Tình Yêu Không Chọn Tôi

Chương 62




Nhưng mọi chuyện đâu có suông sẻ như vậy, đang yên bình bỗng một biến cố lớn lại ập đến lúc nào không ai hay biết.

Lúc này, Vân Tưởng Tưởng vẫn đang ngồi trong phòng của mình mà viết nhạc. Nhưng không hiểu sao trong lòng cô có một chút nơm nớp lo sợ. Cô liên tục đứng ngồi không yên.

" Reeng reeng reeng "

Tiếng điện thoại gọi đến khiến cho không gian căn phòng tĩnh lặng càng trở nên có chút bí ẩn. Người vừa gọi là Vương Nhạc Kiều. Cô thở phào nhẹ nhõm rồi nhấc máy nghe. Lúc ấy cô nghĩ chắc chỉ là do mình mang thai nên mới hay suy nghĩ lo lắng không đâu như vậy.

Nhưng chỉ vừa mới nghe máy được một lúc thì sắc mặt cô liền tái xanh lại. Hai bên mắt như trực trào ra nước mắt. Cô vội chạy ra khỏi phòng của mình rồi nhanh chân chạy xuống bậc thang.

Vân Tưởng Tưởng lao thật nhanh xuống không hề để ý gì ở xung quanh. Cô lỡ và chạm nhẹ vào Hoắc Như Phi, nhưng cô cũng không để ý lắm mà chạy ra khỏi nhà, vội vã lấy xe đi đâu đó.

Cô không hề biết cú chạm nhẹ vào vai Hoắc Như Phi vừa rồi đã khiến cô ta ngã xuống cầu thang. Từ trong người của Hoắc Như Phi dần trào ra một dòng máu đỏ, mọi người lo lắng sợ hãi vây quanh cô ta.

__________________________________

Bệnh viện HY.

Vân Tưởng Tưởng vội vàng hớt hải chạy vào trong. Cô không màng đến đôi chân trần đầy vết xước do và chạm dưới đất đá của mình mà chạy một mạch đến khoa cấp cứu.

Trước cửa phòng cấp cứu.

Vương Nhạc Kiều hai tay đan chặt vào nhau đầy sự lo lắng. Vừa thấy có tiếng bước chân chạy đến anh ta liền quay sang nhìn về phía phát ra tiếng động.

Cô vừa nhìn thấy Nhạc Kiều thì thở dốc hổn hển, nắm lấy tay áo của anh ta.

- Ba... bà của mình...ông ấy sao rồi?

Cô vội vàng hỏi, vừa nói vừa thở không ra hơi.

- Cậu ngồi xuống trước đi đã. Bình tĩnh lại một chút.Ông ấy đang cấp cứu bên trong.

Vương Nhạc Kiều nhìn cô mà đau sót. Anh vuốt nhẹ vào vai cô rồi dìu cô ngồi xuống hàng ghế chờ.

- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao…Tại sao ba mình lại bị như vậy?

Vân Tưởng Tưởng quay sang nhìn Nhạc Kiều, sắc mặt cô xanh méc như không còn giọt máu.

- Mình cũng không biết nữa. Mình vô tình thấy xe bác ấy bị tai nạn khi đang trên đường về nhà. Có vẻ như hung thủ đã chạy trốn rồi.

Vương Nhạc Kiều nhìn cô mà nghiêm túc nói.

Vân Tưởng Tưởng lúc này chỉ biết nhìn vào cánh cửa sắt trước mắt một cách vô định. Cô mong sẽ không có chuyện gì tồi tệ hơn xảy ra.

Nhưng ông trời đâu cho ta như mong muốn. Chỉ nửa tiếng sau ánh đèn đỏ phía trên cánh cửa đã chuyển thành màu xanh. Vừa thấy có người bác sĩ vừa đi ra khỏi phòng Vân Tưởng Tưởng liền chạy đến muốn hỏi thăm tình hình. Nhưng chưa kịp lên tiếng thì người bác sĩ kia đã lắc đầu rồi đằng sau ông ta là một chiếc giường bệnh, người nằm trên chiếc giường đó được phủ một mảnh vải trắng qua mặt.

Vân Tưởng Tưởng lúc này hai mắt tròn xoe như người mất hồn. Cô vội vàng tiến tới giường bệnh, tay cô run run mở mảnh vải che mặt của người nằm trên giường ra. Ba của cô người mà cô yêu quý nhất bây giờ đã không còn hơi thở chỉ còn là một cái xác lạnh ngắt.

Dường như không thể chịu nổi cú sốc Vân Tưởng Tưởng liền ngã ra đất mà ngất xỉu. Vương Nhạc Kiều sợ hãi, vội vàng cùng bác sĩ bế cô lên giường bệnh khác rồi đưa vào phòng khám.

_______________________________

3 tiếng sau.

Vân Tưởng Tưởng như người vừa từ Cửu môn quan trở về. Cô sợ hãi chợt bừng tỉnh dậy, cô không thể nào tin được từ bây giờ mình không còn người thân nào bên cạnh nữa. Cô vội vàng xuống giường, giật phăng chiếc kim đang truyền nước biển cho mình ra khỏi tay. Cô chạy đến nắm lấy tay nắm cửa tính đi ra ngoài.

Nhưng chưa kịp mở cửa, ở phía đối diện đã có người mở trước. Đó chính là Vương Nhạc Kiều. Ánh mắt anh ta lúc này có chút buồn, và đăm chiêu suy nghĩ. Vừa mở cửa ánh mắt của anh ta và cô dã chạm phải nhau. Ánh ta bắt đầu khó xử không biết nên nói gì.

- Nhạc Kiều... Ba của mình... ông ấy...

Vân Tưởng Tưởng ngước mắt nhìn Nhạc Kiều, trên mặt cô đã chảy dài hai hàng nước mắt dài.

- Tưởng Tưởng... xin lỗi. Bác ấy đi rồi.

Vương Nhạc Kiều cúi mặt xuống, ánh không dám nhìn thẳng vào cô như lúc đầu nữa. Ánh có vẻ như đang tự trách chính bản thân mình vậy.

_______________________________

Lời nhắn của tác giả.

Trung thu rồi mọi người ơi. cuối cùng thì sau một tuần làm việc và học tập mệt mỏi như xác chết trôi sông, cuối cùng thì ta cũng đã chờ được đến ngày hôm nay muahahaha. Chúc mọi người Tết trung thu vui vẻ hạnh phúc cùng người yêu và gia đình của mình.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện cho đến ngày hôm nay.