Tình Yêu Không Chọn Tôi

Chương 70




Cái gì? Chú gây tai nạn. Nhưng kể cả vậy thì liên quan gì đến kế hoạch của chúng ta chứ.

Hoắc Phi Nhu vừa sửng sốt vừa tức giận nói lớn.

[ Chuyện này... thật ra người chú gây tai nạn là Vân Thiệc Lâm... ]

Hoắc Nam Chiêu ngập ngừng nói tiếp, tâm trạng có chút phức tạp.

- Vân Thiệc Lâm... Chẳng phải là ba của Vân Tưởng Tưởng sao? Ông ta thế nào rồi ạ.

Hoắc Như phi ngạc nhiên nói.

[ Chú cũng không biết nữa... Khi hai xe va vào nhau, chú chạy ra ngoài luôn, cũng không biết lão ta có sao không nữa? Thôi không nói chuyện nữa, cháu nghĩ cách mà lo chu toàn ở đó đi, có gì chú sẽ gọi lại sau ]

Chưa kịp để Hoắc Phi Nhu trả lời, Hoắc Nam Chiêu đã cúp máy.

Hoắc Phi Nhu đặt chiếc điện thoại lên bàn. Cô ta đăm chiêu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Đúng là mệt mỏi với cô ta quá mà. Chưa giải quyết xong chuyện này đã đến chuyện khác. Mà cũng không biết thay đổi kế hoạch như vậy có ảnh hưởng gì với cô ta không nữa. Nhưng nếu Vân Thiệc Lâm mà có chết thì chẳng phải là rất có lợi cho cô sao? Nếu đúng là vậy thật thì Vân Tưởng Tưởng sẽ chẳng còn ai chống lưng, chẳng còn là cái gì trong mắt cô cô cả.

Chỉ vừa nghĩ tới đó thôi mà Hoắc Phi Nhu đã không kiềm chế được mà cười khoái chí.

___________________________

Buổi tối hôm đó.

Hoắc Phi Nhu vui vẻ ngồi trên giường bệnh đợi Cố Minh Thành đến. Khi cánh cửa phòng bệnh của cô ta mở ra, Hoắc Phi Nhu liền đi tới vui vẻ mở cửa, nhưng phía trước cánh cửa kia không phải là Cố Minh Thành mà là thư ký của anh ta.

- Thư ký Lâm, anh tới đây làm gì vậy? A Thành đâu.

Hoắc Phi Nhu vui vẻ nói, cô nhìn xung quanh em Cố Minh Thành có đến không.

- Hoắc tiểu thư, Cố tổng bảo tôi chuyển lời cho cô. Ngài ấy nói do hôm nay có nhiều việc quan trọng không đến được nên ngài ấy bảo cô không cần đợi mà hãy nghỉ ngơi sớm đi.

Giọng nói lạnh lùng và dứt khoát của thư ký Lâm khiến Hoắc Phi Nhu không thể cười nổi nữa.

- Ừm, tôi biết rồi cảm ơn anh.

Ánh mắt cô ta rũ xuống buồn bã, trong lòng có chút thất vọng. Rồi đóng cửa phòng lại.

________________________

Tại bệnh viện đó, ở tầng 3 Vân Tưởng Tưởng vẫn còn đang mê man chưa tỉnh. Bên cạnh giường bệnh là Cố Minh Thành, anh ta cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào cô.

Không biết Vân Tưởng Tưởng đã gặp cái gì trong mơ mà cả người run nhẹ, tay cô siết chặt vào ga giường trắng, mồ hôi trên trán nhỏ xuống khuôn mặt chảy dài xuống gối trắng. Thấy Vân Tưởng Tưởng có vẻ quằn quại đau khổ, Cố Minh Thành liền vội vàng tiến đến lấy khăn tay trong túi áo ngực cửa mình mà lau cho cô. Khi lau xong anh mới nhận ra mà tự hỏi tại sao mình lại làm như vậy? Cô ta có thế nào cx đâu liên quan đến mình. Rồi anh ta lại nhìn cái khăn đầy chán ghét ở trên tay rồi ném nó vào sọt rác.

Đúng lúc này, Vương Nhạc Kiều bước vào. Trên tay có cầm một ly nước ấm và một bó hoa hồng nhung đỏ tươi rói.

- Anh đến đây làm gì?

Vương Nhạc kiều vừa thấy Cố minh thành đúng ngay cạnh đầu giường thì vẻ mặt liền trầm xuống, lạnh lùng nói.

- Không phải việc của cậu.

Cố Minh Thành lạnh lùng nói chỉ liếc qua nhìn Vương Nhạc Kiều một cái rồi lại rời ánh mắt đi.

- Cố Minh Thành có phải não của anh bị hỏng rồi không? Là ai đã khiến cô ấy ra nông nỗi này. Là anh ban cho đó Cố Minh Thành.

Vương Nhạc Kiều đặt cốc nước và bó hoa xuống bàn nhìn Cố Minh Thành mà cười khinh bỉ, ánh mắt đầy sự tức giận cùng đau khổ.

- Uổng công cô ấy đã bảo vệ anh. Uổng công cô ấy đã cứu lấy cái mạng chó của anh rồi.

Vương Nhạc kiều cười trong tuyệt vọng, anh nhìn về phía Vân Tưởng Tưởng mà không thể kiềm chế nước mắt của mình được, Nước mắt cứ lặng lẽ mà rơi xuống.

- Cứu tôi? Cô ta cứu tôi khi nào?

Cố Minh Thành ngạc nhiên nói, ánh mắt đầy sự nửa tin nửa ngờ nhìn Vương Nhạc Kiều.

Vương Nhạc Kiều nghe anh ta hỏi vậy sắc mặt liền biến sắc, anh quay người lại nhìn Cố Minh Thành với ánh mắt sắc bén, đầy sát khí.

- Anh nói gì? Ý anh nói cô ấy chưa từng cứu anh sao? Vậy khi học cấp ba, người mà cô ấy lấy thân mình bảo vệ là ma sao? Người mà cô ấy chịu bị đánh đến tàn tật cũng là ma sao? Cố MInh Thành chẳng lẽ chưa ai nói cho anh biết người chịu đòn thay anh năm ấy là Vân Tưởng Tưởng sao?

Vương Nhạc Kiều nắm lấy cổ áo của Cố Minh Thành mà tức giận nói lớn.