hoa thì hét toáng lên:

- Ôi trời! Đêm qua, Huỳnh Hoa cô nương đi chợ đã gom cả Đông Đô Hồ về đây đấy à? Huỳnh Hoa ơi, số hành lý này của cô nương tính sao đây?

Hồ Kỳ bước đến ngạc nhiên hỏi:

- Cái gì bề bộn thế này?

Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Huỳnh Hoa. Hoa ái ngại dịu giọng:

- Tại chợ đêm ở Đông Đô Hồ vui quá, lần đầu tiên con được đi chơi vui như vậy nên con…

Hồ Kỳ cười hiền:

- Nhưng những thứ này cồng kềnh, mang theo không tiện lắm đâu. Hay là cô nương tạm gửi lại đây, bao giờ quay lại sẽ lấy. Lão bằng hữu của ta rất dễ dãi, thế nhé Hoa cô nương.

Thiên Ân từ trong đi ra, nghe vậy thì cợt giọng:

- Muốn gửi đồ hả, gửi thì phải tính phí đấy!

Tứ Bình chen lời đùa cợt:

- Nếu gửi một năm, phí là bao nhiêu vậy bá phụ?

Thiên Ân cười xòa:

- Ta đùa đấy!

Bất ngờ Huỳnh Hoa nói chen vào:

- Tất cả những thứ này con xin biếu lại Hồ bá phụ.

Thiên Ân chỉ tay vào ngực mình hỏi lại:

- Cho ta à?

Huỳnh Hoa gật đầu xác nhận:

- Vâng ạ.

- Sao lại?

- Hôm qua vì vui quá nên con mua hơi nhiều thứ, xem lại dường như chúng chẳng cần lắm vì trong đó đa phần không phải thứ dành cho nữ nhi như con. Bá phụ hãy nhận cho con vui nhé!

- Ờ.

Lại ra đi, con đường phía trước vẫn còn dài, kinh thành vẫn còn xa lắm. Ngày hôm đó, Huỳnh Hoa vẫn đi cùng mọi người, cô có chút đổi thay nhưng dường như trong đoàn người Hồ Kỳ không ai đủ tinh tế nhận ra. Huỳnh Hoa đang cố gắng quên đi biến cố vừa qua để hòa nhập với mọi người, tuy nhiên lòng cô không thể nào bình lặng được. Mỗi khi ánh mắt cô chạm đến Hồ Kỳ, trong lòng cô lại rộn lên niềm bi phẫn, căm hận, cứ muốn phát tác, muốn một kiếm đâm chết ông. Chỉ có như vậy mới có thể chôn vùi sự thật kia dưới muôn tầng đất lạnh, không có ông thì tất cả mọi thứ sẽ không còn.

Nhưng hiện tại bên ông còn có Nhật Lan, bà là mẹ của cô, bà đã khao khát được kề cận người mình yêu thương từ lâu lắm. Đến tận hôm nay ước nguyện mới đạt thành, nếu ngay lúc này Hồ Kỳ chết đi bà sẽ sống ra sao? Có lẽ sẽ khổ đau hơn trước gấp bội lần, bà đau khổ cô làm sao sống được những chuỗi ngày vui vẻ? Càng nghĩ lại càng đau, cô muốn giết Hồ Kỳ nhưng thật tâm không nỡ ra tay, vì dẫu sao ông cũng là cha ruột của cô mà.

Lòng Huỳnh Hoa vô cùng rối rắm, điều muốn làm lại chẳng thể làm. Nhưng không làm vậy cô không biết mình nên làm thế nào mới đúng, còn nếu không làm gì cả trong lòng càng thấy bức bối khó chịu gấp bội lần. Nghĩ đến việc từ nay phải ngày ngày đối diện ông, mỗi lần nhìn thấy ông cô không thể ngăn mình nhớ đến Kiệt và những chuyện trong đêm hôm đó. Hồ Kỳ càng tỏ ra oai nghiêm, Huỳnh Hoa càng thấy hận, nếu không có ông thì thảm cảnh anh em cùng cha lại yêu thương nhau không bao giờ xảy đến với cô.

Huỳnh Hoa đã rất cố gắng giấu che những cảm xúc đang lẫn lộn trong lòng mình lúc này. Cố lãng tránh ánh mắt không nhìn vào Hồ Kỳ, nhưng nét u buồn vẫn phản phất trên giương mặt của Hoa. Một ngày lặng lẽ trôi qua, Huỳnh Hoa cảm giác mình không thể sống tiếp cuộc sống này thêm này nào nữa, lại không thể tự kết liễu cuộc đời mình. Làm vậy là có tội, hủy hoại bản thân là có lỗi rất lớn với mẹ, bà đã từng mang cô suốt chín tháng dài nặng nhọc. Cô còn nghe kể, ngày cô chào đời bà đau đớn gần như chết đi sống lại mấy lần.

***

Đến đêm, đoàn người ghé vào một quán trọ, mọi người đều ngủ sớm để bù lại đêm qua phải thức trắng. Chỉ mỗi Huỳnh Hoa không ngủ được, cô lặng lẽ ra đứng trên hành lang gác trọ nhìn lên bầu trời cao xa thăm thẳm. Trăng mười sáu vẫn còn tròn và đẹp, nhưng trong lòng cô hôm nay đang bấn loạn, vầng trăng kia cũng trở nên u tịch cô liêu.

Một người đến phía sau Hoa nhỏ giọng:

- Đến giờ này sao em còn chưa ngủ?

- Em không ngủ được, còn anh?

- Hồ lão gia kêu anh thức canh gác đến nửa đêm sẽ có người thức dậy gác thay.

Huỳnh Hoa khẽ quay người lại, đêm nay Dương Long lại thức cùng cô!

- Dường như em đang có chuyện buồn, đúng vậy không?

- Không có. À, anh có muốn biết kết thúc của câu chuyện mà em đang kể dở dang hôm trước hay không? Về cô gái vô danh…

- Sau đó cô ấy thế nào?

- Sau đó ít lâu, cô gái ấy dù không tìm vẫn gặp lại người yêu phút ban đầu, sóng tình dâng cao họ quyết định đến với nhau.

- Họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau từ đó chứ?

- Không, trong đêm ân ái, phút cuối cùng họ chợt nhận ra mình là anh em cùng cha khác mẹ.

- Hả, tại sao lại như vậy?

- Vì cha của họ là một người đàn ông quá đỗi đa tình. Anh thử nói xem khi biết được sự thật đó, cô gái ấy sẽ thế nào?

- Anh không đoán được.

- Cô ấy bỏ đi về một phương trời vô định và cũng không rõ mình sẽ đi đâu. Có người nói rằng cô ấy chết. Câu chuyện kết thúc như thế ấy.

- Thật buồn!

- Xin lỗi đã làm anh buồn.

- Không, không phải em làm anh buồn thì sao phải xin lỗi?

- Long ca, có thể ngày mai em sẽ đi.

- Em muốn đi đâu?

- Em không đi cùng mọi người nữa, em cứ đi cùng sẽ trở thành gánh nặng của mọi người. Em không muốn như vậy đâu.

- Nhưng nếu em đi một mình sẽ vô cùng nguy hiểm.

- Em không sao đâu, trước kia em từ Tây Bắc xuống Nam được thì giờ nhất định có thể quay về nơi đó được. Vả lại đoạn đường từ đây đến đó cũng đâu còn xa nữa.

- Em nói cũng phải.

- Anh ở lại hãy bảo trọng.

- Em lên đường cũng phải cẩn thận.

- Em biết rồi.

Sáng hôm sau, đoàn người lại lên đường. Đến trưa, sau khi nghỉ trưa xong, mọi người tiếp tục đi thêm đoạn nữa. Khi phía trước hiện ra hai lối rẽ, Hoa chợt dừng ngựa lại. Hồ Kỳ cũng dừng lại xem có chuyện gì, lúc này Huỳnh Hoa mới xin ông cho mình được rời khỏi đoàn người. Vừa nghe tròn câu nói của Huỳnh Hoa, có một vài ánh mắt lóe lên tia mừng rỡ. Hồ Kỳ hơi ngẩn người vì kinh ngạc, lúc sau ông mới hỏi lại:

- Sao cô nương lại muốn bỏ đi, lại có ai đó nói gì với cô nương à?

- Không, không ai nói gì với con cả. Chỉ vì con nhận thấy chuyến đi này nguy hiểm mỗi lúc một tăng, con cứ đi cùng sẽ gây vướng bận cho mọi người… Nên con quyết định rời đi.

- Nhưng đi một mình nguy hiểm lắm, lỡ xảy ra chuyện gì biết lấy ai bảo vệ cô nương đây?

Huỳnh Hoa cười hiền:

- Con sẽ không sao đâu, con đã đến được thì đi được. Xin lão gia hãy yên tâm.

Hồ Kỳ nghe vậy chỉ khẽ gật đầu. Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Khi đến ngã rẽ phía trước cũng là nơi Huỳnh Hoa và mọi người chính thức phải chia tay. Mọi người ở lại xin hãy bảo trọng.

Huỳnh Hoa nói rồi quay nhìn sang Nhật Lan, trong đáy mắt bà chan chứa nét u buồn sâu lắng. Huỳnh Hoa không muốn xa mẹ nhưng không dám đối diện với Hồ Kỳ, đành vậy cô chọn cách ra đi.

- Mẹ, có thể chia ly lần này con và mọi người sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa. Mẹ và Hồ lão gia hãy bảo trọng.

Dù biết rằng Huỳnh Hoa chỉ là nghĩa nữ nhưng khi nói đến chia tay, Nhật Lan lại nghe lòng buồn man mác. Phút giây ấy, bà không hiểu vì sao đôi dòng nước mắt của mình cứ chực trào tuôn. Nhật Lan nhỏ giọng:

- Con cũng bảo trọng.

Huỳnh Hoa đi cùng mọi người thêm đoạn nữa. Con đường chia ra hai lối để đi, Hoa đưa tay vẫy chào mọi người, vừa định thúc ngựa rẽ sang con đường nhỏ bên trái thì… bất ngờ từ hai bên đường tên trút xuống như mưa. Một vài con ngựa trúng tên, vết thương tỏa ra làn khói màu đen, lũ ngựa hí lên đau đớn rồi gục xuống. Những mũi tên ấy có chứa chất độc cực mạnh! Ai nấy vội rút vũ khí ra gạt đỡ.