Dịch: Puh
Beta: Băng Hàn
Trong phòng khách.
Yến Hoà Dư chia bánh ngọt phô mai việt quất thành 4 phần, sau đó đưa một cái thìa đến trước mặt Từ Ý.
Từ Ý cũng không khách khí, cầm lấy thìa xúc một miếng, vị ngọt mềm mại tan trong miệng, cô hài lòng tới nỗi nhắm mắt hưởng thụ.
“Chủ quán nói hôm nay có hoạt động, nên tặng anh thêm một phần bánh phô mai việt quất.” Yến Hoà Dư cắt một miếng khác đưa cho Từ Ý, “Nhưng mà một ngày đừng ăn nhiều quá, hai miếng là được rồi.”
Từ Ý biết bánh ngọt phô mai việt quất không rẻ, bèn cười nói: “Sao có hoạt động nào lại tặng anh món bánh đắt thế này, chắc chắn bởi vì anh là khách hàng VIP của cửa hàng, thấy anh không hay tới, nên mới tặng anh phúc lợi như thế đó.”
Cô nghe thu ngân cửa hàng nói số tiền còn lại trong thẻ hội viên, khách bự như thế ai nỡ làm mất.
“Chỉ cần em thích, tốn chút tiền cũng không sao.” Yến Hoài Dư cong mắt cười.
Tim Từ Ý đập thịch một cái, cô ngẩng đầu nhìn Yến Hoà Dư, nụ cười đó ít khi xuất hiện trên mặt anh, trừ những ngày anh mất trí nhớ.
“Anh biết anh bây giờ rất khác với khi mất trí nhớ không?” Cô chợt mở miệng hỏi.
Yến Hoà Dư hơi khựng lại, trả lời: “Biết chứ, nhưng đó cũng là anh.”
Từ Ý nhìn anh, híp mắt nói: “Cứ luôn cảm thấy anh như được mở công tắc nào đó, lúc đó em cứ nghĩ anh đổi một linh hồn khác cơ.”
“Nên em thích anh trước khi mất trí nhớ hay sau khi anh mất trí nhớ hả?” Yến Hoà Dư chợt hỏi.
Lần này đến lượt Từ Ý khựng lại, “Không phải đều là anh sao? Có gì khác nhau à?”
Yến Hoà Dư cong môi: “Vẫn có một chút gì đó khác nhau.” Đọc Full Tại Truyện Full
Từ Ý cười nhìn cô: “Ban nãy anh còn nói đều là anh, sao giờ lại đổi rồi?”
“Anh sợ em thích anh sau khi mất trí nhớ, tuy bây giờ anh có thể cố gắng thay đổi, nhưng vẫn không cách nào giống ý như đúc được.” Yến Hoà Dư cong mắt nói.
Trái tim Từ Ý mềm nhũn, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn vài phần: “Em thích anh bởi vì anh là anh, trước hay sau khi mất trí nhớ với em mà nói, không có gì khác biệt cả.”
Cô vừa nói xong, Yến Hoà Dư liền cong môi cười: “Nếu Ý Ý đã nói như vậy, thì anh yên tâm rồi.”
Từ Ý ngơ ngác, chợt có một khoảnh khắc cô bị Yến Hoà Dư dỗ để tỏ tình với anh, cảm thấy xấu hổ trừng mắt nhìn anh, “Anh cố ý lừa em nói.”
Yến Hoà Dư cong môi cười: “Anh chỉ muốn xác nhận chút suy nghĩ của Ý Ý thôi mà.”
Từ Ý: “…”
Chạm phải nỗi đau.
Chúc Mịch Hạ khôi phục bình thường, hỏi cô: “Còn trêu cậu nữa, nghe giọng cậu, chắc không phải Yến Hoà Dư làm rồi nhỉ?”
Từ Ý cong môi cười nhẹ: “Anh ấy còn viết thư cho tớ.”
“Viết thư? Thời đại nào rồi mà còn dùng cách cổ lổ sĩ như thế.” Chúc Mịch Hạ cà khịa.
Từ Ý vội bênh anh: “Đừng nói thế, chính trong thời đại internet phát triển này, viết thư mới thể hiện được hết tâm ý đó.”
“Thể hiện hết tâm ý?” Chúc Mịch Hạ phì cười, “Yến Hoà Dư không kém cỏi mấy.”
“Anh ta không thể dùng từ kém cỏi để hình dung nhỉ, chỉ mỗi bức thư tình mà đánh bại không ít tên đàn ông khác, càng đừng nói đến việc có thêm gia thế và vẻ ngoài.” Chúc Mịch Hạ chép miệng, “Cái này gọi là nhặt được kho báu.”
Từ Ý nghe cô ấy khen Yến Hoà Dư một cách khoa trương như vậy chợt bật cười: “Không nói chuyện với cậu nữa, tớ đi tắm rồi ngủ đây, cậu cũng đi ngủ sớm nhé, đừng thức khuya nữa.”
“Biết rồi biết rồi!” Chúc Mịch Hạ cười hì hì, “Đêm xuân đáng giá ngàn vàng mà.”
Mặt Từ Ý nóng bừng, vội cúp máy.
Sau khi tắm xong, Từ Ý sấy khô tóc, cô vừa ra khỏi phòng tắm, bên ngoài chợt truyền tới tiếng gõ cửa.
Từ Ý chẳng cần đoán cũng biết chỉ có Yến Hoà Dư mới tới đây lúc này, cô bèn đi tới mở cửa.
Lúc này Yến Hoà Dư cũng vừa tắm xong, tuy tóc đã sấy, nhưng vẫn có thể thấy đang nhỏ nước, thuận theo hai bên tóc mai, dường như đã quay về dáng vẻ khi mất ký ức.
Từ Ý hỏi hoảng, hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”
“Tối nay ngủ phòng em nhé.” Yến Hoà Dư mở miệng nói.
Từ Ý bất ngờ mở to mắt, dường như chưa kịp nghĩ đã nói: “Tại sao?”
“Hay là ngủ phòng của anh nhé?” Yến Hoà Dư cười nhướng lông mày, “Dù sao cũng đều là ngủ chung, ngủ bên nào có gì khác nhau sao?”
Từ Ý trừng mắt, không biết tại sao lại cảm thấy lời Yến Hoà Dư nói cũng có lý.
“Hay là một mình em ngủ thoải mái hơn? Chứng mất ngủ của em đã khỏi rồi à?” Tuy vẻ mặt Yến Hoà Dư tâm lặng như nước, nhưng cõi lòng vẫn căng thẳng như cũ.
Từ Ý phải thừa nhận, có Yến Hoà Dư ngủ cạnh mình, cô có thể ngủ ngon hơn, nên là cô tránh đường cho anh.
Yến Hoà Dư chợt thở phào nhẹ nhõm.
Từ Ý thấy vậy bèn cười: “Anh sợ em từ chối anh sao?”
Yến Hoà Dư nghiêm túc gật đầu: “Quan hệ hai đứa mình mới chuyển biến, anh luôn thấy…”
Anh chưa nói xong, Từ Ý đã tiến lên trước ôm lấy cổ anh, thơm lên gò má anh, “Em thì cảm thấy sau khi mất trí nhớ anh càng to gan hơn, bây giờ lại nhát gan thế à?”
Cô biết Yến Hoà Dư cẩn thận vì điều gì, nhưng vẫn muốn trêu chọc anh.
Sắc mặt Yến Hoà Dư chợt đổi.
Mà lúc này, Từ Ý buông tay, vô cùng bình tĩnh trèo lên giường, tuy trong lòng không bĩnh tình mấy, nhưng giọng nói lại vô cùng bình thản: “Đã tối rồi, nên đi ngủ thôi.”
Từ Ý vừa đặt người xuống giường, thậm chí còn chưa kịp điều chỉnh tư thế, giây sau đã bị Yến Hoà Dư ôm vào lòng.
Cô bất ngờ quay sang, lên án anh: “Yến Hoà Dư, anh thế này sao em ngủ được.”
“Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta ngủ cùng không, sau đó em còn chủ động ôm anh, cho đến tận sáng hôm sau cũng không chịu buông.” Khuôn mặt Yến Hoà Dư chứa ý cười, cố ý thêm chữ “chủ động”.
Từ Ý: “…”
Ban nãy cô còn định lên tiếng phản bác, nhưng ngửi thấy hơi thở ấm nóng quen thuộc của Yến Hoà Dư, bởi vì mùi dầu gội và sữa tắm trộn lẫn vào nhau, nếu không lại gần, rất khó phát hiện ra.
“Anh dùng nước hoa em tặng à?” Từ Ý hỏi ngay.
Giống như không xác nhận lắm, cô lại tới gần chút nữa ngửi. Mà khoảng cách lúc này, khuôn mặt của Từ Ý gần như dựa sát vào lòng Yến Hoà Dư.
Yến Hoà Dư cảm nhận hơi nóng từ lòng mình, yết hầu chợt lăn, “Chỉ xịt một chút thôi, sao em ngửi ra được?”
Từ Ý đắc ý ngẩng đầu: “Do em là nhà điều chế nước hoa đó, dù có nhạt hơn chút nữa em vẫn đoán ra được.”
Mà cái ngẩng đầu này, cánh môi của Yến Hoà Dư như lướt qua tai Từ Ý.
Khoảnh khắc này, hai người đều khựng lại. Đọc Full Tại Truyện Full
Yến Hoà Dư bất lực cười khổ: “Ý Ý à, em cách xa anh thêm chút nữa nhé, không thì anh chẳng có cách nào đảm bảo mình sẽ không làm ra chuyện gì đó đâu.”