Dịch: Dii
Beta: Băng Hàn
Từ Ý mừng vì bản thân vẫn còn bình tĩnh vào lúc này, nếu không thì chắc không thể lái xe được nữa.
Sau khi trở về biệt thự Lung Cảnh, Từ Ý mang theo nỗi nghi ngờ đến tìm Chị Châu.
Nhìn thấy Chị Châu đang ở phòng bếp chuẩn bị bữa tối, Từ Ý đem chiếc bánh kem việt quất phô mai giấu ở một góc khó thấy trên bàn ăn, rồi đi đến phòng bếp hỏi: "Chị Châu à, bánh kem việt quất phô mai chị mua trước đây là mua ở đâu vậy, rất lâu rồi tôi chưa được ăn, nên rất muốn ăn."
"Bánh kem việt quất phô mai?" Chị Châu không biết tại sao Từ Ý lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, trong lòng có chút hoảng loạn, "Mua ở tiệm bánh kem ấy, nếu bà chủ muốn ăn, ngày mai tôi mua cho bà chủ."
"Thật ra không cần làm phiền Chị Châu đến vậy đâu, chị cho tôi biết tên của tiệm bánh đó được không, tôi tự mình đi mua cũng được." Từ Ý mỉm cười nói.
Chị Châu có chút kinh ngạc, bà trước đây chưa từng nghĩ đến việc phải ghi nhớ tên của tiệm bánh đó, huống hồ lại còn là tiếng Anh, bà vốn không biết được.
Từ Ý nhìn thấy chị Châu dáng vẻ thất thần cũng đã phần nào đoán được.
Lúc này, cô liền đến phòng khách cần chiếc bánh kem việt quất phô mai đến, "Chị xem có phải là tiệm này không."
"Phải phải, đúng là tiệm này, tôi vẫn nhớ hoa văn trên hộp bánh." Chị Châu gật đầu liên tục.
Từ Ý nhìn chằm chằm về phía bà ấy, giống như không muốn bỏ qua bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt của bà "Vậy là chiếc bánh này vẫn luôn là do Yến Hoà Dư mua sao?"
Trên mặt chị Châu lộ rõ vẻ thất thần, hoảng loạn căng thẳng đáp: "Bà chủ à, chuyện này...chuyện này tôi không thể nói được."
"Anh ấy bây giờ mất trí rồi, chị nói với tôi, anh ấy cũng không có phản ứng gì đâu. Hơn nữa bánh kem này là anh ấy cùng tôi đi mua đấy."
Chị Châu mím răng, cuối cùng vẫn lựa chọn nói ra toàn bộ sự thật, "Ông chủ biết cô rất thích ăn bánh kem việt quất phô mai, cho nên thường hay mua về, nhưng cậu ấy nói cô không thích cậu ấy, sợ cô không chịu ăn đồ cậu ấy mua, nên bảo là do tôi mua."
Dù đã biết được đáp án, nhưng Từ Ý vẫn còn đang rất sốc.
"Bà chủ đừng trách ông chủ đã giấu cô nhé, cậu ấy chỉ sợ cô không vui thôi." Chị Châu lo lắng nói, "Thật ra chuyện giữa vợ chồng hai người, người ngoài như tôi vốn không nên tham gia. Nhưng thật sự tấm lòng ông chủ dành cho cô vẫn luôn là thật lòng, nếu hai người có hiểu lầm gì thì nên sớm ngày giải thích với nhau đi, không đến mức phải ly hôn đâu."
Từ Ý cứ đứng đó thất thần rất lâu, đến khi chị Châu rời đi vẫn đứng yên như thế.
***
Buổi tối, sau khi tắm xong, Từ Ý đang ngồi trong phòng của mình lau tóc thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
"Ý Ý, là anh."
Từ Ý nghe thấy âm thanh của Yến Hoà Dư thì có chút kinh ngạc, một lúc sau mới mở lời đáp lại: "Cửa không khóa, anh vào đây đi."
Yến Hoà Dư mở cửa ra, ánh mắt hướng về Từ Ý đang ngồi trên sofa, rồi mới nhìn xung quanh quan sát căn phòng lần đầu tiên được bước vào, khắp nơi đều tỏa ra khí chất của Từ Ý .
"Anh nhìn cái gì vậy?" Từ Ý không nhịn được mà hỏi.
Yến Hoà Dư mím môi đáp: "Anh cứ có cảm giác như em đã sống ở đây rất lâu rồi, có phải khoảng thời gian chúng ta chiến tranh lạnh rất dài không?"
Tim của Từ Ý bỗng đập mạnh lên, vội vàng ngoảnh mặt đi, "Có thể nói là như vậy, chắc là khoảng mấy tháng rồi."
"Mấy tháng sao?" Yến Hoà Dư nghi ngờ bước đến ngồi xuống bên cạnh Từ Ý , "Sao chúng ta có thể chiến tranh lạnh đến tận mấy tháng cơ chứ, vậy nhất định không phải là chuyện nhỏ nhặt gì rồi."
Từ Ý biết rõ khi nói ra một lời nói dối sẽ phải dùng hàng trăm ngàn lời nói dối khác để bao bọc lấy nó, nhưng cô đã không thể tìm được thêm cái cớ nào nữa, liền mau chóng chuyển chủ đề khác: "Ngày mai anh phải đến bệnh viện để kiểm tra lại đấy, nghỉ ngơi sớm một chút sẽ tốt hơn."
Sau khi cô vừa dứt câu, Yến Hoà Dư liên cầm lấy khăn trên tay cô giúp cô lau tóc.
"Anh..." Từ Ý vô cùng bất ngờ.
Yến Hoà Dư mím môi: "Nếu em không muốn nói, vậy anh cũng không hỏi nữa. Nhưng nếu muốn đi ngủ, thì em phải lau tóc cho thật khô đã, nếu không lúc đi ngủ sẽ bị đau đầu đấy."
Từ Ý cụp mắt xuống, "Sau khi anh hồi phục trí nhớ thì sẽ biết tất cả, em cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh."
Động tác lau tóc của Yến Hoà Dư có chút khựng lại, cong môi trả lời: "Anh sẽ cố gắng."
Từ Ý nhớ đến những lời mà chị Châu đã nói, thật sự rất muốn hỏi Yến Hoà Dư. Cho dù là chuyện chăm sóc cô lúc cô bị cảm hay là chuyện thường luôn mua bánh kem cho cô, cô đều có rất nhiều nghi ngờ muốn hỏi.
***
Ngày hôm sau, Hà Lâm phụ trách đưa người đến bệnh viện kiểm tra.
Trong lúc Yến Hoà Dư tiếp nhận kiểm tra, Từ Ý đi đến một góc của bệnh viện gọi điện cho Chúc Mịch Hạ.
"Vẫn còn nhớ đến chuyện phải gọi điện cho mình à, mấy hôm trước cứ liên tục nói có việc bận là sao vậy." Chúc Mịch Hạ nghe điện thoại với thái độ đầy bất mãn.
Từ Ý bất lực cười: "Mấy hôm nay mình thật sự vì chuyện của Yến Hoà Dư mà bận đến hoa mắt chóng mặt, nhất thời đã quên mất cậu, sau này bù đắp lại cho cậu có được không?"
"Nói vậy còn nghe được." Chúc Mịch Hạ hắng giọng, lại nói: "Nhưng mà nãy giờ cậu cứ liên tục nhắc đến Yến Hoà Dư, gọi cho mình chắc cũng không phải chỉ là để hỏi thăm thôi đúng không, có phải có chuyện gì cần tìm mình không?"
"Vẫn là cậu hiểu mình." Từ Ý thở dài, "Gần đây mình vì Yến Hoà Dư mà có chút bấn loạn."
Chúc Mịch Hạ lập tức cảm thấy vô cùng hứng thú: "Cậu nói mình nghe thử xem."
"Lúc trước mình đã từng kể cho cậu nghe chuyện mình bị bệnh đúng không, mình vẫn luôn nghĩ hôm đó người chăm sóc mình là chị Châu, nhưng kết quả chị Châu nói hôm đó chị ấy đã xin nghỉ phép."
Chúc Mịch Hạ kinh ngạc đáp: "Ngoại trừ chị Châu thì chỉ còn mỗi Yến Hoà Dư thôi, là anh ấy thật à?"
Từ Ý mím môi đáp: "Là anh ấy, hôm đó mình đã được ăn một bát cháo rất khó nuốt, mình vốn nghĩ là do tay nghề của chị Châu giảm sút rồi."
Chúc Mịch Hạ cười phá nên: "Vậy đó là do Yến Hoà Dư đích thân nấu cho cậu à?"
"Còn nữa, bánh kem việt quất phô mai mà mình thường ăn, mình vốn nghĩ là do Chị Châu chuẩn bị, không ngờ chị Châu lại nói đều do Yến Hoà Dư mua, còn dặn không được nói cho mình, sợ mình biết được sẽ không ăn." Từ Ý tiếp tục nói.
"Wow." Chúc Mịch Hạ kinh ngạc đến mức lên giọng, "Đây chẳng phải là cố tình âm thầm chăm sóc cậu lại còn không nói cho cậu biết sao."
"Chai nước hoa mình tặng, mình vốn nghĩ anh ấy miễn cưỡng lắm mới nhận lấy, sau lưng chắc chắn đã âm thầm vứt đi rồi, kết quả lại được cất giấu nguyên vẹn trong tủ đồ của anh ấy." Trong lòng Từ Ý thật sự có rất nhiều khúc mắc, "Đoá hoa tú cầu mà mình tặng, mình nghe Hà Lâm nói anh ấy mang đến công ty nhưng lại không cho phép bất cứ ai động vào."
"Ý Ý à." Giọng nói của Chúc Mịch Hạ đột nhiên trở nên rất nghiêm trọng, "Những chuyện mà Yến Hoà Dư đã làm trên căn bản là đã chứng minh được một chuyện."
"Chuyện gì?" Từ Ý hỏi.
Chúc Mịch Hạ trả lời: "Anh ấy chắc chắn là thích cậu rồi."
Tim của Từ Ý bỗng đập rất mạnh, cô vô thức phủ nhận: "Sao có thể được..."
"Sao lại không thể chứ, nếu không thì anh ấy làm nhiều chuyện như vậy để làm gì?" Chúc Mịch Hạ đáp, "Mình cảm thấy Yến Hoà Dư có khả năng là không giống với những gì cậu đã tưởng tượng đâu, giữa hai người có phải là có hiểu lầm gì rồi không?"
Từ Ý lúc này căn bản không có cách nào khiến bản thân bình tĩnh lại, "Mình không biết..."
"Tiếc là bây giờ anh ấy mất trí nhớ rồi, nếu không cậu và anh ấy ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nhau, nói không chừng sẽ tháo gỡ được mọi chuyện." Chúc Mịch Hạ thở dài, "Mình thấy khoảng thời gian này cậu nên tiếp tục quan sát nhiều hơn, nói không chừng có thể phát hiện ra điều gì đó mà trước đây chưa từng biết."
Từ Ý gật đầu: "Được."
Chúc Mịch Hạ ở đầu dây bên kia cũng trầm mặc một hồi lâu, liền nói: " Ý Ý à, hãy quan sát nhiều một chút, trái tim của cậu."
Từ Ý cong môi mỉm cười: "Mình hiểu ý của cậu, mình sẽ tận dụng khoảng thời gian này để suy nghĩ thật kỹ."
***
Sau khi Yến Hoà Dư kiểm tra xong, liền kéo Hà Lâm sang một góc.
"Cậu nói thật cho tôi biết, có phải trước đây quan hệ giữa tôi và Ý Ý không tốt không?" Yến Hoà Dư hỏi.
Hà Lâm không ngờ Yến Hoà Dư lại hỏi trực tiếp như vậy, trên mặt lộ ra chút khó xử, "Sếp à, tôi không biết phải nói thế nào cả."
"Cậu gọi tôi là sếp, chứng tỏ cho dù tôi có mất trí nhớ hay không, tôi vẫn là cấp trên của cậu." Yến Hoà Dư thấy hỏi không có tác dụng gì nên đã buông lời đe doạ, "Nếu cậu không nói, ngày mai cậu sẽ không còn được gặp tôi nữa đâu."
Hà Lâm nhăn mặt, lúc này như đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, "Sếp à, sao anh lại giống như lúc chưa bị mất trí nhớ vậy, lúc nào cũng hung dữ với tôi, tôi nói ra không phải được rồi sao."
Yến Hoà Dư thấy chiêu này có tác dụng, liền tiếp tục nói: "Chỉ cần cậu nói tôi nghe, tôi sẽ thăng chức tăng lương cho cậu ."
"Tuân lệnh!" Hà Lâm lập tức thay đổi sắc mặt, "Thật ra sếp vẫn luôn rất thích phu nhân, nhưng phu nhân lại không thích anh đến vậy, tôi tin là nỗ lực của anh nhất định sẽ có thể khiến cho phu nhân vì anh mà hồi tâm chuyển ý."
Hà Lâm đã giấu đi chuyện li hôn, chỉ nói đến mối quan hệ giữa hai người.
Yến Hoà Dư chau mày: "Chẳng trách tôi với Ý Ý lại chia phòng để ngủ."
"Sếp à, anh nhất định phải cố gắng hồi phục trí nhớ đó." Hà Lâm mau chóng nói tiếp, "Công ty thật sự rất cần anh."
Yến Hoà Dư lúc này trong tâm trí chỉ tràn ngập hình bóng của Từ Ý, lại hỏi tiếp, "Tại sao Ý Ý lại không thích tôi?"
Hà Lâm lộ ra vẻ mặt khó xử đáp: "Đây không phải là chuyện tôi có thể biết được, tôi tuy là trợ lý của sếp, nhưng chuyện tình cảm không phải là sở trường của tôi."
Anh ta vừa nói xong, Yến Hoà Dư đã nhìn anh ta bằng ánh mắt chê trách: "Cậu làm tôi thất vọng quá."
Hà Lâm : "......"
Từ Ý sau khi ngắt điện thoại liền chạy đi tìm Yến Hoà Dư, nhìn thấy anh đang đứng nói chuyện với Hà Lâm liền chạy lên hỏi: "Bác sĩ nói thế nào rồi?"
"Nói tuần sau anh có thể cắt chỉ rồi." Yến Hoà Dư thành thật trả lời.
Từ Ý bỗng cảm thấy yên tâm: "Được, vậy chúng ta về thôi."
Cô vừa chuẩn bị quay người, Yến Hoà Dư vô cùng tự nhiên tiến lên nắm lấy tay cô, "Chúng ta cùng về nhà thôi."
Hà Lâm nhìn theo bóng lưng hài hoà của hai người họ, liền thở dài nói: "Sao người bị mất trí nhớ không phải là tôi nhỉ."
***
Yến Hoà Dư bởi vì bị thương do tai nạn, nên có rất nhiều món cần phải kiêng, khẩu vị cũng trở nên thanh đạm hơn.
Chị Châu gần như đã thể hiện toàn bộ năng lực quản gia của mình, không ngừng thay đổi các món ăn khác nhau cho Yến Hoà Dư để không bị trùng lặp.
Đến giờ ăn cơm, Từ Ý thấy Yến Hoà Dư vẫn chưa xuống, liền lên phòng gọi anh.
Thấy cửa phòng đang đóng, cô gõ cửa, "Anh có trong đó không? Đi ăn cơm thôi."
Lúc này, bên trong cũng truyền ra một giọng nói có chút hoảng loạn, "Tới đây tới đây."
Từ Ý nhẹ nhàng cau mày, dường như cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng lúc ăn cơm, ánh mắt của Yến Hoà Dư nhìn Từ Ý có chút khác lạ.
Từ Ý lúc đó cũng không hỏi gì, đợi ăn cơm xong cô liền gọi Yến Hoà Dư lại: "Có phải anh có chuyện gì giấu em không?"
Yến Hoà Dư mím môi, cuối cùng kéo Từ Ý vào phòng, "Ý Ý à, anh có chuyện này muốn hỏi em."
Từ Ý ngồi xuống đáp: "Anh hỏi đi."
"Thật ra quan hệ của chúng ta vốn không tốt có phải không?" Yến Hoà Dư nhìn biểu cảm của Từ Ý, "Cho nên em mới ngủ ở phòng khác, cũng không đồng ý chuyện ngủ chung với anh."
Từ Ý bỗng chốc ngước mắt lên, nghi ngờ hỏi: "Anh vẫn luôn thăm dò em sao?"
"Anh mất trí nhớ rồi, chỉ có thể nhớ mỗi một mình em, anh tin em đối với anh mà nói không giống những người khác." Yến Hoà Dư mím môi nói tiếp, "Nhưng thái độ em đối với anh khiến anh cảm thấy rất nghi ngờ, đúng thật là có chút muốn thăm dò em. Anh cũng đã kiểm chứng với Hà Lâm rồi, chúng ra vốn không phải là một cặp vợ chồng ân ái mặn nồng với nhau."
Những lời này khiến cõi lòng của Từ Ý dậy sóng, cô có như thế nào cũng không ngờ Yến Hoà Dư lại muốn thăm dò cô.
"Nhưng mà......" Giọng nói của Yến Hoà Dư có chút khựng lại, "Những hành động mà anh làm chẳng qua là những hành động vô thức muốn tiếp cận em từ tận sâu trong lòng thôi."
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Yến tổng là mất trí thật......