Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 83






Hồ Kỳ im vẫn im lặng lắng nghe. Hạnh Nguyên lại nói tiếp:

- Trong mười mấy năm ấy, tôi đã từng ra tay ám sát Thanh Phong được mấy lần. Nhưng lần nào cũng thất bại, nhưng y không giết được tôi. Không biết y có nhận ra tôi là người ám sát y hay không nhưng vô tư nhận tôi làm nghĩa muội, truyền thụ võ công.

Hồ Kỳ vừa nghe xong giật mình hỏi lại:

- Bà vừa nói gì?

Hạnh Nguyên xua tay:

- Ông nghe tôi nói hết đã. Tuy rằng tôi ẩn nhẫn ở đó, lòng thù hận không nguôi nhưng… Mỗi lần sư phụ y đến, võ công Thanh Phong lại tăng một bậc, y lại có cái để dạy cho tôi.

- Vậy…

- Y không có ý gì với tôi hết, chỉ xem như em gái. Càng ngày ý chí trả thù trong tôi cứ muốn lung lay. Ra tay thì không thể, võ công của y cao hơn tôi, còn cứ im lặng thì ý nghĩ trả thù cứ âm ĩ nhưng đống lửa tàn cứ có gió lại cháy lên.

- Rồi sau đó thế nào?

- Tôi tìm được cơ hội ngàn năm hiếm có. Xích Hoằng đến phân đàn của Hắc Long để chữa thương cho Thanh Phong và dạy cho đệ tử thứ ba của lão cách sử dụng Hắc Kiếm, đồng nghĩa kẻ đó được chọn làm Địa Cầm – người có thể sử dụng Hắc Kiếm trong trăm năm tiếp theo.

- Hắc Kiếm?

- Nó là thanh kiếm trấn phái của Cầm Địa phái. Người giữ nó chính là môn chủ của Cầm Địa phái. Mọi người hẳn từng nghe truyền thuyết về Thiên Kiếm của Cầm Thiên phái. Hắc Kiếm cũng giống như vậy, trong nó ẩn chưa ngồn sức mạnh vô biên, chính nó khiến Xích Hoằng dù đại chiến với thiên binh vạn mã cũng có thể giành phần thắng về mình. Nhưng sức mạnh chứa trong thanh Hắc Kiếm ấy là sức mạnh tà ác, không có tác dụng cứu người chỉ có thể giết người. Nó chính là khắc tinh của Cầm Thiên phái.

- Xích Hoằng đã giao thanh kiếm ấy lại cho đệ tử của mình sao?

- Đúng vậy. Nhận thấy đó là cơ hội ngàn năm có một nên tôi cùng Kiệt nhi quyết hạ lão cho bằng được để trả thù cho sư phụ. Không ngờ vừa mới ra tay Kiệt nhi đã bị lão bắt giữ. Lão dùng nó để uy hiếp tôi phải tìm cho bằng được Bảo Vật về cho lão. Trong vòng hai mươi ngày nếu không mang Bảo Vật về, lão sẽ giết Kiệt nhi. Lúc ấy, tôi mới vỡ lẽ ra, từ sớm lão đã biết tôi đến đó vì mục đích gì. Lão biết nhưng vẫn giữ tôi ở lại để lợi dụng tôi như một con cờ. Vì thực chất tôi không đủ khả năng làm hại đến lão hay đệ tử của lão. Hiện giờ, Kiệt nhi đang nằm trong tay của lão ta, hôm nay đã là ngày thứ mười lăm. Hồ Nam, tôi van xin ông, hãy cứu lấy Kiệt nhi.

- Kiệt nhi là ai?

- Nó tên là Tuấn Kiệt. Là con của chúng ta, là kết quả của đêm ân ái đó. Ông đã quên cả rồi sao?

- Là… là con của ta ư?

Hạnh Nguyên nghẹn lời trong nước mắt:

- Hồ Nam, tôi van xin ông, hãy cứu lấy con của chúng ta. Mất nó tôi sống trên đời này không còn ý nghĩa gì nữa cả.

- Khoan đã, bà hãy bình tĩnh, nói cho ta biết. Kiệt nhi hiện giờ đang ở đâu?

- Nó bị Xích Hoằng bắt mang đến Sư Tử Sơn. Kỳ hạn hai mươi ngày, tôi phải lấy cho bằng được Bảo Vật từ tay ông để giao cho lão. Kiệt nhi sẽ được thả ra. Bằng không lão sẽ giết Kiệt nhi.

Hồ Kỳ rối bời:

- Tại sao lại là Bảo Vật?

- Lão chỉ cần thứ đó mà thôi. Hồ Nam, tôi van ông, con chúng ta không thể chết!

- Nhưng… ta không thể giao Bảo Vật, nó liên quan đến an nguy của quốc gia. Ta… chẳng lẽ không còn cách nào khác để cứu con mình hay sao?

Hạnh Nguyên lắc đầu:

- Không còn cách nào khác, chúng ta không phải là đối thủ của lão quái vật Xích Hoằng đó đâu. Dù trong người lão bây giờ có Hắc Kiếm hay không, lão vẫn có thể giết tôi và ông chỉ bằng một cái vẫy tay. Hồ Nam, tôi van ông đó, hãy dùng Bảo Vật đổi lấy mạng con mình!

- Không được.

- Ông…

Hạnh Nguyên kêu lên một tiếng rồi phun ra ngụm máu ngất lịm đi. Hồ Kỳ hốt hoảng kêu lên:

- Hạnh Nguyên… bà làm sao vậy... Hạnh Nguyên.

Tứ Bình bước đến bắt mạch rồi giải khai huyệt đạo bị Huỳnh Hoa phong bế ban nãy cho bà. Nhẹ giọng trấn an Hồ Kỳ:

- Lão gia đừng quá lo! Bà ấy bị điểm huyệt, khí huyết không lưu thông bình thường được, lại xúc động mạnh nên tạm thời ngất đi. Lát nữa sẽ tỉnh lại thôi.

Hồ Kỳ thở dài, không biết phải tính sao trong hoàn cảnh trái ngang này. Ông cứ đi đi lại lại, rồi cất tiếng thở dài. Hải Bằng chợt gọi:

- Đại ca.

Hồ Kỳ quay nhìn Hải Bằng.

- Chuyện này đại ca liệu thế nào?

Hồ Kỳ lắc đầu. Đây là lúc ông phải chọn một trong hai, giữa nghĩa tình và đất nước. Bên nào cũng nặng, bên nào ông cũng không muốn buông tay.

Hạnh Nguyên tỉnh dậy thấy Hồ Kỳ vẫn chưa quyết định bà chỉ biết khóc và khóc. Nước mắt của nữ nhân bao đời đã làm xao lòng chột dạ kẻ anh hùng, Hồ Kỳ cũng vậy. Ông chần chừ một lúc, cuối cùng ông bước đến trước mặt Trần Quân và buông người quỳ xuống. Trần Quân nhìn vào thái độ ấy thừa biết Hồ Kỳ muốn gì. Anh đáp ngay và không cần suy nghĩ:

- Hồ đại nhân không cần làm như vậy, ta không giúp gì được cho ông đâu! Ông hãy đứng lên đi!

- Không. Hồ Kỳ ta sẽ không đứng lên nếu tướng quân không chấp nhận thỉnh cầu. Van xin tướng quân hãy cứu lấy con tôi, đời này kiếp này tôi đã có tội với vợ và con tôi nhiều rồi. Bây giờ tôi chỉ muốn làm tròn trách nhiệm làm cha, tôi xin lấy mạng mình để đổi lấy Bảo Vật trong tay tướng quân.

- Ông muốn giao Bảo Vật cho Hắc Long hay sao?

- Chỉ có như vậy mới cứu được Kiệt nhi. Nhưng tướng quân yên tâm, Hồ Kỳ hứa sẽ không để mất Bảo Vật đâu. Chỉ cần cứu được Kiệt nhi, tại hạ nhất định tìm cách lấy lại Bảo Vật.

- Nhưng…

Hạnh Nguyên và Hồ Kỳ cùng nhìn Trần Quân chờ đợi. Trần Quân khẽ thở dài:


- Không phải ta không hiểu cho nỗi khổ của ông. Ta cũng không phải là cây hay đá không động lòng trước cảnh ngộ của các người. Càng không nhẫn tâm thấy chết mà không cứu, ta cũng muốn giúp ông lắm… Nếu như Bảo Vật còn trong tay, ta sẽ không ngần ngại đưa cho ông. Nhưng bây giờ… Bảo Vật không còn trong tay ta nữa, ta đâu biết phải làm sao.

Hồ Kỳ giật mình vội hỏi lại:

- Tướng quân nói vậy là có ý gì?

- Bảo Vật hiện không còn trong tay ta nữa. Hồ tiểu thư đã lấy và mang đi rồi.

- Quyên nhi…

- Đúng vậy.

Đến bây giờ mọi người mới để ý Huỳnh Hoa đã biến mất từ lúc nào. Cô là người Cầm Thiên phái, những kiến thức về bày trận và phá trận cũng biết ít nhiều. Khi Hạnh Nguyên ngất đi, không còn người dùng ảo thuật để khống chế trận pháp nữa, nó trở thành bát quái trận bình thường nên không làm khó được Huỳnh Hoa. Cô đến lấy Bảo Vật từ Trần Quân rồi cứ thế rời đi.

Nghe vậy Hồ Kỳ hấp tấp hỏi:

- Nó đi đâu?

- Cô ấy không nói!

Hạnh Nguyên nghe xong buông người té ngồi xuống đất, không tiếng kêu nào bật lên chỉ có hai dòng nước mắt chảy dài. Hồ Kỳ cảm thấy toàn thân tê tái, ông lẩm nhẩm một mình:

- Tại sao… tại sao Quyên nhi lại làm như vậy. Như vậy… Kiệt nhi biết liệu thế nào đây?

Bất ngờ ông đưa tay bấu chặt bờ ngực rồi khuỵu xuống và thở gấp. Hải Bằng vội chạy lại, đặt tay lên lưng Hồ Kỳ xoa nhẹ, ấm giọng trấn an:

- Đại ca, đừng quá căng thẳng như vậy. Cách này không được chúng ta nghĩ ra cách khác để cứu Kiệt nhi vậy.

Hồ Kỳ lắc đầu kêu khẽ:

- Không còn cách nào nữa cả.

- Không đâu đại ca… Chúng ta hãy cùng nhau nghĩ cách. Nhất định sẽ có cách.

Hồ Kỳ vẫn cứ lắc đầu và thở dài. Hải Bằng dìu ông từ từ đứng dậy. Nhật Lan bước đến ứa lệ nhìn chồng rồi dịu giọng:

- Lão gia, tôi xin lỗi ông. Sinh cho ông đứa con độ lượng không sinh lại sinh ra đứa ích kỉ, nhỏ nhen. Giờ thì…

Hồ Kỳ xua tay ngăn không cho bà nói tiếp:

- Bà đừng nói vậy, là tôi có lỗi với bà, với Hạnh Nguyên và các con. Tôi không trách ai được hết…

Nhật Lan thở dài:

- Không biết Quyên nhi đã mang Bảo Vật đi đâu rồi nữa.

Một thoáng im lặng bao trùm lấy không gian. Màn đêm cũng sắp kéo về. Hải Bằng chợt nói:

- Hay là chúng ta đến Sư Tử Sơn rồi tùy cơ ứng biến. Mọi người hãy bình tĩnh, cố nghĩ xem còn cách nào cứu Kiệt nhi hay không. Chỉ hy vọng trời không phụ kẻ có lòng. Đại ca…

Hồ Kỳ gật đầu:

- Đúng vậy, bây giờ chúng ta hãy đến Sư Tử Sơn. Dù phải liều mạng với Xích Hoằng ta cũng được. Để cứu Kiệt nhi, ta bất chấp tất cả.

Trần Quân là người lên tiếng đầu tiên:

- Ta đi cùng ông.

Ai nấy nhìn nhau, ngoài cách ấy quả thật không ai có thể nghĩ ra được cách gì tốt hơn trong lúc này cả. Đành vậy, Hạnh Nguyên đưa tất cả rời khỏi ảo trận, tất cả nhắm thẳng hướng Sư Tử Sơn mà cất bước. Tất cả cùng rẽ sang con đường bên trái, vì ngọn núi ấy nằm ở phía Tây của con đường khi nãy.

Đi được đoạn họ đến được một ngôi làng, Hạnh Nguyên vào mua cho mỗi người con ngựa. Có vật cưỡi, Hồ Kỳ quyết định đi ngay trong đêm chứ không dừng lại.

Đang đi bất ngờ Tứ Bình kề ngựa áp Trần Quân vào mép đường. Trần Quân chưa biết chuyện gì, Tứ Bình đã đanh giọng:

- Tại sao tướng quân lại làm như vậy?

Ai nấy kinh ngạc quay nhìn. Trần Quân cũng kinh ngạc hỏi lại:

- Ta làm gì?

- Tại sao tướng quân đưa Bảo Vật cho tiểu thư, buộc cô ấy một mình mang nó về kinh thành? Tướng quân có biết làm như vậy là rất nguy hiểm hay không?

- Ta không hề nói gì với cô ấy hết. Mang Bảo Vật đi là chủ ý của cô ấy.

- Không thể nào. Huỳnh Hoa không phải là con người ích kỷ nên không thể nào có những hành động kỳ lạ như thế được. Chỉ có tướng quân ích kỉ nhỏ nhen, không muốn mất Bảo Vật. Vì nếu mất Bảo Vật, ông sẽ không được thăng quan tiến chức, ông sợ bị hoàng thượng trách phạt mới làm như vậy mà thôi!

Trần Quân thở dài:

- Ta phải nói thế nào cậu mới chịu hiểu, ta không nói gì với Hồ tiểu thư hết. Mọi chuyện không như những gì cậu đang nghĩ đâu, thật lòng ta…

- Ông im đi… tôi không cần biết trong lòng ông đang toan tính điều gì. Tôi chỉ biết cô ấy đi một mình nhất định dữ nhiều lành ít. Nếu Huỳnh Hoa xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi không tha thứ có ông đâu!

Trần Quân cau mày:

- Ta đã bảo không phải ta. Cậu muốn ta làm gì mới chịu tin đây? Nếu lòng dạ ta nhỏ nhen thật, tiểu thư nhà cậu rộng lượng thật, ta bảo cô ấy làm việc ích kỉ như vậy, cô ấy sẽ làm hay sao? Ta nói rồi, đó là quyết định của cô ấy. Cô ta đi đâu làm gì, ta còn không biết nữa là…

Tứ Bình hừ giọng không nói gì nữa. Ai nấy nhìn nhau bán tín bán nghi. Trần Quân lòng dạ cứ rối bời:

- Ta thật sự không nói gì mà.

Đi được một lúc trời cũng nhá nhem tối. Ánh trăng non từ bao giờ treo chênh chếch giữa đỉnh đầu, soi sáng lối đi nên không cần dùng đuốc. Đang đi, Dương Long bất ngờ nói:

- Nếu quả thật Huỳnh Hoa một mình đi về kinh thành thì thật là nguy hiểm. Bá phụ, bá mẫu thứ lỗi con không thể đi cùng mọi người, con sẽ đi tìm Huỳnh Hoa.

Tứ Bình giật mình kêu lên:

- Cậu đi riêng một mình cũng rất nguy hiểm.

Tứ Bình chưa hết câu Dương Long thúc ngựa rẽ sang hướng khác phi mau đi. Tứ Bình kêu to:

- Mau ngăn cậu ta lại, đi như vậy rất nguy hiểm.

Hồ Kỳ xua tay:

- Mặc kệ cậu ta đi.

Ai nấy chỉ còn biết lo lắng nhìn nhau không thể nói thêm gì. Ánh trăng vẫn nằm chênh chếch đó, tỏa ánh sáng nhàn nhạt xuống nhân gian.

Đoàn người của Hồ Kỳ tiếp tục hỏa tốc đến Sư Tử Sơn. Họ biết dù là ai rơi vào tay Xích Hoằng, kẻ ấy dữ nhiều lành ít. Suốt hai mươi mấy năm, Hồ Kỳ đã không làm tròn trách nhiệm làm cha thì giờ đây dù không cứu được ông cũng mong mình kịp đến nhìn mặt nhi tử một lần.

Thế nhưng không ai hay biết, trên con đường phía trước bọn họ có một người lòng cũng đang như lửa đốt, Huỳnh Hoa rạp người trên lưng ngựa phi nhanh về phía trước, hàng hàng những cây cối hai bên trôi tuột về sau như nước chảy. Cô quyết định đến Sư Tử Sơn trước Hồ Kỳ một bước. Huỳnh Hoa biết ngay lúc này đây cô chính là kẻ duy nhất có thể đối đầu với Xích Hoằng nên cô không thể để cha và mẹ dấn thân vào nơi nguy hiểm.

Đến chân núi, Huỳnh Hoa xuống ngựa lặng lẽ đứng nhìn tấm bia đá ai đó đề ba chữ “Sư Tử Sơn” to lớn mà trong lòng cảm giác nó có thể biến thành ba chữ Quỷ Môn Quan bất cứ lúc nào. Với Cầm Thiên phái, Cầm Địa là khắc tinh, lưỡng đạo bất đồng, không bao giờ có thể dung hợp với nhau. Huỳnh Hoa ngước mặt nhìn trời, màn đêm từ bao giờ đã buông trùm phủ lấy không gian, khiến cảnh vật càng trở nên âm u cô tịch. Đêm nay, đầu hôm trời quang mây tạnh là thế mà đến lúc nửa đêm khắp trời chỉ toàn mây đen mờ mịt. Chốc chốc lại có một tia chớp xé dọc trời đêm.

Huỳnh Hoa cột con ngựa trắng vào một thân cây. Cô hít một hơi sâu chầm chậm tiến lên đỉnh núi, toàn thân cô nhẹ nhàng tỏa ra sắc sáng xanh, càng lúc càng trở nên rực rỡ hơn.

“Chủ nhân.”

Tiếng gọi huyền hoặc cất lên, Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Chuyện gì?

“Có chuyện này kiếm nhi muốn nói với chủ nhân, về một người.”

- Ai?

“Xích Hoằng.”

- Hắn thế nào?

“Chủ nhân còn nhớ những hình ảnh kiếm nhi cho người nhìn thấy ngày đầu khi mới gặp nhau hay không?”

- Ta nhớ.

Tiếp theo vẫn âm thanh huyễn hoặc vang vọng bên tai của Huỳnh Hoa. Sau đó là những hình ảnh lạ kỳ nhẹ nhàng lướt qua kí ức của cô. Hình ảnh ái nữ của Tước Đô Đốc ngày trước gục xuống trong vũng máu, kết thúc một kiếp người.

Một bé gái được sinh ra trong vùng tuyết trắng, khóc òa lên trong sự vui mừng của cha mẹ. Gia cảnh nghèo khó khiến cô bé lớn lên trong bệnh tật. Ngày mà chàng tiểu tướng năm xưa bước đến căn nhà đó, cô bé ấy cũng trút hơi thở sau cùng khi tuổi đời chưa đến hai mươi. Hắn giết chết cha mẹ cô bé và bế xác cô vào băng động nơi y đã đặt thi thể cô con gái của lão Đô Đốc.

Lại một đứa trẻ được sinh ra, khôn lớn từng ngày, ngày nàng lên kiệu hoa cũng là ngày tên tiểu tướng kia lại đến, gã giết chết nàng và mang xác nàng đi. Hắn mang nàng về nơi hắn cất giữ thi thể những người kia.

Sau đó là hình ảnh một cô gái sinh ra lớn lên, có chồng sinh con. Xích Hoằng cũng lại đến, giết chết người mẹ, rồi mang cả mẹ lẫn con đi. Hắn đã giữ lại đứa bé và giao cho Thanh Phong nuôi dưỡng.

Cuối cùng, hình ảnh hiện lên là giữa nơi thâm sơn cùng cốc, tiếng trẻ thơ bật khóc âm vang rung động cả núi rừng. Đứa trẻ theo ngày tháng lớn lên. Rồi ngọn lửa cháy bùng lên, mọi thứ bị đốt thành một màu đỏ rực, đứa bé gái được người ta bế ra khỏi biển lửa. Người bế cô bé gục chết, đứa bé chạy trong cơn mưa đầy sấm chớp. Xích Hoằng đứng ở phía sau âm thầm nhìn cô bé. Thoát chết, cô bé bắt đầu cuộc đời phiêu bạt, trưởng thành trong gian khó. Bên cạnh ngôi tửu quán, Xích Hoằng đứng nhìn cô năm xưa nay đã trưởng thành đang uống rượu cùng người đàn ông trung niên, đôi môi gã bên dưới lớp mặt nạ bằng sắt nhẹ nhàng vẽ lên một nụ cười. Cô gái trong đó chính là Huỳnh Hoa ngày trước.

Từng hình ảnh lướt qua, trên đôi mi Huỳnh Hoa dường như có dòng lệ nào thánh thót rơi xuống, ngọn gió vô tình vội vã cuốn đi mau.

“Chủ nhân.”

- Những hình ảnh đó là gì, sao nhìn thấy chúng lòng ta lại đau thế này…

“Đó là những kiếp sống chủ nhân từng trải trong trăm năm qua. Hắn luôn tìm kiếm người…”

Huỳnh Hoa lạnh giọng:

- Đến giờ vẫn vậy.

“Nhưng hắn đã hết một trăm năm quyền hạn được giữ Hắc Kiếm, giờ Hắc Kiếm đã theo chủ nhân mới. Hắn đã không thể ẩn mình, càng không thể cảm nhận được chủ nhân. Kiếm nhi có thể cảm nhận được hắn đang trên đỉnh đồi, hắn rất mong muốn gặp được chủ nhân.”

- Hắn không có Hắc Kiếm trong tay ta sẽ thắng hắn được sao?

“Không hoàn toàn khẳng định như vậy được. Chủ nhân chỉ mới hợp thể với Kiếm nhi được thời gian ngắn, chưa tiếp nhận hoàn toàn sức mạnh của Kiếm nhi. Hắn lại giữ Hắc Kiếm đúng trăm năm, những thứ hắn được thừa hưởng gần như toàn bộ sức mạnh Hắc Kiếm. Tuy hắn giao Hắc Kiếm cho người khác nhưng hiện thời sức mạnh ấy chưa hoàn toàn luân chuyển khỏi thân thể hắn. Hắn còn rất mạnh, chủ nhân nếu khinh suất cũng sẽ rất nguy hiểm.”

- Nếu hắn vẫn còn giữ Hắc Kiếm thì sao?

“Thì chủ nhân nhất định sẽ bại. Vì Hắc Kiếm là khắc tinh của Thiên Kiếm, khi hai thanh kiếm gặp nhau sẽ tách rời khỏi chủ nhân để tự mình tranh đấu. Khi đó chủ nhân hai thanh kiếm phải dùng chính sức của mình để giao thủ cùng nhau. Còn nữa, một khi Thiên Kiếm và Hắc Kiếm gặp nhau sẽ quyện lấy nhau không thể tách rời cho đến khi một trong hai người chủ kia mất mạng. Trong cuộc chiến đó, sức mạnh của hai vị chủ nhân ảnh hưởng rất lớn đến năng lực của hai thanh kiếm. Chủ nhân của thanh kiếm nào mất mạng trước, thanh kiếm đó sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian. Thanh kiếm còn lại có hai lựa chọn, nếu hút máu chủ nhân nó sẽ tồn tại và người chủ kia phải chết, còn ngược lại nếu kiếm hy sinh linh khí của mình để cứu chủ, nó cũng vĩnh viễn biến mất khỏi nhân gian. Trước đây, Thiên Kiếm và Hắc Kiếm từng đối đầu với nhau một lần rồi. Thiên Cầm và Địa Cầm lưỡng bại câu thương, Hắc Kiếm chọn hút máu chủ nhân để tiếp tục tồn tại, tỷ tỷ của muội đã hy sinh chính mình để cứu chủ nhân…”

Huỳnh Hoa im lặng lắng nghe, chân vẫn bước đều về phía trước. Tiếng gà nào vụt gáy vang, báo hiệu canh hai đã tàn. Sắc sáng xanh từ cơ thể Huỳnh Hoa vẫn không ngừng tỏa ra soi lối cô đi.

Càng lên cao khung cảnh càng trở nên cô tịch âm u, cây cố rậm rạp, đan xen chằng chịt. Chốc chốc những tiếng cú ăn đêm kêu lên mấy tiếng rồi im bặt. Vài chú chim ngủ đêm thấy động giật mình thức giấc, vỗ cánh bay đi. Và sau đó là khoảng lặng. Nói lặng nhưng không hẳn vậy, tiếng côn trùng vẫn rả rít râm ran, gợi một nỗi buồn da diết. Nơi đây quả thật là một khung cảnh thiên nhiên hoang dã, hoàn toàn không tồn tại sự sống con người. Huỳnh Hoa cứ bước đều từng bước một, chậm rãi, nhẹ nhàng và phiêu phưởng. Nếu ngay lúc ấy có ai từ xa nhìn lại hẳn cho rằng cô là một bóng ma hay một tinh linh đang du sơn ngoạn thủy.

Đến lưng chừng núi, Huỳnh Hoa dừng lại một lúc để ngắm nhìn khối đá có hình thù kì lạ. Thiên nhiên đã tạo ra cho nó hình dáng một con sư tử đang giơ móng vuốt cào lên phiến đá to bên cạnh. Nhìn vào nó, ngoài kích cỡ to hơn vật bình thường gấp mấy mươi lần ra, hình dáng con sư tử đá này cho người ta cảm giác nó như một con sư tử thật. Có lẽ vì vậy mà người dân quanh vùng gọi ngọn núi này là núi Sư Tử.

Huỳnh Hoa chỉ dừng lại một lúc rồi tiếp tục bước đi. Giữa không gian vô tận bắt đầu lóe lên những tia sấm chớp, sau đó cuồng phong cũng nổi lên. Cây rừng ngã nghiêng theo từng cơn gió, phát ra những tiếng rào rào cuồng loạn. Bầu trời bị những tia chớp rạch ra thành nhiều mảnh nhỏ. Huỳnh Hoa khẽ ngước nhìn trời rồi tiếp tục bước đi.

Cuối cùng Huỳnh Hoa cũng đặt chân lên đến đỉnh của ngọn Sư Tử Sơn. Ở giữa là khoảng không gian trống trải và rộng lớn. Xung quanh vẫn là rừng rậm âm u, ánh sáng xanh bao quanh cơ thể Huỳnh Hoa mờ dần rồi tắt hẳn. Cô tiến sâu vào giữa khoảng trống thênh thang ở giữa. Bất ngờ, chung quanh vang lên rất nhiều giọng nói, thoang thoảng tựa như xa mà cũng tựa như gần, âm vang, đồng vọng, ẩn chứa nỗi đợi mong:

- Đến rồi à?

Huỳnh Hoa hít hơi sâu âm thầm điều hòa khí huyết chứ không đáp lại. Giọng nói kia lại vang lên lần nữa, lúc ấy Huỳnh Hoa mới khẽ nhếch môi một cái. Cô nhận ra người vừa nói chỉ là một, chỉ là cố ý tỏ vẻ kỳ bí, gây hoang mang cho đối thủ. Huỳnh Hoa đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi nhẹ giọng:

- Tôi vì một lời hứa mà đến đây, đến để thực hiện một cuộc trao đổi.


Giọng Huỳnh Hoa cất lên rất nhẹ, rất khẽ, chỉ đủ cho người đứng cách cô độ mươi bước có thể nghe. Nhưng người vẫn nghe thấy, vẫn giọng nói ấy cất lên:

- Trao đổi à? Có phải cô nương đã đem Dạ Minh Châu đến rồi không?

- Đúng vậy. Các hạ hãy hiện thân ra đi, chúng ta cùng nhau trao đổi.

Từ lùm cây âm u phía trước, một bóng đen là là lướt nhẹ ra, đến cách Huỳnh Hoa độ mươi bước thì dừng lại. Huỳnh Hoa cao giọng hỏi:

- Người ta cần đâu?

Vẫn giọng nói âm u và huyễn hoặc cất lên, nhưng lần này đã gần hơn:

- Minh Châu đâu, hãy cho ta nhìn thấy vật trước, ta sẽ thả người sau.

Huỳnh Hoa hừ giọng:

- Đừng hòng lừa ta, không thấy người ta không giao Bảo Vật.

Người kia dường như đã cười:

- Được rồi, vậy ta cho cô nương gặp cậu ấy.

Kẻ hắc y vỗ tay ba tiếng, âm thanh vang rền giữa rừng đêm u tịch. Từ phía lùm cây đối diện ba bóng người nhè nhẹ lướt ra. Huỳnh Hoa cao giọng gọi:

- Kiệt ca, có phải anh không? Hãy trả lời em.

Từ phía ấy vang lên âm thanh quen thuộc:

- Cô nương là ai?

Cùng lúc ấy tứ phía bùng lên những ngọn lửa cao nghi ngút soi rõ mặt từng người. Huỳnh Hoa cũng thấy rõ trên mu bàn tay hắc y nhân đang đứng trước mặt cô có vết xăm mãng xà màu đỏ, y hẳn là kẻ giết chết nghĩa phụ, sư tổ, sư bá và sư thúc của cô. Y là Xích Hoằng!

Phía sau lưng Xích Hoằng, Tuấn Kiệt đang bị hai kẻ hắc y giữ chặt. Vừa nhìn thấy cô anh hốt hoảng kêu lên:

- Phụng Nga… là em sao? Mau rời khỏi đây ngay, nơi này nguy hiểm lắm. Đừng vì cứu anh mà hủy đi tính mạng của mình. Em không là đối thủ của lão đâu…

Không để Tuấn Kiệt nói hết câu, Huỳnh Hoa cao giọng:

- Kiệt, đừng lo lắng, em mang Bảo Vật đến cứu anh.

Tuấn Kiệt hét lên:

- Đừng tin lão, dù em có giao Bảo Vật ra lão cũng sẽ giết chúng ta. Hãy mau rời khỏi đây, đừng tin những gì lão nói...

Xích Hoằng chợt cười lên khùng khục:

- Cô ta đã đến đây rồi, ngươi tưởng chỉ cần nói như vậy ta sẽ để cho cô gái này rời khỏi hay sao?

Tuấn Kiệt im bặt. Kẻ kia lạnh giọng:

- Ta đã cho cô nương xem người rồi đấy, vật ta cần đâu?

- Bảo Vật đang ở đây.

Tuấn Kiệt hét to lên:

- Đừng giao cho lão, lão ta sẽ dùng vào việc tà ác. Phụng Nga, hãy hủy Bảo Vật ngay đi!

Huỳnh Hoa không để ý lời của Kiệt, cô tiếp tục nhẹ giọng nói với lão ta:

- Bây giờ có thể trao đổi được hay chưa?

- Chưa.

- Tại sao?

- Cô nương đã đòi gặp người trước khi trao đổi. Ta cũng muốn được nhìn thấy vật trước khi trao đổi.

Huỳnh Hoa không nói gì, đưa chiếc hộp chứa Bảo Vật lên ngang tầm mắt rồi bật mở. Ánh sáng trắng tinh khiết của Minh Châu lóe lên soi sáng khắp một vùng. Ngay sau đó, Huỳnh Hoa đóng nắp hộp lại. Xích Hoằng chợt cất tiếng:

- Cô nương đã dám một mình đến tận nơi đây hẳn cũng có chút bản lĩnh hơn người. Ta muốn tỷ thí với cô nương một cách công bằng, nếu cô nương thắng ta sẽ thả người và không cần Minh Châu nữa.

Huỳnh Hoa nhếch môi:

- Các người thật gian xảo. Nếu ta thua, lão sẽ có tất cả…

Xích Hoằng cười nhạt:

- Không, ta sẽ vẫn thả người.

- Làm sao ta có thể tin ông?

Lão không đáp, nhưng dường như lão đang cười:

- Bây giờ có thể bắt đầu được chưa?

Tuấn Kiệt kêu như thét lên:

- Phụng Nga, đừng. Trên đời này không ai là đối thủ của lão đâu.

Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Kiệt, không cần lo lắng. Mọi chuyện sẽ ổn thôi!

Câu nói vừa dứt thân người của Huỳnh Hoa cũng đã tung lên cao. Hai tay cô cùng lúc phất ra hai luồng chưởng lực mạnh mẽ nhằm thẳng Xích Hoằng bắn tới. Đồng thời thân người cô cũng lùi hẳn về sau một quãng. Xích Hoằng không né tránh, chỉ hừ giọng rồi vẫy tay ra hiệu cho thủ hạ mình đưa Tuấn Kiệt rời đi. Sau đó tay lão cũng vỗ ra một chưởng, hai nguồn sức mạnh chạm nhau xô mạnh vào những ngọn đuốc khổng lồ đang cháy dở, dập chúng tắt ngóm ngay lập tức. Cả hai cùng lắc mình, bóng dáng hòa nhanh vào đêm tối mịt mùng. Cuồng phong cùng lúc ầm ầm trổi dậy, không rõ là của hai đối thủ gây nên hay đất trời sắp phẫn nộ trước những ân oán chồng chất của thế gian.

“Ầm”

Tia sáng lóe lên cạnh những thân cây cổ thụ, cát đá bay mù lên, những thân cây gần đó đồng thời đổ sụp xuống. Cũng vừa lúc phía bên trên nơi ấy lóe lên tia chớp xé dọc bầu trời, soi rõ hai bóng hình… một màu tím một màu đen đang chưởng đối chưởng cùng nhau. Ánh chớp chưa tắt, hai bóng người ấy đã tách nhau ra, vụt biến tan vào không gian mênh mông vô tận. Ánh chớp tắt lịm, không gian trở lại khung cảnh âm u tăm tối. Cuồng phong vẫn cứ thổi ầm ầm, làm rừng cây quanh đó bị xô giật từng hồi, lá cành va vào nhau phát ra âm thanh rào rào như quỷ ăn đêm.

Giữa không gian tĩnh mịch của đêm đen, giọng một nam nhân trầm ấm vang lên:

- Oán hận ta không?

Tiếng đáp nữ nhi nhẹ nhàng mà băng lãnh:

- Tại sao… tại sao phải giết nhiều người như vậy? Vì cái gì mà ông lại giết nhiều người như vậy?

Sau đó là tiếng cười cuồng dại, Xích Hoằng bật cười!

- Hỏi ta vì cái gì ư?

Huỳnh Hoa phẫn uất:

- Họ không đáng chết. Họ dù có tội cũng không đáng phải chết.

Xích Hoằng khinh khỉnh đáp:

- Vì tội của họ không đáng chết nên họ phải chết dưới tay ta. Như vậy mới có nhiều người phẫn hận.

- Tại sao ông phải làm như vậy?

- Chỉ có như vậy những tâm địa tà ác chưa có dịp phát tiết sức mạnh của mình mới cam tâm tình nguyện dựa vào ta. Để ta khơi nguồn cho chúng!

- Mục đích cuối cùng của ông là gì? Tại sao, tại sao phải làm như vậy?

"Ầm"… Lại vài gốc cây to bị đánh bật lên. Xích Hoằng và Huỳnh Hoa ai cũng thuộc hàng cao thủ võ lâm đương thời nên việc vừa đấu vừa nói chuyện với họ hoàn toàn không có gì trở ngại.

Ánh chớp lóe lên rồi tắt lịm. Đủ để soi rõ hình thù hai đối thủ đang tử chiến cùng nhau bên dưới. Từ bao giờ trong tay Huỳnh Hoa đã xuất hiện thanh đoản kiếm. Khoảnh khắc tia chớp chói ngời lóe lên, soi vào, ánh thép từ ấy hắt ra buốt lạnh. Sau đó vẫn là cảnh âm u tịch mịch của rừng đêm. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi mau. Chốc chốc xa xa văng vẳng tiếng gà gáy báo canh tàn, mưa vẫn chưa rơi, những tia chớp chẻ dọc trời đêm cứ lóe lên rồi chợt tắt, sau đó là tiếng sấm nổ vang làm rung động cả không gian bên dưới.

Thêm lúc nữa, từ phía chân trời đằng đông, chút ánh sáng của ngày cố xé rách màn mây đen để len lỏi xuống cõi thế gian. Bình minh cuối cùng cùng cũng đến. Huỳnh Hoa và Xích Hoằng đã giao chiến suốt hai canh giờ, vẫn chưa thể phân thắng bại.

Ánh sáng của ngày xua tan màn đêm đen tối từng chút một. Mây đen vẫn còn che kín bầu trời, vài giọt mưa li ti đã bắt đầu rơi. Khi ánh sáng của bình minh soi rõ hai người đang giao chiến nơi khoảng trống giữa đỉnh đồi cũng là lúc Xích Hoằng nhận một chưởng từ Huỳnh Hoa, thân người y bị hất tung lên cao rồi rơi xuống, và cứ thế y nằm yên bất động. Huỳnh Hoa lùi lại vài bước rồi phi thân thẳng vào khu rừng bên cạnh. Có tiếng thét vang rồi im bặt. Tuấn Kiệt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm người con gái đối diện mình:

- Xích Hoằng đã bị em hạ gục rồi sao?

- Ừm.

- Anh thật không ngờ võ công em lại cao cường đến như vậy!

Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Mau rời khỏi nơi này.

Kiệt gật đầu. Anh bước đi nhưng thấy Huỳnh Hoa vẫn còn đứng lại thì dừng chân, gọi:

- Phụng Nga.

- Anh hãy đi đi, em còn có việc phải làm không đi cùng anh được. Dưới chân núi, nơi bia đá có con ngựa trắng.

- Em còn có việc gì? Có nguy hiểm hay không?

Huỳnh Hoa lắc đầu:

- Không nguy hiểm, đừng lo cho em, hãy đi đi. À, đúng rồi… vật này của anh…

Huỳnh Hoa vừa nói vừa lấy miếng ngọc bội mình nhặt được ở nhà Ba Lạc Đồ và của anh đưa cô ngày trước trả lại cho Kiệt. Anh vừa nhìn thấy ngọc bội lập tức tái mặt kêu lên:

- Vật này của mẹ anh, vì sao em có được vật này trong tay. Bà ấy hiện giờ đang ở đâu, có làm sao không? Em đã gặp mẹ anh rồi phải không?

Huỳnh Hoa thoáng lặng người. Tuấn Kiệt chộp vai cô lay mạnh:

- Phụng Nga, hãy nói cho anh biết.

- Bà ấy không sao, có lẽ giờ này bà ấy và cha anh đang trên đường đến đây để cứu anh.

- Cha anh ư?

- Đúng vậy. Muốn gặp họ, anh xuống núi rồi đi thẳng về hướng đông.

- Bây giờ xa nhau liệu chúng ta có còn gặp lại nhau không?

- Nhất định sẽ gặp, xong việc em sẽ đến tìm anh. Còn việc này, hãy thay em mang vật này về đưa lại cho mẹ của anh.

- Đây là…

- Anh cứ đưa cho mẹ anh, bảo em nhờ bà ấy trả lại cho chủ nhân của nó.

Thứ Huỳnh Hoa giao cho Kiệt chính là viên Minh Châu được gói trong lớp lụa màu tím sậm.

- Ừm. Phụng Nga, kẻ thù của anh đã bị em giết chết, anh bây giờ không còn gì vướng bận. Lần này anh nhất định xin mẹ được cưới em làm vợ!


Kiệt quay đi với nụ cười rạng rỡ. Huỳnh Hoa lại nghe lòng mình chua xót.

“Cưới nhau ư? Chúng mình có thể cưới nhau ư? Kiệt ơi, nếu anh biết chúng ta là anh em của nhau, anh liệu còn cười vui như vậy nữa hay không?”

Những giọt mưa bằng hạt đậu bắt đầu tí tách rơi, rơi ngày một dày, ướt mặt đất, cỏ cây và ướt cả không gian. Huỳnh Hoa lặng lẽ đếm bước về phía cô và Xích Hoằng vừa giao chiến. Cơn mưa đầu thu tuôn rơi như trút làm toàn thân Huỳnh Hoa cũng dẫm ướt. Chiếc áo đen đang đứng bất động trong mưa kia cũng cũng ướt dẫm theo.

- Hắn đi rồi, giờ đến chuyện của chúng ta.

Xích Hoằng quay lại nhìn Huỳnh Hoa. Cô không nói gì, giữa trán Huỳnh Hoa dần hiện lên dấu ấn màu son. Giữa cơn mưa, Xích Hoằng cất tiếng cười cuồng loạn, lúc sau lão mới dừng lại, lạnh giọng hỏi:

- Muốn giết ta à?

- Ông đã giết hại quá nhiều người, ta phải thay trời hành đạo, dừng những việc làm tán tận lương tâm của ông lại.

- Thay trời hành đạo?

Lão lại bật cười cuồng dại. Thanh đoản kiếm trong tay Huỳnh Hoa nhẹ nhàng tỏa ra sắc sáng xanh. Nhanh như cắt cô vươn ra, phạt luồng kiếm khí cuồng nộ về phía Xích Hoằng ngăn giọng cười của lão. Quả nhiên Xích Hoằng không cười nữa, lão tung người lên cao tránh khỏi tầm sát thương của kiếm khí. Huỳnh Hoa điểm chân lắc mình lướt mau theo, tay phải ra chiêu tay trái tung chưởng đón chưởng phản công của Xích Hoằng. Những giọt mưa đang rơi xuống bị áp lực của chưởng lực hai người chuyển hướng bắn sang hai bên, xuyên qua những chiếc lá to khoét thành những lỗ bằng ngón tay người. Có những chiếc lá không chịu nổi, lìa cành rơi mau xuống.

Vừa tung chưởng phản công, Xích Hoằng đã nhanh chóng lạng người tránh thế kiếm của Huỳnh Hoa. Bóng dáng của lão hòa vào không gian thành một vệt đen mờ. Huỳnh Hoa không buông tha, lại điểm chân đuổi mau theo.

"Rào…"

Những thân cây to còn lại quanh đó lại bị kiếm khí của Huỳnh Hoa chém đứt, đổ ào ào xuống.

"Ầm… rào…"

Chưởng lực của Xích Hoằng phóng về phía Huỳnh Hoa. Tuy cô tránh được nhưng những gốc cây phía sau lưng cô bị chưởng ấy nhổ tung lên. Cả gốc lẫn ngọn cây và đất đá không chịu được chưởng lực mạnh mẽ của Xích Hoằng, rào rào đổ xuống vực thẳm bên cạnh. Ngay sau đó, Huỳnh Hoa phản chiêu bằng chưởng trái, Xích Hoằng lại tránh được. Những thân cây phía sau lại hứng chịu khổ nạn, bật gốc lăn quay xuống dốc. Thêm lúc nữa, quanh đấy chỉ còn một vài thân cây còn trụ được nhưng cũng sắp ngã nghiêng. Bên dưới mặt đất, cát đá bị xới lên không chút tiếc thương.

Và rồi hai chiếc bóng gần như cùng lúc lao ập vào nhau, sau đó họ làm gì nhau thì… dù là cao thủ nhất đẳng đang đứng đó quan chiến cũng chưa hẳn nhận ra. Tất cả diễn ra nhanh thời gian một tia chớp, sau đó hai chiếc bóng tách rời nhau, ánh sáng xanh bất chợt lóe lên khắp cả vùng đất mênh mông… khoảnh khắc ấy hai chiếc bóng cùng cùng lúc dừng lại.

Xích Hoằng và Huỳnh Hoa cùng đứng đối diện nhau, khoảng cách giữa họ tầm ba bốn trượng. Huỳnh Hoa đứng thẳng người, tay vươn thẳng về phía trước nơi Xích Hoằng đang đứng, thanh đoản kiếm trên tay cô đã biến mất. Tư thế dừng lại của Xích Hoằng biểu hiện ý đồ của lão… có lẽ lão đang muốn lao vào cận chiến với Huỳnh Hoa. Nhưng đến vị trí ấy lão lại dừng chân!

Cả hai cùng dừng lại! Xích Hoằng từ từ nhìn xuống ngực mình, nơi đó chiếc áo đen huyền của lão bị khoét thủng thành một cái lỗ. Từ cái lỗ đó máu không ngừng tuôn ra như xối, hòa vào nước mưa tạo thành một vùng đỏ ối ngay dưới chân của lão. Chiếc mặt nạ bằng sắt đen huyền trên gương mặt lão cũng rơi luôn xuống. Để lộ khuôn mặt trẻ trung như thiếu niên chỉ vừa đôi mươi tuổi. Điều đó không có gì phải ngạc nhiên, người sở hữu Thiên Kiếm và Hắc Kiếm sẽ trở thành người bất lão bất tử. Thời gian sẽ dừng lại đối với họ ngay khi họ được sở hữu thanh kiếm huyền năng ấy.

Xích Hoằng nhìn Huỳnh Hoa nở nụ cười mãn nguyện.

- Xem ra quả thật nàng rất muốn lấy mạng ta nên khi ra tay vô cùng quyết đoán.

Huỳnh Hoa im lặng lạnh lùng nhìn gã. Xích Hoằng lại bật cười:

- Vừa rồi có phải nàng đã hỏi ta tại sao lại giết nhiều người như vậy phải không? Nàng muốn biết tại sao ta lại không chịu quay đầu dù biết đó là điều tà ác phải không? Bây giờ ta cho nàng biết! Tất cả những gì ta làm chỉ vì nàng. Ta phải làm như vậy nàng mới oán hận ta, nàng mới đến tìm ta để tiêu diệt. Trước lúc chết đi ta được cùng nàng giao đấu, được nhìn thấy dung mạo của nàng, bao nhiêu đó đã đủ lắm rồi! Thủy…

Huỳnh Hoa nói như hét lên:

- Thu Thủy đã chết rồi. Từ rất rất lâu rồi, nàng ta đã không tồn tại trên cõi đời này nữa…

- Ta biết. Thu Thủy đã chết, nàng ấy bỏ rơi ta. Ta cũng biết nàng là kiếp sau của nàng ấy. Ta cũng biết nàng biết nàng là ai… Từ khi ta không thể cảm nhận về nàng, ta biết nàng đã có được Thiên Kiếm. Và ta cũng biết Thiên Kiếm đã cho nàng nhìn thấy tất cả những gì trong quá khứ rồi. Có đúng vậy không?

- Biết, tại sao vẫn lùng tìm người của Cầm Thiên phái để tàn sát? Đâu phải ông không biết phần còn lại của Thu Thủy chỉ là thể xác không hồn làm sao có thể cứu tỉnh. Tại sao, tại sao phải làm như vậy?

- Chính vì nàng đó, Thu Thủy! Nàng có biết không… ngay lúc nàng gục xuống trong vòng tay ta, ta không kiềm chế được mình, ta đã giết người, rất rất nhiều người. Ta biết ngay phút giây đó ta đã sa vào con đường tội lỗi, khi chết đi sẽ bị đọa vào địa ngục tối tăm không còn lối thoát…

- …

- Ban đầu ta không biết nàng đã đầu thai chuyển kiếp, quả thật ta đã cố công tìm người của Cầm Thiên phái để cứu tỉnh thể xác của nàng. Nhưng sau đó ta mới biết dù tìm được cũng không thể cứu được Thủy vì vết thương đó do Hắc Kiếm gây nên. Sau đó Hắc Kiếm cho ta biết nàng chuyển kiếp, nàng sinh vào nhà họ Mạc – Mạc Linh. Khi ta đến nàng đã là người hấp hối trong bệnh tật vì trốn đi chơi với người con trai lạ trong gió tuyết, ta chỉ hận sức mạnh của mình không thể cứu được nàng, ta hận nàng đã không còn nhớ đến ta. Kiếp thứ hai nàng là tiểu thư vương giả, vừa tròn mười sáu tuổi đã lên kiệu hoa về nhà chồng, quên cả mối tình của ta và của chàng trai kiếp trước. Ta chỉ tiếc ta luôn đến chậm hơn một bước, bởi vì Hắc Kiếm chỉ cảm nhận được nàng đã chuyển kiếp khi nàng tròn mười lăm tuổi. Ta cảm thấy mình không chấp nhận được chuyện đó, vì vậy chính tay ta đã giết chết nàng. Nàng… hận ta không?

Huỳnh Hoa khe khẽ lắc đầu. Xích Hoằng nói như hét lên:

- Tại sao? Tại sao nàng không căm hận ta đi? Hãy căm hận ta, hận càng sâu càng tốt. Nàng có biết không, Lộc Phẩm chết rồi Hạ Yên chết, ta chờ đợi ngày nàng tái sinh lần nữa và ta đã chờ đợi được. Nhưng ta biết, giữa chúng ta không có duyên nợ với nhau, dù ta có chờ trăm năm, dù nàng đã tái sinh thêm lần nữa, chúng ta vẫn là người của hai thế giới khác nhau. Vì Hắc Kiếm đã cho ta biết, kiếp này Thiên Kiếm đã chấm nàng là chủ nhân đời kế tiếp. Ta biết đời này kiếp này ta và nàng không thể chung đôi. Ta là kẻ ác nhân, nàng là người đại diện cho cái thiện của võ lâm. Chính vì nàng được chấm chọn, nên kiếp này Hắc Kiếm có thể cảm nhận được nàng khi nàng vừa lên năm tuổi. Ta đến tàn sát người nhà của nàng để nàng có thể nhanh chóng được sức mạnh của Thiên Cầm. Sau đó, ta tàn sát toàn bộ người của Cầm Thiên phái để đại diện cái thiện chỉ còn lại một mình nàng. Trách nhiệm của nàng chính là phải đập tan những gì ta đã dựng nên. Với những tội lỗi ta đã làm, ta biết mình sẽ bị đày vào địa ngục. Còn nàng, để dập tan cơ nghiệp của ta nhất định phải tàn sát vô số sinh linh. Và nàng cũng sẽ cùng ta đọa vào địa ngục. Khi sống hai ta không thể cùng ở bên nhau khiến ta vô cùng đau khổ. Nhưng khi nghĩ đến lúc chết đi, chúng ta được nhốt vào cùng một nơi trong địa ngục đủ để ta cảm thấy mãn nguyện rồi.

Huỳnh Hoa nghẹn giọng:

- Chỉ vậy thôi sao… chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

- Đúng vậy. Ta chịu đựng cô đơn đau khổ suốt những tháng ngày qua chỉ vì ngày hôm nay, ta chờ đợi suốt ngần ấy thời gian chỉ vì ngày hôm nay. Ngày hôm nay đã đủ trăm năm kể từ khi Hắc Kiếm gặp được ta, nó đã rời khỏi ta để về với chủ mới, ta biết mình sẽ chết… vì với biết bao việc ác ta đã làm ra, nàng không giết ta người khác cũng giết ta… Thủy, từ giờ phút này… tiểu Phong, tiểu Hùng và tiểu Vũ… ta giao lại cho nàng, vì ngoài nàng ra không ai đủ sức cản trở dã tâm của chúng. Còn nữa, sau khi ta chết hãy mang đầu ta về cho những người oán hận ta nhìn thấy. Nàng sẽ trở thành một người hùng.

- Tại sao chứ? Tại sao phải làm như vậy?

- Là do ta quá yêu nàng, nhưng ta lại là một con người ích kỉ. Ngày đó ta không thể chết theo nàng khi nàng bỏ ra đi. Ngày đó ta muốn cứu nàng nhưng ta không làm được vì sức mạnh ta đang mang là nguồn sức mạnh tà ác. Nên ta phải làm như vậy… cứ oán hận ta đi, hãy oán hận ta đi.

Huỳnh Hoa mím chặt bờ môi không nói thêm gì nữa, gương mặt ánh lên nỗi đau khổ cực cùng. Xích Hoằng bật cười.

- Nàng khóc ư? Muộn rồi, cả ta và nàng đều không thể quay lại được nữa, hãy chấp nhận số phận của chính mình thôi. Nhưng ngay phút này ta phải đi trước nàng một bước. Hắc Kiếm… Vũ nhi đang giữ, kể từ bây giờ nàng không tìm nó, nó cũng tìm nàng để trả thù cho ta. Lúc ấy nếu nàng không giết nó, nó cũng giết nàng… ngày nàng và ta bị đọa cùng một địa ngục cũng gần hơn…

Huỳnh Hoa bịt tai lại gào lên:

- Đừng nói nữa, ta không muốn nghe, ta không muốn nghe…

Xích Hoằng lại nở nụ cười:

- Được thôi, nàng không muốn nghe, ta không nói nữa. Thu Thủy, vĩnh biệt.

Y nói xong đưa đôi bàn tay lên chạm vào đầu mình, vặt mạnh một cái chiếc đầu y rời khỏi cổ. Đôi bàn tay ấy đẩy chiếc đầu thẳng về phía Huỳnh Hoa, sau đó thì cơ thể của y từ từ ngã xuống. Máu từ cổ y chảy ra như xối. Mưa vẫn cứ rơi nặng hạt làm cho số máu ấy lan ra cả một vùng rộng chung quanh.

Chiếc đầu của Xích Hoằng lăn đến cách Huỳnh Hoa chừng hai bước thì dừng lại. Đôi mắt Xích Hoằng đã nhắm nghiền, trên môi phản phất nụ cười mãn nguyện. Trong đầu Huỳnh Hoa ong ong lên giọng nói của Kiệt:

"Phụng Nga, kẻ thù của anh đã bị em giết chế, anh bây giờ không còn gì vướng bận. Lần này anh nhất định xin mẹ được cưới em làm vợ!"

Quyện trong ấy là lời nói của Xích Hoằng:

"Nàng có biết không, Lộc Phẩm chết rồi Hạ Yên chết, ta chờ đợi ngày nàng tái sinh lần nữa và ta đã chờ đợi được. Nhưng ta biết, giữa chúng ta không có duyên nợ với nhau, dù ta có chờ trăm năm, dù nàng đã tái sinh thêm lần nữa, chúng ta vẫn là người của hai thế giới khác nhau. Vì Hắc Kiếm đã cho ta biết, kiếp này Thiên Kiếm đã chấm nàng là chủ nhân đời kế tiếp. Ta biết đời này kiếp này ta và nàng không thể chung đôi. Ta là kẻ ác nhân, nàng là người đại diện cho cái thiện của võ lâm. Chính vì nàng được chấm chọn, nên kiếp này Hắc Kiếm có thể cảm nhận được nàng khi nàng vừa lên năm tuổi. Ta đến tàn sát người nhà của nàng để nàng có thể nhanh chóng được sức mạnh của Thiên Cầm. Sau đó, ta tàn sát toàn bộ người của Cầm Thiên phái để đại diện cái thiện chỉ còn lại một mình nàng. Trách nhiệm của nàng chính là phải đập tan những gì ta đã dựng nên. Với những tội lỗi ta đã làm, ta biết mình sẽ bị đày vào địa ngục. Còn nàng, để dập tan cơ nghiệp của ta nhất định phải tàn sát vô số sinh linh. Và nàng cũng sẽ cùng ta đọa vào địa ngục. Khi sống hai ta không thể cùng ở bên nhau khiến ta vô cùng đau khổ. Nhưng khi nghĩ đến lúc chết đi, chúng ta được nhốt vào cùng một nơi trong địa ngục đủ để ta cảm thấy mãn nguyện rồi."

Yêu thương ư? Từ khi cô chưa sinh ra đã an bày cho cô số phận bi thảm như vậy là yêu thương ư... Từng bước từng bước một đẩy cô vào tuyệt lộ không lối thoát là yêu thương ư? Làm tất cả mọi chuyện để được cùng cô đọa vào địa ngục là yêu thương cô ư? Đó lại là người cô từng yêu thương, còn có gì đau đớn hơn?

Còn một người nữa đang đợi cô ngoài ấy, cô cũng yêu thương, tình của cô dành cho anh là tình của cô gái tuổi xuân xanh dành cho người tình trong mộng. Nhưng anh lại là anh trai ruột thịt của cô, còn có gì trớ trêu hơn, còn có gì đau xót hơn không?

Lời nói của hai người bọn họ cứ trộn lẫn vào nhau, vang lên không ngừng nghỉ trong đầu của Huỳnh Hoa. Dưới cơn mưa tầm tã ấy, trên đôi môi đào mộng người con gái đó vẽ lên một nụ cười. Huỳnh Hoa cười khùng khục một lúc rồi cười to lên, càng lúc tiếng cười của cô càng lúc càng to, càng lúc càng cuồng loạn. Sau cùng Huỳnh Hoa ngửa mặt nhìn trời hét to lên một tiếng rồi buông người quỳ phục xuống. Huỳnh Hoa gào khóc, nhưng nước mắt của cô nhanh chóng bị nước mưa cuốn trôi đi.

Tiếng sấm nào ầm vang, nhưng lúc này Huỳnh Hoa dường như không hề nghe thấy, cô vẫn quỳ phục nơi khoảng trống trên đỉnh núi Sư Tử Sơn, im lìm, bất động. Mưa vẫn cứ rơi như muốn gột rửa hết những đau thương đang đè nặng lòng người. Cuồng phong chốc chốc lại nổi lên, xô những giọt mưa rơi nghiêng, rát buốt nhưng Huỳnh Hoa vẫn cứ ngồi đó, lặng im gặm nhấm nỗi đau đời.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu nhưng mưa không còn rơi nữa, gió cũng không còn thổi loạn cuồng. Bầu trời chỉ còn những vệt mây mưa giăng phủ khắp nơi. Đến lúc ấy, Huỳnh Hoa mới từ từ đứng dậy, gương mặt, ánh mắt, môi cô lại trở nên đờ đẫn, không còn cảm xúc. Từng bước chân của cô cũng chông chênh vô định. Ngay lúc này đây dường như linh hồn của cô gần như lưu lạc ở một vùng trời nào xa lắm!

Huỳnh Hoa bước đi như kẻ vô hồn, đến cạnh chiếc đầu của Xích Hoằng cô nhẹ nhàng cúi xuống, nhặt lên. Cô tê tái nhìn đôi môi đang cười cợt ấy rồi chậm chạp bước từng bước chân vô định. Những cơn gió nhè nhẹ sau cơn mưa cũng bắt đầu thổi, làm y phục trên người Huỳnh Hoa khô dần và tung bay theo gió.

Huỳnh Hoa không biết mình đã đi như vậy bao lâu, càng không biết con đường phía trước sẽ dẫn về đâu. Những bước chân của cô vẫn cứ chông chênh vô định.

Thời gian chầm chậm trôi đi. Và rồi tiếng vó ngựa vang lên từ con đường phía trước. Một lúc sau, trên con đường xuất hiện một bóng người đang cưỡi ngựa. Người ấy đang phi rất nhanh về phía Huỳnh Hoa, nhưng cô dường như không nhìn thấy. Huỳnh Hoa vẫn cứ bước từng bước đi chậm chạm, đôi mắt vô hồn, giá lạnh. Con ngựa đó phi mau đến trước mặt Huỳnh Hoa thì dừng lại, người cưỡi ngựa nhảy xuống, gọi to:

- Huỳnh Hoa.

Anh là Dương Long. Không biết Huỳnh Hoa có nghe thấy tiếng gọi hay không nhưng cô vẫn cứ bước đều về phía trước. Cô không đáp lời cũng không dừng lại dù chỉ một bước chân. Dương Long thấy vậy vội chạy theo chộp lấy đôi vai Huỳnh Hoa lay mạnh. Anh vừa lay vừa gọi, giọng anh có chút gì hốt hoảng:

- Huỳnh Hoa, em làm sao vậy? Hãy nhìn anh đi, Huỳnh Hoa…

Huỳnh Hoa ngước mắt nhìn anh, Dương Long thoáng giật mình, trong ánh mắt thẳm sâu kia anh không cảm nhận được gì cả, trống rỗng, vô hồn, đờ đẫn. Dương Long siết lấy đôi vai Huỳnh Hoa, gọi to:

- Huỳnh Hoa… Huỳnh Hoa… em nghe tiếng anh gọi không? Trả lời anh đi, đã xảy ra chuyện gì? Em sao thế này?

Đây không là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô trong bộ dạng này nhưng vẫn không khỏi cảm thấy hốt hoảng lo lắng. Huỳnh Hoa không đáp, cũng không nhìn anh nữa, cô xoay người bước đi. Dương Long vội vàng nắm lấy cánh tay cô giữ lại:

- Huỳnh Hoa… em còn muốn đi đâu nữa? Về với anh, em bỏ đi như vậy có biết mọi người lo lắng cho em lắm hay không?

Bị giữ lại Huỳnh Hoa không bước tiếp, nhưng lời của Dương Long dường như với cô vẫn là gió thoảng mây bay. Bất ngờ, dấu ấn lờ mờ giữa trán cô dần đỏ hồng rực rỡ. Trảo thủ Huỳnh Hoa vung lên gạt tay Dương Long. Bị bất ngờ Dương Long không giữ được tay cô nên đành buông ra. Huỳnh Hoa chừng như không muốn buông tha cho anh mà xem anh là kẻ địch, ánh mắt cô nhìn anh trở nên sắc lạnh, trảo thủ tiếp tục vươn ra chộp thẳng vào yết hầu của Dương Long. Dương Long giật mình, vội vàng nghiêng người tránh đi. Ngay lúc đó thân ảnh Huỳnh Hoa lại biến mất trước tầm mắt Dương Long, cùng lúc anh nghe sau lưng mình có tiếng gió, chưa kịp tránh anh bị Huỳnh Hoa vỗ một chưởng vào lưng. Dương Long nghe khí huyết toàn thân nhộn nhạo, thân thể bay đi không tự chủ. Anh vừa nhổm người dậy, cổ đã bị trảo thủ của Huỳnh Hoa bấu chặt. Dương Long hốt hoảng kêu to:

- Huỳnh Hoa, hãy bình tĩnh lại, là anh đây mà, anh là Dương Long đây… Huỳnh Hoa hãy tỉnh lại, Huỳnh Hoa…

Huỳnh Hoa như người bừng tỉnh mộng, ý thức được mình đang làm gì nên vội thu tay lại. Ánh mắt cô không vô hồn nữa chỉ tràn ngập đau thương và hai dòng lệ nóng lặng lẽ chảy ra trong vô thức. Dương Long ngồi dậy đưa tay lau vết máu trên miệng, anh vẫn còn cảm thấy bàng hoàng. Lúc sau anh mới đưa tay ra lau đi dòng lệ của Huỳnh Hoa. Dấu ấn trên trán cô từ từ biến mất… Dương Long ngần ngại một lúc, rồi cũng dang tay ôm lấy Huỳnh Hoa vào lòng, giọng anh khe khẽ:

- Tại sao e lại khóc, đã xảy ra chuyện gì, nói cho anh biết được không? Em có biết mọi người lo lắng cho em lắm hay không?

Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Đây là đâu? Sao anh lại ở đây?

- Anh cũng không biết nữa. Anh rời khỏi mọi người để đi tìm em. Tạ ơn trời phật cuối cùng cũng cho anh gặp được em. Hãy cùng anh quay lại với mọi người nhé, họ rất lo lắng cho em đấy.

Huỳnh Hoa không trả lời chỉ nói gọn một câu:

- Em buồn ngủ.

Dương Long im lặng một lúc rồi nhẹ vuốt tóc cô, anh thì thầm:

- Vậy em hãy ngủ đi.

Huỳnh Hoa dựa vào Dương Long rồi khép mắt, dường như đã ngủ rất say. Dương Long bế thốc Huỳnh Hoa tung mình nhảy lên lưng ngựa. Dương Long cho ngựa quay đầu và chậm chậm bước đi.