Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 87






Một ngày đầu xuân.

Xuân đã sang được mươi hôm, gió xuân cũng thổi vào Nam Sơn trấn hơn tháng. Vậy mà hôm ấy tiết trời bỗng nhiên trở lạnh, tuyết bắt đầu rơi lả tả như lúc giữa đông. Huỳnh Hoa đứng một mình dưới mái hiên, đưa tay hứng từng bông tuyết trắng ngần, ánh mắt xa xăm nghĩ ngợi mông lung. Cô vẫn còn thả hồn bay tận đâu đâu, phía sau cô từ khi nào có một người bước đến. Giọng nói quen thuộc dịu dàng:

- Quyên nhi.

- Mẹ.

Huỳnh Hoa quay lại, Nhật Lan bước đến bên cạnh con gái, nhẹ nhàng đưa tay ve vuốt mái tóc cô rồi dịu giọng:

- Hôm nay có được một ngày thảnh thơi, sao mẹ thấy con có vẻ không vui? Có chuyện gì sao hay buồn vì không có ai làm bạn?

Huỳnh Hoa cười nhẹ:

- Khi bị giám sát chặt chẽ trong lòng thấy có hơi bứt rứt. Không ngờ lúc bọn họ bận việc hết, không ai chơi đùa cùng con, cảm giác thật trống vắng.

- Con đó, học không lo học cho đàng hoàng. Mở miệng ra toàn vui với chơi như vậy là không tốt đâu, có biết không?

- Dạ, con biết rồi.

Nhật Lan mỉm cười hỏi:

- Thường ngày con có một người bạn rất tâm đầu ý hợp, hôm nay người đó đâu rồi, không đi chơi cùng con à?

- Mẹ nói ai vậy?

- Thì Khắc Triệu chứ còn ai nữa?

- Hôm nay anh ấy cùng cha đi thủ lý vụ án lớn ở trấn Vĩnh Xương rồi, chắc trong vòng vài hôm sẽ không về được.

- Vậy à, còn…

- Long ca cũng đi cùng cha.

- Còn Tứ Bình?

- Anh ta chạy đi đâu con cũng không biết nữa, có lẽ đã đi hái thuốc rồi. Bây giờ không còn ai ở nhà cả, thật là buồn.

Nhật Lan dò xét nhìn con gái:

- Nhưng dường như tất cả không là lý do khiến con gái cảm thấy buồn. Trong lòng còn có tâm sự gì nữa phải không?

- Mẹ… con làm gì có tâm sự...

- Đừng giấu mẹ, hãy để mẹ được một lần làm tri kỉ của con.

- Không có gì đâu mẹ.

- Thật vậy sao?

- Thật mà, con dối mẹ làm gì.

- Còn mẹ thì đang có tâm sự đấy. Mẹ đang rất lo lắng cho con!

- Con có gì để mẹ phải lo lắng chứ.

Huỳnh Hoa nũng nịu. Nhật Lan mỉm cười âu yếm:

- Con gái của mẹ năm nay cũng lớn rồi, đã đến lúc lấy chồng còn gì.

Huỳnh Hoa phụng phịu:

- Mẹ…

- Sao vậy?

- Mẹ à, con chưa nghĩ đến chuyện ấy đâu.

- Vậy thì bây giờ bắt đầu nghĩ đến đi là vừa.

- Con biết chứ, nhưng có chồng là phải xa cha mẹ, mà con thì chưa muốn xa mẹ. Mẹ con mình đã không được bên nhau lâu rồi, giờ được ở bên nhau mẹ lại muốn buộc con phải xa mẹ nữa sao?

Nhật Lan im lặng. Huỳnh Hoa nhẹ nhàng đưa tay sửa lại cổ áo cho bà, nũng nịu gọi:

- Mẹ…

Nhật Lan âu yếm nhìn con gái:

- Nhưng ngày nào con còn chưa thành gia lập thất mẹ không tài nào yên lòng cho được. Chỉ khi nào mẹ nhìn thấy con có được một tấm chồng yêu thương, lo lắng cho con mẹ mới có thể thanh thản trong lòng. Chẳng lẽ con muốn cả đời này mẹ phải lo lắng cho con mãi như thế hay sao?

- Mẹ… rồi sẽ có một ngày con cất đi gánh nặng trong lòng của mẹ. Nhưng ngày đó không thế là ngày mai hoặc mốt được đâu. Giờ con chỉ thích mẹ lo cho con mà thôi.

- Con bé này.

- Mẹ.

Huỳnh Hoa mỉm cười nhìn mẹ. Nhật Lan ấm giọng:

- Mẹ thấy bên cạnh con bây giờ có không ít chàng trai khôi ngô tuấn tú, ai cũng rất quan tâm lo lắng cho con. Hãy mau chọn một người làm chồng cho mẹ được nhờ…

Huỳnh Hoa phụng phịu:

- Mẹ… mẹ kỳ quá hà. Chuyện yêu hay không đâu thể một sớm một chiều có thể quyết định được. Con tim của ai cũng đều có lý lẽ riêng của nó, còn hôn nhân lại càng không thể gấp rút được đâu mẹ. Mẹ thử nghĩ mà xem, một căn nhà không có nền không vách dừng, chỉ có mỗi mái che ai cho đó là căn nhà kín đáo và lý tưởng. Theo con, hôn nhân không tình yêu cũng giống như vậy!

- Ừm.

- Duyên của con, van mẹ hãy cho con tự mình quyết định. Buồn vui sướng khổ con cũng tự nhận lấy riêng mình, con hứa dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không oán thán, không kêu ca. Chỉ không muốn bị áp đặt, càng không muốn phiền đến mẹ cha phải hao tâm tổn trí. Mẹ, hứa với con nha mẹ?

- Thì tùy con vậy.

- Con cám ơn mẹ.

- Nhưng mẹ vẫn muốn khuyên con một điều.

- Dạ.

- Bao giờ có cơ hội thì hãy lập tức nắm bắt lấy, đừng bao giờ bỏ lỡ, sẽ rất hối hận về sau.

- Con biết rồi.

- Cũng đừng quá nhẹ lòng như mẹ trước kia, đã thành một vết xe đổ. Con đến sau hãy cố ghi mà tránh, mẹ không bao giờ mong con dẫm lên lối mòn mẹ đã đi qua.


- Nhưng bây giờ mẹ đã được ở bên cạnh cha, cha yêu mẹ như vậy cũng xem như bù đắp.

Nhật Lan hiền từ đáp:

- Mẹ chỉ là một số phận hiếm hoi tìm được hạnh phúc về sau trong hàng ngàn số phận đau buồn khác. Bất kỳ ai khi dây vào cảnh ngộ lạc lòng trước hôn lễ đều chuốc khổ đau cả con gái à. Bởi vậy, con đừng bao giờ khờ dại.

- Con đã rõ rồi.

Nhật Lan ngẩng lên nhìn trời, những bông hoa tuyết vẫn rơi rơi. Bà buộc miệng:

- Thật lạ, năm nay tuyết ngừng rơi rất sớm vậy mà sang xuân rồi lại rơi trở lại, không biết đây là hiện tượng bất thường gì nữa.

- Tất cả là do tạo hóa tạo nên, dù là gì cũng là của tự nhiên, bận lòng làm chi hả mẹ, cũng chẳng thay đổi được gì.

- Ừm, đó tự nhiên do tạo hóa tạo thành.

Huỳnh Hoa chợt nhìn xa xăm:

- Phận người cũng vậy. Một khi định mệnh đã an bày rồi dù cho có dùng muôn ngàn cách vẫn chẳng thể đổi thay. Nó chính là cái khuôn tạo nên muôn ngàn nỗi đau khổ của thế gian này. Phải thế không mẹ?

- Phải. Nhưng thà rằng phản kháng trong vô vọng cũng được tiếng có lòng còn hơn buông xuôi con gái à.

- Nếu một ngày nào con vô tình dẫm lên lối mòn mẹ đã đi qua ngày trước, mẹ sẽ đau lòng vì con chứ?

- Đừng nói gỡ như vậy mà con.

- Con chỉ giả dụ thôi mà mẹ.

- Mẹ thật sự không mong ngày đó sẽ đến đâu.

Nhật Lan choàng tay qua bờ vai con gái kéo cơ thể nhỏ nhắn của đứa con yêu vào lòng. Huỳnh Hoa nũng nịu nhụi đầu vào ngực mẹ, cười khúc khích đáp:

- Mẹ yên tâm, con gái của mẹ sẽ không lâm vào hoàng cảnh ấy đâu.

- Ừ, mà này…

- Dạ.

- Con thấy Khắc Triệu là người thế nào?

Huỳnh Hoa buông mẹ ra, ngẩn người ngẫm nghĩ:

- Sao mẹ lại hỏi con câu đó?

- Mẹ muốn nghe nhận xét từ con. Còn riêng mẹ, mẹ thấy Khắc Triệu cũng là một chàng trai khá, có nghị lực và ý chí. Đặc biệt cậu ta rất quan tâm đến con.

- Nhưng con chỉ xem anh ấy như một người anh trai mà thôi.

- Vậy con gái của mẹ định đến bao giờ chọn lang quân như ý đây? Ai sẽ là người may mắn được con lựa chọn?

- Mẹ, nói tới nói lui vẫn không ra khỏi việc bắt con lấy chồng. Tại sao vậy mẹ?

- Ừ thì… mẹ lo cho con, mẹ đã nói rồi chỉ khi nào con yên nơi yên chỗ mẹ mới nhẹ lòng!

- Thì con cũng có nói rồi mà, chuyện ấy mẹ cứ để con lo một mình được rồi. Bây giờ con vẫn chưa muốn phải xa mẹ đâu.

Huỳnh Hoa phụng phịu làm nũng như đứa trẻ. Nhật Lan nhìn vào không nén được phải cười xòa:

- Con bé này lớn rồi mà cứ như…

Huỳnh Hoa nở nụ cười duyên dáng. Tuyết bên ngoài vẫn không ngừng lả tả rơi.

***

Tuyết rơi được ba hôm thì dừng hẳn. Ngọn gió xuân lại ào ạt lùa về, hơi ấm của xuân lại lan tỏa khắp đất trời Đại Quyển. Hai hôm sau nữa, Khắc Triệu và mọi người cũng từ trấn Vĩnh Xương trở về.

Gia sư đã về Huỳnh Hoa lại bị ép học. Họ đã trở về trong lòng cô quả nhiên không còn trống vắng nữa, nhưng giữa thư phòng vẫn là một tiểu cô nương nằm dài trên bàn học, ánh mắt xa xăm như chờ đợi. Lúc sau quả nhiên Khắc Triệu đến, anh chưa kịp nói lý do để bắt cô ra khỏi phòng thì Huỳnh Hoa đã lao vọt đi, cô đã như vậy Dương Long và Tứ Bình cũng vô phương ngăn lại.

Đi trong đồng cỏ Nam Sơn, Khắc Triệu nhìn “con mèo mướp” của lòng mình đang như cá gặp nước, cô cứ chạy lăng quăng làm anh bất giác nở nụ cười. Anh vừa đi vừa kể lại việc mình cùng Hồ Kỳ tra án ở trấn Vĩnh Xương. Chốc chốc cô quay lại cợt giọng hỏi:

- Thật không đấy?

- Sao lại không, tất cả đều nhờ tài trí của cha em đó, chẳng lẽ em không tin sao?

Tâng bốc cha để lấy lòng con gái! Huỳnh Hoa khẽ nhếch môi không thành một nụ cười. Khắc Triệu còn đang huyên thuyên nhiều chuyện hoàn toàn không để ý đến cái nhếch môi kia.

- Anh nói em nghe, Vĩnh Xương còn nhiều điều thú vị lắm. À, anh có quà tặng em nè.

Huỳnh Hoa quay lại thoáng vẻ ngạc nhiên:

- Quà cho em à? Là gì vậy?

- Em nhắm mắt lại đi, anh cho em một bất ngờ.

- Không chịu.

Huỳnh Hoa phụng phịu tỏ vẻ ngây thơ vô tội:

- Em không nhắm mắt đâu. Nhắm mắt anh lại lừa cơ… lợi dụng à?

Khắc Triệu nhẹ lắc đầu:

- Thua cô bé rồi.

Khắc Triệu lấy từ tay áo ra một vật đưa ngang tầm mắt của Huỳnh Hoa. Vật đó là một miếng ngọc bội xinh xắn màu huyết dụ. Huỳnh Hoa chớp mắt kêu lên:

- Đẹp quá. Đây là quà của em à?

- Ừm. Thích không?

- Thích.

Nhìn thấy Huỳnh Hoa vui vẻ Khắc Triệu đinh ninh bước đầu lấy lòng của mình đã thành công mỹ mãn. Anh ngẩn người nghĩ về viễn cảnh ở tương lai, cô vui vẻ ngã vào lòng anh và anh âu yếm ôm chặt cô vào lòng. Huỳnh Hoa quay sang nhìn anh thấy vậy liền đưa tay lay gọi:

- Triệu ca.

Khắc Triệu giật mình, giấc mơ hoang tan rã, anh quay lại nhìn cô, ngơ ngác hỏi:

- Em hỏi gì?

Huỳnh Hoa mỉm cười lắc đầu:

- Không có gì. Cảm ơn anh.

Khắc Triệu cười ấp áp:

- Có gì đâu mà em phải cảm ơn. Ở Vĩnh Xương còn nhiều thứ thú vị hơn nữa. Mọi thứ đều được bày thành gian hàng cho khách nhân mặc tình lựa chọn, lại có rất nhiều loại hàng. Nếu biết em thích như vậy anh mua thêm vài thứ nữa để tặng em.

- Nơi đó thật sự thú vị như vậy sao?

- Đúng vậy, nếu em đến được đó anh dám chắc em sẽ rất thích.

- Thích thật, em cũng muốn đến đó nữa. Sau này nếu anh có đến đó cho em theo với nhé.

- Được, nếu có dịp đến đó, anh sẽ xin đại nhân cho em đi cùng.

- Hứa rồi nhé.

- Ừ, anh hứa.

Hai người rảo bước lên đỉnh Nam Sơn để chờ hoàng hôn buông như mọi ngày. Khắc Triệu vẫn còn huyên thuyên về những điều anh đã trông thấy ở Vĩnh Xương. Huỳnh Hoa chốc chốc lại nở nụ cười thích thú. Không hiểu sao càng nghe Khắc Triệu nói, một vùng kí ức khác trong cô chợt ùa về, mọi thứ cứ như ngày hôm qua vậy. Kí ức về lần dạo chơi ở Đông Đô Hồ thành, khi đó có Tứ Bình, có Dương Long, hàng hóa cũng bán theo gian, khách nhân tha hồ lựa chọn. Lúc ấy cô tinh nghịch vòi vĩnh Tứ Bình mua quà cho mình, kết quả anh cháy khô cả túi tiền, bộ mặt anh lúc đó trông thật thảm hại. Đến bây giờ khi nhớ lại Huỳnh Hoa vẫn không nén được nụ cười.

Nhìn vào nụ cười đó, Khắc Triệu nghe tâm thần điên đảo, ngơ ngẩn cả mặt mày. Trong lòng anh rộn ràng gào thét: “Ta đã hiểu rồi, cảm giác kì lạ này. Quyên nhi ơi anh đã hiểu cảm giác của anh về em rồi. Em có biết anh đang nghĩ điều gì không? Đó là tình yêu… Quyên nhi, tôi đã yêu em mất rồi, em có biết không?”

***

Sau hôm đó, Khắc Triệu lại rời Nam Sơn đi thủ lý vụ án ở các huyện lân cận. Mỗi lần từ nơi khác trở về anh luôn có quà cho Huỳnh Hoa. Cô luôn không từ chối để anh không cảm thấy hẫng lòng nhưng như vậy lại vô tình làm cho niềm yêu của anh dành cho cô ngày một đậm sâu hơn. Và không rõ từ bao giờ, vắng con người đó, trong lòng Huỳnh Hoa len lỏi một nỗi buồn man mát, bởi không ai chọc cô cười, không ai làm trò khỉ cho cô bình phẩm… Còn Dương Long và Tứ Bình thì giờ đây chỉ nghiêm khắc buộc cô phải học, dần dần mối quan hệ của họ dường như chỉ còn là người dạy và người học. Dẫu biết tất cả chỉ là trò đùa nhưng khoảng cách mỗi lúc một thêm xa.

Một chiều lặng gió Huỳnh Hoa một mình ngồi trên đỉnh Nam Sơn, hôm nay Khắc Triệu lại đi tra án xa nhà và cô cũng không cần phải học. Một cảm giác trống vắng đưa cô rảo bước đến nơi này. Huỳnh Hoa ngồi dưới tán cây to nhìn về phía đồng cỏ, ngẫm nghĩ về thế thái nhân tình. Cô chợt nhận ra hương vị cuộc đời ngọt, cay, chua, đắng,… dường như cô đã nếm không còn sót vị nào. Dù muốn quên cũng không quên được, không muốn trưởng thành cũng phải trưởng thành. Khi chỉ còn lại một mình, cô trở lại chính mình, nhìn vào thế gian đen bạc không thể không buông tiếng thở dài. Với cô, quá khứ là kỷ niệm, tương lai là một giấc mơ, còn hiện tại mơ hồ như không tồn tại.

Huỳnh Hoa đang ngồi mãi mê suy nghĩ, chợt nghe phía sau có tiếng chân người đi đến. Huỳnh Hoa quay phắt lại nhìn, theo quán tính cô cất tiếng gọi:

- Long ca.

Người vừa đến là Dương Long. Hôm nay là ngày cuối tháng, là ngày Hồ Kỳ cho anh và Huỳnh Hoa được nghỉ ngơi, không phải dạy và học. Ngày thường khi không có Khắc Triệu trong phủ cô thường rủ anh ra đây ngồi hóng mát nhưng anh luôn từ chối. Mỗi lần như vậy anh biết cô lại ra đây ngồi một mình. Hôm nay, sáng ra anh không thấy cô đâu cứ nghĩ cô chạy đi đâu chứ không đến nơi này. Không ngờ khi anh đến đây lại thấy cô đang ngồi thả hồn theo mây gió. Thấy vậy anh định quay đi để cho cô được yên tĩnh nhưng bất ngờ Huỳnh Hoa quay lại gọi. Đã vậy anh không thể không bước đến cạnh cô.

Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Anh giận em chuyện gì hay sao, vừa gặp em là vội vã quay đi?

Dương Long cười hiền:

- Làm gì có. Anh thấy em đang ngồi mãi mê suy tư nên định không làm phiền em.

Anh đến ngồi xuống bên cạnh Huỳnh Hoa, cô mỉm cười:

- Không phải em đang mãi mê suy nghĩ, em đang buồn vì không có ai nói chuyện với mình đây.

- Khắc Triệu lại bận việc nữa rồi à?

- Ừm, anh ấy là bộ đầu mà, lúc nào cha em có lệnh là anh ấy phải đi.

Không gian bỗng chìm vào khoảng lặng. Lúc lâu sau Huỳnh Hoa chợt nhỏ giọng:

- Long ca.

- Hả?

- Trên thế gian này vì sao tồn tại cảm giác yêu thương và đau buồn?

Mọi thứ trên đời tồn tại đều có lý do, đều có nguyên nhân, nhưng để lý giải dường như không phải là việc dễ dàng. Dương Long nghe hỏi cũng không biết phải trả lời sao nên đành im lặng.

- Ngày xưa… anh từng yêu Phương Nhi phải không?

- Đó là chuyện của trước kia.

- Ừm, thì là chuyện của trước kia. Em muốn biết lúc ấy khi Phương Nhi và Minh Minh cử hành hôn lễ anh đã nghĩ gì, có cảm thấy buồn hay không?

- Có lẽ… có…

- Khi đó anh làm gì? Em bị buộc phải tham dự hôn lễ đó nhưng dường như hôm đó anh không có mặt. Nên lần đi hái thuốc em mới có cảm giác lần đầu gặp được anh.

- Quả thật, với Phương Nhi, ngày đó là mối tình đầu. Khi biết cô ấy sắp cùng Minh Minh cử hành hôn lễ trong lòng có chút gì đó buồn buồn. Cảm giác không muốn chứng kiến cảnh họ bái dường nên anh đã…

- Đã sao?

- Đã tìm một tửu quán và uống cho thật say.

- Nên sau đó anh hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra?

- Ừm, sau đó anh nghe kể lại. Nhưng chuyện đó đã qua lâu rồi tất cả chỉ còn là kí ức. Bây giờ anh chỉ xem Phương Nhi là em gái, nhìn thấy Phương Nhi và Trọng Nghĩa êm ấm bên nhau anh cũng cảm thấy vui cho họ. Thầm cầu chúc cho phu thê bọn họ sống đến bạc tóc răng long.

- Vậy từ ấy đến nay, anh đã yêu thêm người con gái nào chưa?

Anh im lặng.

- Và nếu anh đã yêu, một ngày nào đó người con gái ấy lại cất bước theo chồng mà người đó không phải là anh. Anh sẽ đau lòng chứ?

- Có lẽ sẽ đau lòng.

- Vậy nếu như cô ấy cũng yêu anh, việc theo chồng kia chỉ đều không hề tự nguyện. Anh sẽ làm gì, có dang rộng vòng tay giữ cô ấy lại bên mình mãi mãi hay không?

Dương Long im lặng. Huỳnh Hoa cũng im lặng cho anh tự do suy nghĩ. Cô muốn cho con tim và lý trí của anh có cơ hội đấu tranh nhau. Bản thân cô cũng đau đấu tranh, đấu tranh để lựa chọn. Lúc lâu sau Dương Long nhẹ lắc đầu:

- Anh cũng không biết nữa. Nhưng nếu phải chia xa anh nghĩ rằng chỉ mình anh cảm thấy đau buồn, còn cô ấy sẽ vui vẻ bên người chồng ấy.

- Tại sao vậy?

- Thú thật từ trước đến nay, dù đã từng yêu, dù đã từng đau nhưng anh chưa bao giờ nói ra tình cảm thật của lòng mình.

Huỳnh Hoa chớp chớp mắt:

- Yêu đơn phương.

- Chỉ có như vậy, nếu phải chia xa, cô ấy cũng không cảm thấy đớn đau hay day dứt.

- Người ta nói yêu là tranh giành là chiếm đoạt. Anh không nghĩ vậy hay sao?

Anh lắc đầu:

- Không, với anh, anh không muốn ép buộc bất kỳ ai. Yêu cô ấy anh chỉ mong cô ấy luôn luôn được vui vẻ, luôn luôn hạnh phúc. Dù là bên anh hay bên ai cũng được, chỉ cần cô ấy thấy vui việc gì anh cũng vui lòng chấp nhận.

- Anh thật chu đáo.


- Không phải chu đáo, nhưng không hiểu tại sao…

- Thế nào?

- Có những lúc muốn nói nhưng…

- Không thể nói?

- Gần giống như vậy.

- Hay không dám nói?

- Không rõ nữa.

- Haiz, ca ca của em ơi, anh yêu người ta mà không chịu nói làm sao người ta biết lòng dạ của anh ra sao mà dò.

- Tứ Bình cũng từng nói như vậy!

- Đã vậy anh cứ chọn người yêu đi, nếu ngại không dám nói cứ để em nói giúp cho! Thế nào?

- Chuyện đó không cần đâu. Nếu là duyên trời định có thể không cần phải nói ra lòng vẫn hiểu lòng, đôi tim vẫn hòa nhịp cùng nhau.

- Anh nói cũng không sai. Nhưng đành rằng là hiểu nhau, anh lại muốn con gái chủ động nói tiếng yêu, đi dạm hỏi rồi cưới anh à? Với em, em chỉ yêu và chấp nhận người dám yêu dám hận, dám nói dám làm mà thôi.

Dương Long im lặng một lúc, chợt hỏi:

- Khắc Triệu dường như là một con người như thế, dám yêu dám hận, dám nghĩ, dám nói, dám làm,… phải không?

- Đúng vậy! Anh ta là một người dám nói, dám nghĩ, dám làm…

- Anh ta cũng hết mực chiều chuộng em, em thích chứ?

Huỳnh Hoa chỉ mỉm cười. Dương Long im lặng một lúc rồi tiếp:

- Đại nhân và phu nhân dường như cũng rất hài lòng khi thấy em đi bên cạnh Khắc Triệu. Anh ta cũng là một người đàn ông tốt đấy chứ, lấy anh ta làm chồng, có thể em sẽ được hạnh phúc cả đời đấy.

Huỳnh Hoa lạnh giọng:

- Em có bảo sẽ lấy Khắc Triệu làm chồng đâu. Anh đừng ghép đôi em với anh ta như vậy có được không?

- Xin lỗi… Nhưng gái lớn phải lấy chồng, Hồ nhị tiểu thư không định chọn cho mình một người…

- Thôi đi.

Mấy tiếng “Hồ nhị tiểu thư” đột ngột xuất hiện làm Huỳnh Hoa nghe liền phát bực. Thấy cô xẵng giọng, Dương Long cũng không nói gì thêm. Lúc sau, Huỳnh Hoa cười khẽ:

- Anh nói phải, tuổi xuân của em không còn dài nữa, cũng cần chọn một người làm đấng lang quân rồi. Nhưng em thật lòng vẫn chưa muốn có chồng, cứ tự do tự tại, thích làm gì thì làm không phải tốt hơn sao. Mà dù em có chọn chồng chưa hẳn em sẽ chọn Khắc Triệu… Anh ta tuy cũng là một người đàn ông tốt, nhưng với em, em chỉ xem anh ta như một người anh em mà thôi.

- Huỳnh Hoa, em nói vậy không sợ Khắc Triệu nghe được sẽ buồn sao? Cậu ấy thật lòng yêu em đó.

- Sao anh biết anh ta yêu em?

- Có thể bản thân là người từng trải nên biết. Cậu ta quan tâm em một cách ân cần, lo lắng, chăm sóc… nhìn là biết.

- Nhưng có phải ai tỏ ra như thế đều là yêu hay không?

- Cái đó…

- Sao hả Long ca?

- Không biết được.

- Anh thật tình không biết sao?

- Ừm.

- Phải nói anh thế nào nhỉ?

- Hả?

- Đồ ngốc đó.

- Cái gì?

Huỳnh Hoa bật cười, nụ cười nửa bởn cợt nửa tức giận. Dương Long quay nhìn cô, biết Huỳnh Hoa trêu anh nên không nói gì. Anh không biết thâm tâm Huỳnh Hoa lần nữa thấy thất vọng, cô đã cho anh cơ hội nhưng Dương Long vẫn cứ như vậy, không rõ anh không hiểu lòng cô hay không muốn hiểu. Có lẽ cô đã thích anh, thích cái thái độ vô tâm không bao giờ chịu thấu hiểu đó của anh nên hết lần này đến lần khác cô cho anh cơ hội.

Chiều buông sâu, Huỳnh Hoa đứng lên nhỏ giọng:

- Sắp tối rồi, Long ca, chúng ta về thôi.

- Ừm.

Huỳnh Hoa đi trước, Dương Long bước theo sau. Trên đường về không ai nói với ai điều gì vì mỗi người mãi đeo đuổi theo những ý nghĩ của riêng mình.

Ít hôm sau, Khắc Triệu từ huyện bên cạnh trở về, anh kể với Huỳnh Hoa về việc tra án phá án của mình, án khó thế nào, anh đã sử dụng tài trí thế nào. Huỳnh Hoa chỉ cười. Vẫn như những lần khác anh lại có quà tặng cho cô.

Khắc Triệu về được ít hôm, huyện bên cạnh lại trình lên Hồ Kỳ một trọng án. Huyện lệnh khẩn thiết mời Hồ Kỳ đích thân đến tra xét vụ án. Án trạng mới trình rằng người dân trong huyện đột nhiên bị giết hại, không rõ nguyên nhân, không tìm được chứng cứ nào để lùng tìm hung thủ. Số lượng nạn nhân cứ tăng lên hàng ngày, cứ cách vài hôm lại có người chết. Nơi ấy là huyện Thường An.

Sau hàng loạt vụ thảm sát, dân cư trong huyện đang kinh hoảng nháo nhào. Vụ việc càng vượt ra ngoài tầm của huyện lệnh, Hồ Kỳ xem xong cáo trạng lập tức tuyển người cùng mình hỏa tốc đến huyện Thường An. Theo lời huyện lệnh về hiện trường gây án, suy đoán đầu tiên của Hồ Kỳ có thể do một tổ chức sát thủ hay một sát thủ chuyên nghiệp gây ra, vì họ giết người nhanh gọn đến mức không để lộ dấu vết. Điều này đồng nghĩa muốn truy lùng được hung thủ phải xuất ra những cao thủ thượng đẳng. Hồ Kỳ không đắn đo chọn những người võ công khá nhất trong phủ đi ngay trong đêm, trong số những người ấy có Huỳnh Hoa.

Tuy rằng họ đi suốt đêm nhưng đến trưa hôm sau mới tới được Thường An. Vừa đến nơi liền nghe được tin lại có thêm một án mạng mới xảy ra, hiện trường vẫn còn được giữ nguyên. Hồ Kỳ quyết định không đến huyện đường mà lập tức đến hiện trường án mạng. Khi Hồ Kỳ đến nơi, huyện lệnh và nha sai của lão đang túm tụm xem xét thi thể người chết tìm manh mối. Thấy Hồ Kỳ, lão huyện lệnh cho sai nha lui ra nhường chỗ lại cho người của Tổng đốc phủ. Nét mặt huyện lệnh lộ rõ sự vui mừng, như vừa trút được gánh nặng của lòng mình vậy.

Tứ Bình theo lệnh Hồ Kỳ vào xem xét thi thể nạn nhân. Nạn nhân gồm có ba người, cả ba đều nhận một nhát chém xả từ trán xuống mà chết, ngoài ra không còn thương tích nào khác. Tứ Bình quệt ít máu trên vết thương nạn nhân đưa lên mũi ngưởi. Hồ Kỳ đứng kề bên nhỏ giọng:

- Thế nào?

Tứ Bình lắc đầu:

- Ngoài vết thương trí mạng ra không còn gì nữa hết.

Hồ Kỳ quay sang huyện lệnh hỏi:

- Những người này mới chết đêm qua à?

- Vâng.

- Nạn nhân gồm một nam, một nữ và một bé gái, hẳn họ là một gia đình. Là người dân trong huyện phải không?

- Vâng thưa đại nhân.

- Họ chết lúc nào có ai biết không?

- Không biết.

Tứ Bình chen vào:

- Theo tình trạng đông máu của thi thể cho thấy, họ chết trước nửa đêm hôm qua.

Hồ Kỳ nhìn ba thi thể, trán người nào cũng có vết máu đã đặc. Cô gái mở to mắt kinh ngạc, người nam nhắm mắt tựa hồ mãn nguyện về một điều gì đó, đứa trẻ thì như đang nằm ngủ yên bình. Với tình trạng đó thật khó để đoán biết nguyên nhân của cái chết bi thương này.

Hồ Kỳ nhìn quanh quất một lúc chợt gọi:

- Huyện lệnh đại nhân.

- Có hạ quan.

- Theo báo cáo những nạn nhân bị hại gần đây đều là những gia đình thường dân, phải vậy không?

- Thưa vâng. Họ đều là những người dân bình thường làm ăn lương thiện. Nhưng đột nhiên sau một đêm cả vợ chồng và con cái đều bị giết hại.

Hồ Kỳ cau mày:

- Gia đình bình thường, làm ăn lương thiện…

- Chính vì vậy hạ quan nghĩ mãi cũng không thể hiểu tại sao họ lại bị giết.

- Có thể trước đó họ gây thù chuốc oán với ai đó nên bây giờ kẻ thù tìm đến để rửa hận chăng?

- Vì vẫn chưa tìm ra hung thủ nên hạ quan cũng không thể khẳng định nhưng khả năng đó rất thấp.

- Tại sao?

- Trong những gia đình bị hại một nửa là những người từ bé đến giờ chưa rời khỏi Thường An nửa bước. Sinh thời họ lại rất hiền lành, hay giúp đỡ mọi người xung quanh, nếu nói là gây thù chuốc oán nên bị trả thù là không thể.

Hồ Kỳ gật gù, lão huyện lệnh tiếp:

- Nhưng theo các hiện trường gây án hạ quan cho rằng, hung thủ cả tất cả vụ thảm án gần đây đều do cùng một người gây ra.

- Do một người gây ra?

- Đó chỉ là phán đoán của hạ quan. Như đại nhân vừa nhìn thấy đấy, những nạn nhân đều nhận một vết chém giữa trán mà chết, ngoài ra không còn thương tích gì cả. Độ dài vết thương của tất cả nạn nhân đều giống nhau, không sai đi một li nào. Qua hai việc trên hạ quan đoán rằng chỉ do một người gây ra nên độ ra tay mới giống nhau và chuẩn xác đến như vậy.

- Vụ án đầu tiên xảy ra cách nay bao lâu?

- Cách nay hai tháng.

- Đã có bao nhiêu người bị hại?

- Tính luôn ba người này nữa là ba mươi bốn người, họ là người của mười bốn gia đình có đầy đủ vợ và chồng. Cứ cách bốn năm hôm lại có một nhà bị giết sạch. Người dân trong huyện đang rất hoang mang lo lắng không biết lúc nào đến lượt mình bị hại. Hồ đại nhân, khẩn xin đại nhân nhanh chóng tìm ra hung thủ để ổn định lòng dân.

Hồ Kỳ gật đầu:

- Sự việc nghiêm trọng như vậy tại sao huyện lệnh lại không báo cho ta sớm một chút.

- Ban đầu hạ quan không định làm phiền đến đại nhân, nhưng điều ra mãi vẫn không ra manh mối gì. Người chết lại ngày một nhiều thêm nên hạ quan đành làm phiền đến đại nhân.

- Vậy suốt thời gian qua, huyện lệnh đã điều tra ra được những gì rồi?

- Hạ quan thất trách, không tra ra được bất cứ manh mối gì.

Hồ Kỳ nhìn ba xác người nằm yên ắng giữ ngôi nhà hoang lạnh khẽ thở dài. Bên ngoài dân chúng nghe nói lần này đích thân Tổng đốc Hồ Kỳ đến Thường An tra án, ai cũng hiếu kỳ kéo lại xem ngày một đông. Người nào cũng muốn chen vào để xem cho rõ, tiếng người bàn tán tiếng cãi nhau ồn ào nhốn nháo. Huyện lệnh phát bực quát gọi quân lính đuổi tất cả về. Nhưng bị Hồ Kỳ ngăn lại, huyện lệnh không hiểu ý:

- Hồ đại nhân, họ ồn ào vậy sẽ ảnh hưởng việc phá án…

Hồ Kỳ xua tay:

- Không ảnh hưởng, cứ để mọi người xem cho thỏa mãn sự tò mò. Chỉ đừng cho mọi người vào bên trong này là được rồi.

Huyện lệnh vẫy tay ra hiệu cho quân lính của mình làm theo mệnh lệnh của Hồ Kỳ.

- Tứ Bình.

- Dạ đại nhân.

- Có phát hiện gì nữa không?

- Không có.

- Được rồi, cậu ra bên ngoài thay ta giám sát xem trong những người đến xem có ai đáng nghi hay không.

- Vâng.

- Cẩn trọng quan sát cố gắng đừng để nhiều người nhận ra. Nếu có phát hiện gì lập tức báo lại cho ta.

- Vâng ạ.

Tứ Bình đi rồi Hồ Kỳ quay sang huyện lệnh:

- Huyện lệnh đại nhân.

- Có hạ quan.

- Phiền ông ra xem ngoài kia có ai là người quen hay sống cạnh nhà của những nạn nhân này, gọi vào cho ta hỏi chút chuyện.

- Vâng.

Lúc sau quân lính của huyện lệnh trở vào dẫn theo hai người, là một lão ông và một lão bà. Gặp Hồ Kỳ họ toan quỳ ra mắt nhưng bị ông ngăn lại:

- Nhị vị tuổi đã cao không cần hành đại lễ ra mắt như vậy đâu. Ta cho mời hai vị vào đây chỉ để hỏi vài chuyện liên quan đến vụ án. Nếu nhị vị thấy gần đây có điều gì bất thường hãy trình báo cho hạ quan, để hạ quan nhanh chóng tìm ra hung thủ các vụ thảm án.

Lão ông cung kính đáp:

- Vâng, xin đại nhân cứ hỏi, chuyện gì vợ chồng tôi biết nhất định nói hết với đại nhân. Tôi cũng rất mong đại nhân có thể nhanh chóng tìm ra hung thu trả lại sự bình yên cho huyện Thường An này.

Hồ Kỳ gật đầu:

- Được. Vậy phiền lão bá và lão phu nhân đây kể lại những chuyện đã xảy ra trong làng trước ngày đôi vợ chồng này bị giết. Hoặc chỉ những chuyện về gia đình này thôi cũng được.

Ông lão khích nhẹ vào vai bà lão nói nhỏ:

- Bà nhà à, bà ở nhà thường hơn tôi, bà hãy kể lại những gì bà đã nghe thấy đi. Chẳng phải bà bảo sáng hôm qua bọn họ cãi nhau dữ dội lắm hay sao?

Bà lão nhìn Hồ Kỳ vẻ lo lắng:


- Đại nhân.

Hồ Kỳ cười hiền:

- Lão phu nhân cứ kể những gì bà đã nghe và đã thấy, đừng ngại gì hết.

- Được, vậy lão kể. Trước ngày ba người bọn họ bị giết đôi vợ chồng này có chút khác lạ hơn mọi ngày một chút.

Hồ Kỳ hỏi nhanh:

- Khác như thế nào?

Lão bà hắng giọng đáp:

- Bình thường đôi vợ chồng này ít khi nào cãi vã, có cãi nhau cũng chỉ một lúc rồi làm hòa nhưng hôm qua thì khác. Buổi sáng hai người họ cũng dậy sớm đi làm như mọi ngày, nhưng trưa về họ đã cãi nhau rất lớn tiếng. Lúc đó tôi cũng không để ý gì lắm vì tôi nghĩ vợ chồng lâu lâu cãi nhau là chuyện bình thường. Nhưng buổi chiều, họ đi làm về lại tiếp tục cãi nhau…

Hồ Kỳ chăm chú lắng nghe. Huỳnh Hoa từ nãy đến giờ đứng nơi ngưỡng cửa vừa quan sát người dân bên ngoài vừa nhìn cha và mọi người săm soi thi thể nạn nhân tìm vết, bây giờ cô bước hẳn vào bên trong đến đứng cạnh cha, như một đứa trẻ tò mò nghe chuyện cổ. Khắc Triệu và Dương Long đang săm soi ba cái xác người cũng dừng lại để nghe bà lão kể chuyện.

Bà lão tiếp:

- Cuộc cãi vã càng về khuya càng khốc liệt gần như không thể nào cứu vãn. Ban đầu thì có vẻ như họ nói về cơm áo gạo tiền rồi sau đó họ đòi bỏ nhau thì phải. Tôi nghe rõ người chồng mắng cô vợ nào là hư thân, nào làn lăn loàn trắc nết. Tiếng la khóc của đứa nhỏ, tiếng đánh mắng, dường như người chồng đã đánh vợ và con.

Lão ông tiếp lời:

- Lúc đó tôi đã đi làm về cũng nghe thấy cuộc gây gổ của họ. Họ cứ la lối đánh đập ầm ầm đến gần nửa khuya mà vẫn chưa chịu nghỉ. Người trong xóm không ai ngủ được nhưng chuyện nhà ai nấy biết, không ai dám bước qua ngăn cản, chỉ đóng chặt cửa nhà im lặng lắng nghe. Nhà của vợ chồng lão ở gần nhất, tuy buồn ngủ lắm rồi nhưng họ quá ồn làm tôi với bà nhà không thể nào ngủ được. Họ cãi nhau lâu lắm, đến lúc dường như rất khuya rồi, tiếng cãi vã bỗng dưng im bặt. Tôi với bà nhà cứ nghĩ họ đã làm hòa và đi ngủ rồi nên cũng đi ngủ lấy sức sáng nay đi làm. Không ngờ sáng này lại nghe tin họ đã bị giết hại.

Bà lão nói chen vào:

- Trong xóm không ai biết họ chết lúc nào, chỉ biết lúc sáng này đứa bé trong nhà không quấy khóc như mọi khi. Người qua kẻ lại chỉ thấy cánh cửa nhà họ khép hờ chứ không gài chặt, tuy tò mò nhưng không ai dám vào. Đến gần trưa này, người chủ nợ của người chồng cho người đến tìm, vì sáng nay cậu ta không đến làm công để trả nợ. Khi mấy người đó vào đã thấy cảnh tượng này đây vội hô hoán lên rồi chạy đi báo quan.

Hồ Kỳ im lặng cau mày ngẫm nghĩ, vẫn không nghĩ ra được cái gì. Ông đưa mắt nhìn một lượt qua ba thi thể đang nằm trước mặt rồi nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài vẫn là những người hiếu kỳ muốn xem vụ án được giải quyết ra sao, họ nhốn nháo bàn tán, chen lấn nhau cố vào gần để xem. Ngẫm nghĩ một lúc Hồ Kỳ chợt hỏi:

- Lão bá và lão phu nhân có biết đôi vợ chồng này thường ngày qua lại với những người nào hay không?

- Chúng tôi cũng không rõ, nhưng nghe nói cô vợ thì làm cho một trại dệt còn người chồng thì làm công trả nợ cho ông chủ buôn bán gỗ thì phải.

Hồ Kỳ quay sang huyện lệnh bảo:

- Huyện lệnh đại nhân, hãy cho mời hai người chủ của vợ chồng này đến gặp ta một lúc.

- Vâng. Người đâu…

Lão huyện lệnh gọi lính lệ vào ra lệnh cho chúng đi tìm hai người chủ của đôi vợ chồng đến. Lúc sau họ đến nơi, chủ trại dệt là một người phụ nữ tuổi độ tam tuần, chủ trại cây là một lão ông tuổi có lẽ đã ngoài sáu mươi.

- Bái kiến Hồ đại nhân.

Hồ Kỳ gật đầu, ông vừa chỉ tay vào thi thể vừa hỏi:

- Hai vị đây là chủ của hai người bọn họ?

- Đúng vậy, thưa đại nhân.

- Hai vị là chủ chắc quản lý được giờ làm việc của họ? Ta muốn biết dạo gần đây hai người này có biểu hiện gì khác với ngày thường hay không?

Người đàn ông trả lời:

- Cậu chàng làm việc rất đúng giờ, ngày hai buổi, không sót ngày nào. Nhưng sáng này cậu ta không đến làm, tôi tưởng hắn trốn nhà quỵt nợ hay bị bệnh gì nên cho người đến nhà tìm hiểu. Không ngờ chỉ sau một đêm cậu ta đã bị giết hại.

Người phụ nữ chủ trại dệt trả lời:

- Cô vợ nhà này dạo gần đây đi làm rất thất thường, đến trể lại xin ra về sớm. Tôi dọa đuổi mấy nhưng cô ta vẫn cứ như vậy, cô ta bảo bận việc gia đình.

Hồ Kỳ nghe vậy hỏi nhanh:

- Tình trạng đó xảy ra cách nay bao lâu?

- Độ năm sáu ngày gì đó.

Hồ Kỳ hỏi thêm nữa nhưng vẫn không ra manh mối nào. Theo những lời khai của hai người chủ này thì sự khác thường bắt đầu từ người vợ. Rất có thể mọi chuyện bắt đầu từ người vợ mà ra, nhưng câu chuyện bên trong ra sao thì thông tin vẫn còn quá ít để mọi người có thể phán đoán sự việc.

Hồ Kỳ vẫn còn đang thừ người ngẫm nghĩ thì lão huyện lệnh bước đến cung kính mời:

- Bây giờ trời cũng sắp tối rồi. Hay là đại nhân đến chỗ của hạ quan nghỉ tạm rồi mai hãy tiếp tục điều tra vụ án.

Hồ Kỳ gật đầu:

- Như vậy cũng được. Huyện lệnh hãy cho an táng ba thi thể này.

- Vâng.

Ba cái xác được mang đi. Lão huyện lệnh cung kính chìa tay mời Hồ Kỳ ra về. Hồ Kỳ bước ra, mọi người cũng lũ lượt theo ông rời khỏi căn nhà. Huỳnh Hoa vừa bước ra đến cửa bị Tứ Bình chặn lại, anh nói khẽ vào tai cô câu gì đó. Huỳnh Hoa chớp mắt nhìn một lượt thật nhanh qua những hàng người đang đứng chen chân phía trước căn nhà. Tứ Bình cũng đưa mắt nhìn theo ánh mắt của Huỳnh Hoa.

Giữa những lớp người nhốn nháo, bàn tán xôn xao về vụ án có một đôi mắt lạnh băng vô cảm đang nhìn xoáy về phía Hồ Kỳ. Chủ nhân của đôi mắt lạnh lẽo ấy là một người đàn ông, nói đúng hơn là một thanh niên tuổi độ hai ngoài ba mươi. Gương mặt tuấn tú, mày kiếm, môi hồng, nói chung ngoài ánh mắt lạnh lẽo kia ra thì từng đường nét trên khuôn người ấy đều xinh đẹp và hài hòa đến tuyệt mỹ. Điều ngụy dị hơn là người đàn ông ấy khoác trên mình bộ y phục toàn đen, đôi tay cứ bấu chặt vào gấu áo. Kẻ đó đứng im lặng giữa dòng người nhốn nháo, khiến hắn càng trở nên lạc lõng.

Bất chợt ánh mắt lạnh băng đó dịch chuyển nhìn xoáy vào Huỳnh Hoa, Huỳnh Hoa bất giác rùng mình cụp mắt xuống. Liền sau đó cô ngẩng lên nhìn thì người kia đã rời khỏi chỗ cũ. Huỳnh Hoa vội đảo mắt tìm kiếm. Tứ Bình huých nhẹ vào vai cô rồi chỉ tay về phía căn nhà cuối cùng của ngôi làng. Bóng áo đen đang lướt nhanh về phía đó, thoáng chốc thì biến mất.

Tứ Bình và Huỳnh Hoa đưa mắt nhìn nhau rồi bước vội theo Hồ Kỳ chứ không nói thêm gì. Dọc đường đi, Huỳnh Hoa cứ loáng thoáng nhớ về ánh mắt lạnh băng khi nãy. Mỗi lần nhớ lại không hiểu sao cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng cũng đồng thời ập đến. Chuyện đó là sao? Huỳnh Hoa nghĩ mãi vẫn không hiểu được.

***

Những người Hồ Kỳ gọi theo cùng ông lần này ngoài binh lính còn có Khắc Triệu, Tứ Bình, Trọng Nghĩa, Dương Long và hai đứa con yêu của mình. Ăn tối xong huyện lệnh mời Hồ Kỳ đi nghỉ nhưng ông không chịu, ông bảo huyện lệnh đưa tất cả án trạng của vụ án cho ông xem ngay trong đêm. Hồ Kỳ đã ra lệnh, lão huyện lệnh liền vâng lời vội đưa tất cả mọi người đến thư phòng rồi cho người mang tất cả những ghi chép có liên quan đặt lên chiếc bàn ở giữa căn phòng.

Ai nấy sững sờ khi nhìn thấy đống giấy tờ cao ngùn ngụn đang đặt trên bàn. Chỉ có mười mấy vụ án mạng mà huyện lệnh cho điều tra và thu thập tin tức ghi chép thành đống như vậy đủ biết tỉ mỉ cỡ nào. Nhưng mãi đến tận bây giờ lão vẫn chưa tìm ra được hung thủ gây án. Hồ Kỳ phẩy tay bảo huyện lệnh lui ra.

Hồ Kỳ đốt thêm ngọn nến thắp sáng căn phòng. Trọng Nghĩa khép cửa thư phòng rồi trở vào ngồi ngồi xuống cạnh Hồ Kỳ. Mọi người ai nấy bắt đầu tập trung vào xem xét những ghi chép các án mạng trước đó. Huỳnh Hoa cũng lấy một vài tờ giấy lên lật qua lật lại. Tứ Bình cười cười hỏi:

- Nhị tiểu thư em đọc được sao?

Huỳnh Hoa liếc nhìn Bình một cái, cười đáp:

- Đương nhiên là không biết.

Ai nấy nghe xong đều tủm tỉm cười. Bởi vì ai cũng biết, vị Hồ nhị tiểu thư này một chữ bẻ đôi không biết. Mấy tháng qua Hồ Kỳ dù ép cô học hành thế nào đi nữa cô nàng cũng nghĩ mọi cách trốn học để chơi. Huỳnh Hoa buông xấp giấy xuống nói nhanh:

- Cha, đi đường cả ngày con mệt rồi, con về phòng ngủ trước nha.

Hồ Kỳ gật đầu:

- Ừ.

Trước khi đi ra Huỳnh Hoa gửi cho Tứ Bình một ánh nhìn rực lửa, làm anh phải mím chặt môi nuốt ngay nụ cười vào bụng. Huỳnh Hoa đi rồi Dương Long cũng gửi cho Bình một ánh nhìn nửa trách móc nửa tức giận. Tứ Bình không nói gì chỉ nở nụ cười trừ.

Huỳnh Hoa về phòng ngồi vận công một lúc mới ngã người ngủ thiếp đi. Không biết thời gian qua bao lâu nhưng không gian lúc này đã trở nên lặng phắt. Thư phòng đối diện phòng cô cũng đã tắt ánh đèn. Huỳnh Hoa nhẹ nhàng trở dậy quay lại thư phòng.

Vào bên trong thư phòng, Huỳnh Hoa khêu một ngọn nến lên rồi bước ra khép cửa. Giữa căn phòng hoang vắng ánh nến cứ lung linh chập chờn, Huỳnh Hoa bắt đầu lật án trạng của các vụ thảm sát ra xem. Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua.

Lúc lâu sau chợt có tiếng chân người vang lên rồi dừng lại nơi cửa thư phòng. Tiếng chân dừng lại rất lâu, Huỳnh Hoa giữ nguyên tư thế và ngưng thần lắng nghe. Lát sau cánh cửa bật mở, Huỳnh Hoa khẽ liếc ra bên ngoài, người bên ngoài bước vào. Người đó với Huỳnh Hoa không hề xa lạ.

- Là em à?

Người đó là Tứ Bình. Huỳnh Hoa không nói gì lại tiếp tục lật xem một trang giấy khác. Tứ Bình khép cửa phòng rồi đến ngồi đối diện với Huỳnh Hoa. Anh cười nhẹ:

- Ban nãy xem xong chỗ ghi chép này tôi thấy có mấy chỗ khả nghi. Về phòng không ngủ được nên định đến đây xem lại, không ngờ lại gặp em. Hóa ra, bấy lâu nay em đã nói dối mọi người…

Huỳnh Hoa chỉ nhoẻn miệng cười. Tứ Bình ấm giọng:

- Tại sao em lại làm như vậy?

Huỳnh Hoa cười cười:

- Không làm vậy thì phải vùi đầu vào công việc, làm gì có thời gian để rong chơi.

- Em… anh hết nói nổi em rồi.

Huỳnh Hoa cười khúc khích.

- Bình ca.

- Hả?

- Đừng nói chuyện này cho cha em và mọi người biết…

- Ừ. À, từ nãy giờ em xem những thứ này có phát hiện chút manh mối nào không?

- Manh mối thì không, nhưng…

- Thế nào?

- Em có ấn tượng rất mạnh về người đàn ông ban chiều.

- Em nghi ngờ gã à?

- Không hẳn.

- Còn những án trạng này?

- Có một vài điểm chung nhưng thật khó để đúc kết ra được điều gì.

Tứ Bình gật gù:

- Đúng vậy. Đầu tiên, trước ngày bị giết hại, những gia đình này đều gây gổ với nhau một trận kịch liệt.

- Thứ hai, tất cả nạn nhân đều nhận một vết chém ngay giữa trán mà chết, độ sâu và dài của vết thương đều giống hệt như nhau.

- Tất cả bọn họ đều là những gia đình đủ chồng đủ vợ.

- Anh thử đoán xem, qua những chi tiết đó, nguyên nhân cái chết của họ có thể là gì?

- Là gì thì không rõ, nhưng với cùng một thủ pháp ra tay sát hại người, tôi cho rằng hung thủ chắc chắn chỉ có thể là một người.

- Từ đó chúng ta có thể dự đoán một vài nguyên nhân…

- Ừm… Nhưng cả đại nhân và mọi người đều đã nghĩ qua rồi nhưng vẫn chưa tìm được lý do gì…

Huỳnh Hoa trầm tư suy nghĩ, Tứ Bình cũng lặng im. Lúc sau bên ngoài có tiếng gà báo sang canh gáy vang. Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Trời cũng gần sáng rồi, anh về phòng nghỉ một chút đi. Các nghi vấn để mai bàn tiếp.

- Ờ, em cũng nghỉ đi.

Huỳnh Hoa nhẹ gật đầu, cả hai cùng đứng dậy rời khỏi thư phòng.