Khuôn mặt Thẩm Trường Hà gần như kề sát vào cô, hơi thở của anh gần ngay trước mắt.
Lộ Kiêu Dương tưởng rằng anh muốn hôn cô, lại chậm chạp không có tiến lên.
Đột nhiên cảm thấy rất ngu ngốc!
Con mẹ nó, nếu anh quả thật muốn hôn cô, cô nên đẩy anh ra mới đúng, cô nhắm mắt làm cái gì?
Cô mở mắt ra, cẩn thận nhìn người đàn ông trước mắt này...Nín thở, sợ hơi thở của mình xúc phạm đến anh.
Thẩm Trường Hà lại dừng ở trước mặt cô, chậm chạp không di chuyển.
Cô không biết anh muốn làm gì.
Dần dần, cảm thấy tim mình đập thình thịch, thình thịch, thình thịch...mà nhảy dựng lên, càng lúc càng mạnh hơn.
Cô nhìn Thẩm Trường Hà, lui về phía sau, dè dặt nói: "Cái đó...anh sắp đè lên tôi rồi."
Thẩm Trường Hà nói: "Ừ, tôi biết."
Lộ Kiêu Dương nói: "Mắt anh thấy được?"
Cô có chút hoài nghi.
Thẩm Trường Hà nói: "Thính lực của tôi khá tốt. Em nói chuyện với tôi, tôi đương nhiên biết em ở đâu."
"Thì ra là như vậy." Lộ Kiêu Dương vỗ vỗ ngực, thầm nghĩ, nhất định là anh không nhìn thấy cô, cho nên mới cách cô gần như vậy.
Cô vươn tay đẩy anh một cái, "Anh đi ngủ đi."
Tim cô đập rất mạnh, mặt nóng như lửa đốt.
Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Cảm giác này, giống như là uống rượu vậy, choáng váng.
Thẩm Trường Hà hỏi: "Xem lâu như vậy, có cảm giác gì không?"
Thanh âm của anh rất trầm.
Lộ Kiêu Dương nhìn gương mặt này của anh, luôn cảm thấy quá mức đẹp trai, có chút không dám quan sát, chỉ dám dời tầm mắt đi, nhìn tay anh.
Nhưng hết lần này đến lần khác tay anh lại dễ nhìn như vậy.
Cô nói: "Tạm thời vẫn không có."
Mặc dù phim khá hay.
Thẩm Trường Hà nói: "Vậy em nhìn tôi nhiều chút đi."
"...Tôi đang nhìn anh mà." Nhìn tay anh, không tính là đang nói dối đi!
Cô thật sự nghĩ anh không nhìn thấy!
"Vậy em...thấy cái gì?" Thẩm Trường Hà hỏi.
Lộ Kiêu Dương nói: "Tạm thời không có."
Nói không có là giả.
Cô chỉ cảm thấy, cả người mình đều có chút không bình thường.
Thẩm Trường Hà nói: "Đi ngủ trước đi, ngày mai tiếp tục."
Dù sao anh cũng có thời gian.
Lộ Kiêu Dương thấy anh buông ra, mau chóng nói: "Được, tôi cũng buồn ngủ rồi."
Cô cũng không muốn xem phim nữa.
....
Đưa Thẩm Trường Hà đến cửa phòng của anh, cô liền rời đi, chạy trốn vào phòng A Ly.
Thẩm Trường Hà nhìn Lộ Kiêu Dương vừa mới bình thường đưa anh đến cửa, lúc này lại chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, bất đắc dĩ cười cười.
....
Sáng sớm, Lộ Kiêu Dương đang nói chuyện điện thoại với Annie, vừa mới từ trên lầu đi xuống, "Được, đến lúc đó em đón chị đi, chị thức dậy rồi."
Ra cửa, cô đi vòng xung quanh, đến gần vườn nho, khắp nơi đều là cành nho mọc dài, từng mảng xanh tươi, cô đi một hồi, liền thấy Thẩm Trường Hà, anh đứng ở nơi đó, bởi vì do thời tiết thay đổi, nên anh đã đổi lại thành áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, trên đầu đội mũ rơm.
Rõ ràng là một chiếc mũ rơm cũ kỹ thô sơ như vậy, tất cả mọi người đều đội, nhưng khi đội trên đầu anh, chỉ làm tăng thêm vài phần anh tuấn.
Như thể đây là một mặt hàng thời trang mới thịnh hành.
Thẩm Trường Hà chăm chú nhìn những người công nhân đang chiết cành, đang chuẩn bị mở lời, thì nghe thấy Tần Phong nhắc nhở, "Phu nhân tới."
Nghe thế, Thẩm Trường Hà ngừng lại.
Lộ Kiêu Dương rất nhanh đã đi tới, đứng bên cạnh Thẩm Trường Hà, nói: "Các anh đang trồng nho à."
Thẩm Trường Hà nói: "Ừ."
"Tôi còn tưởng hôm nay tôi dậy rất sớm, mà thấy các anh đều dậy rồi."