Không thể tiếp tục ngồi yên thêm được nữa, để biết chính xác có hay không thì phải kiểm chứng. Thế nên, Hề Dung Diệp cẩn thận thay đồ và mặc áo khoác vào người, cuối cùng xuống tầng hầm lấy xe lái đi.
Khoảng 20 phút sau, Hề Dung Diệp đã quay trở lại chưng cư, vào thang máy lên tầng mà bàn tay của cô run rẩy, tâm lý vô cùng hồi hộp và căng thẳng.
“ Có nên gọi điện cho Đông Bách không? ”
“ Khoan, Đông Bách cũng chẳng thể sang đây vào ngay lúc này, có khi không có thì anh ấy lại cảm thấy hụt hẫng nữa, đợi kết quả chính xác mình mang thai thông báo vẫn chưa muộn. ”
Suy nghĩa như thế, Hề Dung Diệp quyết định không gọi điện cho Khưu Đông Bách để nói rằng chu kỳ kinh nghiệt của mình bị trễ, mà chờ đến khi chắc chắn 80℅ từ mười cây que thử thai cô vừa mua.
Thế nhưng, hai que thử thai đầu tiên chỉ hiện lên đúng một vạch, khiến cô vô cùng thất vọng lẫn buồn tủi trong lòng, dường như đã đinh ninh cho rằng mình đang mang thai.
“ Lẽ cái que này hết hạn sử dụng sao? ”
“ Mình vẫn có linh cảm rằng mình đang mang thai, cảm giác rất giống với lần đó, lúc chiều ngủi mùi cá cũng thấy buồn nôn. ”
Hai cây que thử thai được Hề Dung Diệp nắm chặt trong lồng bàn tay, nhìn mình trong gương mà hốc mắt dần dần đỏ hoe thấy rõ, sau đó khẽ mếu máo muốn khóc rồi cúi mặt nhìn xuống, bàn tay chầm chậm mở ra dán mắt vào que thử thai, thực sự cô rất mong nó sẽ hiện lên hai vạch.
Và rồi, cô hít một hơi thật sâu chấn chỉnh lại bản thân của mình, lên tiếng:
“ Bỏ đi, sáng mai mình thử lại lần nữa xem thế nào… thôi, đến bệnh viện kiểm tra cho chắc chắn. ”
Chỉ là sau đó Dung Diệp không hề bỏ đi, đem hai cây que thử thai đặt vào một chiếc hộp để làm kỷ niệm, tỉ mẩn cẩn thận cất vào trong hộc tủ, trân trọng dù kết quả không như những gì cô mong muốn.
“ Cũng chỉ mới hơn một tháng thôi, đâu phải lần nào đều may mắn như lần đó, cứ thả là dính ngay. ”
Cuối cùng, Hề Dung Diệp tự an ủi và động viên bản thân, khao khát được làm mẹ của cô càng lớn thì áp lực càng nhiều, hiện tại cô phải tự điều chỉnh lại cảm xúc để đừng gây ảnh hưởng tinh thần.
Rồi một ngày nào đó đủ duyên, con sẽ đến với cô và Khưu Đông Bách anh!
…----------------…
Sáng hôm sau…
Hề Dung Diệp từ phòng tắm buồn bã đi ra, sửa sạng thay đồ để chuẩn bị đi làm. Dự định trưa nay tranh thủ tan ca đến bệnh viện kiểm tra, nào ngờ vừa sáng cô phát hiện mình tới kỳ.
Reng… reng… reng…
Vừa vào phòng ngủ, thì điện thoại của cô đặt ở bàn trang điểm reo lên, như thường lệ vào mỗi bữa sáng Khưu Đông Bách sẽ gọi đến cho cô.
Ở bên đây, ngay tại văn phòng làm việc, Khưu Đông Bách đang đứng ngắm cảnh vào buổi sáng và thưởng thức tách cafe cho tinh thần tỉnh táo, sảng khoái.
“ Em ăn sáng chưa, không được bỏ bữa đâu đấy. ”
“ Em ăn rồi. ”
Khuôn mặt của Hề Dung Diệp xụ xuống ủ rũ, nhận ra rất rõ cô đang buồn phiền chuyện gì đó. Quan sát thông qua màn hình điện thoại, Khưu Đông Bách cũng đã nhìn thấy, và với giọng điệu ỉu xìu đó thì càng thêm phần trăm chắc chắn.
“ Sao thế? ”
Hai hàng chân mày của Khưu Đông Bách lập tức chau chặt, ánh mắt có chút dao động, sau đó lại lên tiếng:
“ Hình như đã đến chu kỳ kinh nguyệt của em rồi phải không? ”
“ Vâng. ”
“ Khó chịu sao? Có đau bụng không? ”
Hề Dung Diệp chậm chạp lắc đầu, đưa tay tiếp tục chải tóc và cẩn thận búi lên gọn gàng cho mát mẻ, sau đó bắt đầu chăm sóc da ban ngày để chuẩn bị đi làm.
“ Vậy sao em buồn? Dung Diệp, chúng ta đã hứa với nhau, xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải chia sẻ để cùng giải quyết, giữa mình không được có bí mật gì cả. ”
Nghe Khưu Đông Bách nói thế, Dung Diệp dừng hẳn lại tất cả mọi động tác, tập trung chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại và đặc biệt là ánh mắt thâm tình đầy da diếc yêu thương của anh, lên tiếng trả lời:
“ Thực ra chu kỳ lần này bị trễ hơn tháng trước, cứ tưởng là đã có bảo bối…”
Nghe thế, lồng ngực Khưu Đông Bách bất giác nhói đau đến muốn nghẹt thở, ruột gan quặn thắt từng cơn. Là đàn ông, cuối cùng anh đã phải che giấu bằng một nụ cười nhẹ nhàng để an ủi tinh thần cho Hề Dung Diệp, âm giọng trầm ấm vang lên:
“ Khi nào đủ duyên bảo bối sẽ quay lại với chúng ta, em đừng áp lực rồi một mình buồn bã nhé? Cứ để mọi thứ tự nhiên, tinh thần thoải mái, vui vẻ, điều tốt đẹp tự khắc sẽ đến!
- Dung Diệp, anh mong từng ngày em về, thực sự rất nhớ em! ”
Sóng mũi Hề Dung Diệp bất giác cay xè xộc lên, khiến đôi mắt của cô long lanh ngấn lệ, xúc động trước những câu nói của Khưu Đông Bách và cảm thấy trái tim ấm áp vô cùng, sự tủi thân đã biến mất thay thế bằng sự hạnh phúc.
“ Đông Bách, em cũng nhớ anh! ”
Sau đó, cô khẽ cười dịu dàng rồi nói tiếp:
“ Ráng thêm nửa tháng nữa nhé, em sẽ bù đắp xứng đáng cho anh! ”
Làn môi của Khưu Đông Bách cũng uốn cong, tiếng cười nhẹ nhàng phát ra đều đặn, anh nói:
“ Phải giữ lời đấy nhé, cô Khưu! ”