Tình Yêu Ngang Trái

Chương 6: Biến mất không một dấu vết




Lăng Tịnh kết thúc công việc khá muộn, cô mệt mỏi đứng trước thềm công ty, ngẩng mặt lên bầu trời đen kịt ngắm nhìn những hạt mưa lất phất bay.

Dường như trong màn mưa hình bóng hắn lại xuất hiện trước mắt cô, lúc rõ rệt như rất gần, khi mờ nhạt như rất xa, trong lòng cô trăm mối tơ vò rối rắm.

Một chiếc mô tô chạy như bay lao về phía cô, tiếng nẹt bô như đánh tan đi bầu không khí im lặng, trên mặt đường xám đen, xe vẽ nên một đường cong hoàn mỹ, rồi dừng lại hẳn trước mắt cô.

Làn môi hoa đào lén lút vẽ nên đường cong rực rỡ, trong lòng cô bất chợt trồi lên tia ngọt ngào, giống như bơ đường tan chảy.

Hắn chậm rãi tháo nón bảo hiểm xuống, ngẩng mặt lên nhìn cô cười nhẹ, bao nhiêu sự lạnh lùng đều biến tan trong làn mưa chập chờn, trong mắt hắn chỉ còn đọng lại sự dịu dàng khó cưỡng.

Hắn vừa nói liền ngoắt đầu về sau ra hiệu cho cô.

- Lên xe đi. Tôi đưa cô về.

Lăng Tịnh nhíu mày nhìn hắn, sắc thái trên gương mặt cô dần trở nên mềm mại.

- Có thể đi ăn trước được không? Tôi đói.

Mặc Vũ nhướng mày, cất lên thanh âm khô khan như cát giữa sa mạc, lại có chút mềm mại như nước chảy.

- Đi ăn thì lên xe đi, còn đứng ngây ra đó.

Hắn đưa đón bảo hiểm vào tay cô, nhận thấy sự bối rối của cô lại chủ động đội lên giúp. Hắn nhẹ nhớm người sang phía cô, tạo nên một khoảng cách rất gần, gần như trong gang tấc.

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn, cái nhìn chăm chú không chớp mắt, hơi thở dần trở nên không thông, cả người cô dần bị mùi hương nam tính của hắn bủa vây, cảm giác như có ngọn lửa đang đốt cháy trong từng mạch máu li ti, truyền thẳng tới tim giống như một cỗ xe lửa xình xịch chạy qua.

Hơi thở nóng rực của hắn dần dần di chuyển xuống, đi qua cặp mày thanh tú, lướt qua cặp mắt long lanh như sao đêm, rồi nham hiểm dừng lại nơi chóp mũi nhấp nhô của cô. Ánh mắt hắn tràn ngập tà gian liếc nhìn sự bối rối trên gương mặt thuần mỹ, giống như thú dữ đang công kích con mồi, khoé môi hắn cong lên một đường cong vừa phải.

Theo bản năng cô liền thu tầm mắt lại, mi tâm khẽ nhíu lại nhìn hắn, nhưng lại chẳng thể đọc ra được sự hỗn tạp trong đáy mắt hắn, còn hắn lại nhận thấy rất rõ sự khẩn trương của cô, hắn cười vẻ châm chọc, cài khoá nón bảo hiểm lại, rồi xoay người ngồi lên chiếc mô tô cũ kĩ.

Lăng Tịnh chu môi thổi phù một hơi, sau đó nhanh chóng ngồi lên phía sau hắn.

Tốc độ chạy xe của hắn không phải hạng thường, cứ phải nói mức độ né tránh và luồn lách của hắn luôn xếp lên top đầu, hắn là số hai không ai số một. Lăng Tịnh sợ đến tím tái mặt mày, đành vòng tay ôm chặt lấy cơ bụng săn chắc, cúi sát mặt dựa đầu lên đôi vai cứng rắn, nghe rõ từng nhịp thở của hắn.

Giây phút ấy thực sự khiến cô cảm thấy yên bình đến lạ.

Tốc độ khiến cô quên đi mệt nhọc, hắn giúp cô khoả lấp nỗi nhớ mong.

Vào cái lúc hắn cởi chiếc nón bảo hiểm trùm kín đầu ra, lộ nên sức hấp dẫn đến lạ!

Nhà hàng Nhật về đêm khá đông đúc, người vào kẻ ra nườm nượp, vì muốn có không gian riêng tư mà hắn đã chọn vào trong phòng kín dành cho hai người.

Khi thấy Lăng Tịnh nhìn mãi trên tờ thực đơn, Mặc Vũ bèn nói:

- Đừng lo, một bữa ăn tôi có thể trả nổi.

- Thật sao?

- Cứ gọi món cô thích đi.



- Vậy tôi không khách sáo nữa.

Hôm nay cô mặc sét đồ công sở xanh da trời, một sắc màu không đậm cũng không nhạt, nhưng chính nó lại tôn lên vẻ đẹp thuần khiết sẵn có của cô, nhất là nước da trắng mịn như tuyết ấy.

Cô trang điểm không quá đậm, nhưng cái màu cam đào đã làm nổi tất cả những tinh tuý trên khuôn mặt từ đôi mắt đến sống mũi hay bờ môi.

Trong suốt bữa ăn, cả hai người chỉ trầm tư ngắm nhìn đối phương rất lâu, không nói với nhau câu gì, sâu tận đáy mắt là sự ngập ngừng khó nói lên thành lời.

Vạn lời muốn nói nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu!

Trước cửa biệt thự Lăng gia, Lăng Tịnh lững thững bước đi hướng vào cửa, trong lòng rối như tơ vò, bất thình lình cô quay đầu lại hỏi:

- Mao, có phải anh có chuyện muốn nói với tôi hay không?

Tính hắn thẳng thắn, thật thà, lại không biết nói lời ngon tiếng ngọt, được hỏi thì hắn cũng trả lời ngay:

- Tôi thích cô, muốn được ở bên cạnh cô.

Có ai như hắn không?

Tỏ tình không biết chọn thời điểm đã đành, lời nói cũng chẳng đâu vào đâu. Ai mà thèm đáp lại chứ! Không có chút nào là thật lòng cả.

- Tôi chẳng hiểu… Ý anh là sao?

Lăng Tịnh chỉ mới vờ vĩnh như không để tâm thì hắn lập tức quay xe, đẹt bô chạy mất hút, không một cái quay đầu nhìn lại, không một lời giải thích.

Cái tên thô lỗ này.

Ai thèm thích hắn chớ!

Thời gian sau đó, hắn hoàn toàn không xuất hiện trước mắt cô, biến mất như thể lúc hắn tới, không chút động tĩnh, không một âm thanh, không một một lời báo trước.

Hắn khiến cô nhớ đến điên dại, làm việc gì cũng đờ đờ đẫn đẫn như người mất hồn, lúc nào cũng mang tâm trạng nặng trĩu, than ngắn thở dài.

Hắn là ai mà nói đến là đến nói đi là đi như vậy chứ!

Hắn đến khiến cô rung động rồi lại mất hút không một dấu tích.

Ngày trước cứ độ hai ba ngày hắn sẽ lởn vởn trước mặt cô một lần, vậy mà hai tháng nay thậm chí cái bóng của hắn cô cũng không hề thấy.

Đỉnh điểm trong cơn giận dữ ấy, Lăng Tịnh đã mất đi sự bình tĩnh liền đứng dậy đập mạnh hai tay xuống bàn, tạo ra một tiếng động lớn trong cuộc họp các chi nhánh.

- Tổng giám đốc Lăng, chị sao thế? Không vừa ý gì à?

- Xin lỗi, xin lỗi, mọi người cứ tiếp tục đi.

Lăng Tịnh như muốn phát tiết với chính mình.



Tức hơn nỗi là cô không hề biết nhà hắn ở đâu?

Nếu biết cô sẽ đến tận nơi phanh thây, xẻ thịt hắn.

Đêm tối muộn trên đường cao tốc quay về, vì thần trí không tỉnh táo Lăng Tịnh suýt gây tai nạn, cũng may cô kịp thời phanh xe lại gấp, một bóng dáng quen thuộc lướt qua trước mặt, cô điên cuồng chạy xuống tìm.

Có lẽ là ảo giác…

Chiếc xe dừng lại trên thành cầu La Hồ, ánh mắt cô điên loạn tìm kiếm xung quanh, cái lạnh thổi thấu vào nỗi lòng trống trải và cô đơn khiến cơ thể cô run lên cầm cập.

- Mao, rốt cuộc anh ở đâu? Có từng nhớ em không? Sao anh không chịu xuất hiện. Em cũng thích anh mà. Em còn chưa kịp đồng ý lời tỏ tình của anh thì anh đã biến mất hút như thế em biết làm sao.

- Nếu như anh còn không xuất hiện em sẽ bơ nhạt anh luôn cho xem.

Vẫn im lặng.

Vẫn chỉ là lời cô tự nói tự nghe.

Khuya muộn Lăng Tịnh mới quay trở về biệt thự, tâm trạng rối bời, cơ thể mệt mỏi, đôi mắt đượm buồn, tận sâu trong đáy mắt là sự cô đơn, chán chường, tuyệt vọng và lênh đênh.

Tiếng gọi của Lăng Diện khiến cô giật mình:

- Lăng Tịnh.

Đôi chân cô chầm chậm bước tới, vẻ sầu uất hiện rõ ra mặt, giọng nói xịu xuống hẳn đi.

- Ba mẹ có chuyện gì sao?

Cô vừa ngồi xuống ghế sô pha, ngay lập tức một xấp ảnh được đặt lên trước mặt cô, nhìn qua toàn là những gương mặt điển trai phong lưu tuấn tú, nếu không phải là công tử của một tập đoàn doanh nghiệp lớn thì cũng là cậu chủ khách sạn năm sao, resot cao cấp.

Lòng thầm thở dài, Lăng Tịnh đã quá chán với phi vụ xem mắt này lắm rồi!

Lăng Diện thong thả nhâm nhi ly trà nóng, rồi lắng giọng thăm dò ý tứ con gái.

- Tịnh Tịnh, ba mẹ đã chọn cho con mấy người này rất thích hợp để kết hôn cùng con.

Nét mặt Lăng Tịnh lập tức đen lại như hòn than nguội lạnh, thanh âm cũng trở nên nặng ngàn cân.

- Con vẫn còn trẻ chưa nên nghĩ tới việc kết hôn.

Lộ Tiêu nhẹ nhàng nắm lấy tay con gái, hơi ấm của người mẹ giống như một dòng sữa chảy vào tim cô khiến cô không nỡ khiến mẹ đau lòng.

- Cứ nghĩ dần đi là vừa.

-Được! Con sẽ suy nghĩ.

Đột nhiên cô lại nhớ đến hắn, lồng ngực trái bất thình lình nhói lên, giống như vừa có một nhát dao đâm qua vậy! Khoảng cách giữa cô và hắn thực sự quá xa, cho dù là tình yêu bí mật cũng không cách gì giấu được cả đời, lại thêm sự xuất hiện của hắn hầu như bất định, cô không thể nào hỏi rõ hắn được.

Tâm trạng cô càng mông lung, vô định.