Ánh tà dương từ từ biến mất, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, xa xa ngoài bến tàu là một sắc cầu vồng mờ ảo, lâu lâu mới có một chiếc xe chạy qua ven bờ sông. Ánh trăng đêm nay thật nhạt, chiếu lên từng đường cong dịu dàng trên mặt Ôn Miên, ánh mắt của cô nhìn như đang cười, nhưng mà, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy ẩn bên dưới là cảm giác tràn đầy lạnh lẽo.
Người đàn ông áp chế cô trên mặt đất, mũi dao xẹt qua khuôn mặt trắng nõn của cô: "Ta đã đưa ra kỳ hạn cuối cùng, mau đem tiền xổ số của hắn ra đây."
Ôn Miên nghĩ nếu muốn đối phó với người đàn ông và con dao này, thật quá dễ dàng.
Nhưng còn những người khác thì sao, dù sao, ít không địch lại nhiều.
"Anh dù sao cũng là tổng giám đốc một công ty cho vay, kêu nhiều người như thế đến đối phó với một cô gái yếu đuối như tôi, có cần không chứ?. Hơn nữa...................anh không hề thiếu số tiền này."
Năm người đàn ông trưởng thành đối phó với một mình cô, hơn nữa, đầu gối chân trái của cô đã bị thương, bọn họ còn trói hai tay của cô lại, Ôn Miên quả thật sắp giận quá hóa cười.
Mặc dù từng học qua trường cảnh sát, am hiểu võ thuật, nhưng bọn họ chưa chắc nghĩ cô có nhiều bản lãnh như vậy.
Còn về lý do tổng giám đốc Trần Đông Dương vì sao có mặt ở đây, Ôn Miên cũng thực rõ ràng. Năm đó Ôn Tinh để lại khoản nợ với ân oán cá nhân của anh mà mất tính, chỉ dựa vào hai điểm này, họ Tần kia chắc chắn không dễ dàng buông tha cho cô.
Bình thường nhìn cô có vẻ dịu dàng, trở nên hung hăng như vậy, cũng là do hắn trêu chọc mà ra: "Ngươi cho rằng Ôn Tinh không ở trong bộ đội, ta cũng không dám động đến ngươi đúng không."
Ngay khi dao của Tần Đông Dương sắp chạm đến cổ Ôn Miên, một chiếc xe hơi màu đen lập tức phanh lại, lốp xe ma sát mặt đường, phát ra tạp âm chói tai.
Cửa xe khép lại vang lên một tiếng động thật lớn, phá tan bầu không khí nặng nề. Cù Thừa Sâm lập tức bước nhanh về phía họ.
Anh tin giác quan thứ sáu của mình rất chuẩn, sau khi xem qua hồ sơ liền toán được cô có một ít phiền toái, cho nên sau khi ra khỏi nhà hàng, anh liền lần lượt kiểm tra những nơi Ôn Miên có khả năng gặp nguy hiểm, cũng may do lái xe nên không mất nhiều thời gian.
Ánh mắt lạnh lẽo của trung tá Cù bao vây bốn phía mấy người đàn ông, sự mạnh mẽ quyết đoán của anh, không cần quân phục, cũng vẫn có thể làm kẻ thù khiếp sợ, làm cho người ta có cảm giác như có mũi nhọn ở sau lưng.
Tần Đông Dương cảm thấy một loại uy hiếp không hiểu, hắn dùng tay trái nắm lấy cổ tay bị thương của Ôn Miên, tay phải cầm dao phát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng.
Khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, kiểu tóc chau chuốt giờ đây trở nên xốc xếch, rối loạn, dường như càng tăng thêm vài phần quyến rũ. Cánh tay bị thương vẫn còn chảy máu, bị một người đàn ông dùng sức nắm như thế, đau đến nhíu chặt mày: "Sao anh lại tìm đến đây được?"
Trung tá Cù nhìn thẳng vào đáy mắt của Ôn Miên, dường như trong tầm mắt của anh chỉ có một người là cô: "Việc này chỉ được phép xảy ra một lần, về sau không cho phép em đến muộn."
Ôn Miên nghe vậy thì sửng sốt, hình như không còn trẩn trương như trước, người đàn ông này vậy mà lại có thể mang đến cho cô cảm giác an toàn và tin cậy.
Tần Đông Dương nghĩ rằng đây có lẽ là một công tử nhà giàu nào đó, dương cằm nói: "Ngươi ít quản chuyện người khác đi, gia đình cô ta thiếu tiền công ty, chúng ta chỉ giải quyết chuyện riêng."
Đôi mắt Cù Thừa Sâm không gợn sóng, anh trầm giọng nói: "Mặc kệ cô ấy nợ bao nhiêu tiền, tôi thay cô ấy trả hết."
Đương nhiên anh nói những lời này còn có ý nghĩa sâu xa, nhưng Tần Đông Dương lại không biết, trong đầu hắn hiện lên một suy nghĩ: "Nói miệng không bằng chứng, ngươi hiện tại lập giấy cam kết, chúng ta coi như thanh toán xong."
Ôn Miên sợ Cù Thừa Sâm hiểu lầm, có chút lo lắng: "Anh đừng tin lời của Tần Đông Dương, anh của tôi đã sớm trả hết nợ, là do bọn hắn nhất định đòi lãi suất, nên đến đòi tiền tôi." Cô hơi nghiêng đầu, nói với người phía sau: "Trước kia nhịn các người vì là anh của ta, hiện tại anh ấy. Mẹ...................anh ấy cũng mất tích rồi!"
Cố gắng đem chữ "mẹ kiếp" nuốt trở vào, Ôn Miên thật bội phục chính mình, lúc này vẫn còn suy nghĩ giữ gìn hình tượng thục nữ.
Cù Thừa Sâm liếc nhìn cô, khiến cho cô an tâm một chút: " Tần gì đó, (thật có lỗi trung tá không nhớ tên ngươi...................) không cần lo không lấy được tiền, ngươi cứ đến đại viện, báo với gác cổng, nói tìm "Cù Thừa Sâm " hay "trung tá Cù " đều được."
Nếu Ôn Miên không bị uy hiếp, Cù Thừa Sâm đương nhiên sẽ dùng phương thức thích đáng hơn để xử lý, nhưng Tần Đông Dương này lại quá xảo trá, cho nên trung tá nói ra xuất thân của mình chính là muốn nói "Cô gái này là người của ta, sau này đừng động đến cô ấy."
Cù Thừa Sâm thản nhiên nói xong, Tần Đông Dương liền ngây ra một lúc. Hắn là người làm ăn, hai giới chính trị, thương trường đều có mối quan hệ, danh hiệu nhà họ Cù ở thành phố Nam Pháp hắn cũng coi như là có nghe thấy, dù sao Cù Viễn Niên năm xưa cũng là tư lệnh quân khu, chứ đừng nói đến chuyện họ cùng nhà họ Bùi - trụ cột trong công cuộc lập nước, kết thông gia.
Ôn Miên dường như đã hiểu ý tứ của Cù Thừa Sâm, nói đơn giản: "Tổng giám đốc Tần, hay ngươi cứ đến nhà anh ta lấy tiền, nếu không về sau cũng đừng đến tìm ta."
Cô còn chưa nói xong, khuỷu tay đã đánh về phía bụng đối phương, Tần Đông Dương chưa kịp phản ứng, cô lại giơ lên cổ tay bị trói, đánh mạnh vào gáy hắn.
Cù Thừa Sâm nhanh chóng tiến lên vài bước, quyền cước của anh đánh ra vô cùng bất ngờ, mấy người đàn ông đương nhiên không phải đối thủ của anh. Trung tá tuy chưa mặc quân phục, nhưng trong vô thức lại tỏa ra khí chất đẫm máu, anh đã quen với chiến đấu, cũng từng trải qua chiến trường chân chính, mùi vị giết chóc này, có thể cảm nhận được.
Bộ đội đặc chủng đánh nhau luôn không có quy tắc, lấy hiệu suất cao làm nguyên tắc, bọn họ có thói quen dùng thời gian nhanh nhất để tiêu diệt đối thủ, không cần biết là dùng thủ đoạn gì.
Nhưng ưu thế vẫn chưa duy trì được mấy giây, thế cục đột nhiên thay đổi, Tần Đông Dương cố ý tập kích đầu gối bị thương của Ôn Miên, một lần nữa bắt được cô: "Ôn Miên, xem ra ngươi đã tìm được gia đình coi tiền như rác làm chỗ dựa."
Lời nói này làm cho Ôn Miên bất giác sửng sốt, Tần Đông Dương đột nhiên dùng sức, cô còn chưa kịp la lên, đã bị hắn ném xuống dòng sông lạnh như băng.
"Ôn Miên." Sắc mặt Cù Thừa Sâm biến đổi, anh dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết hết đám tay chân bên này, tiến lên một bước trực tiếp đã gãy xương cổ tay của Tần Đông Dương.
Sau đó, không một chút do dự, anh nhảy xuống, không nhìn đến lực cản dòng nước, tư thế lưu loát đạp gió rẽ sóng.
Hai tay Ôn Miên bị trói, đầu gối bị thương, căn bản không thể thuận lợi bơi lên khỏi dòng nước, mặt hồ lạnh lẽo tràn đây bùn đất, cô cũng nuốt phải vài miếng, trong bóng đêm liều chết giãy dụa.
Cô không muốn chết ở chỗ này!
Trong đầu chỉ còn lại khát vọng sống sót, sợ hãi dần nuốt trọn ý thức, bỗng nhiên có một sức lực từ phía sau nâng cô lên...................
Cù Thưa Sâm ôm Ôn Miên đang hôn mê lên bờ, lập tức nới lỏng cổ áo cho cô, may mắn cô chìm vào trong nước không lâu, dùng tư thế cấp cứu chính xác ấn xuống dạ dày của cô, không lâu sau cô đã có dấu hiệu tỉnh lại.
Ôn Miên khom người không ngừng nôn ra nước, ho khan kịch liệt.
Một âm thanh xa lạ mà quen thuộc vang lên: "Có cần hỗ trợ không?"
Cù Thừa Sâm ngẩng đầu, phát hiện người đến là cậu cảnh sát giao thông trẻ tuổi đã từng gặp mặt một lần đó. Trong lúc anh ta tuần tra trên đường đã phát hiện nơi này đó điểm khác thường, liền xuống xe bước tới.
"Thay tôi thông báo, nơi này có người rơi xuống nước, đã được cứu lên, là do xung đột cùng đám cho vay nặng lãi phi pháp." Cù Thừa Sâm nói xong, đợi cho Ôn Miên ngừng nôn khan, liền ngồi xuống ôm lấy tay chân lạnh lẽo của cô: " Tôi lấy xe đưa cô ấy đến bệnh viện, cậu ở lại đây bảo vệ hiện trường, chờ cảnh sát đến thì bảo họ lấy lời khai."
Cậu cảnh sát giao thông không nói gì lập tức làm theo, khí chất quân nhân của người này thật quá mạnh mẽ.
Mơ hồ nghe âm thanh đàn ông trò chuyện, Ôn Miên dần dần có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ của anh, không khí lạnh lẽo lan truyền toàn thân.
Một loạt động tác cấp cứu lưu loát chuyên nghiệp vừa rồi, cô nhìn thấy đôi môi sắc bén của anh, khó trách, những câu nói của anh thường giống như được bôi thêm độc dược.
Bởi vì toàn thân cũng ướt đẫm, áo sơmi của anh dính sát vào da, nhìn ra được cơ bắp của nửa người trên, chứa đựng sức mạnh, còn mang theo hương vị ẩm ướt.
Ôn Miên trời sinh không thích dùng nước mắt để giải quyết vấn đề, cô cũng không nhớ rõ lần cuối cùng cô khóc trước mặt người khác là lúc nào và xảy ra chuyện gì.
Dù là khi ước mơ gia nhập trường cảnh sát bị tan vỡ, cô cũng không rơi một giọt nước mắt, giống như dù bất kì đau đớn nào cũng không đủ để làm cô suy sụp.
Nhưng giờ phút này, Ôn Miên cảm nhận được vô cùng rõ ràng bàn tay nhiều năm dùng súng của anh, cảm giác được sức mạnh của anh.
Rốt cuộc, nước mắt cũng rơi như vỡ đê, cảm xúc bi thương lan tỏa toàn thân.
"Không sao đâu, đừng khóc." Cù Thừa Sâm nhẹ giọng nói.
Ngôn ngữ tuy rằng bộc trực, nhưng trong lòng Ôn Miên, lại có tác dụng hơn bất kỳ lời an ủi nào. Anh ôm khuôn mặt tái nhợt của cô nói: "Ôn Miên, gia đình em là quân nhân, đừng làm mất mặt anh của em. Nhớ kỹ, quân nhân đổ máu không đổ lệ."
***************
Rất nhanh, xung quanh bến tàu trở nên đông đúc, Ôn Miên được đưa đến một bệnh viện gần nhà để điều trị. Đầu gối và cánh tay bị thương đều đã được băng bó, sau khi kiểm tra sức khỏe toàn diện, cơ thể không có gì trở ngại.
Đương nhiên phổi và dạ dày cũng bị tổn thương nhẹ, chỉ có thể từ từ điều dưỡng, cần thời gian cho miệng vết thương khép lại.
Vì thế, trong một thời gian ngắn cô không thể tiếp tục đi phỏng vấn.
Ôn Miên và Cù Thừa Sâm đến gặp cảnh sát lấy lời khai, cô nói, Tần Đông Dương không biết nghe nói ở đâu, biết được tin nhà bọn họ trúng số, mới nghĩ đến việc tìm cô gây chuyện. Cô gặp được Tần Đông Dương và tay chân của hắn ở bến xe buýt, buộc phải bị bọn họ kèm hai bên, còn vì sao không dám kêu cứu, là do sợ bọn họ tìm người trả thù.
Ôn Miên ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, quần áo ướt đều đã được thay ra, tạm thời mặc quần áo bệnh nhân.
Giờ phút này tâm trạng của cô vừa ảo não, vừa khó chịu, sao có thể để cho sự việc phát triển đến mức không thể khống chế như thế?
Cù Thừa Sâm tìm đến cảnh sát, vậy có phải anh lo lắng cho cô hay không, nếu sau này không có anh bảo vệ, cô cũng không có việc gì. Giống như lời nói kia của Tần Đông Dương, anh đã là chỗ dựa của cô.
Có lẽ cô đã thật sự không còn lựa chọn nào khác.
Cù Thừa Sâm đi tới, đầu tiên là thấy cô đang lau đi nước mắt, con ngươi xinh đẹp còn hơi sưng đỏ: " Tôi đi tìm thử xem có thể mua được quần áo sạch hay không." Không đợi Ôn Miên mở miệng, anh lại nói: "Em mặc size nào?"
"...................M là được rồi."
"Tôi biết."
Sửng sốt vài giây, Ôn Miên mới kịp phản ứng, thì ra anh ta hỏi size áo ngực của cô...................
Tuy rằng, trung tá nhìn rất bình tĩnh, trầm mặc không lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng cô vẫn không khỏi mặt đỏ tai hồng, lí nhí nói, Cù Thừa Sâm nhất thời không thể nghe rõ, đành phải tiến đến gần cô vài bước.
Anh còn cố ý cúi người, cơ hồ là hỏi ở bên tai cô: "Mới nói gì?"
Ôn Miên cúi đầu xuống càng thấp hơn, ngón tay xoắn vào nhau vô cùng ngượng ngùng nói: "32C."
Nói xong, cô lơ đãng ngẩng đầu, tầm mắt hai người giao nhau. Cô gái trước mắt tóc dài tản ra như sóng, ánh mắt trong suốt như nước, sắc mặt hơi hơi tái nhợt, còn có đôi môi mọng đỏ căng đầy.
Anh ra vẻ như không phát hiện nét bối rối trong đáy mắt cô, xoay người rời đi.
Ôn Miên ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cao lớn, anh tuấn của Cù Thừa Sâm, quần áo của anh vẫn còn ẩm ướt, dính lên lưng, có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng của vai.
Hành lang bệnh viện luôn mở điều hòa, nhưng cô vẫn có cảm giác lạnh, liền cuộn mình trên ghế, cố gắng duy trì ấm áp.
Còn nhớ khi được người đàn ông này đưa lên bờ thì trong đầu cô rất hỗn loạn, từng nghe nói, con người trước khi chết trong đầu đều hiện lên hành trình cả đời, hoặc là những hồi ức đẹp đẽ nhất. Nhưng ở khoảnh khắc sắp chết đó, trước mắt cô dường như không hề hiện ra chút hình ảnh ấm áp nào.
Điều này có phải hay không nói lên rằng, những điều tốt đẹp đáng nhớ trong đời cô, không có gì cả.
Ôn Miên không khỏi cười nhạo, cô thật đáng thương.
Còn chưa có kết hôn sinh con, chưa trải nghiệm đủ lạc thú trong đời người, ngay cả anh trai của cô cũng còn chưa trở về................... Nhiều việc chưa làm như thế, sao có thể bỏ qua.
Nếu một ngày nào đó lời nói trở thành hiện thực, có thể cùng Cù Thừa Sâm trở thành người một nhà, thật là một chuyện tốt đẹp.
Ôn Miên nghĩ vậy, đắc ý cười cười, sau đó lại lắc lắc đầu.
Cù Thừa Sâm thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, thuận tiện đưa cho cô một chiếc áo T-shirt và quần dài, cô cảm ơn anh, lơ đãng tiếp nhận.
Khi Ôn Miên kiểm tra bên trong thì thấy một cái áo ngực màu xanh đậm không có hoa văn, quả thật là 囧. Vấn đề cũng không phải ở chỗ ngài trung tá mua nội y, mà là cô đột nhiên nghĩ đến, không hiểu màu sắc này, kiểu dáng này, có phải là dựa theo sở thích của anh................... hay là anh dựa vào phong cách của cô trong mắt anh mà mua?
Mới lần đầu tiên chính thức gặp mặt, cô đã để cho vị sếp của nhân dân mà đến cả thần thánh cũng không thể xâm phạm này đi mua nội y cho mình...................
Ôn Miên gương mặt đỏ ửng chân thấp chân cao bước ra, Cù Thừa Sâm chủ động cầm lấy túi quần áo trên tay cô: "Đi thôi, tôi đỡ em." Sau đó, anh dường như muốn tiến lên cõng cô.
Đầu gối Ôn Miên tuy bị thương, nhưng quan hệ của hai người cũng không tính là thân quen, đương nhiên sẽ băn khoăn: "Sếp Cù, tôi, tôi có thể tự đi được."
Cù Thừa Sâm liếc nhìn cô một cái, không chút khách khí: "Em đang lãng phí thời gian của mọi người."
Ôn Miên bị anh chặn họng, không thể làm gì khác đành phải nghe lời dựa lên cái lưng rộng lớn kiên cố của anh, tóc dài ẩm ướt của cô xỏa ở phía sau, nhưng ngẫu nhiên cũng có vài sợi lướt nhẹ qua khuôn mặt của Cù Thừa Sâm, anh cảm thấy có chút dinh dính, tuy nhiên, dường như lại phảng phất một mùi hương như có như không.
Ngồi xuống ghế phụ, Ôn Miên thắt dây an toàn, chợt nghe anh nói: "Bác sĩ có nói, muốn em chú ý việc ăn uống. Đêm nay em còn chưa có ăn gì, vẫn nên tìm chút gì đó lót dạ."
Cô bị sợ hãi, khạc nước, màng cứng dạ dày bị tổn thương, Cù Thừa Sâm suy tính một hồi, dừng xe trước của một quán mì, sau đó vào trong khoảng 10 phút, đem ra cho cô một một chén mì nóng hổi.
"Trong xe ấm áp, em từ từ ăn." Anh kiên nhẫn tách đôi đũa ra, mới đưa qua cho cô.
Quả thật đúng như lời anh nói, cái trán của cô thậm chí rịnh ra một tầng mồ hôi, Ôn Miên đưa mì vào miệng, trong ngực mơ hồ cảm động.
Cô cố gắng ổn định giọng điệu: "Thực xin lỗi anh, lần đầu tiên hẹn tôi................... còn gặp phải loại tình huống này!"
Chính xác thì, ngay cả cuộc hẹn của bọn họ bị lỡ rồi.
Cù Thừa Sâm giả vờ như không biết cuộc hẹn tối nay bị hỏng, anh chăm chú nhìn cô một lát, không nhanh không chậm nói: "Đây cũng không phải vấn đề, chúng ta bây giờ bắt đầu."
Ôn Miên sửng sốt, sau đó cô bật cười, tạm thời để chén mì xuống, yên lặng chờ đợi nghe trung tá Cù giới thiệu bản thân.
"Nghề nghiệp của tôi, trên danh nghĩa là trung đội trưởng trung đội tác chiến hạng nhất của bộ đội đặc chủng. Am hiểu súng ống, tác chiến và huấn luyện. Còn về phiên hiệu*................... cái này chắc em cũng không có hứng thú, hơn nữa tính chất của bộ đội đặc chủng rất đặc biệt, khó có thể giải thích chi tiết cho em hiểu, nhưng em có thể gọi nó là "hoa dao".”
Hoa dao, hai chữ này nghe qua thật lãnh liệt trang nghiêm, sâu không lường được, quả thật giống như anh vậy.
Ôn Miên ôm một cái chén lớn, lại nhìn anh chăm chú, nhưng anh chỉ có vẻ mặt bình tĩnh.
"Tôi cũng nên giới thiệu..................."
Cù Thừa Sâm đánh gãy lời của cô: "Không cần, tôi có xem qua hồ sơ của em."
Ôn Miên trong lòng giật mình, anh còn cố ý điều tra cô?
"Tìm hiểu em và gia đình em, chủ yếu là vì bức ảnh này." Trung tá nói xong, yên lặng chớp mắt một cái, đem vật cũ bên người đưa cho cô.
Ôn Miên liếc mắt một cái, toàn bộ khẩn trương nghẹn tại cổ họng, chén mì nóng trên tay suýt đổ ra ngoài: "Sao tấm hình này lại ở trong tay anh?"
Cù Thừa Sâm không khỏi cười thản nhiên: "Không sai, là của anh trai em?"
Chú thích:*Phiên hiệu: Tên gọi bằng số của các đơn vị lực lượng vũ trang.