Tình Yêu Không Chọn Tôi

Chương 19




20 phút sau.

Cố Minh Thành mở cửa phòng tắm bước ra ngoài. Vân Thiệc Lâm cũng đúng lúc nhận được tin nhắn từ công ty gọi đến. Ông chào tạm biệt con gái rồi ra về. Tuy Vân tưởng Tưởng không nỡ để ông đi, nhưng cô vẫn cố gắng mỉm cười tỏ ra mình vẫn ổn.

Trong phòng bệnh lúc này thật là yên tĩnh, dường như chỉ nghe thấy tiếng lá cây xào xạc cùng với tiếng gió vi vu bên ngoài khung cửa sổ kia.

Vân Tưởng Tưởng dường như vẫn còn tức giận việc Cố Minh Thành cùng với Hoắc Như Phi chê bai bố của cô. Vân tưởng Tưởng cúi gằm mặt chẳng nói gì. Cô lẳng lặng nằm xuống giường, cô chùm chiếc chăn mỏng qua đầu, người cô co tròn lại. Cô nắm lấy chiếc nhẫn cưới bằng hai bàn tay, nước mắt dường như chỉ trực thời cơ để chảy xuống.

- Chuyện....Chuyện lúc nãy..... Xin lỗi.

Cố Minh Thành ngập ngừng nói nhỏ.

Tuy lời nói của anh rất nhỏ nhưng trong không gian yên tĩnh này, Vân Tưởng Tưởng cũng có thể nghe thấy một cách rõ ràng rồi. Vân tưởng Tưởng lúc này mím chặt môi lại không nói gì. Cô hít thở sâu rồi nhắm mắt lại và cứ thế ngủ thiếc đi.

Cố Minh Thành thấy cô không có phản ứng gì nên cũng không nói gì. Anh vẫn với vẻ mặt lạnh lùng, quay lưng về phía cô mà rời đi.

Và mấy ngày sau đó, Vân Tưởng Tưởng và Cố Minh Thành không nhìn mặt nhau rồi nói với nhau một câu nào. Quản gia Mạc đến đưa cơm cũng không thúc ép Cố Minh Thành làm tay sai vặt cho Vân Tưởng Tưởng nữa. Đáng lý ra Cố Minh Thành phải cảm thấy vui mừng mới đúng nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy vẻ lạnh nhạt của Vân Tưởng Tưởng ah lại cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu và bực bội, chính anh cũng không biết là tại sao nữa.

______________

1 tuần trôi qua nhanh chóng.

Vân Tưởng Tưởng cuối cùng cũng được xuất viện. Người hầu nhà Cố gia cũng đến từ sớm để sắp xếp đồ đạc của Vân Tưởng Tưởng và Cố Minh Thành.

Vân Tưởng Tưởng và Cố Minh Thành sau khi bước ra ngoài cổng bệnh viện thì đã gặp ngay Hoắc Như Phi đứng đợi ở bên ngoài.

- A Thành.

Hoắc Như Phi vui vẻ mỉm cười rạng rỡ, chạy đến lấy hai tay ôm choàng qua cổ của Cố Minh Thành một cách thân mật.

- Phi Phi lần sau em đừng chạy như thế cẩn thận không ngã đấy.

Cố Minh Thành mỉm cười đầy sự nuông chiều. Anh hai tay ôm lấy eo của Hoắc Như Phi.

Nhìn hai người họ thật giống như đôi vợ chồng mới cưới mà. Vân Tưởng tưởng cười nhạt. Ánh mắt cô đượm buồn hướng ra nói khác.

- Tưởng Tưởng, ở đây này.

Vương Nhạc Kiều đúng từ xa, vui vẻ vẫy tay về phía Vân Tưởng Tưởng.

Vương Nhạc Kiều chạy đế đứng ngay bên cạnh Vân Tưởng Tưởng, anh mỉm cười nhìn cô.

- Sao ậu đến đây vậy? Không đi làm cùng chị cậu sao? Đừng bảo cậu trốn làm đấy nhé.

Vân Tưởng Tưởng ngạc nhiên hỏi sau đó lại che miệng cười thầm.

- Cậu đừng lúc nào cũng nghĩ tôi thế chứ. Tại chị mình bảo đến đây khảo sát thị trường chứ bộ? Với cả nơi thị sát cũng ngay gần đây nên tiện qua xem cậu thế nào luôn.

Vương Nhạc Kiều mỉm cười gãi đầu tỏ vẻ có chút ngại ngùng.

Vương Nhạc Kiều thấy Cố Minh Thành cùng ả tiện nhân kia cười nói vui vẻ thì liền lườm họ lấy một cái.

- Không ngờ Cố tổng lại vụng trộm công khai trước toàn dân thiên hạ như vậy đấy. Tôi không ngờ mặt anh lại dày đến vậy.

Vương Nhạc Kiều nhìn Cố Minh Thành cười chế giễu.

- Cậu.....Cậu nói vậy có ý gì? Cậu cũng da mặt dày đâu kém còn ở đấy chê bai người ta. Cậu nói thế nhưng thực chất thì lại cười nói vui vẻ, giăng qua kéo lại với người đã có chồng thì được tính là gì hả?

Cố Minh Thành cười lạnh nhìn Vương Nhạc Kiều mà phản công.

- Anh.....

Vương Nhạc Kiều tức giận, đang định nói lại nhưng anh lại nhìn thấy biểu cảm lắc đầu của Vân Tưởng Tưởng nên cũng không chấp nhặt làm gì.

- Thôi cậu đi làm việc đi, mình cũng nên về nhà rồi. Bao giờ có dịp thì gặp lại.

Vân Tưởng Tưởng mỉm cười vui vẻ coi như lời chào tạm biệt rồi cùng quản gia lên chiếc xe đã được đỗ ở bên vệ đường.