Lúc Lộ Kiêu Dương thấy Thẩm Trường Hà, anh đội mũ rơm, mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu cà phê, tay áo xắn lên, đang ở một bên cắt tỉa cành nho.
Tay anh rất đẹp, làm việc lại vô cùng nhanh nhẹn.
Thẩm Trường Hà đeo kính râm, nhìn lướt qua Lộ Kiêu Dương từ lúc tới đây liền ngồi xổm ở nơi đó, hỏi: "Sao cứ nhìn anh thế?"
Lộ Kiêu Dương nâng cằm nhìn anh, "Đương nhiên là nhớ anh rồi."
Cô thích trêu ghẹo anh, cũng hay nói giỡn với anh, cái miệng tùy thời tùy chỗ đều có thể chạy như xe lửa, một chút cũng không đứng đắn.
Nhưng Thẩm Trường Hà rất thích cô như vậy.
Anh đưa cây kéo cho người công nhân bên cạnh, rồi đi tới, nhìn cô.
Lộ Kiêu Dương ngồi xổm dưới đất, Annie che dù cho cô.
Bản thân cô ấy ngược lại không sợ, nhưng Annie lại sợ cô bị rám nắng.
Thấy cô nhìn mình không né tránh, Thẩm Trường Hà hỏi: "Không phải đến công ty họp sao?"
"Họp xong rồi, em liền về nhìn anh."
Thẩm Trường Hà nở nụ cười, anh đi lên, cầm tay cô, kéo cô từ dưới đất lên, sau đó nhận lấy chiếc dù từ trong tay Annie.
Mỗi khi ở cùng cô, anh sẽ luôn chăm sóc cho cô.
Ngay cả che dù, cũng sẽ theo bản năng mà lệch về phía cô một chút.
Bởi vì quá nóng, anh dẫn cô vào trong nhà, Lộ Kiêu Dương nói: "Đúng rồi, em nghe nói, anh cho người gọi đến công ty chúng em?"
Thẩm Trường Hà không nói gì, làm như không nghe thấy, Lộ Kiêu Dương nhìn về phía anh.
Anh thấy chạy không thoát, nên bắt đầu giả ngu: "Có sao? Không có mà!"
Biết cô không thích anh can thiệp vào, nên anh chỉ có thể phủ nhận.
Nhưng Lương Thiến, quả thực có chút khiến anh nhìn không vừa mắt.
Lộ Kiêu Dương nhìn Thẩm Trường Hà, phát hiện anh giống như đứa trẻ làm chuyện gì sai.
Ôi, rõ ràng anh là một người kiêu ngạo như vậy mà! Nhưng ở trước mặt cô, sao lại cảm giác giống A Ly vậy.
Cô cười nói: "Anh Trường Hà, dáng vẻ anh chột dạ thật thú vị. Thực ra anh giúp em, có gì phải sợ?"
Cô cũng sẽ không ăn thịt người, có đáng sợ như vậy sao!
Thẩm Trường Hà nhìn về phía cô, phủ nhận nói: "Anh không có chột dạ."
Chỉ là, điểm yếu duy nhất của anh chính là cô.
Sợ mất đi cô, sợ tổn thương cô, cũng sợ để cô chạy mất.
"Đúng, anh không có chột dạ." Lộ Kiêu Dương cười cười, quả thực không chịu nổi anh.
Vì không muốn anh luôn lo được lo mất như thế, cô nghiêm túc nói: "Thực ra anh tốt với em, em biết. Chỉ là anh như vậy, em lại nợ ân tình anh, cũng không biết trả lại anh như thế nào."
"Không cần trả." Thẩm Trường Hà nói, "Em cần gì, anh đều cho em."
Khi anh nói, vô cùng ôn nhu mà nhìn cô, Lộ Kiêu Dương bị anh nhìn, cảm giác trái tim mình cũng đang nóng lên.
Mỗi lần ở chung với anh, cô có cảm giác như sắp hòa tan vào trong sự dịu dàng của anh.
Cô chột dạ dời ánh mắt đi nơi khác, đưa tay ra quạt gió, "Hôm nay nóng quá đi!"
....
Trở vào nhà, Thẩm Trường Hà bị người của xưởng chưng cất rượu gọi đi, Lộ Kiêu Dương đi lên lầu.
Trời nóng, cô muốn thay đồ, Annie ở bên cạnh, vừa sửa sang lại quần áo cũ và đồ dùng hàng ngày cho cô, vừa cười nói: "Em thấy chị thật giống như rất thích Thẩm tiên sinh."
"Anh ấy là chồng chị, chị còn không thể thích anh ấy sao?" Lộ Kiêu Dương dùng ngón tay tinh tế, chỉnh lại khuy áo trên bộ đồ, khua áo quá nhỏ, cài vài lần vẫn không cài vào được. truyện tiên hiệp hay
Annie nhìn cô một cái, cảm thấy Lộ gia như một cô gái nhỏ mười tám tuổi mới biết yêu, cô cười nhạo nói: "Nhưng trước đó là ai nói, chị chỉ muốn cuốn gói tiền của ngài ấy. Em thấy chị chưa gói được tiền của ngài ấy, người cũng bị ngài ấy lừa bắt đi rồi."