Dịch: Dii
Beta: Băng Hàn
=====================
Từ Ý vô cùng quen thuộc với mùi hương của Yến Hoà Dư, không cần quay đầu nhìn lại, chỉ cần ngửi mùi hương cũng có thể nhận ra.
Sau khi anh nói xong, tâm trạng vốn đang bình tĩnh của Từ Ý dường như có chút dậy sóng, cô liếc mắt nhìn Yến Hoà Dư đang đứng cạnh cô, vô thức mím môi hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
“Thấy em đi lâu rồi vẫn chưa quay lại, nên đến đây tìm em.” Yến Hoà Dư nhìn cô mỉm cười.
Hàng mi của Từ Ý khẽ rung lên, trong ánh mắt cũng xuất hiện sự kinh ngạc.
Yến Hoà Dư lại lần nữa ngẩng đầu, nụ cười trên môi cũng dần biến mất, chỉ còn lại ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía tiểu Ngô tổng: “Bố của anh còn phải nể mặt tôi ba phần, tiểu Ngô tổng thấy Yến Hoà Dư tôi dễ bị bắt nạt đến vậy sao? Nếu tiểu Ngô tổng tiếp tục gây phiền phức cho Từ Ý, thì tôi cũng không ngại đến Ngô gia gây phiền phức đâu.”
Sắc mặt của tiểu Ngô tổng lúc này thật sự rất khó coi, vẻ mặt hống hách lúc nãy sớm cũng đã không còn, giọng điệu cũng trở nên thấp hèn đến cùng cực: “Xin lỗi Yến tổng, vừa nãy là tôi không đúng rồi.”
“Người cậu nên xin lỗi là Từ Ý, chứ không phải tôi.” Yến Hoà Dư nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng.
Tiểu Ngô tổng lập tức quay đầu về hướng của Từ Ý, cúi cầu xin lỗi: “Xin lỗi cô.”
Từ Ý trong lòng cười khẩy một cái, nhưng cũng không thể hiện ra mặt. Nếu hôm nay không có Yến Hoà Dư anh ta chắc sẽ không xin lỗi, nhưng trong lòng cô cũng đã có suy nghĩ rồi, nếu hôm nay anh ta muốn làm chuyện gì đó, cô cũng sẽ liều mạng đến cùng không để anh ta yên.
Đợi người rời đi, Yến Hoà Dư lại hướng mắt về Từ Ý, nhìn cô một lượt, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
Từ Ý lắc đầu: “Em không sao, cảm ơn anh.” Đọc Full Tại Truyện Full
“Cảm ơn anh làm gì, lẽ ra anh phải cùng em đến đây, anh nên xin lỗi em mới đúng.” Yến Hoà Dư dịu dàng đáp.
Từ Ý mím môi, biểu cảm cũng có chút phức tạp, người vốn lạnh lùng vô tình với cô đột nhiên như thay đổi thành một người khác, khiến cô có chút bối rối.
Yến Hoà Dư có chút kinh ngạc, đáp lại: “Anh sợ nếu anh nói ra có thể em sẽ không đồng ý đến.”
“Cảm ơn.” Từ Ý lại lần nữa nói câu này, quay mắt đi hướng khác: “Nếu không phải nhờ anh, em có thể sẽ không bao giờ có cơ hội nói chuyện trực tiếp với bà ấy, cũng sẽ không có cơ hội có được danh thiếp và cơ hội hợp tác với bà ấy.”
“Đây không phải là công của anh.” Yến Hoà Dư lắc đầu, “Hạnh Tòng Vân trước giờ không phải là người sẽ nhìn vào quan hệ, là bởi vì bà ấy thấy được thiên phú đối với chế tác nước hoa của em, nên mới nhìn em bằng con mắt khác, không liên quan gì đến anh.”
Từ Ý khựng lại vài giây, lại nói: “Cơ hội này cũng là nhờ anh cho em.”
“Cho em cơ hội, nhưng mà em cũng phải biết nắm bắt mới được.” Yến Hoà Dư nhẹ nhàng mỉm cười, “Mỗi người chúng ta đều có thể gặp được rất nhiều cơ hội, anh cũng không ngoại lệ, nhưng có bắt lấy được hay không mới là điều quan trọng nhất. Nhưng mà, anh tin em.”
Tâm trạng của Từ Ý có chút dao động, suýt chút nữa thì nhịp tim của cô bị nụ cười và những lời nói này của Yến Hoà Dư làm cho loạn hết lên, cô phải hết sức kìm chế mới không để lộ ra trên mặt.
***
“Cậu nói buổi tiệc cậu tham gia cùng Yến Hoà Dư hôm nay là do Hạnh Tòng Vân tổ chức sao? Hơn nữa anh ấy là cố tình đưa cậu qua đó à?” Giọng nói của Chúc Mịch Hạ tràn đầy ngạc nhiên.
Từ Ý đang ngồi chăm sóc da trước bàn trang điểm, thuận miệng trả lời: “Đúng vậy, lúc mình biết được cũng bất ngờ như cậu vậy.”
Chúc Mịch Hạ ở đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi nói tiếp: “Yến Hoà Dư đổi tính rồi à?”
“Mình cũng không biết.” Từ Ý thở dài, “Cứ thấy sự thay đổi này có gì đó rất lạ.”
Chúc Mịch Hạ suy nghĩ một hồi, đáp lại: “Đúng thật là rất kì lạ, nhưng chuyện này thường sẽ có hai trường hợp xảy ra.”
“Hai trường hợp nào?” Từ Ý tò mò hỏi.
Chúc Mịch Hạ cười khúc khích đáp: “Anh ta thích cậu, hoặc là không thích cậu.”
“Hả?” Từ Ý hoài nghi đáp lại, “Nghĩa là sao?”
“Thích cậu thì đối tốt với cậu chắc là cậu hiểu rồi nhỉ, còn nếu không thích cậu thì chứng tỏ là đang chột dạ, có lẽ là có chuyện gì đó đang giấu cậu, nên dùng cách này để bù đắp.”
Từ Ý không hề tin, chỉ cười đáp: “Không cần biết là vì nguyên nhân gì, nhưng chuyện này thật sự phải cảm ơn anh ấy.”
Cô nói như vậy, cũng đột nhiên nghĩ đến muốn tặng cho Yến Hoà Dư một món quà.
“Vậy cũng phải, nhưng mà cậu suy nghĩ kĩ chưa? Tự mình thành lập công ty, hay là hợp tác?” Chúc Mịch Hạ hỏi.
Từ Ý chần chừ không trả lời, cô vốn muốn thành lập công ty là vì không muốn nước hoa mình điều chế chỉ nằm mãi trong góc nhà, cũng hi vọng người khác sẽ thích nó. Nếu như nguyện vọng này có thể thực hiện ở chỗ của Hạnh Tòng Vân, thì hợp tác cũng có thể loại bỏ được rất nhiều chuyện phiền phức.
Nhưng hai hướng đều có ưu nhược điểm riêng, tạm thời cô vẫn chưa đưa ra được lựa chọn của mình.
Chúc Mịch Hạ hiểu được phiền muộn và lo lắng của cô, nên chỉ đành an ủi: “Cậu cũng đừng gấp quá, cứ suy nghĩ thật kĩ, nhất định sẽ có được đáp án.”
Từ Ý nhìn về tấm danh thiếp của Hạnh Tòng Vân đang đặt bên cạnh, mím môi đáp: “Mình sẽ suy nghĩ thật kĩ.”
***
Ngày hôm sau.
Hà Lâm đến đón Yến Hoà Dư đi làm, trên xe nhìn thấy Yến Hoà Dư vẫn đang tiếp đọc quyển sách “Người yêu thay thế”, liền vừa cười vừa nói: “Sếp hình như đã học được nhiều thứ từ quyển sách này nhỉ.”
“Quyển này à?” Yến Hoà Dư lắc đầu cười, “Nếu như học theo nó, chắc tôi sẽ không bao giờ gặp được cô ấy nữa đâu. Nam chính trong truyện đã làm chuyện này sớm hơn cả tôi, nhưng nữ chính vẫn không chịu hẹn hò với anh ta, rất phi khoa học.”
Hà Lâm bỗng thấy tò mò: “Nếu quyển sách này vô dụng vậy, còn xem nó làm gì chứ?”
“Nhưng mà trong này có một câu nói dường như rất đúng.” Yến Hoà Dư thở nhẹ một hơi.
Hà Lâm hỏi: “Câu gì vậy?”
Yến Hoà Dư gấp sách lại, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Sao cậu nhiều chuyện để hỏi vậy? Không nói cậu biết đâu.”
Hà Lâm: “……”
Anh ta hít sâu một hơi, báo cáo lại những chuyện mà Yến Hoà Dư bảo mình điều tra, “Phải rồi, sếp bảo tôi đi tra người tung tin đồn lúc trước là ai, tôi tra được rồi.”
Yến Hoà Dư nheo mắt lại, hỏi: “Là ai?”
“Là bố mẹ của bà chủ.” Hà Lâm đáp, nhưng cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, “Tôi đã ra rất kĩ rồi, đúng thật là họ, nhưng lại sao họ lại tung tin như vậy nhỉ? Có lợi ích gì cho bà chủ đâu?”
Sắc mặt của Yến Hoà Dư lạnh lùng hẳn: “Bởi vì nó có lợi cho họ. Quan hệ giữa tôi và Ý Ý vốn không ổn định, tung tin như vậy sẽ khiến Ý Ý cách tôi càng lúc càng xa, đến lúc đó họ chỉ nói một tiếng, để cô ấy giúp đỡ cho Từ gia, luôn hướng về Từ gia.”
Anh ngừng một hồi, lại tiếp tục nói: “Nhưng đây chỉ là chuyện nằm trong tưởng tượng của họ, thực tế là nếu sau khi Ý Ý cảm thấy tôi không phải là chỗ dựa vững chắc thì cũng sẽ không lấy Từ gia làm điểm tựa, vì trước giờ cô ấy chưa từng dựa dẫm vào ai.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Hà Lâm hỏi. Đọc Full Tại Truyện Full
“Cậu tìm thời gian liên lạc với Từ gia, nói tôi muốn mời họ ăn cơm.” Yến Hoà Dư nheo mắt, nở một nụ cười lạnh lẽo, “Cứ để họ kéo chân Ý Ý mãi cũng không phải là chuyện tốt.”
***
Từ Ý từ sáng sớm đã chạy một mạch đến phòng làm việc, cô muốn tặng Yến Hoà Dư một chai nước hoa, do chính tay cô điều chế, chai nước hoa độc nhất trên thế giới, có một không hai.
Thật ra đã mơ hồ có chút linh cảm, nhưng lần này cuối cùng cũng thực hiện được.
Nhưng nước hoa cũng không phải có thể lập tức điều chế ra được, vì lượng phối hợp của các loại hương liệu đều cần phải thử thật kĩ càng, Từ Ý cũng không gấp, dù gì cô cũng có nhiều thời gian.
Nhưng mà trong mấy ngày này, cô cũng nghĩ thông ra được một chuyện. Cô thích việc tự trốn trong phòng tự sáng chế ra chai nước hoa mà mình thích hơn, nếu lại dây dưa đến chuyện kinh doanh mua bán, thì thời gian của cô sẽ phải hi sinh cho công việc đó, đây không phải là điều cô muốn.
Sau khi suy nghĩ rất kĩ, Từ Ý gọi cho Hạnh Tòng Vân.
Cuối cùng, Hạ Tòng Vân hẹn cô ngày hôm sau đến nhà hàng gặp nhau.
“Dì vốn nghĩ là không còn hi vọng gì nữa, không ngờ cháu vẫn gọi cho dì.” Hạ Tòng Vân cười nói.
Từ Ý nhẹ nhàng cười mỉm: “Thật ra, điều kiện mà cô Hạnh dành cho cháu thật sự rất tốt, nếu như cháu còn khước từ nữa thì thật là không phải phép.”
“Đừng gọi là cô Hạnh nữa, gọi theo Hoà Dư đi, gọi là dì Vân.” Hạ Tòng Vân mỉm cười, lại nói tiếp, “Nói ra thì lúc hai đứa kết hôn dì còn đang ở nước ngoài, tiền mừng còn chưa kịp đưa nữa.”
Từ Ý có chút ngại ngùng, cô khua tay đáp: “Không cần đâu ạ, có thể được theo cô Hạnh đây học tập đã là món quà lớn nhất rồi ạ.”
“Nên gọi là gì nhỉ?” Hạ Tòng Vân nhìn cô khó hiểu.
Từ Ý chần chừ hồi lâu mới mở lời: “Dì, dì Vân ạ.”
Hạ Tòng Vân cười đến híp mắt hỏi: “Con có đem nước hoa mình tự điều chế sang đây không?”
Từ Ý lấy ra ba chai nước hoa tự mình điều chế mà bản thân cảm thấy ưng ý nhất: “Từ mô phỏng lại cho đến tự điều chế, con đã tốn rất nhiều thời gian, mong dì Vân có thể cho con nhiều ý kiến một chút.”
Hạ Tòng Vân sau khi ngửi thử mùi của ba chai nước hoa thì ánh mắt sáng lên đầy kinh ngạc: “Có thể đem ra bán rồi đó, đây thật sự là những chai nước hoa vô cùng thành công rồi.”
Từ Ý được khen nhiều như vậy cũng có chút ngại ngùng.
“Trước đây công ty luôn đi theo dòng hàng thượng lưu, nhưng dì vẫn luôn cảm thấy nước hoa là thứ mà bất kỳ ai cũng có thể sử dụng được, mùi hương khác nhau sẽ đại diện cho những đối tượng khác nhau, nhưng đôi khi giá thành sẽ không phù hợp với hầu hết tất cả người mua.” Hạnh Tòng Vân lại nói tiếp, “Đặc biết là học sinh sinh viên, họ cũng là một trong những nhóm khách hàng tiêu thụ nước hoa chủ yếu, mà nước hoa của con điều chế ra luôn cho dì một loại cảm giác tươi mới của thanh xuân, khiến dì cảm thấy như được mở mang tầm mắt.”
Từ Ý ngoan ngoãn lắng nghe, hỏi lại: “Vậy dì Vân muốn con làm thế nào ạ?”
“Tụi dì vẫn luôn muốn điều chế một loại nước hoa mang hương vị thanh xuân, mở thêm một thương hiệu mới dưới trướng của dì, nhưng mà vẫn chưa tìm được nhà điều chế thích hợp để hợp tác.” Hạnh Tòng Vân cười nói, “Vừa hay lúc này con lại xuất hiện, con chỉ cần kiên trì chế tạo ra loại nước hoa con mong muốn là được, những chuyện khác để dì lo.”
Từ Ý chớp chớp mắt, hỏi tiếp: “Một thương hiệu con khác sao ạ? Là như thế nào ạ?”
“Con có đói không?” Hạnh Tòng Vân bất đắc dĩ mỉm cười, “Chúng ta vừa ăn vừa nói nhé.”
Từ Ý lúc này mới nhận ra, hai người từ lúc gặp nhau đến giờ vẫn chưa gọi món, liền cảm thấy có chút ngại ngùng, “Dì Vân à, vậy chúng ta ăn cơm trước rồi nói sau nhé.”
***
Hà Lâm giúp Yến Hoà Dư hẹn bố mẹ của Từ Ý ra, lúc đầu hai người vốn nghĩ là bàn chuyện hợp tác.
Sau khi vào phòng ăn, bố mẹ của Từ Ý nhìn thấy Yến Hoà Dư sắc mặt lạnh lùng, một bộ dạng quen thuộc của anh: “Hoà Dư à, sao hôm nay con lại nhớ đến chuyện mời bố mẹ ăn cơm vậy.”
Mẹ của Từ Ý nhìn xung quanh một vòng, “Ý Ý hình như không đến đây sao?”
Yến Hoà Dư bắt tay với ông ta, tuỳ tiện ngồi xuống một chỗ đáp lại: “Chỉ là có vài chuyện muốn nói cho thật rõ ràng, tránh đôi bên xảy ra hiểu lầm về sau.”
Bố của Từ Ý nhìn thấy biểu cảm sắc lạnh của Yến Hoà Dư, trong lòng cũng có chút bất an, lập tức hiểu ra đây vốn là một buổi Hồng Môn Yến*.
* (nghĩa là bề ngoài là bữa tiệc, nhưng bên trong lại là bẫy).
Nụ cười trên mặt ông ta bỗng trở nên cứng đờ, “Yến tổng nói vậy là có ý gì?”
“Tôi và Từ Ý kết hôn vốn chỉ là vì đôi bên có thứ mà đối phương cần, tôi tin Từ tổng có lẽ sẽ hiểu rõ hơn tôi” Trên mặt của Yến Hoà Dư không hề có chút hảo cảm nào, chỉ có sự thờ ơ và xa lánh, “Chuyện của Yến thị chắc không cần Từ tổng phải phí tâm nữa đâu.”
Mẹ của Từ Ý có chút hoảng sợ, nghĩ Từ Ý đã nói gì đó, liền vội vàng hỏi: “Có phải Từ Ý đã nói gì trước mặt cậu không?”
“Tôi không biết Ý Ý đã nói gì với cậu, nhưng chúng tôi cũng chỉ hi vọng có thể hợp tác cùng nhau hưởng lợi mà thôi.” Bố của Từ Ý cũng phối hợp hùa theo.
“Hợp tác hưởng lợi sao?” Yến Hoà Dư lập lại dòng chữ này một lần sau đó bật cười, chỉ là nụ cười đó thật sự rất lạnh lẽo, “Từ gia các người từ lúc nào có đủ tư cách để hợp tác với Yến thị vậy?”
Bố mẹ của Từ Ý nhìn nhau, dường như có vẻ rất sốc.
“Chắc là hai người cũng biết tôi và Từ Ý cũng chẳng có mấy phần tình cảm, lúc trước giúp đỡ Từ gia chẳng qua là vì tôi và Từ Ý khi đó đã có một giao dịch với nhau.” Yến Hoà Dư điềm tĩnh nói tiếp, “Tôi đây rất ghét việc bị người khác sai khiến chỉ đạo, có thể vực dậy Từ gia, cũng có thể xoá sổ Từ gia ở Cảnh thành.”
Bố của Từ Ý lúng túng cười đáp: “Chúng tôi hiểu rồi, chuyện này chúng sau sẽ không bao giờ nhắc lại nữa.”
“Sau này đừng đến biệt thự Lung Cảnh nữa.” Yến Hoà Dư liếc nhìn về phía mẹ của Từ Ý, “Tôi không thích người khác đến nơi ở của mình cho lắm.”
Sắc mặt của mẹ Từ Ý bỗng trắng bệch, lập tức gật đầu: “Tôi biết rồi.” Đọc Full Tại Truyện Full
Yến Hoà Dư đứng dậy, gần như là nhìn hai người từ trên cao nhìn xuống: “Hi vọng hai vị sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt của tôi nữa.”
Không khí trong phòng ăn dường như có thể kết thành băng vậy, không cho hai người họ cơ hội để tiếp tục nói.
Sau khi Yến Hoà Dư rời đi, bố của Từ Ý nghiến chặt răng nói: “Đều tại con phế vật Từ Ý đó, đến Yến Hoà Dư cũng không xử lí được, chúng ta nên sớm đoạn tuyệt quan hệ với nó mới đúng!”
***
Từ Ý sau khi tiễn Hạnh Tòng Vân rời đi thì đi đến bãi đỗ xe, nhưng không ngờ rằng lại nhìn thấy xe của Yến Hoà Dư ở đây.
Trong lúc cô đang có chút bối rồi thì Yến Hoà Dư và Hà Lâm vừa hay cũng vừa đi ra.
Hà Lâm vừa đi vừa tâng bốc Yến Hoà Dư, “Diễn xuất của sếp bây giờ càng ngày càng tốt rồi.”
Yến Hoà Dư vừa định đáp lại, nhưng vào lúc nhìn thấy bóng lưng của Từ Ý thì lời nói cũng bỗng chốc thu lại vào trong.
Từ Ý có chút kinh ngạc, không ngờ Yến Hoà Dư lại ăn cơm ở cùng nhà hàng với cô, “Anh cũng đến đây ăn cơm sao?”
Yến Hoà Dư “ừm” một tiếng, vừa định nói tiếp, thì lại nhìn thấy Từ Ý đang nhìn ra phía sau lưng anh, bỗng chốc tim cũng đập mạnh lên.
Từ Ý nhìn thấy bố mẹ mình sắc mặt tối sầm từ nhà hàng rời đi, cô vốn đã có chút nghi ngờ, lại nhìn thấy Yến Hoà Dư ở trước mặt cũng cách họ không xa, đột nhiên một ý nghĩ loé lên trong đầu cô, “Anh đến để gặp bố mẹ em à?”