Dịch: Dii
Beta: Băng Hàn
Lúc Từ Ý thức dậy, Yến Hoà Dư đã rời giường rồi.
Cô ngồi dậy, không khỏi vươn vai, sau khi chữa khỏi chứng mất ngủ, cô mới nhận ra giấc ngủ thoải mái đến nhường nào.
Tắm rửa xong, Từ Ý thay bộ quần áo ở nhà rồi đi một mạch ra sân.
Nghe thấy tiếng động, cô tưởng là Yến Hoà Dư nhưng thực ra chỉ nhìn thấy chị Châu đang tưới hoa.
“Bà chủ, cô tỉnh rồi à?” Thím Chu chào hỏi.
Từ Ý mỉm cười gật đầu, sau đó hỏi: “Thím có nhìn thấy anh ấy đâu không? Từ lúc tôi thức dậy hình như không thấy anh ấy đâu.”
Trước đây, cho dù Yến Hoà Dư có dậy trước Từ Ý, anh cũng sẽ nằm trên giường đợi cô tỉnh, hoặc đi ra ngoài để tránh làm phiền cô, sau khi cô tỉnh lại sẽ đến tìm cô.
Nhưng hôm nay Từ Ý tắm rửa lâu như vậy cũng không thấy Yến Hoà Dư, thật sự là kỳ quái.
“Ông chủ ra ngoài chạy bộ rồi.” Chị Châu cười đáp: “Không phải trước đây cậu ấy cũng thích chạy bộ quanh đây cư sao? Một chút nữa chắc sẽ quay lại thôi.”
“Chạy bộ?” Từ Ý lập tức cau mày, đây là thói quen của Yến Hoà Dư trước khi mất trí nhớ. “Anh ấy vậy mà lại nhớ tới chạy bộ, kỳ quái.”
Chị Châu trầm ngâm nói: “Hôm nay khi tôi gặp ông chủ chào hỏi, cậu ấy không còn tươi cười như trước nữa, giống như…”
Từ Ý hơi nheo mắt lại nói: “Trông giống Yến Hoà Dư trước khi mất trí nhớ?”
“Đúng đúng đúng.” Chị Châu vội gật đầu, “Giống y như lúc ông chủ trước khi mất trí nhớ, rất lịch sự, nhưng trông vẫn lạnh lùng.”
Tim Từ Ý đập thình thịch, trong đầu cô nảy ra một ý tưởng.
***
Trước bữa sáng, Yến Hoà Dư đi tập thể dục trở về.
Anh vào phòng tắm để tắm rửa , vừa mở cửa bước ra đã nhìn thấy Từ Ý đang đứng ở cửa.
Ánh mắt Yến Hoà Dư lóe lên, sắc mặt thay đổi: “Ý Ý em ở đây chờ anh cùng ăn sáng sao?”
Từ Ý nhìn biểu tình của anh, hơi nheo mắt lại nói: “Ừ.” Đọc Full Tại Truyện Full
Yến Hoà Dư lập tức nắm tay cô, giọng điệu kích động nói: “Không ngờ Ý Ý lại ở đây đợi anh, anh vui quá.”
Từ Ý không ngờ anh lại tự nhiên như vậy, giống như không có gì khác so với trước đây.
Lúc tới bàn ăn, Từ Ý tới ngồi cạnh Yến Hoà Dư.
“Không phải trước đây em luôn ngồi đối diện anh sao?” Yến Hoà Dư sửng sốt một chút, có chút nghi hoặc nói.
Từ Ý chống cằm, cười híp mắt nhìn anh: “Trước kia là trước kia, bây giờ em chỉ muốn ngồi cạnh anh thôi.”
Yến Hoà Dư thấy căng thẳng, luôn cảm thấy mình bị đã lộ điều gì đó mới khiến Từ Ý nảy ý thăm dò anh.
Từ Ý vừa ăn cơm, vừa nhìn từng động tác của Yến Hoà Dư. Yến Hoà Dư sau khi mất trí nhớ lúc ăn cơm thả lỏng hơn chút, mà Yến Hoà Dư trước khi mất trí nhớ hầu như đều ngồi thẳng tắp, động tác nào cũng rất ưu nhã.
Cô gần như chắc chắn Yến Hoà Dư đã khôi phục trí nhớ, nhưng Từ Ý cũng bối rối không biết tại sao anh lại không thừa nhận.
Yến Hoà Dư bỗng nhiên nói: “Ý Ý , ăn sáng xong anh phải đến công ty, anh sẽ cố quay lại sớm nhất có thể để ăn trưa với em.”
“Đi tới công ty?” Từ Ý bối rối.
Yến Hoà Dư ho khan một tiếng, giải thích: “Hà Lâm và Kỳ Nhiên hi vọng anh có thể đến công ty thường xuyên hơn, điều này sẽ giúp việc anh khôi phục trí nhớ.”
Giả vờ, giả vờ với em.
Trong lòng Từ Ý hừ một tiếng, nhưng trên mặt lại nở nụ cười: “Anh đi đi, nhưng không cần phải về ăn trưa với em đâu. Mịch Hạ cũng về rồi, em cũng muốn ăn trưa với cô ấy.”
***
Sau khi Yến Hoà Dư đi, Từ Ý gọi điện cho Chúc Mịch Hạ rồi đi đến nhà cô ấy.
“Ý cậu là Yến Hoà Dư đã khôi phục trí nhớ nhưng vẫn giả vờ mất trí nhớ?” Chúc Mịch Hạ ngạc nhiên hỏi.
Từ Ý ngồi trên sô pha, uống một ngụm nước, sau đó gật đầu: “Mình khẳng định anh ấy đã khôi phục trí nhớ, nhưng tại sao anh ấy vẫn giả vờ mất trí nhớ thì mình không biết.”
Chúc Mịch Hạ sờ cằm, “Nếu cảm giác của cậu là đúng, vậy chỉ có một khả năng.”
“Khả năng gì?” Từ Ý lập tức tò mò hỏi.
Chúc Mịch Hạ búng tay, giọng điệu kiên quyết: “Anh ấy chắc chắn là sợ cậu vẫn không thích anh ấy hoặc sợ cậu đệ đơn ly hôn nên mới cố tình tiếp tục giả vờ mất trí nhớ. Nghĩ đi, mối quan hệ của hai người trong thời gian mất trí nhớ đã dịu đi rất nhiều. Ngủ chung giường, có ai lại muốn lấy lại trí nhớ chứ?”
“…” Từ Ý suýt thì sặc bởi nửa câu sau của Chúc Mịch Hạ, cũng may là cô bỏ cốc nước xuống, “Cậu có thể nghiêm túc trả lời vấn đề của mình không.”
Chúc Mịch Hạ ngây thơ dang tay ra: “Mình rất nghiêm túc.”
Từ Ý suy nghĩ một chút, cảm thấy Chúc Mịch Hạ nói có lý, “Nói cách khác, anh ấy đại khái là lo lắng quan hệ của bọn mình sẽ trở lại như trước mất trí nhớ, cho nên tạm thời giả vờ mất trí nhớ rồi tính tiếp? “
Chúc Mịch Hạ gật đầu: “Đúng vậy, vậy cậu định làm gì?”
“Dùng thủ đoạn dụ rắn ra khỏi hang đi.” Từ Ý nheo mắt trả lời.
Chúc Mịch Hạ choáng váng, “Ý gì?” Đọc Full Tại Truyện Full
“Anh ấy không phải lo lắng sao? Vậy mình sẽ trực tiếp đưa đơn ly hôn, xem anh ấy có phản ứng gì.” Từ Ý hừ lạnh.
Chúc Mịch Hạ chợt hiểu ra gật đầu: “Phương pháp này quả thực có thể.”
***
Tại công ty.
Kỳ Nhiên nghe Hà Lâm nói Yến Hoà Dư đã khôi phục trí nhớ, liền vội vàng đi tới văn phòng.
“Cuối cùng cậu cũng lấy lại được trí nhớ nhớ ra mình rồi.” Kỳ Nhiên bước vào phòng làm việc, vừa nhìn thấy liền đưa tay ôm lấy Yến Hoà Dư.
Yến Hoà Dư chán ghét cau mày, sau đó dùng tay chặn anh ta lại: “Tránh sang một bên.”
Sắc mặt Kỳ Nhiên lập tức sa sầm xuống: “Cậu vẫn tàn nhẫn với mình như vậy, có khôi phục trí nhớ hay không cũng không có gì khác biệt.”
Hà Lâm ở một bên cười nói: “Sao mà lại là cũng không có gì khác biệt, ông chủ trở lại rồi, công việc của Kỳ phó tổng cũng sẽ được giảm bớt.”
Lúc này Kỳ Nhiên mới nhớ tới khoảng thời gian này mình đã khổ sở thế nào vì Yến Hoà Dư mất trí nhớ, lập tức không hài lòng với Yến Hoà Dư: “Đã về rồi, nhất định phải làm thêm giờ cho tôi.”
Yến Hoà Dư lười để ý tới anh ta, nói với Hà Lâm: “Việc tôi khôi phục trí nhớ tạm thời đừng nói cho người khác biết, chỉ có ba người chúng ta biết.”
Hà Lâm bối rối: “Ông chủ , sao lại thế?”
Yến Hoà Dư mím môi, không trả lời.
Kỳ Nhiên ở một bên nhìn vẻ mặt của anh, không khỏi cười lớn: “Còn không phải là vì Từ Ý sao? Cậu ta sợ Từ Ý biết cậu ta khôi phục trí nhớ sẽ muốn nói chuyện ly hôn với cậu một lần nữa chứ gì.”
Yến Hoà Dư lập tức cau mày nói: “Câm miệng.”
Bởi vì câu nào cũng chọc vào nỗi đau của anh, nên giờ anh cảm thấy Kỳ Nhiên phiền thật đấy.
“Thẹn quá hoá giận, xem ra bị mình nói đúng rồi.” Kỳ Nhiên không ngậm miệng lại, còn càng nói nhiều thêm, “Mình thấy cách này của cậu không hay, nếu sau này bị Từ Ý phát hiện cậu giả vờ mất trí nhớ, thì có thể cô ấy muốn giết cậu đó.”
Hà Lâm cũng đồng tình với quan điểm này: “Ông chủ, tôi thấy bà chủ đối với anh thật sự rất tốt. Nếu giữa hai người có hiểu lầm gì thì anh nên giải thích rõ ràng.”
Kỳ Nhiên chặc lưỡi: “Đúng vậy, cậu có miệng làm gì? Chỉ biết ăn thôi sao.”
***
Buổi tối.
Yến Hoà Dư tan sở về nhà, vừa bước vào liền cảm thấy bầu không khí trong biệt thự có chút khác thường, im lặng cũng có chút quái dị. Bình thường lúc này chị Châu đang bận rộn trong bếp, sao có thể im lặng như vậy.
Lòng anh hơi chùng xuống, anh bước vào phòng khách.
Nhưng vừa đổi góc nhìn, thấy Từ Ý đang ngồi trên sô pha phòng khách, nhàn nhã uống trà.
“Anh về rồi à.” Giọng Từ Ý không chút dao động. Đọc Full Tại Truyện Full
Tim Yến Hoà Dư đập thình thịch, anh đi về phía cô: “Ý Ý , em đang đợi anh à?”
Từ Ý cũng không làm ra chuyện gì, thậm chí còn không nói vòng vo, ngẩng đầu lên nói: “Yến Hoà Dư, anh đã khôi phục trí nhớ rồi phải không?”
Thân thể Yến Hoà Dư vừa định ngồi xuống liền cứng đờ.
“Nếu đã khôi phục, vậy gặp Yến tổng ở Cục dân chính.” Từ Ý mỉm cười nói.
Yến Hoà Dư : “….”