Từ Ý đi theo liền bị làm cho kinh ngạc, trong chốc lát cũng không biết nên trả lời thế nào.
Yến Hoà Dư phát hiện ra có gì đó không đúng, liền hỏi lại: "Anh đã nói sai chuyện gì sao? Còn có chuyện gì anh không biết à?"
Nghĩ đến lời nói ở bệnh viện, liền nhanh chóng giải thích: "Trước đây chúng ta có cãi với nhau vài chuyện, nên đã không ở cùng nhau."
"Cãi nhau?" Yến Hoà Dư nghi ngờ nhìn Từ Ý, lại hỏi tiếp: "Chúng ta sao lại cãi nhau vậy?"
Từ Ý không dễ dàng gì mới tìm được một lí do để giải quyết vấn đề, không ngờ anh lại đặt ra một vấn đề khác.
"Ờ......" Cô vắt óc suy nghĩ, rồi trả lời: "Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, sống chung với nhau trong thời gian dài vốn dĩ sẽ rất dễ xảy ra mâu thuẫn."
Yến Hoà Dư đáp lại lời của cô: "Vậy sao? Vậy anh xin lỗi em."
Từ Ý giật mình, lại có chút buồn cười nhìn anh: "Anh còn không biết là tại sao, là lỗi của ai, mà lại xin lỗi em à?"
"Không cần biết là như thế nào, anh đều phải nên nghe em mới đúng." Yến Hoà Dư nhìn chằm chằm vào Từ Ý, anh mím môi tiếp tục nói: "Tuy anh không nhớ gì cả, nhưng mà em có thể kể cho anh nghe mà. Nếu như em không muốn nói, em có thể giận anh cũng được, nhưng không cần phải chia phòng ra ngủ đâu."
Trái tim của Từ Ý đập nhanh liên tục, lúc này thật sự không thể tìm ra lý do nào để giải thích nữa, cô chỉ có thể ậm ờ nói: "Em không giận anh nữa."
Yến Hoà Dư nghe thấy vậy thì sáng cả mắt lên, "Vậy thì tốt rồi!"
Nói xong, liền kéo Từ Ý vào phòng ngủ.
Từ Ý chưa từng đến phòng ngủ của Yến Hoà Dư lần nào, sau khi cô vào cũng không nhịn được mà nhìn về xung quanh.
Tông màu đơn giản, mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, như được đo bằng thước kẻ, hoàn toàn phù hợp với hình tượng thường ngày của anh.
"Em và anh cãi nhau đến mức đã chuyển hết đồ đi rồi à." Yến Hoà Dư nhìn quanh một hồi, "Không có món đồ nào là của em cả."
Từ Ý ho nhẹ một tiếng liền giải thích: "Lúc đó chúng ta đang chiến tranh lạnh với nhau, em không muốn nhìn thấy anh, cho nên đã chuyển đến sống ở phòng đối diện."
Yến Hoà Dư vô thức nắm chặt lấy tay của Từ Ý, "Vậy chúng ta đừng cãi nhau nữa được không?."
"Được." Từ Ý lúc này chỉ có thể thuận theo đồng ý.
***
Hà Lâm vẫn chưa rời đi ngay, sau khi chị Châu chuẩn bị cơm tối xong, đây là lần đầu tiên cả bốn người họ ăn cơm cùng nhau, xem như là cùng chúc mừng Yến Hoà Dư xuất viện.
"Sếp à, về phía công ty anh tạm thời không cần lo, cứ ở nhà tịnh dưỡng đã." Hà Lâm mở lời nói, "Có chủ tịch Kì ở đó, hơn nữa Kì phó tổng cũng sắp đi công tác về rồi."
Yến Hoà Dư gật đầu: "Dù gì giờ cậu đưa tôi đến công ty, tôi cũng không còn nhớ gì cả."
Hà Lâm bặm môi, tuy Yến Hoà Dư nói ra vô cùng thẳng thắn, nhưng cũng không thể không thừa nhận anh nói không sai...
Chị Châu nhìn Yến Hoà Dư cũng có chút ngạc nhiên: "Anh thật sự không còn nhớ gì nữa sao?"
Yến Hoà Dư lắc đầu: "Thật xin lỗi, tôi không nhớ gì cả."
Nói đến chuyện này, Hà Lâm liền bĩu môi, "Sếp à, tôi theo anh lâu như vậy, sao anh lại có thể quên tôi mà nhớ mỗi mình phu nhân chứ?"
Đột nhiên bị nhắc đến khiến ánh mắt của tất cả mọi người trên bàn ăn đều hướng về Từ Ý, tim cô bất giác cũng đập nhanh hơn, "Sao lại nhìn tôi?"
Chị Châu lúc này cũng mỉm cười nhìn Hà Lâm, "Cậu ganh đua với bà chủ làm gì chứ, sao cậu có thể so sánh được với vị trí của bà chủ trong tim của cậu ấy được."
"Khụ khụ..." Từ Ý vì câu nói này làm cho mất cảnh giác đến phát nghẹn, nếu cô không biết vì để giấu Yến Hoà Dư đã bị mất trí nhớ thì cô suýt chút nữa đã tin là thật rồi.
Ăn cơm tối xong, Yến Hoà Dư cùng với Hà Lâm bàn một chút chuyện của công ty, tuy Yến Hoà Dư tạm thời không còn nhớ gì cả, nhưng nói nhiều một chút cũng sẽ giúp đỡ trong việc khôi phục trí nhớ của anh.
Từ Ý trở về phòng của mình, lúc này Chúc Mịch Hạ cũng vừa hay gọi đến.
"Gần đây chắc cậu đã vất vả lắm đúng không? Yến Hoà Dư sao rồi?"
Từ Ý thở dài, "Mình vẫn ổn, hôm nay anh ấy vừa được xuất viện, nên từ nay không cần chạy tới chạy lui từ nhà đến bệnh viện nữa."
"Vậy không phải cũng rất tốt sao, ít nhất không cần phải mệt mỏi như thế nữa." Chúc Mịch Hạ đáp lại.
Từ Ý có chút bất lực mà nói: "Nhưng mà trí nhớ của anh ấy đến bây giờ vẫn chưa thể hồi phục lại, bác sĩ bảo tụi mình phải phối hợp với anh ấy, không được kích động anh ấy, như vậy trí nhớ sẽ khôi phục nhanh hơn."
"Vậy thì phối hợp thôi." Chúc Mịch Hạ có chút bối rối, "Diễn một vở kịch không khó đến vậy chứ."
Từ Ý cắn môi, đáp lại: "Buổi tối phải ngủ chung với nhau lẽ nào không được tính là chuyện khó sao?"
"Wow~" Chúc Mịch Hạ không nhịn được mà kêu lên, "Kích thích quá đi, cậu cứ ngủ thôi, dù gì cậu cũng đâu còn thích anh ta. Yến Hoà Dư là ai chứ, trước khi ly hôn còn được ngủ với anh ta, coi như là lời lắm rồi."
"......" Từ Ý bị câu nói đó của Chúc Mịch Hạ chọc đến nóng ran cả mặt, may là trong phòng chẳng có ai, cô mím môi gằn giọng: "Chúc Mịch Hạ, cậu có thể đứng đắn một chút không?"
Cô ấy cười khúc khích đáp: "Mình đang hiến kế cho cậu cơ mà, nếu cậu thấy chiêu này không được, thì chúng ta đổi chiêu khác."
"Mình thấy không được, đổi cái khác đi." Từ Ý dứt khoát nói.
Chúc Mịch Hạ tặc lưỡi đáp lại: "Vậy cậu đánh ngất anh ấy đi, vậy thì anh ấy sẽ không thể làm được gì nữa."
"Vết thương trên đầu anh ấy vẫn chưa khỏi đâu." Từ Ý cạn lời, "Cậu đang đưa ra cái kế hoạch nhảm nhí gì vậy."
"Cậu cũng đã nói là anh ấy đang bị thương còn gì, có lẽ cũng sẽ không làm gì được đâu, cùng lắm là đắp chăn tám chuyện gì đó thôi." Chúc Mịch Hạ cười đáp, "Nếu cậu thật sự không yên tâm, vậy cứ để điện thoại ghi âm lại đi, có chuyện gì thì gọi ngay cho mình."
Từ Ý ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy cách này cũng không tệ.
Nói xong chuyện của Yến Hoà Dư, cô lại chuyển chủ đề, "Cậu còn ở Dục Thành không?"
"Không ở nữa, hôm nay vừa mới đi đấy, sau này cũng không đến nữa." Chúc Mịch Hạ khí thế hừng hực đáp lại.
Từ Ý phát giác có gì đó bất thường liền hỏi: "Sao vậy? Chơi không vui sao?"
Chúc Mịch Hạ "ừm" một tiếng: "Cũng tàm tạm, tạm thời mình vẫn chưa tìm thấy linh cảm, chuẩn bị đến bên bờ biển đi dạo."
"Vậy cậu chú ý an toàn nhé." Từ Ý đáp
Chúc Mịch Hạ cười: "Cậu đừng lo cho mình nữa, chuyện của cậu và Yến Hoà Dư dường như còn khó khăn hơn đấy."
Từ Ý âm thầm thở dài, cô vốn nghĩ chuyện này sẽ có thể giải quyết xong rất nhanh, không ngờ lại xảy ra sự cố này.
***
Sau khi Hà Lâm rời đi, chị Châu cũng ra khỏi phòng khách.
Từ Ý ngắt điện thoại xong cũng đi tắm, đợi cô thay quần áo xong bước ra, ngoài cửa vừa hay cũng vang lên tiếng gõ.
Nối theo là âm thanh trầm ấm của Yến Hoà Dư: "Ý Ý, anh vào được không?"
Từ Ý có chút bất ngờ, nhưng vẫn đi đến mở cửa ra, "Sao thế?"
"Anh không tìm thấy đồ ngủ ở đâu hết." Yến Hoà Dư nhẹ nhàng đáp lại.
Từ Ý lúc này mới chợt nhớ ra vẫn chưa dẫn anh đến phòng quần áo của anh, "Quần áo của anh đều để ở phòng thay đồ, em vừa nãy đã quên mất nên chưa đưa anh đến đó xem."
Vừa nói, cô vừa bước vào căn phòng nằm cạnh phòng ngủ của Yến Hoà Dư, cách bố trí ở đây rất giống với phòng thay đồ của Từ Ý, chỉ có điều màu sắc của quần áo thì không mấy phong phú, kiểu dáng cũng chỉ từa tựa nhau.
"Bên trái là phòng tắm, bên phải là phòng ngủ." Từ Ý nói tiếp, "Anh ra khỏi cửa quẹo phải, bên đó là phòng sách, có thời gian thì anh cứ đến đó xem thử, nói không chừng có thể sẽ nhớ ra được gì đó."
Yến Hoà Dư nhìn thấy ở đây chỉ toàn những bộ quần áo đơn điệu, cũng không do dự hỏi: "Sao ở đây không có quần áo của em vậy?"
"Em có phòng để đồ riêng mà." Từ Ý cong mắt mỉm cười, lại nói thêm: "Đồ ngủ ở bên đó, lúc tắm nhớ đừng để miệng vết thương dính nước nhé."
Đồ ngủ của Yến Hoà Dư lại càng đơn giản hơn, gần như chỉ là những bộ quần áo dệt màu đen, xám, xanh đậm gần giống nhau, cũng không cần phải chọn lựa gì.
Nghĩ đến vết thương của Yến Hoà Dư vẫn chưa làm hẳn, Từ Ý liền nói tiếp: "Em ở trong phòng ngủ của anh đợi, có chuyện gì thì nhớ gọi em đến nhé."
Yến Hoà Dư ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Thấy anh bước vào phòng tắm, Từ Ý cũng xoay người bước về phía giường của Yến Hoà Dư, bởi vì tủ quần áo lúc nãy vừa bị lục lọi xong nên bây giờ vẫn còn mở toang.
Cô mỉm cười liền đi đến đóng lại.
Vào lúc Từ Ý đến xem thì thấy ở trong cất một xấp giấy, cô lập tức kinh ngạc.
Đây là giấy gói mà cô đã dùng để gói chai nước hoa tặng cho anh, chai nước hoa vẫn còn bên trong đó, cô vốn nghĩ chắc nó đã sớm bị anh vứt đi rồi, không ngờ lại được cất giữ cẩn thận vào tủ của anh.
Từ Ý cố kìm nén cảm xúc phức tạp trong lòng, đóng cửa tủ lại.
Trong lòng cô có rất nhiều sự hoài nghi về Yến Hoà Dư, nhưng nếu bây giờ hỏi, cô cũng biết rằng sẽ không có được đáp án đâu.
***
Một lúc sau, Yến Hoà Dư tắm xong bước ra.
"Ý Ý à, bác sĩ nói anh sau khi trở về phải nhớ bôi thuốc, một mình anh có lẽ sẽ không làm được, em giúp anh được không?"
Từ Ý vẫn còn đang chìm đắm trong thế giới của chính mình, vừa hay nghe tiếng gọi của Yến Hoà Dư thì ngẩng đầu nhìn lên, sau đó thì vô cùng ngơ ngác.
Tóc của Yến Hoà Dư dường như vẫn còn đang ướt, so với sự tỉ mỉ thường ngày dường như anh có chút cẩu thả hơn, sự sắc bén và lãnh đạm đã biến mất, giờ chỉ còn lại sự nhu mì và tao nhã, như thể đột nhiên từ một con sói biến thành một chú cún đáng yêu.
Sự khác biệt này khiến Từ Ý trong phút chốc chưa kịp phản ứng lại, tim cũng bất giác đập nhanh lên.
"Ý Ý?" Yến Hoà Dư đi về phía Từ Ý, "Em đang nhìn gì vậy?"
Từ Ý giật mình tỉnh lại, nhưng gương mặt góc cạnh của Yến Hoà Dư như được phóng to trước mắt cô vậy, cô vô thức lùi về sau, mặt như có chút nóng lên, "Có gì đâu, để bây giờ em giúp anh thay thuốc."
Cô quay người lại, luống cuống lấy ra hộp y tế.
Yến Hoà Dư ngồi lên giường, ánh mắt có chút căng thẳng nhìn vào bóng lưng của Từ Ý, còn có tia cười đắc thắng lộ ra trong mắt.
Đối với Từ Ý mà nói, cô thật sự chỉ muốn thay thuốc thật nhanh, tốc chiến tốc thắng.
Kết quả, cô vừa nhấc tăm bông lên, mới phát hiện ra Yến Hoà Dư đã nhắm mắt ngoan ngoãn ngồi im một chỗ, có lẽ là do vừa mới tắm xong, trên người anh vẫn còn có một vài giọt nước nhỏ, lộ ra dáng vẻ đáng yêu đến có thể làm thịt.
Từ Ý cố gắng kìm nén dao động mạnh mẽ trong tim cô, nhẹ nhàng nói: "Có thể sẽ hơi đau, anh ráng nhịn một chút nhé."
Cô vừa nói xong, tay còn lại đã bị Yến Hoà Dư nắm chặt.
Từ Ý có chút bất ngờ, chỉ nghe thấy anh nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại: "Như thế này thì sẽ không đau nữa."