Trung tá Cù là bộ đội có tiếng tăm, luôn được vô số binh lính chú ý nhất cử nhất động, còn hơn cả binh vương, hơn nữa bọn họ vẫn luôn kiêu ngạo về sức mạnh ngoan cường của anh, nay nghe tin anh kết hôn, cái tin ấy lập tức giống như mầm móng mùa xuân lan truyền đến mỗi góc của quân khu.
Đội phó A Tường không kinh ngạc như các đội viên khác, cậu đã sớm hoài nghi đội trưởng của mình có đối tượng kết hôn, nếu không một người say mê huấn luyện quân sự như đội trưởng sao có thể cứ nghỉ phép liền trở về, thỉnh thoảng còn cười đến làm cho lòng người sợ hãi..........Nhưng người vợ này như thế nào, thì ai cũng chưa từng thấy qua.
Anh thừa dịp lúc Cù Thừa Sâm bị một vị thủ trưởng gọi lên mật đàm, tán gẫu với thiếu tá Lục: "Anh nói đội trưởng muốn kết hôn, đại đội trưởng lại không giúp anh ấy, còn muốn ngăn chặn việc xin giấy kết hôn của anh ấy..........Làm vậy không phải là ảnh hưởng đến tinh thần bộ đội sao?"
Thiếu tá Lục là một trong số ít những người trong "hoa dao" biết chuyện này, anh biết hoàn cảnh của trung tá Cù, biết được trong chuyện này tư lệnh Cù và con trai đang đối đầu nhau, quả thật có chút khó xử.
"Kêu cái gì, đội trưởng nhà cậu kinh nghiệm đối địch phong phú, đại đội trưởng có thế làm gì cậu ta hay sao?"
Hơn nữa, tư lệnh Cù từ trước đến nay rất dung túng cho đứa con trai này, chỉ dựa vào điểm này, Cù Thừa Sâm chắc chắn có thể đánh thắng trận này, việc anh cần làm đơn giản chỉ là dùng tư thế hiên ngang giữ vững lập trường.
"Cũng đúng, thật không nó cách nào tưởng tượng được bộ dáng đội trưởng giơ cơ trắng đầu hàng."
"A Tường, đội trưởng nhà cầu, chỉ cần là điều cậu ta muốn, cậu ta nhất định có thể làm được."
Cho nên, anh ấy mới mạnh như vậy.
Cù Thừa Sâm có thể đạt được cấp bậc trung tá khi chưa đến 30 tuổi, chắc chắn không tránh được quan hệ với các trưởng bối trong nhà, nhưng dựa vào chiến công của anh, cũng đủ đổi lấy quân hàm vinh dự này.
Mỗi khi quân khu có tỷ võ, thi đua, diễn tập..........biểu hiện của anh luôn vô cùng xuất sắc, chứ đừng nói đến "hoa dao" là một trong những nơi gian khổ nhất trong toàn quân, mỗi nhiệm vụ anh thi hành luôn kề cận với tử thần.
Lúc này tiếu tá Lục đang đứng ở thao trường, nhìn về lá cờ đỏ phấp phới phía trước, nhớ tới ngày Cù Thừa Sâm được thăng chức trung đội trưởng đội hành động hạng nhất.
Anh đã từng hỏi: Cậu liều mạng như vậy, có phải vì gia đình, vì muốn chứng minh cho cha của cậu thấy?
Khóe môi đối phương vẫn thờ ơ, kiêu ngạo như cũ, anh đứng phía dưới quốc kỳ, cao ngất, ngạo nghễ, cực kỳ giống một tay súng bắn tỉa núp trong bóng tối.
Trung tá giơ cây súng trường trong tay lên, nhắm thẳng và lá cờ năm sao đang bay phấp phới trong gió: "Nó."
Không phải vì người khác, cũng không phải vì mình, mà vì ý nghĩa của nó.
Nó tượng trưng cho quốc gia này, tượng trưng cho gia đình, quê hương, cũng tượng trưng cho người bọn họ yêu.
Phải có quá khứ như thế nào, mới có thể làm cho một người quân nhân trẻ tuổi như vậy cam nguyện dành hết thời gian, dâng hết tất cả cho màu áo xanh này.
Thời gian qua, bọn họ đã không còn là những người trẻ tuổi ngông cuồng nữa, mà đã trở thành những đại trượng phụ có trách nhiệm nặng nề là gánh vác gia đình, thiếu tá Lục hy vọng, người vợ tương lai của Cù Thừa Sâm cũng có thể hiểu được, đời này bọn họ cúc cung tận tụy, rốt cuộc là có ý nghĩa gì.
Bên này, trung tá ở "hoa dao" đang tiến hành cách mạng đấu tranh ngoan cường, bên kia Ôn Miên còn không biết phải nói như thế nào với mẹ về chuyện quan hệ giữa cô và trung tá đã vượt xa quan hệ bạn bè nam nữ.
Trong mắt bà Nghiêm, cô ngoại trừ di truyền vẻ ngoài xuất sắc của mẹ, những điều kiện khác đều không có, một người vô năng như vậy, gia cảnh lại không tốt, làm sao có thể nói với mẹ, bọn họ sắp sửa kết thông gia với nhà trung tá?
Ho khan một tiếng, nhiệm vụ vinh quang luôn luôn gian khổ.
Ôn Miên vừa định sửa chữa lại bảng chấm công, đã có người gọi điện thoại tới. Chu Như ở một bên giả bộ đi ngang qua rồi dừng bước lại, khom lưng muốn nghe trộm xem Ôn Miên nói những gì.
"Ôn Miên, là anh."
Chu Như vừa nghe đối phương và trung tá Cù thần tượng của cô, cười gian chọc chọc cánh tay, Ôn Miên xoay người, tránh sự quấy rầy của cô: "Ừ, anh nói đi."
Người đàn ông ở bên kia đắn đo trong chốc lát, nói: "Anh có vị chiến hữu già ở Liêu Ninh, vẫn luôn muốn anh đến nhà ông ấy chơi." Không đợi Ôn Miên hỏi, anh đã không nhanh không chậm nói trọng điểm: "Cuối tuần có rãnh không? Có muốn cùng đi hay không?"
Nhất thời cô thật không biết phải trả lời như thế nào, để cho cô nói "Muốn", dường như rất ngại. Còn nếu nói "Không muốn", có khi nào bị trung tá trực tiếp tiêu diệt hay không?
Cù Thừa Sâm dường như đoán được suy nghĩ của cô gái nhỏ này, vẫn cười nhẹ một tiếng: "Tháng mười một bộ đội có diễn tập đối nội, sau khi kết hôn có thể sẽ không có cơ hội cùng em ra ngoài được, cho nên, cơ hội lần này rất khó có được."
Giờ phút này, Chu Như cũng hận không thể đoạt lấy điện thoạt thay cô ngốc này đáp ứng!
"Bạn thân, trung tá là muốn cùng cậu đi hưởng tuần trăng mật trước đó! Tuần, trăng, mật!"
Đi nghỉ tuần trăng mật trước? Ôn Miên nghe nói như thế, thiếu chút nữa trược tiếp té xuống ghế, sau khi tĩnh táo lại cô đẩy cô bạn nhàn rỗi không có chuyện gì làm này ra, xong mới đáp ứng: "Em có thể xin nghỉ, không có vấn đề gì."
Thật ra Ôn Miên suy nghĩ rất đơn giản, quân nhân phải ở trong quân đội lâu dài, làm huấn luyện viên "hoa dao" như Cù Thừa Sâm càng khó có thời gian rãnh rỗi hơn, kì nghỉ lần này chắn anh đã gom góp từ trước, cơ hội đi dụ lịch khó có được như thế, dĩ nhiên không thể cự tuyệt.
Cù Thừa Sâm theo thường lệ hỏi thăm Ôn Miên mấy câu, lúc này mới cúp điện thoại, cô thở dài một hơi, chống lại đôi mắt nhỏ quyến rũ như tơ của Chu Như: "Tiệc rượu của hai người khi nào làm? Cũng thể quên cho người làm mai là mình đây mười tám cái chân giò lợn đâu."
"Sao nhanh như vậy được." Ôn Miên cười yếu ớt, tiếp tục làm việc.
"Cũng đúng, trước hưởng trăng mật, sau đi công chứng, không nghĩ tới sếp Cù của chúng ta cũng đi theo trào lưu."
Ôn Miên mặc kệ cô, suy nghĩ một chút, cuối cùng không cam lòng yếu thế: "Cậu và anh cảnh sát giao thông nhỏ kia như thế nào rồi?"
"Đừng! Cậu đó, mình và anh ta không có chút xíu quan hệ nào hết! Anh ta là một người không có mắt."
Chu Như nhớ tới Vương Giác liền giận dữ, Ôn Miên nói người này có ý tứ đối với cô, nhưng cô chưa từng thấy Vương Giác biểu lộ tâm tư gì. Nhưng nếu không quan tâm cô, vậy một ngày ba lần sáng, trưa, tối gửi cho cô tin dự báo thời tiết là có ý gì?
"Aizzzzzzzz, mình muốn nói, kể từ lúc Ngụy Tây Kiều bắt cá hai tay, mình không bao giờ..........tin tưởng vào tình yêu nữa."
Cô chẳng qua cũng chỉ là thuận miệng nói như thế, nhưng Ôn Miên không biết nghĩ thế nào, chợt không ngăn được miệng nói: "Chuyện này anh ta cũng chỉ có một phần trách nhiệm thôi."
"Cậu thật là, bắt cá hai tay mà chỉ chịu một phần trách nhiệm?..........Chẳng lẽ hắn là GAY?"
Ôn Miên trợn mắt nhìn Chu Như một cái, không nhiều lời nữa. Cô lấy trong ngăn kéo ra một tờ đơn xin nghỉ phép, bắt đầu điền từ tên họ.
Người đàn ông kia chẳng qua chỉ là đi Liêu Ninh thăm chiến hữu cũ thôi, sao có thể xem như là đi tuần trăng mật trước chứ? Chẳng qua, cả nước lớn như vậy, anh lại hết lần này đến lần khác lựa chọn Liêu Ninh, chỗ đó..........
Ôn Miên có một dự cảm kỳ quái, nếu như nói đây là do ông trời sắp đặt, cô cũng sẽ cố gắng thuận nước đẩy thuyền.
**********
Sau khi tan sở, Ôn Miên kéo thân người mệt mỏi đến không chịu nổi về nhà.
Thành thật mà nói, công việc mỗi ngày của cô không nhiều, làm thêm giờ cũng chỉ là thỉnh thoảng mới có. Nhưng không biết thế nào, Ôn Miên cả ngày luôn phập phòng không yên, nghĩ đến ngày mai lại phải ngồi ở chỗ đó, cô liền hận không thể bệnh nặng không dậy nổi.
Cúi đầu lấy chìa khóa trong túi xách, không khỏi nghĩ đến Cù Thừa Sâm đang luyện binh trong căn cứ.
Anh luôn luôn nắm chắc thắng lợi trong tay, luôn biết mình muốn cái gì. Một trong những sức quyến rũ của anh chính là kiên quyết, dứt khoát, không giống như cô, đặc điểm lớn nhất chính không quả quyết, thật là khiến cho người ta chán ghét.
Bọn họ đúng là hai loại người khác nhau.
Ôn Miên cười chua chát, công việc không thích hợp còn có thể tùy lúc thay đổi, kết hôn mới chính thức được coi là một môn kỹ thuật sống.
Hai mẹ con đang ăn tối trong phòng khách, cuối cùng cô mới nhiệt tình nói cho mẹ biết mình có ý định sống chung với Cù Thừa Sâm.
Bà Nghiêm thật đúng là không giống những bà mẹ bình thường, bà thấy bộ dáng mỉm cười của con gái, đột nhiên hỏi cô: "Con ở chung với người ta, có gì phải ấp úng chứ?”
Ôn Miên luôn không có chút khí thế nào trước mặt bà, hèn nhát nói: "Không có."
Khuôn mặt người phụ nữ như chém đinh chặt sắt: "Mẹ nói thật với con..........nhà chúng ta không xứng với nó."
Cô nghe bà nói xong có chút bối rối.
Mặc dù, quả thật là không xứng.
Anh là trung tá, nhà ba đời làm quân, nhưng khi chuyện này bị bà Nghiêm bày ra trước mắt, trong lòng cô không biết là mùi vị gì, từ nhỏ thành kiến bà Nghiêm đối với cô khiến cô rất ấm ức, Ôn Miên muốn có một ngày, bà cũng có thể vẻ vang vì cô.
Chẳng qua là, cô có thể lấy cái gì so sánh với Ôn Tinh?
Bà Nghiêm không để ý đến tâm tình của con gái, rốt cuộc có chút ý sâu xa: "Ôn Miên, mẹ là người từng trải, phải biết chuyện gì cũng phải có mức độ, vừa phải mới tốt, quá sẽ không được."
Ôn Miên nhỏ giọng: "Con biết."
"Con gả vào nhà bọn họ, không thể chắc chắn sẽ không có người nói ra nói vào, căn bản còn chưa tới phiên mẹ lắm mồm, con cũng sẽ phải nếm mùi đau khổ."
Lần trước không phải đã được nếm rồi đấy thôi.
Ngày đó tới nhà, thái độ của Cù Viễn Niên đối với cô, làm cho cô đau đầu không thôi, coi như cả nhà bọn họ không có ý phản đối cô, riêng ông Cù thôi cũng đủ làm cho cô chịu không nổi rồi.
Giữa con dâu và cha chồng tồn tại mâu thuẫn, lâu dài sẽ dẫn đến bất hòa trong gia đình.
"Huống chi, chẳng may hôn nhân của các con sau này gặp phải trục trặc, luật pháp sẽ bảo vệ quân nhân bọn họ, con cũng không có "chỗ dựa" thay con dọn dẹp tàn cuộc, nếu con muốn mang cả đời này đi đánh cuộc, cũng đừng trách mẹ không nhắc nhở con!"
Ôn Miên không dám nói hôn nhân của bọn họ sẽ thuận buồm xuôi gió, nhưng cho dù không có tình yêu, có lẽ anh cũng không đi trêu hoa ghẹo nguyệt chơi trò ly hôn?
Cô dù có muốn tranh cãi cùng bà Nghiêm, cũng không muốn thừa nhận những điều này.
"Dù sao mẹ cũng đã nói, con không quản được nhiều như vậy, mẹ không cho phép con gả, con cũng muốn gả."
Bà Nghiêm buồn cười, con gái cũng đã lớn, nếu không có chút tình cảm với vị trung tá kia, nó cũng sẽ không nói mấy câu giận dỗi giương oai kia.
Mẹ Ôn thắp cho chồng một nén nhang, nghiêm sắc mặt: "Con định khi nào thì mới dẫn người đến?"
"Cuối tuần anh ấy muốn đi Liêu Ninh thăm chiến hữu cũ, rủ con đi chung..........Chờ khi chúng con trở lại đi."
Bây giờ Ôn Miên mới phát hiện, thì ra là, cô cũng có chút oán hận kết hôn, 囧.
**********
Khoảng giữa tháng mười một, thành phố Nam Pháp trời trong xanh. Nghĩ đến Ôn Miên là lần đầu tiên đi du lịch Liêu Ninh, Cù Thừa Sâm định trước dẫn cô đi máy bay đến Đan Đông, ngày thứ ba lái xe đi Thẩm Dương làm việc.
Ở phi trường, Ôn Miên nhìn hành lý, anh ở phòng chờ máy bay, hai người đi cạnh nhau, nhìn có chút giống cặp vợ chồng son.
Trước giờ cất cánh, rất nhiều hành khách cũng ngồi ở phòng chờ, bên ngoài thời tiết ấm áp, Ôn Miên bị ánh mặt trời chiếu đến, ngưng mắt nhìn bầu trời xanh biếc.
Chợt, trung tá Cù cầm một bình nước bằng thủy tinh, áp vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Ôn Miên, cô giật mình kéo lại thần trí, kinh ngạc nhìn chằm chằm hai tròng mắt đen nhánh ranh mãnh của người đàn ông.
Không nghĩ tới huấn luyện viên của lính đặc biệt của có hành động trẻ con như thế, Ôn Miên đột nhiên cảm thấy trái tim ấm áp, nhận lấy bình nước, người đàn ông nói: "Ôn Miên, có chuyện muốn hỏi em."
Cô ngồi nghiêm chỉnh, chờ đợi chỉ thị.
"Em có hài lòng với công việc hiện tại không?"
Ôn Miên ngẩn người, sau đó không khỏi cười.
Cô với vừa rồi còn đang suy nghĩ chuyện đổi công việc, anh lại có thể hỏi ra lời, cái này có thể gọi là tâm linh tương thông trong tình yêu không?
Ôn Miên dừng một chút, nói: "Hoàn hảo."
Nghe ra được Ôn Miên có ý khác, anh nói: "Anh có một người bạn ở trường quốc tế Nam Pháp, muốn tìm một giáo viên dạy võ thuật."
Bởi vì là lớp tự chọn, tạm thời không cần bằng giáo viên, có chứng chỉ chuyên nghiệp là có thể dạy, Cù Thừa Sâm dùng lời thử dò xét cô: "Em có muốn đi không?"
Để cho cô đi dạy võ cho thiếu nhi? Sao lại nghĩ đến cô, là vì người đàn ông này biết cô từng thi chứng chỉ võ thuật?
Cù Thừa Sâm nhìn cô chần chờ không biết phải lựa chọn thế nào, anh lẳng lặng nhìn đối phương, ánh mắt lắng đọng: "Đề nghị của anh là, nếu em không thật thích công việc trước mắt, có thể làm thêm công việc này, sau đó đi thi nhân viên công vụ..........Nếu em còn muốn làm cảnh sát, có thể có biện pháp."
Chỉ cần thành tích của Ôn Miên đạt yêu cầu, tất nhiên có thể sắp xếp cho cô là công việc thích hợp trong chính phủ.
Trước kia không phải là cô không nghĩ đến chuyện này, nhưng lúc trước còn vướng phải chuyện món nợ, trong nhà không có chỗ dựa, cô tất nhiên không thể làm được, càng về sau ý định làm cảnh sát trong cô cũng không còn mạnh nữa...........
Ôn Miên cúi đầu, tạm thời không có cách nào quyết định, nhưng mà, cô vẫn rất cảm động, anh biết cô đang phiền não chuyện gì.
Suy nghĩ một lát, Ôn Miên quay đầu, cười cười: "Em muốn đến trường học dạy các bạn nhỏ."
Ý là, trước tiên muốn thay đổi hoàn cảnh, còn chuyện sau này từ từ nói.
Cù Thừa Sâm cũng không miễn cưỡng cô, tự nhiên dừng lại đề tài này: "Lịch trình mấy ngày tới, em có thể xem trước một chút."
Anh vừa nói vừa đưa điện thoại cho cô xem, ánh mắt Ôn Miên rơi vào mấy chữ ở hàng cuối cùng "phòng đôi khách sạn Cao Nhĩ Phu".
"Phòng đôi.......... "
Nghĩ đến cảnh ngủ chung một giường với Cù Thừa Sâm, làm cho Ôn Miên quýnh lên. Tự cho là đúng lầu bầu một câu, thật bất hạnh, còn bị sếp nghe thấy.
Cù Thừa Sâm nhẹ nhàng nắm cằm Ôn Miên, anh khó có dịp không mặc quân phục, lời nói cử chỉ cũng bớt đi mấy phần nghiêm nghị lạnh nhạt thường có: "Có ý kiến gì? Có ý kiến thì nói lớn lên?"
Ôn Miên biết anh lại dùng bộ dạng huấn luyện binh lính đi đối phó cô, giả bộ ủy khuất phối hợp: "Báo cáo sếp, em.......... "
Lời còn chưa nói hết, người cứng lại ngay tại chỗ, nụ cười ngọt ngào trên mặt Ôn Miên lặng lẽ biến mất.
Bọn họ đứng cách nhau mấy bước, là một người đàn ông xa lạ Cù Thừa Sâm chưa từng gặp, anh ta có bộ dáng nhu hòa, sắc môi đẹp mắt, thân hình cao lớn hoàn toàn giống với một người mẫu.
Anh ta kéo vali hành lý, trong con ngươi xen lẫn chân tình không cách nào xóa đi: "Miên Miên.......... "
Cô nhợt nhạt cười một tiếng: "Chào anh."
Ngụy Tây Kiều.