Tình Yêu Ngang Trái

Chương 43: Biến mất rồi xuất hiện là quá trình năm năm




Hắn ngồi trước cửa phòng cấp cứu, nước mắt ướt đẫm hai hàng mi, bên tai không ngừng văng vẳng lại những gì Lăng Tịnh đã nói. Lòng hắn đau như bị ai đó cắt xẻ ruột gan, tim hắn thình thịch giống như có đoàn xe lửa chạy qua, nhộn nhịp. Tâm bất an khiến người ngờ nghệch, hắn đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại điên cuồng đá chân vào tường, chỉ khi thể xác hắn đau cắt da cắt thịt mới khiến thâm tâm hắn lắng hơn một chút.

Những lời nói khi ấy của cô đã khắc cốt ghi tâm trong lòng hắn. Chỉ là cô thật sự không ngờ, đó cũng là lần cuối được nằm trong vòng tay hắn, để nói ra những lời thật lòng. Tuy tính mạng cô đã thoát ra khỏi lưỡi hái của tử thần, nhưng hắn lại biệt tăm mất dạng năm năm liền, cho dù cô có cố nghe ngóng tin tức về hắn kiểu gì, cũng đều không có tác dụng.

Năm năm?

Năm năm cô thu mình trong vỏ bọc của bản thân, dần trở nên trầm lặng ít nói, ngoài thời gian làm việc ở cửa hàng thời trang riêng, thì cô sẽ dành toàn bộ sức lực để chăm sóc cô con gái nhỏ. Nhưng ít ai biết được, cô gái có vẻ ngoài mạnh mẽ ấy lại thường xuyên mơ thấy ác mộng đêm khuya, khiến nhiều đêm phải thức trắng.

Mặc dù, Châu Diệc Thần vẫn luôn ở bên cạnh mẹ con cô, toàn tâm toàn ý chăm sóc, nhưng trái tim cô lại chẳng hề dao động, chỉ mải mê nhớ tới dáng hình người xưa.

Kể từ sau khi mất đi người mình yêu nhất, Lăng Tịnh quyết định dọn hẳn tới căn nhà mà cô và hắn đã từng sống chung, tự mình lưu giữ những kỉ niệm đẹp đẽ, vì chỉ ở nơi này cô mới có thể cảm nhận thấy rằng hắn vẫn đang ở bên cạnh. Thực ra, cô chẳng có lý do gì để trách móc sự ra đi đường đột của hắn, tất cả đều xuất phát từ ba cô mà ra, chính ông ấy đã đẩy hắn rơi vào con đường cùng quẫn nhất. Cô chỉ hi vọng hắn ở nơi xa nào đó vẫn sống tốt, là đủ. Còn cô vẫn sẽ đợi, đợi tới khi hắn có thể buông bỏ hận thù xuống, trở về bên cô. Bất kể là một năm, hai năm, mười năm, hay mười lăm năm. Dù cho một kiếp, hai kiếp hay ba kiếp, bảy kiếp, cô vẫn sẽ chờ.

Một ngày cuối xuân se se lạnh, thành phố rộn ràng tươi vui, hoa lá đâm chồi nảy lộc muôn màu muôn vẻ. Một dáng hình quen thuộc đứng trước cửa biệt thự nơi Lăng Tịnh đang sống, ánh mắt lơ đễnh nhìn vào bên trong, chăm chăm quan sát từng cọng cây gọn cỏ, rồi lại quắt mắt tới nơi hành lang đầy ắp kỉ niệm ở góc nhà, nơi này đã từng là chốn hắn muốn quay trở về, cũng là nơi ghi dấu trọn vẹn về quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn.

“Cạch” lên tiếng mở cửa khiến hắn giật mình vội vã tìm chỗ nấp. Hắn trương mắt nhìn Lăng Tịnh cùng Châu Diệc Thần dắt theo một bé gái đi từ trong nhà ra, nét mặt vô cùng rạng rỡ.

Khi nhìn thấy Lăng Tịnh sống tốt hắn vừa mừng vừa không can tâm. Nhưng, hắn có thể làm được gì, vắt chân thay đổi số phận ư? Nếu có thể thì hắn đã không rơi vào bước đường ngày hôm nay.

Hắn đứng thững ở đó rất lâu, ngẩn ngơ nhìn theo chiếc xe mui trần đi khuất hẳn, môi mỉm cười nhưng lòng tràn đầy đắng chát.



Ban đầu, hắn định sẽ không quay trở lại thành phố này, định sẽ biệt tăm như chưa từng xuất hiện, nhưng chính những kỉ niệm xen lẫn bi thương ở nơi này đã khiến hắn đổi ý. Nếu cứ sống một cuộc đời kéo dài trong vô nghĩa, thì chi bằng mạnh dạn đằm mình trong bi thương để có thể thoả mãn lòng mình, thuận theo cảm xúc, chẳng phải lọc lừa trái tim. Tới nơi có người mà hắn yêu, đứng chung dưới một bầu trời, hít chung một bầu không khí, thỉnh thoảng sẽ âm thầm giõi theo bước chân cô, lặng lẽ, âm thầm yêu cô.

Có những lần gặp gỡ tưởng rằng tình cờ, nhưng hoá ra lại là sự sắp xếp của định mệnh.

Công ty của Mặc Vũ đang muốn mở rộng kinh doanh về ngành may mặc, nên muốn tìm một chuyên giàu kinh nghiệm, người thích hợp nhất không ai khác mà chính là Jena- chủ cửa hàng thời trang J&T, nhà thiết kế trẻ được ưa chuộng hàng đầu trong nước và quốc tế.

Ban đầu Jena tỏ thái độ không đồng ý với việc hợp tác doanh nghiệp, đối với cô, sở thích của cá nhân không phải là phẩm vật đưa ra mua bán, nhưng sau khi nhận thấy tấm chân tình của đương sự, cô đành gật đầu xem xét, đồng ý sẽ tới công ty TIX bàn bạc.

Jena xuất hiện với hình ảnh kiêu sa, không quá lộng lẫy nhưng lại vô cùng nổi bật. Cô chọn chiếc váy xoà màu đen, phối cùng áo phông trắng và áo khoác kaki màu nâu bò, đầu đội mũ, chân đi dày da đế thấp, lớp trang điểm nhẹ nhàng thanh tao, màu son môi đỏ cherry vô cùng nổi bật. Bước chân của cô tới đâu, thu hút mắt nhìn tới đó.

Thư ký dẫn cô vào phòng họp, bưng trà rót nước, căn dặn cô chờ vài phút.

Một lát sau, cửa phòng họp tếnh toáng mở ra, một người đàn ông sang trọng bước vào, hắn lịch lãm trong bộ âu phục xanh rêu điển hình, hai mắt sáng ngời, sống mũi cao, ngũ quan tinh xảo. Hắn đứng ngược với ánh sáng, phía sau lưng là khoảng không mênh mông và đình viện.

- Xin chào cô Jena, xin lỗi vì đã tới muộn.

Giọng nói trầm ấm quen thuộc khiến Jena ngẩn người, hai mắt mở to như hạt nhãn, miệng há tròn chữ O, đờ đẫn quay người lại.

Bốn mắt nhìn nhau trong sự kinh ngạc, cả hai đều không thể ngờ sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh giống như lúc này.



Cả người Lăng Tịnh khẽ run lẩy bẩy, cô cố chống tay trên mặt bàn đứng dậy, đi tới bắt tay Mặc Vũ.

- Xin chào, tôi là Jena chủ cửa hàng thời trang J&T.

Ngồi xuống đối diện nhau, ánh mắt họ giống như đang lúng túng, lại tựa như đang lẩn trốn cái nhìn của đối phương. Giữa họ quả thực đã xảy ra quá nhiều chuyện, đến nỗi bản thân họ cũng chẳng hay biết, rốt cuộc người ngồi trước mặt mình có phải là người ấy hay không?

Để phá vỡ đi bầu không khí kỳ quái, Mặc Vũ cất tiếng nói:

- Cô Jena, dạo gần đây chúng tôi đang có kế hoạch muốn mở rộng kinh doanh, không biết cô có muốn hợp tác không? Cô yên tâm, đãi ngộ tuyệt đối không làm cô thất vọng.

Lăng Tịnh cổ họng nghẹn đắng, bàn tay run rẩy nắm chặt lại, cố gắng dùng móng tay đâm xuyên qua lớp da thịt trắng ngần mềm mại, cảm giác đau sẽ giúp thần thức cô tỉnh táo.

- Chủ tịch Lịch quá đề cao tôi rồi?

Sau khi rời khỏi xã hội đen, Mặc Vũ quyết định khôi phục thân phận, lấy tên Lịch Quý Nhiên, bằng hai bàn tay trắng gây dựng nên tập đoàn đa ngành như hiện tại.

- Cô Jena… đừng khiêm tốn quá!

Gặp lại nhau là tình cờ, nói với nhau dăm ba câu khách sáo, nhưng lại như mảnh dằm trong tim quằn quại, đang từng chút một đục khoét vết thương cũ một cách tàn nhẫn, khiến tâm tình cả hai trở nên bại liệt.