Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 93






Tứ Bình chợt hiểu không chờ cô đếm thêm hai số nữa anh đã điểm chân lướt ra trước. Ngay khoảnh khắc Tiểu Thanh chạm tay vào chiếc mặt nạ sắt của hắc y nhân, một lưỡi kiếm nhằm ngay cổ cô bé từ đâu lướt tới, Tấn Danh là người trông thấy trước vội kéo Tiểu Thanh tránh sang bên, lưỡi kiếm của Tứ Bình cũng vừa kịp phóng tới đánh bật thế kiếm vừa rồi trở lại. Từ trong số những người đến xem xử án hai bóng đen lao vút ra, cách ăn mặc giống hệt kẻ đang quỳ ở giữa. Vừa phóng vào, hai kẻ đó đã tung ra lớp bụi trắng, nhưng Tiểu Thanh bị một sợi dây màu xanh nhạt quấn chặt và kéo đi trước khi bụi trắng tung ra một nhịp. Khi định thần cô bé thấy mình nằm trong lòng Huỳnh Hoa, Huỳnh Hoa đặt cô bé đứng xuống nói nhanh:

- Nhất Thiên, Hữu Bằng, bảo vệ Tiểu Thanh. Những người khác lấy thuốc khắc chế mê dược uống vào rồi qua bảo vệ phạm nhân cho ta.

Cô vừa nói vừa lắc mình lướt về phía trước, âm thanh tuy còn đó nhưng người đã biến đâu mất. Ngoài kia, Tứ Bình vừa đỡ được hai chiêu kiếm của hai kẻ hắc y, anh thấy số phấn trắng được tung ra nhưng không kịp nhắc nhở Tấn Danh và Thành Yến. Cả hai người họ ngay lập tức trúng phấn mê, thần trí mơ màng sắp ngã xuống. Khi họ gần như không trụ được, một vật tròn nhỏ từ đâu bay thẳng vào miệng họ, khiến cả hai bừng tỉnh.

Cùng lúc đó họ nhìn thấy một trong hai kẻ hắc y vừa xuất hiện định lao đến cứu kẻ đang bị trói. Tấn Danh và Thành Yến định rút kiếm ra ngăn cản thì thấy vệt xanh mờ dạng roi tựa như có tựa như không vụt tới. Thứ kỳ lạ đó đêm hôm qua hai người bọn họ đã trông thấy một lần rồi, đầu dây kia quất ngay giữa lưng kẻ hắc y đang lao người đến.

“Chát” một tiếng, gã bị đánh bật trở ra, Huỳnh Hoa cũng vừa lúc Huỳnh Hoa nhẹ nhàng đáp chân xuống trước mặt kẻ hắc y đang bị trói. Cánh tay phải của cô lại xuất động, sợi dây màu xanh mờ trong tay cô lại uốn lượn phóng đi. Ngoài hai người được lệnh bảo vệ Tiểu Thanh, tất cả những người còn lại đều tập trung đến chỗ phạm nhân bảo vệ phạm nhân không cho đồng bọn hắn cướp đi. Những người dân đến xem tra án đứng gần hít phải phấn mê lập tức té lăn ra. Những người khác vội vàng bụm mũi ngừng thở lùi ra xa.

Hai kẻ vừa xuất hiện một kẻ chọn Tứ Bình làm đối thủ, một bị Huỳnh Hoa chặn đánh không tài nào đến gần phạm nhân. Chiếc roi vô hình của cô cứ lung linh như có như không, bị tấn công hắc y nhân vung vũ khí ra đỡ nhưng không đỡ được, sợi dây xuyên qua kim khí đập thẳng vào người gã, một cảm giác nhói buốt, huyết khí như đảo lộn. Gã đâu biết sợi dây đó là nguồn sức mạnh của Huỳnh Hoa kết hợp với Thiên Kiếm trong người cô, được điều khiển bằng ý thức. Nó vốn vô hình nhưng có thể biến thành hữu hình bất cứ lúc nào, nó có thể mang nguồn nội lực kinh người của Huỳnh Hoa đánh vào cơ thể bất kỳ kẻ nào bị ánh sáng xanh, lung linh mảnh nhỏ kia chạm đến. Nhưng điều đó ngoài Huỳnh Hoa ra không một ai biết.

Kẻ hắc y không biết nó là gì nhưng y biết thứ đó không thể chạm vào nên cật lực né tránh, đôi môi Huỳnh Hoa nhẹ nhàng vẽ lên một nụ cười. Tay phải vung lên, sợi dây màu xanh như dãi lụa uốn lượn lướt về phía đối thủ. Gã trông thấy vội ngã người né tránh, gã biết thứ quái quỷ đó không thể tránh ngang, tiểu nha đầu kia quất ngang nhanh hơn quất dọc. Sợi dây màu xanh thu về rồi lại phóng ra như vật hữu hình. Bây giờ đối thủ của Huỳnh Hoa tờ mờ biết được thứ tấn công y dường như chỉ là nội lực của đối phương, y nghĩ nội lực thì có giới hạn nên cố tránh càng xa càng tốt.

Huỳnh Hoa đang đánh với kẻ phía trước chợt liếc sang bên một cái, tay trái quất nhanh ra sau. Tên hắc y còn lại vừa lừa thế đánh bật Tứ Bình ra toan lao đến cướp phạm nhân. Nhưng còn một quãng nữa y mới đụng độ với thủ hạ của Huỳnh Hoa thì bị một thứ vô hình đánh bật ra té nhào xuống đất, lớp áo trước ngực rách toác, máu ứa ra. Gã còn đang kinh hoảng thì kiếm của Tứ Bình đã kề bên, gã vội vàng né tránh thế kiếm. Bọn hắc y nhân này thứ giỏi nhất chính là tốc độ, chúng toàn tâm toàn ý tránh né hay bỏ chạy thì người ta thật khó lòng tóm được. Nhưng lúc này đây chúng đang muốn cứu đồng bọn nên thế mạnh bị hạn chế không ít.

Còn Huỳnh Hoa lại đang muốn thử nghiệm sợi roi nội lực của mình. Thứ này cũng có thể gọi là tiên pháp nhưng ở đây khác với tiên pháp một chút, Huỳnh Hoa có thể cùng lúc sử dụng hai sợi roi nội lực với hai chiêu thức khác nhau. Kẻ hắc y bị Huỳnh Hoa chọn làm đối thủ thì thật sự khổ sở, ngọn roi bên phải vừa quất xuống, y nhận ra vội tránh sang trái không ngờ ngọn roi vô hình bên trái lại quất ngang. “Chát” một tiếng y lộn nhào xuống đất, trên lưng rách một đường, da thịt hằn vết đỏ tươi như sắp rướm máu. Huỳnh Hoa khẽ cau mày như chưa hài lòng, hai sợi roi này cô chỉ điều khiển tốt sợi bên phải. Sợi bên trái vẫn chưa hoàn toàn biến thành roi, nó còn sự sắc bén vốn có của nguồn sức mạnh từ Thiên Kiếm.

- Các ngươi mau chạy đi, đừng chiến đấu nữa, các ngươi không là đối thủ của cô ta đâu.

Kẻ bị bắt bất ngờ hét vang lên. Một trong hai gã còn lại cao giọng:

- Không, chúng tôi nhất định cứu được lão đại.

Huỳnh Hoa hừ giọng:

- Cứu người à? Các ngươi nghĩ mình đang mơ chắc…

Kẻ bị bắt hét lên:

- Không cần. Các ngươi cút hết cho ta.

Huỳnh Hoa cười nhạt, lạnh giọng:

- Muộn rồi!

Kẻ đang bị “song tiên” tấn công không kịp thở bất ngờ thấy thế công của Huỳnh Hoa lơi ra. Y vừa định nhào đến tấn công cô một đòn rồi cứu lão đại của mình thì chợt nhận ra… Một trong hai sợi dây nội lực của Huỳnh Hoa quấn chặt đôi chân kẻ đang chiến đấu với Tứ Bình. Đang kịch chiến đôi chân lại bị giữ chặt làm gã phát hoảng, bất ngờ một nguồn lực mạnh mẽ hất bỗng gã lên. Sau đó giọng của Huỳnh Hoa lạnh lùng:

- Trói tên đó lại trước.

Gã bị hất lên chưa kịp định thần lại cảm thấy trời xoay đất chuyển, cũng nguồn lực ban nãy kéo hắn rơi xuống. Hắn muốn kháng cự nhưng không tài nào cưỡng được, chỉ một chớp mắt hắn bị “té” đập mặt xuống đất. Khi ngẩng lên, mũi kiếm Tứ Bình đã kề cổ, sau đó năm sáu mũi kiếm khác cũng kề tới và hắn bị trói. Gã hắc y bị bắt đầu tiên quát lớn với kẻ chưa bị bắt:

- Mau chạy đi.

Nhưng thế kiếm của gã đang gần như lấy được mạng kẻ địch trong tay sao có thể dừng lại. Huỳnh Hoa sau khi túm lấy đồng bọn của gã hất lên rồi dập xuống, cô quay nhìn gã mà cười. Lưỡi kiếm của gã đâm thẳng vào người cô, nhưng nó dường như không phải là cơ thể người mà chỉ là khoảng không vô tận. Ấy vậy mà gã lại thấy cô vẫn đứng trước mặt mình, bàn tay mảnh mai của cô từ từ đưa lên chạm vào chiếc mặt nạ sắt của gã. “Tách”, y nghe gương mặt mình đau đau, cô buông tay, chiếc mặt nạ của gã rơi xuống, rã ra từng mảnh. Không hiểu sao lúc ấy gã nghe toàn thân mình vô lực như bị điểm huyệt, thân thể nặng như đeo chì. Gã vô thức ngồi bệt xuống, sau đó thì bị trói lại, có tiếng ồ lên kinh ngạc.

Huỳnh Hoa trở lại ghế điềm nhiên ngồi xuống. Cô rót tách trà, nó đã nguội lạnh từ lâu rồi. Cô cười nhẹ nói với Tiểu Thanh:

- Thanh nhi, bây giờ có thêm một người cho em tháo mặt nạ rồi đó. Làm ngay đi thôi.

- Dạ.

Tiểu Thanh đi nhanh đến trước mặt ba tên phạm nhân đang bị trói phía trước. Tách trà trên tay Huỳnh Hoa cũng từ từ nghi ngút khói, cô bưng lên hớp một ngụm, gương mặt giãn ra như rất thoải mái.

Ngay khoảnh khắc Tiểu Thanh giật phăng chiếc mặt nạ trên mặt hai kẻ hắc y còn lại, tiếng người bàn tán xôn xao:

- Sao có thể như thế, sao có thể như thế…

Tứ Bình đứng cạnh phạm nhân quay nhìn Huỳnh Hoa. Huỳnh Hoa không nói gì, bình thản hớp thêm ngụm trà nữa. Tiểu Thanh lột bỏ mặt nạ của hắc y nhân xong đến quỳ xuống trước Huỳnh Hoa, vừa khóc vừa nói:

- Đa tạ Hồ tiểu thư đã cho em làm tròn tâm nguyện của mình. Bây giờ em phải làm điều mình cần làm rồi. Lần nữa đa tạ tiểu thư, bây giờ Tiểu Thanh xin cáo từ.

Nói xong Tiểu Thanh đứng dậy quay đi, Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Tiểu Thanh, khoan đã.

Cô bé quay lại nhìn Huỳnh Hoa, đôi mắt vẫn đang đẫm lệ:

- Tiểu thư…

Huỳnh Hoa đứng lên âu yếm nhìn cô bé, ấm giọng:

- Ta còn điều này muốn nói với em.

- Em xin nghe.

- Sống trên đời, thiện có thiện quả, ác có ác báo. Nhân quả thiện ác ở đời là một quy luật, gieo nhân ác ắt bị trừng trị. Kẻ hại em nhất định bị trừng phạt thỏa đáng.

- Em tin tỷ tỷ.

- Vì thế, ta mong em nghĩ mọi việc thoáng đi một chút, rộng ra một chút. Quanh em còn rất nhiều những tình thương. Ta hy vọng em đừng làm điều gì tổn thương những tình cảm ấy. Đó cũng là ác.

Tiểu Thanh chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn Huỳnh Hoa một lúc rồi chợt nói:

- Tỷ đang sợ em lại tự vẫn sao, em sẽ không làm vậy nữa đâu. Từ khi gặp tỷ em đã không muốn làm như vậy nữa.

Huỳnh Hoa gật đầu:

- Được rồi, em đi làm việc mà mình muốn làm đi.

Tiểu Thanh đi rồi Huỳnh Hoa đặt tách trà xuống bàn rồi chầm chậm bước đến trước mặt ba tên hắc y. Cả ba cúi gằm mặt không dám nhìn ai. Huỳnh Hoa cười nhẹ, dịu giọng:

- Từ đầu ta đã nghi ngờ nhưng không bao giờ mong nghi ngờ của mình là sự thật. Nhưng thật tiếc sự thật vẫn là sự thật, bây giờ các ngươi có thừa nhận tội lỗi của mình không?

Một trong ba kẻ đang quỳ trước mặt Huỳnh Hoa có một người rất quen mặt với cô, cũng là người cô đoán ra từ trước, y là Ngô Định. Trên tay Huỳnh Hoa là xấp giấy dày, cô giơ lên ngang tầm mắt gã lạnh giọng:

- Đây là tất cả những hành vi tội lỗi của hắc y nhân do tự tay ngươi thu thập, ngươi thừa nhận hay không?

Bất ngờ Ngô Định quắc mắt nhìn Huỳnh Hoa:

- Tất cả đều do ta làm thì sao? Nhưng cô đừng nghĩ rằng mình có thể xử được ta, đừng quên ta là huyện lệnh Bảo Liên. Người có quyền kết tội và xét xử ta chỉ có hoàng thượng và vương gia. Cả cha cô cũng chưa hẳn dám xét xử ta.

Tứ Bình khẽ cau mày, quả nhiên mọi chuyện không đơn giản. Huỳnh Hoa vẫn thản nhiên:

- Vậy thì sao nào? Ta cứ muốn lấy đầu ngươi trước rồi mọi chuyện tính sau đấy.

- Cô… nếu cô có bản lãnh thì cứ lấy đầu ta. Ta quên chưa cho cô nương biết, Ngự Sử nhất phẩm quan Đỗ Hoàng là cậu ruột của ta. Cô dám động đến ta, ông ấy sẽ không tha cho cô và cả cha cô đâu.

Huỳnh Hoa cười nhạt:

- Thà ngươi đừng cho ta biết cậu ngươi là ai để ta vui vẻ nghĩ cho ngươi cái chết không đau đớn. Bây giờ ngươi nói ra tên cậu mình… ta thật sự thấy tức thay cho ông ấy, đường đường là quan nhất phẩm của triều đình, cháu lại đi làm dâm tặc, hủy hoại danh tiếng dòng họ. Ta thật sự muốn thay cậu của ngươi tát cho ngươi vài cái và lôi ngươi ra cho lũ ngựa phanh thây.

- Cô…

- Ngươi chính là đứa cháu hư, làm bại hoại gia phong, phá rối đạo lý luân thường. Tội không thể dung tha, Lệ Quyên ta hôm nay không thế thiên hành đạo hẳn cả đời ray rứt.


Huỳnh Hoa nói một cách chậm rãi nhưng lại khiến người nghe thấy lạnh. Không gian bỗng chốc im bặt chỉ còn những tiếng thở hoảng loạn. Ngô Định hít hơi sâu lại cao giọng:

- Cô muốn lấy luật giang hồ để uy hiếp ta sao? T cho cô biết, giết ta rồi hoàng thượng và vương gia cũng sẽ xử tử cô vì tội lạm quyền. Cha cô thì đừng hòng giữ được chức vị Tổng Đốc kia. Ta nhắc lại cho cô biết, trên đời này chỉ có hoàng thượng và vương gia đủ quyền hạn để xét xử ta. Cô biết điều thì dừng ngay việc làm này lại.

Tứ Bình nghe vậy cũng hơi sốt ruột, gọi khẽ:

- Tiểu thư…

Huỳnh Hoa giơ tay ngăn anh nói tiếp. Cô bình thản nhìn Ngô Định, cười tươi dịu giọng:

- Ngươi kể thiếu một người rồi, người có thể xét xử ngươi không phải chỉ có hai người bọn họ đâu.

Ngô Định hét lên:

- Cha cô không có quyền.

- Đúng vậy, cha ta không có quyền nhưng ta thì có đấy…

Ngô Định vừa mở miệng ra định nói gì đó nhưng chưa kịp thì lặng người, đôi môi y mở ra rồi dường như không thể khép lại ngay khi Huỳnh Hoa lấy trong người ra một vật. Huỳnh Hoa đưa vật đó ra trước mặt gã, dịu giọng:

- Biết thứ này chứ?

Ngô Định lắp bắp:

- Thấy vật như thấy người… Vương gia vạn tuế.

Trong tay Huỳnh Hoa là thanh chủy thủ làm bằng vàng rồng của Bình An tặng cô ngày trước. Nó là phần vật quyền của ông từ khi sinh ra đã được phụ vương ban cho. Nó gần sánh ngang với thượng thương bảo kiếm trong tay đức vua, có thể chém trước tâu sau, chỉ có điều quyền lực thấp hơn một chút. Huỳnh Hoa lạnh lùng:

- Ngươi nói xem bây giờ ta có thể xét xử ngươi không?

Ngô Định im lặng. Huỳnh Hoa kề môi vào tai gã nói khẽ:

- Ta cho ngươi biết nếu ngươi là cháu của Ngự Sử nhất phẩm quan thì ta là Hộ Quốc nhất phẩm quan đấy, mạng của hoàng thượng, mạng của vương gia lẫn điện hạ đều do ta mang từ quỷ môn quan về. Ta còn là hồng nhan tri kỉ của hoàng thượng lẫn vương gia. Thứ này do ông ấy tặng ta như vật làm tin, không ngờ có ngày lại phải dùng đến. Ngươi nói xem hôm nay ngươi có toàn mạng hay không?

Bất ngờ Ngô Định cười nhạt:

- Ra là vậy, là do ta có mắt mà không biết Thái Sơn. Hôm nay lọt vào tay cô nương rồi muốn chém muốn giết gì tùy cô nương vậy.

Huỳnh Hoa hừ giọng:

- Muốn chết cũng phải chờ lập khẩu cung cái đã. Người đâu chuẩn bị giấy viết.

Sau khi lập khẩu cung Huỳnh Hoa mới biết hai kẻ hắc y còn lại một là sư gia của Ngô Định tên là Hoàng Văn Anh, người còn lại là bộ đầu của huyện Bảo Liên tên Doãn Văn Minh. Trong tờ khẩu cung, ba người họ khai báo, Ngô Định vốn kẻ đa tình bị nàng tiểu thư họ Dã làm nhục lúc chưa làm quan, sau khi làm quan y định trả thù cô ta nên cùng với Hoàng Văn Anh và Doãn Văn Minh biến mình thành hắc y nhân đang đêm lẻn vào cưỡng hiếp cô gái đó. Hoàng Văn Anh vì lòng tham đã cùng Doãn Văn Minh gom ít đồ của nhà họ Dã. Gây nên chút tiếng tăm.

Đi đêm được một lần sau đó họ nảy ý đi thêm lần nữa, tất cả chỉ vì Ngô Định quá trăng hoa. Hai kẻ kia chỉ là thuộc hạ không dám ngăn cản lại thừa dịp đó thu lợi cho mình. Vì họ biết có Ngô Định đỡ đầu thì đâu còn gì phải sợ. Ban đầu ba người bọn họ cùng nhau hành sự, sau này càng nhiều người biết đến và muốn tóm cổ họ, cả ba bắt đầu chia nhau hành sự, kẻ dụ địch, kẻ ra tay,…

Đến lúc gặp Hồ Lệ Quyên, Ngô Định thấy cô quá đẹp nên không kiềm lòng được, y không biết từ đầu cô vốn đã nghi ngờ. Càng không nghĩ rằng việc cô bệnh chỉ là giả, cô đang muốn thử lòng một thủ hạ của mình. Y nghiễm nhiên mắc bẫy mà không hay biết. Ba người họ thống nhất với nhau cứ luân phiên vào quán trọ tìm Lệ Quyên. Nếu Ngô Định gặp cô lúc không còn ai bên cạnh y sẽ thất lễ ngay mà không nói gì. Nếu là hai kẻ kia vào gặp cô khi không có ai bên cạnh, Ngô Định lại không về kịp họ có nhiệm vụ mang cô đến chỗ hẹn chờ lão đại.

Lập xong khẩu cung, phạm nhân điểm chỉ. Huỳnh Hoa lại hỏi ý kiến người dân xử phạm nhân thế nào. Ai cũng bảo “chém đầu hắn đi”, Tứ Bình có lên tiếng ngăn nhưng Huỳnh Hoa vẫn quyết định chém đầu cả ba tên “hắc y nhân”. Cho người theo lời cung khai tìm đến chỗ chúng cất giấu đồ đã trộm được, mang tất cả trả lại cho những người bị cướp. Một nửa gia sản của Ngô gia bị Huỳnh Hoa lệnh chia ra làm phí bồi thường danh dự cho những cô gái bị Ngô Định làm hại.

Công đường dùng để xét xử hắc y nhân kết thúc vào cuối giờ Thân. Khi ai nấy đều về hết, Huỳnh Hoa vẫn đứng lại nhìn thi thể của ba tên tội phạm. Tứ Bình bước đến cạnh cô khẽ giọng:

- Huỳnh Hoa, cả ngày em không ăn gì rồi, chúng ta cũng nên về thôi. Để tôi cho người dọn dẹp những thi thể ấy.

Huỳnh Hoa giơ tay ngăn anh:

- Anh có nhìn thấy gì không?

Tứ Bình kinh ngạc:

- Điều gì?

- Nụ cười của họ.

Huỳnh Hoa vừa nói vừa chỉ tay về ba chiếc đầu vừa bị chặt xuống nằm lăn lốc, máu vẫn còn rỉ rả chảy ra. Huỳnh Hoa tiếp:

- Tuy họ phạm tội, họ bị chém đầu nhưng từ khi biết chắc chắn rằng mình sẽ chết họ luôn cười. Em cảm thấy dường như có điều gì đó không lành sắp xảy ra.

Tứ Bình cười nhẹ:

- Là họ hoảng sợ đến phát điên rồi nên mới như thế, em đừng quá bận tâm. Sẽ không có chuyện gì đâu. Với lại cả ngày em không ăn gì, chắc cũng mệt rồi, tinh thần vì vậy bị ảnh hưởng nên thấy bất an một chút vậy thôi.

Huỳnh Hoa gật đầu:

- Hy vọng là vậy.

Huỳnh Hoa ra hiệu cho người thu dọn thi thể của ba tên tội phạm. Mọi chuyện kết thúc, trong cái đơn giản ẩn chưa điều không đơn giản. Bên trong nó lại có giải pháp cực kỳ đơn giản. Trải qua một ngày xử án, Huỳnh Hoa trở về quán trọ không rõ vì sao cứ mãi trầm tư. Tứ Bình cũng không tiện phá tan bầu không khí tĩnh lặng của cô. Đêm đó, những lúc thức giấc giữa chừng anh thấy cô không ngủ, thay vào tách trà nóng của mọi ngày là rượu. Huỳnh Hoa lại uống rượu, anh biết cô lại đang suy nghĩ điều gì đó, và điều đó hẳn không vui.

Hai hôm sau, Khắc Triệu quay lại cùng với Hồ Kỳ, anh hơi ngỡ ngàng khi Huỳnh Hoa tự mình xét xử tội nhân. Tứ Bình kể lại diễn biến câu chuyện cho Hồ Kỳ và giao cho ông mấy tờ khẩu cung, Hồ Kỳ chỉ gật gù không nói gì. Trong khi đó Khắc Triệu lại chúi mũi vào hỏi han sức khỏe của Huỳnh Hoa không quan tâm chuyện gì khác. Huỳnh Hoa hôm nay cũng đã thay đổi, không trầm tư như hôm trước, cô tươi tỉnh và huyên náo. Nói chuyện với Khắc Triệu được một lúc cô đã lôi tuột anh đi. Hồ Kỳ nhìn theo chỉ biết lắc đầu.

Những tên đứng đầu huyện Bảo Liên đền tội xong liền nảy sinh vấn đề lớn khác chính là ai sẽ trở thành huyện lệnh tiếp theo. Hồ Kỳ lại chưa được hoàng thượng ban cho đặc quyền ấy. Nhưng một nơi đang gần như hỗn loạn như Bảo Liên lại mất đi kẻ đứng đầu là điều không nên xảy ra vào lúc này, điều đó vô cùng đáng ngại. Trong lúc cấp thiết, Hồ Kỳ quyết định chọn Tô Bạc là em rể của Ngô Định lên giữ tạm chức vụ huyện lệnh. Tô Bạc trong cuộc thi trạng nguyên vừa rồi đã đỗ bảng nhãn, được cậu Ngô Định chọn làm cháu rể, nghe đồn y rất chính trực nên Hồ Kỳ mới tin tưởng giao cho y trọng trách ấy. Đó chỉ là quyết định nhất thời, Hồ Kỳ định sau đó tấu lên với triều đình những việc đã xảy. Nhưng Hồ Kỳ không biết rằng việc mình làm chính là một sai lầm.

Xong việc ở huyện Bảo Liên, Huỳnh Hoa cùng cha quay về Nam Sơn trấn. Khi sắp cửa khởi hành Tiểu Thanh từ đâu chạy đến nhất quyết đòi theo Huỳnh Hoa. Hồ Kỳ biết được gia cảnh cô bé đơn chiếc, sống với người bà tuổi đã cao lại từng bị hắc y nhân làm hại thì cảm thương nên ông đồng ý cho cô và bà của cô cùng về Nam Sơn với mình. Người dân trong huyện ai nấy quyến luyến đưa tiễn Hồ Kỳ và Hồ nhị tiểu thư.

Khi họ về gần đến nơi, Nhật Lan được tin nên ra tận cổng để đón chồng. Tiểu Thanh đến được Hồ phủ cứ nằng nì muốn theo hầu hạ Hồ nhị tiểu thư nhưng Huỳnh Hoa không chịu, cô xin với mẹ cho Tiểu Thanh theo hầu hạ bà. Nghe hoàn cảnh của cô bé bà cũng thấy thương, lại thấy con gái tỏ ra thương yêu cô bé, bà liền đồng ý để Tiểu Thanh bên mình.

Vừa về, Hồ Kỳ lệnh cho Tứ Bình và Khắc Triệu viết gấp thư trình báo sự việc của huyện Bảo Liên lên triều đình. Huỳnh Hoa nhẹ thở phào. Cuối cùng mọi chuyện cũng xong! Nhưng từ lúc về đến giờ cô lại thấy vắng mặt một người, người ấy cũng không đi cùng cô trong chuyến đi này. Huỳnh Hoa không khỏi thấy thắc mắc kề tai mẹ hỏi nhỏ:

- Mẹ, Dương Long đâu rồi?

- Nó trong thư phòng ấy mà.

- Anh ấy ở trong đó làm gì?

- Cha con bảo nó xem lại sổ sách gì đó.

- Vậy… con đến đó.

Vừa nói Huỳnh Hoa vừa lao vút đi. Nhật Lan đang nghe mấy “tân thủ hạ” của Huỳnh Hoa kể thành tích bắt đạo tặc huy hoàng của con gái với mấy tên lính khác nên cũng không để tâm lắm đến thái độ là lạ Huỳnh Hoa khi nãy. Bà nghe đến đoạn đạo tặc bị tóm thì nở nhẹ nụ cười. Cùng lúc đó, Khắc Triệu từ trong mang bức thư đã thảo xong ra trình lên Hồ Kỳ. Ông xem qua khẽ gật đầu, đóng lên đó dấu ấn của mình, xong tự tay bỏ vào bao thư lệnh cho phó tả tướng hỏa tốc về trình lên hoàng thượng.

Phó tả tướng đi rồi ông mới đến cạnh vợ choàng tay ôm bà vào lòng cười tươi ấm giọng:

- Con gái chúng ta đã trưởng thành rồi!

Nhật Lan thản nhiên đáp:

- Nó trưởng thành trước khi về với chúng ta chứ đâu đợi đến bây giờ.

- Nếu thời gian quay ngược…

- Đừng nói nữa.

***

Khi Huỳnh Hoa đến thư phòng Dương Long đang đứng quay lưng ra ngoài. Anh đang loay hoay sắp xếp những quyển sách thì phải. Bên trên bàn lại có rất nhiều những xấp giấy rời rạc chất thành chồng cao. Huỳnh Hoa bước đến chiếc bàn lấy một vài tờ giấy lên xem, hóa ra là những tờ khẩu cung của phạm nhân. Huỳnh Hoa không nén được tò mò hỏi:

- Những thứ này để làm gì?

Dương Long quay lại không trả lời cô mà lại nói:

- Cuối cùng thì em cũng về rồi!

Huỳnh Hoa hừ giọng:

- Không về không lẽ ở luôn nơi đó, anh muốn em ở đó luôn lắm à?

- Ý anh không phải vậy.

Chỉ ba câu nói ai cũng cảm thấy có lửa ngọn sắp bùng cháy. Huỳnh Hoa lại hỏi:

- Những thứ này để làm gì?

Huỳnh Hoa vung vẫy những tờ khẩu cung trong tay. Dương Long chụp tay cô giữ lại:

- Em đừng có phá làm lộn xộn hết, đại nhân bảo anh đóng cuốn những tờ khẩu cung này cùng với bản án của phạm nhân chung lại với nhau. Nhắc mới nhớ, vụ án ở Bảo Liên thế nào rồi?

- Xong cả rồi, kết quả cực kỳ bất ngờ, bất ngờ nhất chính là phạm nhân. Em dám chắc anh không bao giờ đoán được kẻ hắc y vừa làm dâm tặc vừa làm đạo tặc là ai.

- Là ai?

- Huyện lệnh huyện Bảo Liên.

- Ngô Định? Đúng là không thể tin được.

- Đồng phạm của hắn còn có sư gia Hoàng Văn Anh và bộ đầu Doãn Văn Minh.

- Đều là những nhân vật đứng đầu huyện Bảo Liên.

- Đúng vậy.

- Thế Hồ đại nhân xử hắn thế nào?

- Em chặt đầu bọn chúng rồi, trước khi cha em đến.

Dương Long hơi khựng lại một chút, sau đó lại hỏi:

- Như vậy Bảo Liên sẽ không còn huyện lệnh nữa, như vậy cũng được sao?

- Đương nhiên là không được. Cha em để cho em rể Ngô Định là Tô Bạc lên thay. Tuy nhiên em cảm thấy có chút gì đó không ổn, nhưng thôi không bàn nữa, chuyện gì đến sẽ đến thôi. À, những thứ này anh làm bao giờ xong đây? Có cần em phụ một tay không?

- Không cần đâu “đại” tiểu thư, cô mà nhúng tay vào thì rối tung cả lên chứ giúp ích được gì.

- Anh…

- Dù sao cũng sắp xong rồi.

- Hứ… khinh người quá đáng.

Huỳnh Hoa nguýt dài quay đi, Dương Long chợt hỏi:

- Huỳnh Hoa, đi dạo không? Bây giờ trời cũng sắp xế chiều rồi.

Huỳnh Hoa quay lại:

- Ngay bây giờ sao? Anh muốn trốn việc hả, không sợ em nói lại với cha.

Dương Long cười cười:

- Dù sao cũng không thể làm xong trong hôm nay, cố lắm cũng vậy thôi. Vả lại… mấy ngày qua anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi, anh định nói một vài chuyện với em.

- Được thôi.

- Em muốn đi đâu, đồng cỏ nhỉ?

- Ừm. Lát nữa có thể ngắm cả hoàng hôn buông.

Cả hai cùng rảo bước đi trên con đường mòn dẫn ra đồng cỏ, hai bên đường muôn loài hoa đang thi nhau đua nở. Ong bướm bay lượn khắp nơi tìm hút nhụy hoa. Hương hoa thoang thoảng lan tỏa khắp đất trời, len lỏi cả vào lòng người khiến cho ai nấy đều cảm nhận được sự dịu nhẹ ngất ngây của thiên nhiên. Đây chính là cảnh sắc Nam Sơn trấn vào xuân, tươi đẹp mà hoang sơ, ấm áp một cách thanh bình.

- Chẳng phải anh bảo có chuyện muốn nói với em sao?

Dương Long vẫn tiếp tục rảo bước:

- Ừm.

Dường như anh vẫn chưa có ý muốn nói ra, cô cũng không miễn cưỡng anh phải nói ra nữa. Huỳnh Hoa vẫn bước đều bên anh, đôi tay cô dang rộng ra ve vuốt những bông hoa cỏ ven đường. Giọng cô êm như ru:

- Hương thật thơm, nơi này thật yên bình.

- Huỳnh Hoa…

- Hửm?

Bàn tay của anh nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay cô.

- Em có thể làm thê tử của anh không?

Huỳnh Hoa bước chậm dần rồi dừng lại. Dương Long nhẹ nhàng xoay cô đứng đối diện với mình. Huỳnh Hoa ngước mắt nhìn anh, ánh mắt đó trong veo, không ngạc nhiên, không bất ngờ chỉ có sự bình thản. Dương Long nói tiếp:

- Đã từ rất lâu rồi, trái tim này loạn nhịp mỗi khi đến gần em, anh biết anh yêu em. Anh đã suy nghĩ rất nhiều, không biết có nên nói ra hay không. Nói ra rồi mối quan hệ này liệu có rạn vỡ hay không. Và bây giờ anh đã biết, mong muốn tột cùng trong anh là được kề bên em, có thể với sức của anh không đủ để bảo vệ em khi em gặp nguy hiểm, nhưng dù xảy ra bất cứ chuyện gì anh cũng muốn là người cùng em bước đi hết quãng đường đời. Huỳnh Hoa, làm thê tử anh nhé, có được không?

Dường như Huỳnh Hoa đã mỉm cười:

- Được. Tuy nhiên vẫn còn hai cửa ải nữa anh cần thông qua là cha và mẹ em.

- Anh biết.

- Có biết em đợi anh nói ra câu nói này bao lâu rồi không? Đến khi em nghĩ có thể trong lòng anh không có em, em muốn nói ra những suy nghĩ trong lòng thì anh lại giành với em.

- Đó là lý do em cứ bảo anh ngốc và giận dỗi sao?

- Như vậy không ngốc thì là gì?

Huỳnh Hoa vừa cười nói vừa dang tay ôm lấy cổ anh kéo xuống. Vòng tay anh choàng qua ôm chặt cô vào lòng. Huỳnh Hoa hơi rướn người lên, đôi môi của cô chạm nhanh vào làn môi ấm áp của anh và rồi chúng quyện chặt lấy nhau. Đây là hạnh phúc thế gian sao? Dương Long nghe trong lòng có thứ gì đó rất ấm. Nếu nói rằng vui, chưa bao giờ anh thấy vui như lúc này. Nếu hỏi có bao giờ tim anh đập mạnh như vậy? Thì anh nói rằng đó là lần đầu tiên gặp mặt cô, là những lần anh ôm cô trong lòng. Phải chăng đó là định mệnh của hai người.

Cả hai từng có quá khứ ly tan, từng chịu tổn thương. Nếu bảo rằng mọi người đến với nhau bằng tiếng sét ái tình thì hai người họ lại vì sự đồng cảm mà bước ngày một gần nhau. Họ đã gần nhau như thế rất lâu rồi đến tận hôm nay mới chợt nhận ra mình không thể thiếu nhau. Tuy nhiên họ có thể gần nhau như hôm nay thật sự không thể không kể công của người mai mối. Người đó chính là Tứ Bình.

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua nhưng với hai người đang đứng giữa đồng cỏ bao la đó thời gian dường như ngừng lại, họ cứ quấn mãi vào nhau. Chẳng biết qua bao lâu đôi môi họ mới từ từ rời nhau. Huỳnh Hoa áp má vào ngực anh để lắng nghe nhịp tim anh và đôi tay ấm áp của anh vẫn đang dang rộng ôm lấy cơ thể mình. Đôi môi cô nhẹ nhàng nở nụ cười kiều mị. Trên bầu trời những giọt nắng cuối cùng của ngày cũng vội vã gọi nhau rời đi. Anh nói khẽ vào tai cô:

- Hoàng hôn buông rồi.

- Long ca.


- Chuyện gì?

- Nếu một ngày nào đó anh nhận ra rằng quá khứ của em chẳng những không đơn giản mà còn đáng ghét đáng khinh, anh có hận em vì đã che giấu, anh có muốn rời xa em không?

- Nhưng đó là gì mới được.

- Những chuyện đã qua, một vùng trời không tươi đẹp, cả cha mẹ em cũng không hề biết. Em không muốn nhắc, em muốn quên đi chúng để một lòng một dạ sống vì anh. Nhưng em có chút lo sợ… một khi anh và mọi người biết được, anh và bọn họ sẽ khinh em.

- Muốn nói hay không là tùy ở em. Nhưng em đã nói như vậy anh đâu còn lý do gì để trách và khinh em.

- Em tin anh.

- Còn muốn ngắm hoàng hôn không?

Huỳnh Hoa lắc đầu. Dương Long kinh ngạc:

- Sao vậy chẳng phải lúc nãy...

Huỳnh Hoa bật cười cợt giọng:

- Bây giờ em thích ngắm anh hơn.

Đêm hôm đó trong giấc ngủ của một người cứ mãi chập chờn cảm giác ấm áp khi đôi môi chạm đôi môi. Một người lại thao thức giữa trời đêm, cô ngồi trên lan can tầng lầu của Hồ phủ vừa nhắm rượu vừa nhìn ngắm trời đêm. Cô biết bánh xe vận mệnh đời mình đã lăn bánh thêm lần nữa… vì anh.

***

Sáng hôm sau, khi Huỳnh Hoa vươn vai thức giấc thì mặt trời cũng đã lên cao. Đêm qua cô uống nhiều rượu và thức đến gần canh năm mới thấy buồn ngủ. Bật người dậy chải chuốt qua loa vì tóc cô vốn rất suôn, thay bộ y phục khác rồi đi rửa mặt. Chỉ một lúc sau người ta thấy Hồ nhị tiểu thư tươi tỉnh chắp tay sau lưng xăm xăm đi về phía thư phòng. Hôm nay anh vẫn chưa xong công việc nên cô không phải học hành gì.

Huỳnh Hoa vừa đến anh đã ngẩng lên nhìn, lạnh giọng hỏi:

- Hôm nay được nghỉ sao không đi đâu chơi mà lại đến đây?

- Em thích đến thì đến, anh không muốn em đến đây sao?

- Không phải vậy.

- Hôm nay không việc gì làm nên em muốn đến đây giúp anh làm cho xong công việc.

- Chứ không phải phá cho mọi thứ rối tung lên hết hay sao?

- Hứ, người ta có lòng tốt muốn giúp thật mà lại bảo chỉ đến phá. Được thôi em sẽ phá cho mọi thứ rối tung lên xem thế nào…

- Ấy, anh nói đùa thôi đừng làm thật chứ!

- Lúc trước tuy em thích đùa nhưng hôm nay em nghiêm túc đó.

Bàn tay Huỳnh Hoa vừa lướt tới đã bị Dương Long chụp lại và giữ chặt, anh nài nỉ:

- Được rồi, anh biết em nghiêm túc. Tha cho anh lần này.

Huỳnh Hoa rút tay về:

- Biết sợ rồi sao?

- Anh đương nhiên sợ em.

Huỳnh Hoa mỉm cười:

- Em nói giúp anh là nghiêm túc đó.

Anh thờ ơ:

- Em thì biết gì mà giúp.

- Sao lại không biết.

- Mấy tháng qua em có học hành gì đâu.

- Mấy tháng qua em không học không đồng nghĩa em không biết gì.

Huỳnh Hoa vừa nói vừa bước đến ống giấy rút ra một tờ đặt lên bàn. Dương Long chưa kịp phản ứng thì thấy Huỳnh Hoa lấy cây bút nhúng vào nghiên mực.

- Em muốn làm gì?

- Cho anh biết một chuyện.

- Chuyện gì?

Huỳnh Hoa vạch nhanh lên tờ giấy vài đường nét, có nét mạnh mẽ, có nét thanh tú, nét mảnh, nét cong, uốn lượn như rồng bay phượng múa. Dương Long chớp chớp mắt như không tin những gì mình nhìn thấy. Huỳnh Hoa nhìn anh mỉm cười.

- Thế nào?

- Thì ra bấy lâu nay em chỉ giả vờ để gạt mọi người.

- Em có muốn gạt ai đâu, chỉ tại hôm đó cha không cho em nói thôi.

Ba chữ ngắn gọn Huỳnh Hoa vừa viết vào tờ giấy trắng chính là “Em biết chữ” nhưng ba chữ đó không được viết theo cách thức thông thường. Những nét cô viết ra đó là một trong ba loại thư pháp khó nhất của Đại Quyển, có người cả đời không học được. Và đương nhiên người học được thư pháp chữ nghĩa hẳn thông thạo.

- Bây giờ để em giúp anh được chưa.

Dương Long ngẩn người ra nhìn tờ giấy Huỳnh Hoa vừa hạ bút. Thấy vậy Huỳnh Hoa hét lên:

- Này.

- Hả?

- Có người giúp là định giao hết không làm nữa à.

- Đâu có.

- Vậy đứng ngẩn ra đó làm gì?

- …

Anh nói với cô điều gì đó cô nhoẻn miệng cười và anh cũng cười. Có lẽ, thư phòng chưa bao giờ ấm áp được như vậy. Cả hai đang làm việc thì Hồ Kỳ đến.

- Long nhi, xong chưa?

- Vẫn còn một chút nữa mới xong.

- Quyên nhi cũng ở đây à, mẹ con đang cho người tìm con đó.

- Có chuyện gì không cha?

- Con đến gặp bà ấy thì sẽ biết.

- Mẹ đang ở đâu ạ?

- Trong phòng ta.

- Vậy con đến đó.

Huỳnh Hoa vừa nói vừa lao người đi. Hồ Kỳ lắc đầu, cảm thán:

- Lớn rồi mà cứ như trẻ con vậy, thật là. Muốn quản được con bé cũng là cả một vấn đề đó, có phải không, Long nhi?

- Ơ… dạ.

Hồ Kỳ đi rồi Dương Long ngẩn ngơ nhìn tờ giấy Huỳnh Hoa vừa viết ban nãy. Anh chấm bút viết thêm ba chữ nữa vào bên cạnh “Anh yêu em”. Anh vừa viết vừa suy nghĩ về câu nói của Hồ Kỳ, không rõ ông đã hiểu tâm tình anh dành cho Huỳnh Hoa rồi hay chỉ là lời nói vô tình.

Dương Long đang còn đang bần thần thì Tứ Bình bước vào, vừa bước vào anh đã hỏi:

- Cô ấy đã nói gì với cậu chưa? Cậu đã nói gì với cô ấy chưa? Đang cầm gì vậy?

- Không có gì.

Long định giấu tờ giấy đi thì Tứ Bình đã chộp được, vừa nhìn vào anh đã bật cười:

- Hóa ra hai người đã đi xa đến như vậy. Nè, cô ấy ngã vào lòng cậu rồi thì phải quản cho tốt, bông hoa ấy có nhiều người dòm ngó lắm đó sơ hở người ta hái mất đấy nhé.

- Được mất ở đời đều do định mệnh an bày. Chuyện gì đến ắt đến.

Chợt Tứ Bình nghiêm giọng:

- Vậy định bao giờ cưới nhau? Tôi thèm rượu cưới!

- Cái đó tôi chưa nghĩ.

- Bây giờ nghĩ đi là vừa, bằng hữu của tôi ơi. Có được trái tim rồi thì phải nghĩ cách giữ luôn thể xác. Có như vậy con chim nhỏ mới không bay đi.

- Ừ.

- Mà nè, nói như vậy không phải tôi muốn cậu ăn cơm trước kẻng đâu nha. Cưới hỏi đàng hoàng cho danh chính ngôn thuận rồi muốn gì thì gì. Cuộc đời cô ấy đã chịu nhiều đau khổ rồi, cậu mà dám tổn thương cô ấy thêm nữa tôi không tha cho cậu đâu.

- Biết rồi mà, ông mai.

- À, còn một chuyện.

- Chuyện gì thế?

- Tôi chợt nhớ đến một người, một cái đuôi không hơn không kém cứ bám lấy Huỳnh Hoa. Bây giờ cô ấy chấp nhận cậu, cũng là lúc chúng ta phải cắt cái đuôi ấy ra rồi.

- Ý cậu là…

- Hạ Khắc Triệu.

- Bằng cách nào?

- Tôi tự có cách, chỉ nhắc cậu trước, dù thấy xảy ra bất cứ chuyện gì cũng đừng xen vào.

- Tôi cảnh cáo cậu không được làm tổn thương đến Huỳnh Hoa, nếu không…

- Biết mà, biết mà… À, mấy thứ này sắp xong chưa, tôi cũng đang rỗi việc đây, để tôi phụ cho một tay.

- Ờ, chỉ chút nữa là xong.

- Nhưng tôi dám chắc nếu tôi không giúp cậu sẽ vĩnh viễn làm không xong. Suốt ngày cứ ngẩn ngơ ra thế thì…

- Gì chứ.

- Mà nè, cô ấy cho cậu biết cô ấy vốn dĩ không phải chưa từng học hành. Vậy việc dạy học thế nào đây?

- Theo cậu thì thế nào?

- Cô ấy muốn giấu mọi người, chúng ta cũng thừa cơ này giấu đi. Như vậy không phải sẽ có nhiều dịp cho hai người bên nhau sao?

- Ừ thì… cứ vậy đi.

***

Ngày hôm sau, mọi chuyện lại trở về như trước kia. Hồ Kỳ lo việc chính sự, Khắc Triệu luôn luôn ở cạnh bên ông. Huỳnh Hoa bị nhốt trong phòng với hai vị sư gia nghiêm khắc là Tứ Bình và Dương Long. Vẫn như mọi khi, cô không bao giờ chịu học, hai vị sư gia thấy vậy liên thủ ép cô phải học. Họ thượng cẳng chân hạ cẳng tay từ trong phòng ra đến bên ngoài.

Họ không khuất phục được Huỳnh Hoa nhưng cuối cùng cô cũng chịu trở vào thư phòng học tiếp. Có điều tay cầm quyển sách nhưng mắt lại lim dim như sắp ngủ, cứ như tiếng đọc bài của Dương Long là khúc hát ru vậy. Tứ Bình bước đến gõ gõ tay lên bàn:

- Này, nghe thấy gì không vậy nhị tiểu thư? Đọc lại tôi nghe xem nào?

- Hôm nay học đến đây thôi.

- Trong sách không có câu đó.

Huỳnh Hoa đứng phắt dậy, cười nói:

- Trong sách không có câu đó nhưng em không muốn học nữa. Hôm nay học bao nhiêu thôi, em muốn ra ngoài đi dạo.

Tứ Bình cau mày:

- Không được. Hôm nay em phải học đến khi mặt trời xuống núi mới có thể nghỉ.

- Nhưng em không muốn học nữa.

- Không muốn cũng phải ở lại đây, không được đi đâu hết.

Vừa lúc đó Khắc Triệu từ ngoài bước vào:

- Chào mọi người.

Huỳnh Hoa nói như reo:

- Triệu ca đến rồi, em phải đi. Bình ca, hôm khác học tiếp nhé.

Huỳnh Hoa vừa định đi ra Tứ Bình đã chộp tay cô giữ lại.

- Khoan đã, em thì có việc gì.

Huỳnh Hoa hất hàm:

- Triệu ca nói đi, tìm em có việc gì?

- Đại nhân có việc muốn gặp tiểu thư.

Huỳnh Hoa nghênh mặt nhìn Bình:

- Nghe thấy chưa, cha gọi em đó. Buông tay em ra.


Tứ Bình vừa nới lỏng, Huỳnh Hoa lắc tay một cái thoát khỏi gọng kìm của anh. Cô cười tít mắt, dịu giọng:

- Em đi nghe.

Dứt tiếng cô chạy ngay ra cửa, Khắc Triệu nở nụ cười đắc thắng nhìn Bình rồi quay đi. Tứ Bình chỉ nhìn theo không tỏ ra tức giận hay ghen hờn. Anh khích vai Dương Long hỏi:

- Có đang ghen không đấy? Hay không chút cảm giác nào?

- Có chút khó chịu.

- Cậu yên tâm, cô ấy đã chấp nhận cậu rồi hãy để cô ấy tự mình dứt khoát với tên kia như vậy sẽ không còn ai xen vào giữa hai người nữa.



Bên ngoài Huỳnh Hoa và Khắc Triệu bước đều trên dãy hành lang. Cô cười hỏi:

- Cha em không gọi em đúng không?

- Ừ, đại nhân cùng với phu nhân đi lễ chùa rồi.

- Bây giờ chúng ta đi đâu đây?

- Đồng cỏ.

- Ừm. Anh nghe nói đêm rằm tháng hai ở Nam Sơn này có lễ hội hoa đăng. Có thả đèn lồng lên trời để cầu nguyện nữa, đúng vậy không?

Huỳnh Hoa cười tươi:

- Đúng vậy, đêm mười lăm tháng hai người dân trong Nam Sơn trấn ai cũng thả đèn lồng lên trời để cầu nguyện, đó cũng như một cách tưởng nhớ về vị tướng quân họ Phùng hơn trăm năm trước đã tử trận ở đây.

- Tối nay chính là rằm tháng hai, chúng ta cùng tham dự lễ hội hoa đăng nhé.

Huỳnh Hoa mỉm cười gật đầu.

***

Đêm rằm tháng hai.

Huỳnh Hoa ngồi đối diện với Khắc Triệu trên căn gác của một tửu quán. Dưới ánh trăng vàng vằng vặc từng chiếc đèn lồng được thả lên, nhỏ dần thành những ánh sao trời lung linh huyền hoặc rồi từ từ khuất hẳn. Huỳnh Hoa ngước mắt nhìn theo một chiếc đèn lồng đến khi nó chỉ còn là một chấm nhỏ giữa bầu trời muôn ánh sao đêm cô mới nhìn trở lại người đang ngồi cạnh bên mình. Không biết từ bao giờ, Khắc Triệu tha thiết nhìn cô, ánh mắt có chút ấm nồng, âu yếm, chốc chốc lóe lên tia lửa ái tình như muốn đốt cháy người đối diện. Thấy cô quay lại nhìn mình anh cười hỏi:

- Em đã nguyện cầu gì hay chưa?

- Nguyện cầu gì?

- Được sang giàu, hạnh phúc, chồng tốt, con ngoan…

Huỳnh Hoa mỉm cười lắc đầu:

- Với em định mệnh là tất cả. Định mệnh an bày như thế nào em chấp nhận như thế ấy. Không ao ước cũng không cầu nguyện, em không muốn đặt hy vọng vào những thứ không có thật để mộng vỡ tan, tất cả những gì còn lại chỉ là cảm giác hụt hẫng. Còn anh, có cầu nguyện điều gì hay không?

- Lúc em đăm chiêu nhìn bầu trên trên cao đó anh đã cầu nguyện rồi. Quyên nhi này…

- Dạ.

- Đã là con người sống trên cõi đời này cần có ước mơ, có tham vọng mới thấy được thế gian này có ý nghĩa như thế nào, em có biết điều đó hay không?

- Em biết chứ. Em đâu có nói sống mà không mơ ước, không tham vọng là tốt. Trước kia em cũng đã từng ước mơ, từng khát vọng, chỉ tiếc rằng những ước vọng đó đã nát tan rồi. Bây giờ trong em chỉ là một khoảng trống.

- Em đang nói gì vậy, anh không hiểu lắm.

- Không gì cả.

- Em uống rượu không?

- Không.

- Một chén không say đâu. Uống cùng anh nhé!

- Cũng được.

Khắc Triệu cao giọng gọi:

- Tiểu nhị, mang rượu.

Tiểu nhị của tửu quán mau lẹ mang rượu ra. Khắc Triệu rót cho mình một chén cho Huỳnh Hoa một chén, cả hai cùng nhấp rượu. Khắc Triệu chợt hỏi:

- Quyên nhi, em đã nghĩ kĩ chưa, có thể trả lời anh được hay chưa?

Huỳnh Hoa ngơ ngác nhìn anh:

- Anh hỏi điều gì?

- Lúc ở Bảo Liên anh từng nói anh yêu em, anh… xin hỏi cưới em làm vợ, em bảo cần thời gian suy nghĩ. Bây giờ em có thể trả lời hay chưa?

- À… thì ra là chuyện đó.

- Quyên nhi, chỉ cần em đồng ý làm vợ anh, anh hứa sẽ tổ chức hôn lễ cho hai ta thật lớn cho cả Nam Quyển này biết đó là hôn lễ của anh và em. Anh hứa đời này kiếp này chỉ yêu em, Quyên nhi…

- Triệu ca.

Anh còn đang muốn nói rất nhiều điều nhưng cô đã lên tiếng ngăn anh nói tiếp. Khắc Triệu đành im lặng đợi chờ. Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Tấm chân tình của anh em hiểu. Nhưng thật lòng mà nói em chỉ xem anh như một người anh trai thân thiết, đáng tin cậy. Ngoài ra, em không nghĩ điều gì khác hết. Nếu những lời này của em khiến cho anh cảm thấy hụt hẫng, nếu trước kia em có làm gì đó khiến cho anh ngộ nhận thì ngay lúc này đây em thật lòng xin lỗi. Xin lỗi vì đã làm tổn thương anh, nhưng trong lòng em từ lâu đã có hình bóng một người khác nên việc chấp nhận anh là không thể. Em không muốn và sẽ không làm như vậy.

- Người đó là Tứ Bình phải không? Tôi có gì không bằng anh ta, anh ta có gì tốt hơn tôi?

Huỳnh Hoa không đáp chỉ ngước mắt nhìn trời, khẽ cảm thán:

- Trăng đêm nay sáng quá.

Khắc Triệu đứng bật dậy, cao giọng:

- Quyên nhi, trả lời cho tôi biết…

Huỳnh Hoa quay lại ngơ ngác nhìn anh:

- Chẳng phải vừa rồi em đã nói rõ rồi sao?

- Em không đồng ý?

- Đúng vậy.

- Vì tôi kẻ đến sau?

- Dù là trước hay sau thì có gì khác biệt, em chỉ xem anh như một người anh.

Triệu cao giọng:

- Nhưng tôi không muốn như vậy.

Những người trong tửu quán ai cũng giật mình nhìn lại. Huỳnh Hoa khẽ cau mày, nói gằn từng tiếng:

- Anh ngồi xuống cho tôi.

Khắc Triệu ngồi xuống khẽ thở dài một tiếng:

- Anh thật sự cảm thấy đau lòng khi em từ chối, anh thật lòng yêu em, Quyên nhi à. Nhưng nếu đây là định mệnh, em chỉ muốn xem anh là một người anh thì anh đành cam phận làm anh trai em vậy.

- Cảm ơn anh.

Khắc Triệu nở nụ cười gượng gạo. Anh bưng vò rượu lên và tu ừng ực, khi buông vò rượu xuống anh hít hà một cái nhưng Huỳnh Hoa nghe được trong đó có pha lẫn tiếng thở dài buồn bã. Cô chỉ im lặng hớp ngụm rượu trong chiếc chén khi nãy anh rót cho cô.

- Thật ra hôm nay anh có chuẩn bị cho em một món quà, một món quà tình yêu. Nhưng bây giờ thì em đã nói thật lòng rồi, anh cũng vẫn tặng em nhưng là quà của anh trai tặng cho em gái.

- Quà cho em?

- Lúc Bảo Liên anh thấy em thích trà nên cố tình mua cho em loại trà ngon nhất trong khu chợ. Người ta gọi nó là Trà Hồng, là lá trà non được ướp bởi cánh sen hồng.

Khắc Triệu nói xong cao giọng gọi:

- Tiểu nhị.

Tiểu nhị trong quán chạy ra:

- Khách quan cần gì?

Khắc Triệu đưa cho tên tiểu nhị gói trà được bọc trong tờ giấy có màu xanh lá và nén bạc:

- Hãy pha số trà này và mang ra đây ngay. Kia là tiền thưởng.

Tiểu nhị vâng dạ chạy bay đi. Khắc Triệu lại ngửa cổ nốc rượu. Lúc sau tiểu nhị chạy ra mang theo ấm trà và hai cái chén.

- Khách quan, trà pha xong rồi.

- Rót ra chén cho ta.

Dưới ánh hoa đăng lung linh, chất nước trà được rót ra từ chiếc ấm đất có màu hồng đậm, hương thơm ngào ngạt. Khắc Triệu cười nhẹ nói:

- Thứ trà này chỉ có Bảo Liên có bán, giá cũng rất cao. Nghe nói rất ngon, uống vào rất tốt cho sức khỏe.

Huỳnh Hoa bưng chén trà lên ngửi, mỉm cười dịu giọng:

- Em còn nghe nói, đa số các loại trà của Bảo Liên có chất gây nghiện và gây mê. Không biết thứ trà này có phải là một trong số đó…

Khắc Triệu cười hiền:

- Làm gì có.

Huỳnh Hoa mỉm cười, mặc tình trà nóng cô uống ực ngay không để lại trong chén giọt nào. Khắc Triệu bưng chén trà của mình lên ngửi ngửi rồi nhìn sang Huỳnh Hoa. Anh cười hỏi:

- Trà có ngon không?

Huỳnh Hoa không đáp mà lại nói:

- Dường như nó làm em buồn ngủ.

Triệu gật đầu:

- Đúng vậy vì trong chén có thuốc mê.

Huỳnh Hoa nhẹ nhếch môi không thành một nụ cười trước khi gục xuống bàn. Khắc Triệu và tên tiểu nhị nhìn nhau hàm ý, anh bước đến bế thốc Huỳnh Hoa lên, tên tiểu nhị đi trước dẫn đường. Đi một đoạn xa, tên tiểu nhị mở cửa một căn phòng sang trọng và thấp giọng:

- Mời khách quan.

Khắc Triệu bước vào và cánh cửa khép lại, anh bước sâu vào bên trong đặt Huỳnh Hoa lên giường. Anh nằm chồng lên cô, dùng má mình nựng nịu đôi má mịn màng của cô. Anh biết cô không nghe thấy nhưng vẫn khẽ thì thầm vào tai cô:

- Quyên nhi, anh thật lòng không hề muốn làm hại em, nhưng em đã từ chối tình anh nên anh không thể không làm tổn thương em. Anh xin lỗi, nhưng đêm nay anh phải biến em thành người của riêng anh. Bởi anh không muốn mất em, ngàn vạn lần anh cũng không muốn mất em. Quyên nhi, anh xin lỗi em, hãy tha thứ cho những gì anh làm hôm nay… Chỉ cần qua hôm nay em đã là người của anh rồi, như vậy em mới không thể từ chối anh được nữa. Anh hứa từ đây và mãi mãi về sau chỉ yêu mỗi mình em. Anh làm tất cả cũng chỉ vì yêu em, em nên hiểu cho anh, đây chính là lòng tham, lòng ích kỉ của một người đàn ông, em có biết không?