Dịch: Puh
Beta: Băng Hàn
Người trong phòng chủ tịch vốn rất thích hóng chuyện, giờ thì ai nấy đều ngẩng cổ sang nhìn bên này, còn tích cực hơn việc tan làm đúng giờ nữa.
Đương nhiên Từ Ý cảm nhận được cái nhìn nóng bỏng từ mọi người, tai cô đỏ ửng lên, nhỏ giọng nhắc nhở: “Có nhiều người đang nhìn đấy, anh có thể buông em xuống không?”
Yến Hoà Dư nhẹ cười, buông nhẹ cái ôm, chỉ là giây sau lại nắm tay cô, “Chắc em chưa tới văn phòng của anh nhỉ, giờ anh đưa em đi nhé.”
Từ Ý ngơ ngác, đi theo sau từng bước của Yến Hoà Dư.
Mà sau khi hai người đi đến văn phòng, người hóng chuyện trong phòng đều ùa đến bên Hà Lâm gặng hỏi.
“Trợ lý Hà, đó là vợ giám đốc hả?”
“Trợ lý Hà, không phải bọn họ ly hôn rồi sao?”
“Đó đâu giống dáng vẻ của vợ chồng ly hôn, rõ ràng là đang yêu đương cuồng nhiệt!”
“Cứu tui! Lần đầu tiên tôi thấy Giám đốc Yến như thế!”
“Hóa ra khi Giám đốc Yến yêu là thế này!”
“…”
Cả một đám người vây quanh Hà Lâm thảo luận.
Hà Lâm vội hô ngừng, nói ra thắc mắc: “Mọi người không đi ăn à?”
“Ăn thì lúc nào chẳng ăn được, chuyện của sếp đặc sắc thế này mà không hóng thì tiếc lắm.”
Hà Lâm: “…”
“Trợ lý Hà, cậu có thể nói khẽ cho chúng tôi biết mà.” Đọc Full Tại Truyện Full
Hà Lâm bĩu môi, nói với mọi người: “Như mọi người biết, tình cảm của sếp và vợ sếp rất tốt. Mấy người ấy, bớt hóng hớt đi.”
“Đây là lần đầu tôi gặp vợ sếp đó, ban nãy tôi còn tưởng là nữ minh tinh nào tới đây.”
“Người đã đẹp lại còn lịch sự, tuyệt đối hợp với Giám đốc Yến.”
Thấy hướng gió đã đổi sang khen vợ sếp, Hà Lâm bật cười, mà đúng lúc này anh ấy nhận được tin nhắn của Yến Hoài Dư, cười nói: “Được rồi được rồi, sếp đã biết tấm lòng của mọi người rồi, nên anh ấy quyết định mời mọi người một bữa.”
“Được đó!”
Từ Ý quan sát phòng làm việc một vòng, còn chưa kịp nói gì bèn nghe thấy bên ngoài có một trận gào hét.
Cô ngơ ngác, quay lại hỏi: “Bên ngoài sao thế anh?”
Yến Hoài Dư cất điện thoại, cười nói: “Phát chút phúc lợi công ty ấy mà.”
Lúc này Từ Ý mới nhớ ra mình tới đây làm gì, cô vội mở mấy hộp cơm lên bàn uống nước, “Suýt thì em quên, em cũng chuẩn bị phúc lợi cho anh nè.”
Yến Hoà Dư ngồi cạnh Từ Ý, nhìn cô bày từng món ăn, tất cả đều là món anh thích ăn, anh bất ngờ nhìn cô: “Đều là do em làm?”
Từ Ý cười cong mắt gật đầu: “Em học từ chỗ chị Châu, cũng không khó lắm.”
Ánh mắt Yến Hoà Dư nhìn dọc theo sườn mặt cô rồi lướt đến mấy món ăn quen thuộc trên bàn, “Em còn biết làm cả món tôm viên chiên giòn sao? Không phải em…”
Anh ngừng lại, nhớ lại những lời trước kia chị Châu nói, bèn giải thích: “Lúc đó anh nói mấy câu đó không phải nói em đâu, là Kỳ Nhiên nói, cậu ta…”
Từ Ý lại cười ngắt lời anh, “Em biết rồi, chị Châu đã nói hết với em rồi.”
Lúc cô đang vất vả nấu cơm, muốn nhìn thấy phản ứng của Yến Hoà Dư, kết quả lại nghe thấy câu nói làm người ta phát khùng lên, quay đầu đi luôn, không nghe đến cuối.
Không ngờ nỗi nghi ngờ kinh điển nhất trong phim truyền hình lại xuất hiện ngay trên người mình, nhưng lúc đó đầu óc cô loạn cào cào, chẳng hề để ý những thứ khác.
Yến Hoà Dư thở phào nhẹ nhõm, cầm đũa gắp miếng tôm viên giòn, mùi vị khá giống với chị Châu làm.
“Ngon không anh?” Từ Ý cười hỏi anh.
Yến Hoà Dư vội gật đầu, cười khổ với cô: “So với em, thì tài nấu ăn của anh còn kém xa.”
“Thế giờ anh ăn nhiều món em làm đi, sau này luyện thêm, em đợi anh nấu cho em ăn.” Từ Ý cười nói.
Yến Hoà Dư nghĩ ngợi một lúc, rồi nói: “Xem ra phải đưa cho chị Châu một khoản phí học phí khác rồi.”
Từ Ý ở đó chờ Yến Hoà Dư ăn xong bữa trưa, cô tính dọn đồ rồi về, ai biết được Yến Hoà Dư không hề muốn cô đi ngay.
“Hay em ngủ ở đây một lát nhé?” Yến Hoà Dư biết tối quay về cũng sẽ thấy cô, nhưng anh chẳng muốn rời xa cô chút nào.
Từ Ý hơi nghi hoặc hỏi anh: “Ở đây?”
Cô biết có căn phòng nghỉ ngơi của Yến Hoà Dư ở ngay cạnh văn phòng, nhưng mà cô chưa qua chỗ ngủ Yến Hoà Dư ở nơi làm việc.
“Có gì mà không được, phòng đó cách âm rất tốt, em tỉnh giấc thì anh có thể đến giờ tan làm rồi, tới lúc đó thì tụi mình có thể cùng về.” Yến Hoà Dư kéo Từ Ý qua lối vào cửa phòng nghỉ ngơi nối liền với văn phòng.
Từ Ý lén cong môi cười, còn cố ý trên anh: “Vậy cũng không được, em phải về sớm đó.”
Bước chân Yến Hoà Dư chợt ngừng, quay đầu nhìn cô với ánh mắt căng thẳng: “Em quay về vì có việc gì gấp sao?”
“Chuyện rất quan trọng.” Từ Ý nghiêm chỉnh trả lời.
Yến Hoà Dư hơi thất vọng, tuy thất vọng trong lòng nhưng vẫn nói: “Thế anh đưa em về, đưa em tới xe nhé?”
Từ Ý nhìn thấy vẻ mặt này của anh, cuối cùng vẫn không nhịn đực cười phá lên: “Trêu anh đó, em có thể đợi tới giờ anh tan làm.”
Khuôn mặt Yến Hoà Dư vụt sáng, kéo Từ Ý vào phòng, “Ở đây ngày nào cũng có người quét dọn hết, rất sạch sẽ, bây giờ em đã muốn ngủ chưa?”
Từ Ý gật đầu, ban nãy cô ăn no rồi nên có hơi buồn ngủ.
“Nếu em không ngủ được thì tìm anh nhé.” Yến Hoà Dư lấy chăn cho cô rồi nói.
Từ Ý hiểu ý của anh, chợt cười: “Anh còn phải làm việc nữa, em không làm phiền anh đâu.”
“Em ngủ ngon nhé, có gì thì gọi anh.” Yến Hoà Dư thấy Từ Ý nằm xuống rồi ém chăn giúp cô.
Từ Ý nhắm mắt, “Em biết rồi, anh mau đi làm đi.”
Yến Hoà Dư đi ra chỉnh điều hòa ở nhiệt độ thích hợp, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa.
Từ Ý không nghĩ mình sẽ ngủ nhanh như thế, bởi vì đây là một chỗ lạ, nhưng ai ngờ cô lại ngủ rất nhanh.
4h chiều, Từ Ý tỉnh giấc, cô mơ mơ màng màng ngồi dậy rồi đi tìm Yến Hoà Dư.
Nhưng khi cô mở cửa, lại thấy có rất nhiều người đang ở văn phòng của Yến Hoà Dư, trong đó có Kỳ Nhiên, dường như đang báo cáo công việc.
Từ Ý vừa xuất hiện, cả văn phòng đều im lặng như tờ.
Vẫn là Kỳ Nhiên mở miệng khịa cô: “Kim ốc tàng kiều* nha.”
*Kim ốc tàng kiều: chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Từ Ý cảm nhận được ánh mắt nóng rực của mọi người, chưa kịp nghĩ gì đã đóng cửa.
Mà Yến Hoà Dư thì vô cùng bình tĩnh, anh nhìn mọi người, nhàn nhạt lên tiếng: “Đều về làm việc của mình đi.”
Những người khác đều mang trạng thái hóng hớt nhanh chóng ra khỏi văn phòng, chỉ có Kỳ Nhiên ở lại, “Nếu cậu đã đưa vợ tới công ty, thì có phải tớ cũng có thể…?”
“Cậu có vợ à?” Yến Hoài Dư chọc cậu ta.
Kỳ Nhiên bộc phát cơn giận, “Yến Hoà Dư, cậu quá đáng rồi đấy!”
Yến Hoà Dư đứng dậy, nhẹ hếch cằm: “Tuy cậu không có bạn gái, nhưng mong cậu sớm kết hôn.”
Kỳ Nhiên: “…”
Từ Ý đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, rồi chỉnh lại đầu tóc do ngủ say. Cô ngủ rất ngon, thậm chí còn coi đây là nhà, cứ thế mở cửa phòng.
Đúng lúc cô đang mơ màng, Yến Hoà Dư bước qua, nở nụ cười an ủi với cô: “Yên tâm đi, bọn họ sẽ không nói linh tinh đâu.”
Từ Ý bước ra khỏi phòng vệ sinh, thấy Yến Hoà Dư đang cong môi cười: “Thật sao?” Đọc Full Tại Truyện Full
“Em chỉ ngủ ở phòng nghỉ của anh, đây cũng không phải tin tức gì khiến nhiều người bất ngờ.” Yến Hoà Dư giúp cô chỉnh lại tóc mai nói.
Từ Ý ngẩng đầu, đột nhiên thẳng thừng nói, “Đúng thế, em chỉ ngủ thôi mà, đâu có phải ngủ cùng anh đâu.”
Đáy mắt Yến Hoà Dư chợt vụt sáng, cười nhẹ: “Anh cầu còn không được đó.”