Tình Yêu Ngang Trái

Chương 14: Món quà đầu tiên




Bầu trời ánh bạc, làn mưa lất phất, gió thu lành lạnh, phố sá tấp nập người ngược kẻ xuôi.

Không gian nhỏ bé trở nên đặc quánh đến khó tả.

Thời gian trôi chậm lại giống như tốc độ của những hạt mưa phùn bay bay.

Hắn ngồi nghiêm túc chưa bao lâu bắt đầu dở thói bỡn cợt, đôi tay lạnh lẽo xoác qua bàn tay trắng ngần của cô trên bô lăng, cô cảm nhận thấy rõ sự thô ráp trên đôi tay ấy, hắn lại thích sự cọ xát êm dịu trên làn da trắng ngần như tuyết, mượt mà như nhung của cô.

Hắn thô bạo nắm lấy đôi bàn tay cô áp lên má mình, nhắm mắt tận hưởng khoái cảm, cô càng muốn thoát ra khỏi đôi tay hắn thì càng bị nắm chặt đến mức đau điếng.

- Có phải anh thích dùng bạo lực lắm không?

Đôi mắt hắn liếc sang nhìn cô, nở nụ cười như không cười, sắc mặt hắn trông vẻ bình lặng nhưng lòng đầy bão tố.

- Đối với em anh đã nhẹ nhàng lắm rồi đấy.

Như thế còn nhẹ sao?

Hắn có biết cách đối xử với phụ nữ không hả?

Đương nhiên, một tên thô lỗ như hắn thì lấy đâu ra sự ngọt ngào, hắn không tống thẳng cổ đám yêu tinh vây quanh là may lắm rồi chứ nói gì đến vuốt ve, âu yếm.

Duy chỉ có cô, khi ở bên cô, hắn không có cách nào kìm nổi dục vọng, chỉ muốn đụng chạm lên thân thể non tơ ấy.

Hắn ghét nhất mấy con gái đĩ, mấy con thích “bán thịt tươi” hắn thậm chí không thèm đếm xỉa, mỗi lần gặp hắn thì cũng biết thân biết phận mà tránh ra thật xa, còn có cơ hội mà giữ lại được tính mạng.

- Có phải em thấy cảm động không nói nổi nên lời rồi hay không?

- Anh bị ảo tưởng đó à…

Lời nói còn chưa ra khỏi cửa miệng thì bờ môi cô đã bị hắn khoá chặt, hắn không cho cô có cơ hội phản kháng, đôi mắt cô trợn trừng đến mức giãn to đồng tử, chân đạp phanh xe khẩn cấp.

Hắn ôm chầm lấy thân thể đang run lên bần bật của cô, điên cuồng hôn, càng lúc càng tiến sâu vào trong, đầu lưỡi hắn liên tục trêu đùa cuống lưỡi của cô, chỉ trong chốc lát người cô nóng hổi như có lửa.

Hình thể săn chắc của hắn cọ xát lên thân thể run run của cô, một luồng hơi lạnh lẽo phe phất, khiến cô càng thêm phần sợ hãi.

Trình độ hôn của hắn đạt tới mức đỉnh cao, chỉ cần sa vào rồi khó mà thoát ra nổi, bất chợt cô quên khuấy đi việc mình bị cưỡng hôn mà đắm chìm trong sự khoái cảm ấy, dần dần không muốn buông rời.



Tất cả những lớp bao phòng bị của cô đều bị hắn phá vỡ…

- Thế nào? Thích chứ!

Câu hỏi của hắn khiến Lăng Tịnh đỏ mặt.

Có ai còn thô lỗ hơn hắn nữa cơ chứ! Đã cưỡng hôn người ta rồi còn hỏi câu ngang ngược.

- Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi?

- Tôi thích em.

- Có ai tỏ tình giống như anh không hả?

- Tôi không biết cách tỏ tình nhưng tôi sẽ kiên trì cho tới lúc em đồng ý.

Lăng Tịnh không nói gì chỉ tủm tỉm cười.

Thật ra ba chữ “tôi thích em” đã sớm khiến cô đổ gục, chỉ là bây giờ đồng ý có phải là quá sớm hay không? Cô muốn chờ xem hắn kiên trì được trong bao lâu.

Thế thì cô lại chưa biết rồi, con người Mặc Vũ có thể không ăn, không uống trong bảy ngày liền chỉ để đạt được những thứ mà hắn muốn.

Kết thúc cuộc hẹn trong đêm muộn, Mặc Vũ quay trở về hộp đêm, hắn nằm dài trên ghế sô pha, nhắm mắt hưởng thụ theo điệu nhạc. Lâu lắm rồi hắn mới có thời gian thảnh thơi như thế.

Hắn vừa tỏ tình thất bại… nhưng đó mà là tâm trạng của kẻ thất tình sao?

Đương nhiên không phải… hắn cũng không phải người bình thường.

Hàn Dã vừa tới đã bị hắn thu hút, ngồi xuống ghế đối diện, nâng ly rượu định uống rồi lại ngập ngừng bỏ xuống.

- Vũ, chú hôm nay lại làm sao thế?

Hắn vẫn giữ nguyên hiện trạng, không chút phản ứng, chỉ nhếch môi cười nhạt nhẽo.

- Em vừa tỏ tình rồi… cũng thất bại rồi.

- Chú nghĩ thông rồi sao? Sẽ từ bỏ cô ta à?



- Không phải, em nhất định sẽ chiếm lĩnh được cô ấy.

Đến Hàn Dã còn cảm thấy buồn cười thay cho hắn.

Hộp đêm hôm nay vắng khách, mấy cô đào ế ẩm không ai đếm xỉa liền chầu chực tới gần hai người đàn ông có gương mặt vàng sáng bóng bẩy ngồi đối diện nhau bên ghế sô pha.

Còn chưa kịp đến gần đã bị Mặc Vũ lạnh lùng phất tay vẫy vẫy ra hiệu rời đi.

Hắn chẳng thể nào ngửi nổi mùi nước hoa rẻ tiền trên người mấy ả đào đó, bởi vì hắn đã quen thói sa hoa cho những loại nước hoa êm dịu, thoáng đạt, cao cấp trên cơ thể Lăng Tịnh.

Hắn nhớ, nhớ rất rõ cái mùi hương ấy.

- Anh Dã anh đã bao giờ bị mùi hương của phụ nữ làm cho say chưa?

- Chú điên sao? Loại phụ nữ nào chẳng có nước hoa.

Hắn vẫn mơ mộng, bị cái hương thơm trong ảo giác làm cho mụ mị, hắn thật sự chẳng muốn tỉnh lại một chút nào cả.

- Khác nhau, mùi hương của cô ấy rất đặc biệt, ngửi qua rồi sẽ không thể nào quên.

Cho đến khi hắn chìm vào giấc mộng say lúc nào không hay không biết, đến khi tỉnh lại thì trời đã sáng, ánh mặt trời loé rạng đông.

Như thường lệ, hắn đến tìm Lăng Tịnh từ sớm, cô không còn mặt nặng mày nhẹ với hắn nữa, mà khẽ nhếch mép môi cười, ánh mắt nháy về chiếc BWM trắng ám chỉ hắn mau lên xe.

Mẹ kiếp… hắn càng lúc càng bị cô gái đó làm cho say mê.

Hắn thích nụ cười ấy… thích đến điên dại.

Cứ mỗi khi Lăng Tịnh xuất hiện là tim hắn lại lạc đi mấy nhịp, mà không gặp sẽ khó chịu vô cùng.

Cả cuộc đời hắn đánh đánh giết giết bao nhiêu tính mạng nhưng chưa bao giờ nghĩ tới một ngày bị hai chữ “tương tư” làm phiền.

Hắn gối đầu lên ghế, nhắm mắt giả vờ ngủ, vì hắn biết khi hắn mở mắt sẽ không thể nào làm chủ được chính mình, cứ mỗi khi gần bên cạnh cô dã thú trong hắn vô cùng lớn.

Đột nhiên một cái lay động bên tay khiến hắn mở mắt, xuất hiện trước mặt hắn là đôi tay nõn nà quen thuộc đang cầm chiếc ví da nâu, cô không nói gì, chỉ dùng mắt bảo hắn nhận.

Lần đầu tiên hắn nhận quà, quà mà người khác tặng hắn.