Tình Yêu Không Chọn Tôi

Chương 13




Xem ra, hai người cũng vui vẻ quá ha. Tôi nghĩ cô bệnh nặng lắm nhưng không ngờ vẫn có thể thừa sức đi quyến rũ trai lạ.

Cố Minh Thành mở cửa bước vào,anh nhìn hai người vui vẻ cười nói mà cười mỉa mai. Nhưng không hiểu tại sao anh cảm thấy trong lòng rất nhức nhối.

- Anh nói vậy là có ý gì?

Vương Nhạc Kiều tức giận đứng bật dậy tính cho cố lên thành một cú đấm.

- Minh...Minh Thành sao anh lại đến đây?

Vân Tưởng Tưởng có chút ngạc nhiên kèm theo đó là một sự vui mừng không siết. Cô không dám nghĩ anh sẽ đến thăm cô. Nhưng chưa kịp đợi cô nói câu thứ hai, Cố Minh Thành đã lạnh lùng cắt đôi sự vui vẻ đó.

- Cô đừng có nghĩ lung tung, tôi chỉ là bị ép buộc đến đây thôi. Cô nghĩ tôi muốn đến lắm sao? Đúng là người phụ nữ giả tạo mà.

Cố Minh Thành quay mặt đi chỗ khác, anh đi đến giường kế bên đặt chiếc vali lên.

- Anh có thái độ như vậy là sao hả? Chẳng phải vết thương của cô ấy là do anh gây ra sao? Đừng làm như mình vô tội trong chuyện này.

Vương Nhạc Kiều tức giận nhìn Cố Minh Thành. Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ thấy Vân tưởng tưởng có vẻ hạnh phúc như vậy, nhưng lại vì cái người đàn ông vũ phu này sao. tại sao ông trời lại trớ trêu vậy chứ.

- Sao hả? đến cả việc gia đình nhà người khác mà Tiểu Vương tổng anh cũng muốn chen vào sao?

Cố MInh Thành nhếch mép cười khinh bỉ. Anh ta là cái thá gì mà có quyền lên tiếng ở đây. Đây là chuyện giữa anh và cô, đâu liên quan tới kẻ ngoài như anh ta chứ?

- Anh....

- Thôi, được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa. Đây là bệnh viện, chúng ta cần phải giữ trật tự mà.

Không đợi cho Vương Nhạc kiều lên tiếng, Vân Tưởng Tưởng đã nói chen vào. Cô sợ nếu không ngăn hai người này lại chắc sẽ có đánh nhau mất. Vân Tưởng Tưởng cố gắng mỉm cười cho qua chuyện.

- Tưởng Tưởng, sao em lúc nào cũng bênh vực hắn vậy chứ. Hắn hoàn toàn không coi trọng em, tại sao em luôn ra mặt bảo vệ cho hắn như vậy?

Vương Nhạc Kiều bực bội, anh không cam lòng. Rõ ràng anh luôn ở bên cô mà tại sao cô không để ý đến anh dù chỉ một cái chứ.

- Ha, anh nghĩ tôi cần cô ta bảo vệ sao? Với gia thế của anh bây giờ thì có thể làm được gì tôi?

Cố Minh Thành mỉa mai nhìn Vân Tưởng Tưởng và Vương Nhạc Kiều.

- Có vẻ anh hơi ngứa da ngứa thịt thì phải?

Vương Nhạc Kiều xắn tay áo định cho Cố Minh Thành một quả đấm.

- Thôi mà. Hai người thôi đi được không. Vương nhạc Kiều bây giờ cũng đã muộn rồi,cậu nên đi về đi thì hơn, nếu để chị cậu biết cậu đến đây sẽ không hay lắm đâu.

Vân Tưởng Tưởng hét lớn. Cô tức giận không muốn nhìn mặt của Vương Nhạc Kiều nữa luôn.

- Em... Thôi được rồi, nếu cậu muốn vậy, vậy mình về đây. Mai mình sẽ đến thăm cậu sao.

Vương Nhạc Kiều vẻ mặt buồn bã, anh bước ra ngoài nhưng không quên lườm Cố Minh Thành một cái.

Tiếng đóng cửa vừa vang lên. Bên trong căn phòng bệnh im ắng đến lạ kì.

- chắc cô đói rồi để tôi gọi người mang thức ăn đến.

Mãi lúc sau, Cố Minh Thành mới cất tiếng nói. Anh không biết tại sao mình lại nói vậy nữa. Anh lấy điện thoại gọi cho quản gia mang thức ăn đến. Sau khi gọi điện thoại xong, anh đi ra ban công hóng gió tiện thể định làm một điếu thuốc lá.

Nhưng vừa nghĩ đến đây là bệnh viện mà Vân Tưởng Tưởng đang bị bệnh là anh lại dập điếu thuốc đi.

Vân Tưởng Tưởng nhìn thấy hành động vừa rồi của anh thì tủm tỉm cười vui vẻ.Cô đột nhiên thấy cảnh tượng này giống như đôi vợ chồng thật thụ vậy. Thật đúng là muốn lưu đọng thời gian này lại.

Cố Minh Thành nhìn thấy Vân Tưởng Tưởng cười, định cáu gắt với cô một trận nhưng không hiểu sao? Anh đột nhiên cảm thấy khoảnh khắc này anh vừa rung động với cô thì phải. Anh đang tự hỏi, người con gái kia thật sự độc ác mà Hoắc Như Phi nói sao?