Cô nói: "Thật ra lần sau nếu anh muốn đi xuống lầu thì có thể tìm tôi, tôi nghĩ anh không nên đi lung tung như vậy, đi xuống cầu thang rất nguy hiểm đó."
Lần trước lúc đi xuống cầu thang, cô đã bị trượt chân rồi lăn xuống dưới mặc dù vẫn nhìn thấy rất rõ ràng.
Thẩm Trương Hà như vậy, cô còn rất lo lắng cho anh.
Thẩm Trường Hà nhìn cô gái này hoàn toàn xem mình như người mù, vô lực giải thích cùng cô.
Nhưng sự quan tâm trong lời nói của cô, khiến anh cảm thấy rất ấm áp.
Anh nhìn cô, nhịn không được hỏi: "Sao em lại ở đây?"
"À, tôi nghe nói Lam Tinh đến đây, vừa nãy mới nghe Annie nhắc đến cái tên này, có chút tò mò muốn nhìn xem, nhưng ngại đi ra ngoài nên mới ở đây." Lộ Kiêu Dương nói: "Anh muốn đến phòng khách sao? Tôi dẫn anh đi nhé?"
Thẩm Trường Hà không nói lời nào, Lộ Kiêu Dương xem như anh đồng ý. Cô vươn tay, nắm lấy ống tay áo anh, nói: "Anh đi theo tôi, đúng rồi, đi hướng này."
Thật ra anh có thể nhìn thấy, nhưng muốn nhìn xem cô định làm gì.
Lộ Kiêu Dương dắt anh đi về phía trước, ngay lúc này cô thật dịu dàng.
Cô cũng được xem như là một người nhiệt tình, có đôi khi đang đi trên đường gặp ai đó cần giúp đỡ, cô sẽ giúp đỡ họ bằng tất cả tấm lòng.
Bây giờ trong mắt cô, Thẩm Trường Hà bất quá cũng chỉ là một người cần sự giúp đỡ, cho nên cô không có cảm giác gì.
Nhưng trong mắt Thẩm Trường Hà, trong lòng anh có một loại cảm giác rất kỳ lạ.
Từ lúc anh bắt đầu mất đi thị lực cũng là lúc mối quan hệ giữa anh và Lộ Kiêu Dương trở nên tồi tệ nhất, cô chưa từng làm chuyện gì khiến anh cảm thấy nhẹ nhàng như lúc này, chỉ có hoàn toàn chán ghét, thậm chí còn lấy việc anh bị mù mà dùng lời nói đả kích anh, những lời khó nghe đều đã nói hết.
"Được rồi, ngồi đi." Lộ Kiêu Dương dắt anh ngồi xuống sofa, giọng nói ấm áp kéo Thẩm Trường Hà thoát khỏi những suy nghĩ miên man.
Sau khi sắp xếp tốt cho anh, cô cũng ngồi xuống bên cạnh, lúc này mới nhớ ra Tần Phong đã đem hai người kia đuổi đi.
Lộ Kiêu Dương kìm nén lòng hiếu kỳ, đi đến bên cửa sổ, muốn từ cửa sổ nhìn xem, kẻ thù này của cô trong miệng Annie có dáng vẻ như thế nào.
Nhưng mà, vẫn không nhìn thấy cái gì cả.
Tần Phong rất nhanh đã trở lại.
"Tiên sinh" Tần Phong đi đến, nhìn Thẩm tiên sinh, nói: "Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi, ngài có muốn đi nghỉ ngơi một chút không ạ?"
Bây giờ là buổi chiều, đúng là thời gian anh cần phải nghỉ ngơi.
Lộ Kiêu Dương đứng ở một bên, nghe Tần Phong bảo Thẩm Trường Hà nên đi nghỉ ngơi, cô cũng mệt mỏi, nhịn không được ngáp một cái.
Thẩm Trường Hà hỏi Tần Phong: "Trò chuyện thế nào rồi?"
Lúc nãy, những gì người giúp việc nói, anh đều nghe thấy.
Tần Phong nói: "Tôi đã để bọn họ trở về, chờ về sau tiên sinh khỏe hơn thì bọn họ sẽ đến thăm hỏi. Tôi cũng đã trách mắng Tống Dương! Sẽ không lại để loại chuyện này làm phiền đến ngài nữa."
Thẩm Trường Hà dường như đột nhiên có hứng thú với chuyện này: "Kết quả phỏng vấn hôm nay thế nào?"
Trên thực tế, thời điểm họ tuyển chọn người đại diện thương hiệu, cũng không nghĩ đến là tìm Lam Tinh.
Lam Tinh có chỗ đứng rất cao trong giới giải trí, rất nổi tiếng, điều đó cũng có nghĩa cô ấy là người khó kí kết hợp đồng nhất.
Cho nên bọn họ cũng không có bao nhiêu hy vọng. Chỉ cần hai nghệ sĩ tuyến hai hình tượng không tồi là được, cuối cùng Lam Tinh lại chủ động liên hệ bọn họ.
Thẩm Trường Hà nói: "Phù hợp so với danh tiếng trọng yếu hơn."