Tình thế trước mắt có chút bất lợi.
Ôn Miên bước ra khỏi toilet, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn cản đường cô lại. Phản ứng đầu tiên của cô là bình tĩnh lại, nhìn bọn họ chăm chú rồi hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Cô chủ chúng tôi muốn mời cô tới ngồi một chút, uống chén trà." Một người đàn ông vẻ mặt hung dữ trả lời cô.
"Thực xin lỗi, bạn của tôi còn đang ở....."
Lời nói của Ôn Miên khiến cho một trong hai người tức giận, sắc mặt hắn trầm xuống: "Cô chủ chúng tôi nói, bà ấy quen biết anh trai cô."
Ôn Miên liền sửng sốt, nhưng cũng không định cứ u u mê mê mà đi theo bọn họ như thế, khiến cho một người đưa tay muốn nắm lấy vai cô, Ôn Miên khó khăn lắm mới tránh thoát được.
Đối phương cũng không thương hương tiếc ngọc chút nào. Phía dưới lớp quần áo là cơ bắp rắn chắc của người đàn ông, hắn túm chặt lấy tay cô, muốn cố định Ôn Miên vào tường.
Nhưng không nghĩ tới, Ôn Miên đúng là không sợ cánh tay bị trật khớp, hung bạo xoay người muốn trốn thoát, nhắm ngay hạ thân của hắn đá một cước, khiến hắn đau đến mức phải dừng động tác lại!
"Con mẹ nó, không được nhúc nhích! Khuyên cô đừng có nghĩ đến chuyện đó nữa!" Tên còn lại không biết đã lấy con dao ra lúc nào, đặt lên cổ Ôn Miên.
Chung quy là đấu không lại với binh khí lạnh, lại nói nếu đánh nhau cô cũng không phải là đối thủ của hai người này, Ôn Miên đành phải đưa tay chịu trói.
Đáng tiếc cô không phải là bộ đội đặc chủng, không thể bẻ nát còng tay thành mì sợi.
Dưới cái nhìn chăm chú của những người không biết chuyện, Ôn Miên đi theo hai người họ ra cửa sau, leo lên một chiếc xe, vừa rồi trong lúc di chuyển cô đã bị bịt mắt bằng một miếng vải đen, trước mắt tối đen, xe chạy không lâu thì bắt đầu xóc nảy, xung quanh còn có mùi xăng, bọn họ thận trọng nói chuyện với nhau, cũng không tiết lộ quá nhiều tin tức cho cô.
Ôn Miên cảm thấy đầu vô cùng đau đớn, túi xách tùy thân đã sớm bị tịch thu, hiện giờ cô chỉ có thể kỳ vọng Giang Hoài Phóng có thể làm gì đó.
"Các người muốn gì?"
Có người trả lời, "Muốn cô giúp chúng tôi làm chút chuyện."
Ôn Miên thấy kinh sợ trong lòng!
Bởi vì, tiếng nói mềm mại phát ra từ bên cạnh, ngồi bên cạnh cô là một cô gái trẻ tuổi!
*****
Trong phòng tổng thống của khách sạn năm sao, ánh sáng mờ ảo, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo đen chui đầu, quần dài đã bị cởi đi.
Thiệu Tử Doanh quỳ trước mặt anh ta, đôi mắt to đen như mực lộ ra vẻ quyến rũ, cô giơ tay nắm giữ vật thể giòn xốp còn đang ngủ say này, nhẹ nhàng xoa nắn.
Vẻ mặt khiêu khích, động tác lớn mật, giống như một đứa trẻ đang giày vò kẻ địch mà nó nhận định.
"Thiệu Tử Doanh, đừng đùa." Người đàn ông nghiêm mặt nói, trên khuôn mặt anh tuấn có một vết sẹo nhàn nhạt, vắt ngang mi tâm.
Bàn tay nhỏ bé khuấy động qua lại bộ vị trọng yếu của anh ta, Thiệu Tử Doanh ngẩng đầu cười nhìn anh ta: "Em thích nghe anh gọi em như thế."
Trên người chồng chất vết thương, cái mông rắn chắc không được che đậy vểnh lên. Anh ta như đang ở trong một bộ phim bom tấn của Mỹ, mỗi một cử chỉ, động thái đều tràn ngập sắc thái truyền kỳ.
Đôi mắt của Ôn Tinh lạnh lùng mà nghiêm nghị, đang muốn dùng sức đẩy cô ra, ai biết cô gái này bỗng dưng cuối đầu, nhét vật tượng trưng cho nam tính đã cứng lên của anh vào trong miệng.
Anh ngẩn ra: "Đừng cáu kỉnh, bỏ ra."
Kỹ thuật của cô ta không được xem là tốt, thậm chí còn có vài phần ngây ngô, nhưng cô gái rõ ràng không biết gì này lại đang cố gắng lấy lòng anh, khiến trong lòng người đàn ông dâng lên cảm giác thương hại, sống lưng tê dại một trận.
Ánh mắt sâu xa kia, rốt cuộc cũng nhuộm lên một tầng tình dục nhàn nhạt.
Bàn tay của Ôn Tinh đặt lên bả vai của Thiệu Tử Doanh, không khỏi dùng sức, cô nhận được sự đồng ý của anh, lại càng cố gắng dùng sức khuấy động vật trướng nóng trong tay.
Dần dần, vật nhô cao kia run run vài cái, phun ra dòng dịch màu trắng, cô gái đắc ý nở một nụ cười.
Người đàn ông rút tờ khăn giấy, hỏi cô: "Cả một ngày đi đâu thế?"
"Anh không cần xen vào." Thanh âm của Thiệu Tử Doanh truyền ra từ buồng rửa mặt, "Anh đã không còn là vệ sĩ của em nữa."
"Lần này về nước cùng em, là vì bảo vệ sự an toàn cho em, vạn nhất xảy ra chuyện gì......"
Thiệu Tử Doanh đi ra, đi một vòng quanh người đàn ông: "Anh thật sự đang lo lắng cho em sao?"
Cô chỉ mặc một bộ nội y tình thú mỏng bằng tơ đen, dáng người hấp dẫn lộ ra không sót chỗ nào, cánh tay mềm mại quấn quanh cổ anh.
Ôn Tinh nhíu mày, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, "Buổi tối còn có việc phải làm, em đừng có chạy đi một mình, qua vài ngày nữa nên về Cuba."
Thiệu Tử Doanh ngồi giang chân trên chiếc giường lớn rộng rãi, cảnh xuân giữa đùi lộ ra không sót chút gì, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng ngoại trừ vẻ động lòng người, còn có chút hồn nhiên ngây thơ.
Người đàn ông quay lưng lại, cởi đi cái áo chui đầu còn sót lại, tiện tay lột sạch quần áo trên người.
Ánh mắt cô dõi theo cơ thể đang phập phồng của anh, trong miệng thì thào: "Anh đang nghĩ cái gì?"
Ôn Tinh sửng sốt, động tác trong tay vẫn tiếp tục.
"Em thấy mấy ngày nay anh có hơi không tập trung, ngày giỗ của người kia sắp đến, nhớ cô ấy sao."
Anh quay đầu, vẻ mặt không kiên nhẫn, lạnh lùng trả lời: "Có thể đừng hỏi những vấn đề không có ý nghĩa này được không?"
Kỳ thật phụ nữ đều rất nhạy cảm, Thiệu Tử Doanh có thể nhìn ra được từ trong ánh mắt của người đàn ông này, anh quả thật không thương nữ điều tra viên FBI kia.
Bất quá, cô và cha lại có cách nghĩ rất giống nhau, cô chưa bao giờ tin người đàn ông này tự tay nổ súng bắn chết Sherry.
"Còn nữa, phải đợi đến khi người ta chuyển thứ đó của em đến đây. Ba em vẫn chưa đồng ý chuyện của hai ta, lúc này em ở đây sẽ bị những người đó bắt được nhược điểm."
Mắt thấy anh ta định đóng cửa cánh của buồng rửa mặt lại, Thiệu Tử Doanh tức giận giơ khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch lên, rống anh: "Ôn Tinh! Đến cùng là anh có ý gì? Hiện giờ thăng chức nhanh quá, chê con gái của tên bán ma túy là em không đủ nhìn sao?"
Người đàn ông nhắm mắt lại, như bị lời nói của cô làm cho bừng tỉnh, anh đành phải đi đến trước mặt cô gái nhỏ, thần sắc dịu xuống, "Thực xin lỗi, mấy ngày nay hàng hóa giao cho anh xảy ra chút chuyện, hiện giờ anh phải nghĩ cách.... tâm tình không tốt, giọng điệu có hơi cau có."
Ôn Tinh ôm cô gái vào ngực, suy nghĩ trong mắt hỗn loạn, ngoài miệng lại có ý dỗ dàng: "Em ngủ trước đi, nếu anh trở về sớm, sẽ đến với em."
Nói xong, anh nắm lấy cằm cô, Thiệu Tử Doanh trừng mắt nhìn anh, vẫn không nói gì, người đàn ông đành phải nghiêng người hôn lên cánh môi đỏ bừng của cô, "Nghe lời."
"Em yêu anh, Ôn Tinh."
"Ừ."
Nếu không ép buộc anh, anh vĩnh viễn sẽ luôn đưa ra một câu trả lời lập lờ nước đôi như vậy.
Ra khỏi phòng khách sạn, Ôn Tinh xoa xoa mi tâm, ngón trỏ và ngón giữa nhấc lên một điếu thuốc, im lặng dựa vào tường một lát, muốn suy nghĩ rõ ràng những chuyện trong đầu.
Trông mong lâu như thế vẫn chưa đến ngày kết thúc, còn có những nỗi nhục, những mạng người không nên hy sinh...... Đây là tội lỗi mà cả đời anh cũng trả không hết, cũng là chiến công mà anh sợ hãi nhất.
Trong lòng anh như có một tảng đá đang đè nặng, mỗi phút mỗi giây đều phải sống rất vất vả.
Hai thuộc hạ của cha Thiệu Tử Doanh từ phía trước đi tới, Ôn Tinh chợt bừng tỉnh, ném mẩu thuốc lá trong tay xuống, nhìn không chớp mắt về phía trước.
Ngũ quan của anh anh tuấn, nhưng đường cong của cằm luôn siết chặt khiến cho người ta có cảm giác bị uy hiếp, cộng với vết sẹo nhàn nhạt kia, nên rất có tiếng cũng có miếng trong giới hắc đạo.
Người đàn ông ra khỏi khách sạn, quay đầu nhìn một tòa nhà cao tầng sau lưng anh.
Lương tâm của anh, còn cắn rứt không.
*****
Ôn Miên ở trong một căn phòng yên tĩnh, bịt mắt bị người ta tháo xuống, bên tai cô chỉ có tiếng máy điều hòa đang hoạt động, nhìn khắp bốn phía, phát hiện chỉ là một căn phòng bình thường, tuy rằng hoàn cảnh không được như khách sạn cao cấp, nhưng cũng không đến mức dơ dáy bẩn thỉu.
Một trong những người đàn ông bắt cóc cô khỏi quán ăn nhanh đi tới, là một tên đầu trọc.
"Em gái, em đói bụng sao? Đến đây, ăn chút gì trước đi."
Hắn đặt mâm thức ăn lên đầu giường, ngồi xuống bên cạnh Ôn Miên, mắt lộ ra tinh quang, cánh tay đầy lông đang định chạm vào người cô!
Ôn Miên sốt ruột tránh đi, vội lui về phía sau: "Anh làm gì? Đừng động tay động chân!"
Tên đầu trọc lấy con dao nhỏ ra, thét to trước mặt cô gái: "Thành thật chút đi! Không phải chỉ cùng tao vui vẻ thôi sao, trung trinh như thế có thể đáng giá được mấy đồng?"
Ôn Miên không muốn chết, nhưng cô cũng không cho rằng chỉ có con đường hiến thân này mới có thể cứu mạng.
Nếu ngay từ đầu bọn họ đã muốn bắt cô để làm nhục, vì sao còn phải cung cấp điều kiện tốt như thế để cô nghỉ ngơi? Thậm chí còn không trói cô, chẳng lẽ đều là để hành hạ cô, chà đạp cô cho tốt, có cần thiết không?
Bất kể như thế nào, dù sao Ôn Miên cũng phải nghĩ biện pháp đối phó với tên đầu trọc này đã.
"Đừng có kêu tôi là "em gái", chồng tôi chỉ dùng một ngón tay cũng đủ khiến anh tàn phế cả đời!"
Tránh đi lưỡi dao sắc bén, Ôn Miên bước lên đỡ, động tác chưa xong đã bổ sung thêm một cước, tên đầu trọc hoàn toàn không tránh, cô thuận thế lại đá thẳng lên đầu gối của hắn, vài lần ra quyền đều đánh trúng chỗ hiểm của hắn, nhưng vẫn chưa hết giận!
Ai ngờ tên đầu trọc kia bị trúng mấy quyền, ngược lại càng hưng phấn, đột nhiên giơ khuỷu tay lên, cô bị ăn một đòn, ngực co rút đau đớn, Ôn Miên cắn răng một cái, dồn toàn lực vào đầu gối thúc một cú vào bụng tên đàn ông.
Tên đầu trọc lảo đảo một cái, cả người bị đánh ngã nhào trên đất, cái ót đập vào góc của thành giường, lần này là hoàn toàn lâm vào cảnh ngộ bất hạnh!
Ôn Miên thuận lợi đoạt lấy con dao, đè hắn lên đất, cô không khống chế lực đạo, lưỡi dao lập tức dính máu, giọng điệu có vài phần căm hận: "Đừng nhúc nhích!"
Lúc Thiệu Tử Doanh bước vào, chính là thấy một màn như thế, cô đánh giá Ôn Miên, hét với tên đầu trọc: "Cút đi."
Tên đầu trọc chật vật bò dậy, Thiệu Tử Doanh nhếch miệng, vỗ tay với cô gái: "Nice job."
Con ngươi thanh nhã của Ôn Miên híp lại, trên mặt tràn ngập cảm xúc chán ghét, Thiệu Tử Doanh như bắt được một tia say mê hấp dẫn rất giống Ôn Tinh.
Cô gái xinh đẹp tóc dài, vừa cứng vừa mềm này, quả nhiên cũng không bình thường.
"Cô khen sai rồi." Hiện giờ chỉ có ở trước mặt Cù Thừa Sâm, Ôn Miên mới có thể trở nên ngoan ngoãn nghe lời, dịu dàng như nước.
Cô yên lặng giấu con dao dính máu vào túi, nghiêm mặt nhìn cô gái trước mắt, Thiệu Tử Doanh cực kỳ bắt mắt, giống như một món trang sức không thể thiếu trong ngày Giáng sinh, ngôi sao chói sáng nhất trên cây thông Noel.
Chỉ là, một khuôn mặt tươi sáng như thế, lại như không có chút tinh thần.
"Cô bắt tôi đến, muốn làm gì?"
Thiệu Tử Doanh ra hiệu bảo cô ngồi xuống, sau đó vẫy vẫy tay, vệ sĩ nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
"Tôi nghĩ nếu bắt cô, ít nhất của thế kéo dài kế hoạch của anh ấy."
..... Anh ấy?
Ôn Miên phỏng đoan, "Cô nói Ôn Tinh?"
Thiệu Tử Doanh gật đầu, giữa trán ngập tràn mây đen: "Nếu anh ấy nguyện ý từ bỏ, cũng không tiếp tục đóng kịch để đi nương nhờ cha tôi, tôi có thể không quan tâm đến tất cả mọi thứ, đi theo anh ấy."
"Tôi không hiểu, anh ấy mất tích lâu như thế, cũng bởi vì cô không để anh ấy đi?!"
"Đương nhiên không phải." Con ngươi của Thiệu Tử Doanh tối đi vài phần, nhìn ra được cô rất để ý đến người đàn ông kia: "Tôi biết anh ấy luôn ở lại chỗ này là vì cái gì, chỉ là, tôi không quan tâm."
Cô gái ngẩng mặt, kiên quyết lại bi thương: "Tôi thích anh ấy, cho nên tôi chỉ để ý, anh ấy có thích tôi hay không."
Ôn Miên dở khóc dở cười.
Anh trai của cô, lưu vong biết bao năm tháng, có lẽ còn nhiều lần rơi vào tuyệt cảnh cùng đường, mẹ giấu cô khóc sưng cả mắt vào đêm khuya, cô ngày đêm khẩn cầu Ôn Tinh bình an......... Giờ đây rốt cuộc cũng có thể tin vào tin vui anh ấy còn sống, thậm chí chỉ cần người trước mắt này đồng ý, bọn họ có thể gặp nhau!
Nhưng hết lần này tới lần khác, Thiệu Tử Doanh vẫn cứ rối rắm với chuyện thích hay không thích. Đúng rồi, cô ấy có thể tùy hứng làm bậy, thậm chí còn nắm giữ quyền sinh sát của cô.
Ôn Miên điều chỉnh cảm xúc, cắn môi hỏi cô ta: "Đến cùng thì cô là ai? Ôn Tinh muốn đánh ngã cha cô?"
"Không, anh ấy muốn đánh ngã tổ chức khủng bố quốc tế có quan hệ buôn bán với cha tôi." Trong lòng Thiệu Tử Doanh dâng lên cảm giác vừa đau vừa chát: "Dã tâm của anh ấy quá lớn, có phải không?"
Ôn Miên đã biết, cô ấy muốn lợi dụng mình để ngăn anh ấy lại, không muốn để anh ấy tiếp tay làm việc xấu.
"Tôi thương anh ấy, tôi không muốn anh ấy chết." Lông mi Thiệu Tử Doanh run run, lòng bản tay nóng bỏng: "Anh ấy thương cô như vậy, cô sẽ giúp tôi chứ, Ôn tiểu thư."
Ôn Miên quả thật không thể trơ mắt nhìn Ôn Tinh hy sinh.
Mấy năm nay không có một chút tin tức của anh ấy, nhưng cô cũng vì cho rằng có thể nhìn thấy ngày anh ấy trở về, mới sống quá đau khổ, chung quy cũng vì cô quá nhớ anh ấy mà thôi!
Nhưng cô cũng đã xem qua quá nhiều sự hy sinh anh dũng, còn có cảnh tượng các chiến sĩ, đám lính nhỏ ngồi ở hành lang bệnh viện, gào khóc rơi lệ, muốn cô phải khuyên Ôn Tinh từ bỏ thế nào chứ?
Không có bất kỳ ai muốn anh ấy hy sinh cả!
Cô thật muốn nói cho Thiệu Tử Doanh, đừng tưởng rằng tôi với cô là cá mè một lức, chỉ cần cô buông lỏng cảnh giác một chút, tôi sẽ chạy trốn.
Ôn Miên hỏi cô ta: "Hiện giờ anh tôi đang ở đâu? Bằng không cô để tôi với anh ấy....."
"Không, tôi không thể để cho hai người gặp mặt." Thiệu Tử Doanh đánh vỡ ảo tưởng của cô, thản nhiên nói: "Cô là đứa em gái quan trọng nhất của anh ấy, Ôn Miên, tôi sẽ không làm cô bị thương, cô chỉ cần ở lại đây vài ngày, chờ chuyện giữa tôi và anh ấy được giải quyết."
Ôn Miên thầm cười cô ta trong lòng, thật sự cô ta đã xem chuyện này quá mức ngây thơ rồi, những thứ liên quan đến thành bại trong tay Ôn Tinh, chỉ sợ bọn cô không có cách nào tính được.
Khó trách người ta nói thất bại lớn nhất của một người cha, chính là sinh ra một đứa con gái gài bẫy cha mình.
Lúc này, ai cũng không thể thấy, có một bóng người lặng lẽ đứng trong màn đêm, anh ta mặc trang phục màu đen, ánh mắt dừng lại ở cửa sổ đang sáng đèn, đôi mắt lóe ra hàn quang, lại giống như mang theo sự nhung nhớ.
*****
Mặt trời sắp lặn.
Hôm nay trong phòng họp của trung đoàn đặc công thành phố Nam Pháp, có đặc biệt xuất hiện vài nhân vật lớn.
Lúc trước Cù Thừa Sâm đang trên đường đến Đông Hải thì bị một mệnh lệnh triệu hồi, quét ngang một vòng, tầm mắt đột nhiên dừng lại, bắn thẳng vào.
Sống lưng của Giang Hoài Phóng đột nhiên cứng ngắc.
Thấy người đã đến đủ, đội trưởng của trung đoàn đặc công lên tiếng: "Đây là lần hành động của UN quốc tế (Lực lượng bảo an LHQ), trung ương phái Hoa dao hiệp trợ với đặc công nước ta, cùng đi Haiti."
Nhiệm vụ của UN phần lớn tập trung ở những nơi chiến hỏa chưa dứt, chính trị rung chuyển, trị an phức tạp, bệnh dịch tràn lan, các đội viên có thể hy sinh mọi lúc.
"Ngoại trừ UN, chúng ta còn có một nhiệm vụ đặc biệt." Đội trưởng úp mở, quyết định nói vào trọng điểm trước: "Chính là, trước khi xuất phát phải giải quyết một vụ bắt cóc, vị đồng chí mà các người sắp hợp tác ở Haiti, em gái của anh ta bị trùm thuốc phiện bắt cóc rồi."
Đội trưởng nhìn về phía Cù Thừa Sâm, thành khẩn giải thích: "Vốn tôi nói là muốn tránh hiềm nghi, nhưng đại đội trưởng Trang lại nói biểu hiện của cậu trong hành động lần trước không tầm thường, mới khẩn cấp điều cậu tới đây."
Quan trọng hơn là, nếu không để thượng tá Cù biết được việc này, sau này đại đội trưởng của anh ta có thể phải chịu sự oán trách của mọi người rồi!
Cù Thừa Sâm lập tức quay sang nhìn Giang Hoài Phóng bên cạnh, đội trưởng lập tức giải thích cho anh: "Căn cứ theo lời khai của tiểu Giang, người bị hại Ôn Miên đang trên đường đi đến rạp chiếu phim với cậu ấy, đi toilet ở một quán ăn nhanh thì bị bắt cóc...."
Ánh mắt của đội trưởng đội đặc công bỗng nhiên nheo lại, ông ta phát hiện cấp dưới lấy ra một bao Hồng Tháp Sơn: "Tiểu Giang, không được hút thuốc!"
"Em biết!" Giang Hoài Phóng đưa gói thuốc cho thượng tá Cù, "Anh cầm trước đi."
Cù Thừa Sâm cười cười, hung hăng cầm gói thuốc trong lòng bàn tay, vò thành một cục, trong mắt có một mạch nước ngầm đang chảy, "Tôi thật muốn tát cậu một cái."
Nụ cười bên miệng Giang Hoài Phóng đột nhiên chạy trở về, đành phải pha trò, "Sếp à, sao anh nỡ được."