Tình Yêu Không Chọn Tôi

Chương 41




Mấy ngày sau đó, Vân Tưởng Tưởng bị mấy người làm trong nhà đối xử không khác gì một con súc vật. Họ bắt Vân Tưởng Tưởng ăn cơm thừa canh cặn, nhiều lần hất nước rửa chân của Hoắc Như Phi, nước rửa bát rửa chén vào người Vân Tưởng Tưởng. Hoắc Như Phi thì ngồi một bên nhìn trò vui đến hết lần này đến lần khác. Có mấy lần cô ta còn cố ý cho người nhân cơ hội nào đó rạch nát mặt Vân Tưởng Tưởng ra nhưng không thành vì Mạc quản gia hết lần này đến lần khác đỡ cho cô mà cả người bị thương.

- Bày trò như vậy, cô vui lắm sao?

Vân Tưởng Tưởng cả người ướt sũng nước liếc nhìn người con gái ăn vận xinh đẹp đang ngồi làm móng kia.

Cả người cô bốc ra một mùi hôi của thức ăn thêm mùi của dầu rửa bát làm cho người ta đứng gần cảm thấy thêm khó chịu.

- Hôi quá. Người đâu, mau mau lấy khăn lau chỗ này đi, mùi này khó ngửi quá đi mất.

Hoắc Như Phi vừa nói vừa lấy tay bịt mũi mình lại.

- Dạ vâng thưa thiếu phu nhân.

Mấy cô người hầu cạnh đó đồng thanh đáp rồi vội vàng đi lấy khăn lau nhà.

- Cô.....

Vân Tưởng Tưởng tức giận nói không nên lời, cô nhắm mắt bỏ qua chuyện rồi đi lên phòng.

Mấy người làm nhìn theo bóng dáng của cô mà khoái chí tủm tỉm cười trộm. Chỉ có quản gia Mạc là chạy đến đưa khăn khô cho cô lau người, chỉ có ông là lo lắng cho cô trong căn nhà này.

Vân Tưởng tưởng đi về phòng, đóng chặt cửa lại, để quản gia Mạc đứng bên ngoài lo lắng không thôi. Cô vừa đóng được cánh của thì đã ngã xuống đất đầy vẻ mệt nhọc, có vẻ như vì bị hành hạ mấy ngày nay khiến cơ thể của cô càng ngày càng suy nhược. Cô cố gắng lết vào trong phòng tắm, tắm qua loa rồi trèo lên giường nằm xuống.

Lúc trước cô thấy thời gian trôi thật nhanh nhưng không hiểu sao bây giờ lại trôi chậm đến như vậy. Từ lúc Cố Minh Thành đi đồng thời Lãm Như Phi đến, tính tới bây giờ thì cũng được 4 ngày rồi, còn 3 ngày nữa, cô không biết sẽ ra sao đây. Mới suy nghĩ đến những cái mình phải trải trong mấy ngày tới làm cô lo lắng không yên.

* Reeng reeng...

Tiếng chuông điện thoại vang lên. Vân Tưởng Tưởng liền dừng những suy nghĩ không đâu đó lại, cô vỗ vỗ vào mặt mình vài cái rồi nghe điện thoại.

- A lô.

Giọng nói nhỏ nhẹ, có chút khàn khàn vang lên,có vẻ như cô bệnh thật rồi.

[ Tưởng Tưởng, sao vậy? Cậu không khỏe sao?]

Giọng nói quen thuộc trầm ấm từ đầu dây bên kia vang lên đầy vẻ lo lắng.

- Là Nhạc Kiều sao? Cậu gọi cho mình có việc gì vậy? Cậu....

Vân Tưởng Tưởng kinh ngạc nói. Vì thường thì Vương nhạc Kiều rất ít khi gọi cho cô, tự dưng hôm nay lại thấy anh ta gọi đến làm cô có phần hơi sửng sốt.

[ Trước tiên đừng nói đến chuyện này, mình đang hỏi cậu đấy, cậu bị ốm hay sao mà giọng khàn vậy?]

Vương Nhạc Kiều có chút giận dỗi chặn lại lời mà Vân tưởng Tưởng đang nói.

- Không sao không sao, chắc là cảm nhẹ thôi, không đáng ngại đâu. hì hì.

Vân Tưởng Tưởng vừa nói vừa cố gắng cười tỏ vẻ mình vẫn ổn.

[ Cậu đấy, phải cố giữ gìn sức khỏe đi chứ. Vốn sức khỏe cậu đã yếu rồi mà, đừng ăn đồ lạnh nữa, cố uống nhiều nước ấm vào đi ]

Vương Nhạc Kiều bắt đầu cằn nhằn, khó chịu.

- Rồi rồi, Nói chuyện của cậu được rồi chứ?

Vân Tưởng Tưởng mỉm cười nói, cô thật sự không muốn nghe bài ca đồng dao của Vương Nhạc Kiều chút nào.

[ Haizzz, thật ra thì mấy ngày nay có cuộc thi Music World, cuộc thi mà mẹ cậu từng tham gia ấy. Nghe nói sắp tổ chức rồi, tầm 5 tháng nữa đấy, cậu có đi không để mình đăng ký cho, ngày mai là hết hạn nộp hồ sơ rồi.]

Vương Nhạc Kiều ngán ngẩm thở dài với con người cố chấp Vân Tưởng Tưởng kia.

- Thật sao?

Vân Tưởng Tưởng vừa nghe thấy hai chữ " Music World " thì lần ngồi bật dây đầy sự phấn khích.