Thím Trương vốn định an ủi cô một chút, lại thấy vẻ mặt cười hì hì như trẻ con muốn được khen ngợi này của cô, cười nói: "Hay, hát rất hay."
Chẳng biết tại sao, Lộ Kiêu Dương trước mắt cũng không có cái loại vầng hào quang của Đại minh tinh trước kia, thoạt nhìn chỉ giống như một cô gái nhỏ bình thường.
Đã là người bình thường, có năng lực đứng trong TV ca hát, đã là rất tuyệt rồi.
Lộ Kiêu Dương được khen ngợi, cười với thím Trương, nói: "Con đi vào trước đây, dì cũng nên đi ngủ sớm một chút đi ạ!"
"Phu nhân ngủ ngon." Thím Trương nhìn bóng lưng của cô, cười nói.
Sau khi vào cửa, thấy trong phòng khách chỉ có hai người Thẩm Trường Hà và Tần Phong, trên bàn bày rất nhiều ly rượu, Tần Phong rót rượu vang vào ly đưa cho Thảm Trường Hà.
Anh cầm chiếc ly đưa lên môi ngửi.
Nghe nói, rượu từ thôn trang sản xuất rượu vang, đều do Thẩm Trường Hà đích thân ủ.
Cho dù là hiện tại, mắt anh không thể nhìn thấy, anh cũng sẽ tự mình thử xem rượu vang đã được sản xuất.
Lộ Kiêu Dương đứng lại, nhìn dáng vẻ thử rượu của Thẩm Trường Hà.
Chất lỏng màu đỏ thẩm lóng lánh trong chiếc ly đẹp mắt. Chiếc ly nằm trong đầu ngón tay của anh, chỉ khiến bàn tay anh càng thêm thon dài và đẹp đẽ hơn.
Lộ Kiêu Dương cử động ngón tay, mỗi lần nhìn thấy tay anh cô lại có xúc động muốn tiến lên chạm vào.
Tất nhiên là cô không dám.
Bản thân Thẩm Trường Hà, giống như rượu vang đỏ.
Trên người anh có loại khí chất sang trọng và cao quý của rượu vang đỏ.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy, sẽ cảm thấy anh không có kinh diễm như vậy, nhưng càng nhìn thì sẽ càng phát hiện, anh rất quyến rũ.
Anh cầm ly rượu đỏ, không nhúc nhích, cũng không quay đầu lại.
Lộ Kiêu Dương nghe thấy anh mở lời: "Trở về rồi?"
Cô có hơi bất ngờ.
Chẳng lẽ nói, người mà bị mất đi thị lực, thì sẽ có một đôi tai nhạy bén như thế, vậy mà anh đã phát hiện cô đã trở về.
Cô nói: "Ừm, các anh còn đang làm việc à!"
Thẩm Trường Hà đem chiếc ly đưa cho Tần Phong, Tần Phong vội vàng đón lấy.
Anh nói: "Kết thúc ở đây đi."
Anh sẽ không nói là anh đang đợi cô trở về.
Cho nên vừa lúc tìm việc gì đó để giết thời gian.
Tần Phong cất chiếc ly đi.
Thẩm Trường Hà hỏi: "Đã ăn chưa?"
Rất rõ ràng là đang hỏi Lộ Kiêu Dương.
Lộ Kiêu Dương sờ sờ bụng của mình, nói: "Vẫn chưa."
Buổi chiều chỉ ăn một chút trái cây, chính là do Quý Hải Dương tặng.
Ở cùng Annie suốt cả buổi chiều, Annie tuyệt đối không có khả năng mang cô đi ăn cơm.
Bây giờ cô xem như hiểu được, mình gầy như này, không có liên quan gì đến Thẩm Trường Hà, mà là do bị Annie bỏ đói.
Annie luôn nói với cô rằng, gầy thì lên ảnh nhìn mới đẹp.
Mỗi lần cô ăn nhiều hơn một chút, cô ấy có thể ở bên cạnh lải nhải cả buổi.
Tần Phong nói: "Trên bàn có đồ ăn, đặc biệt để lại cho cô đấy."
Lộ Kiêu Dương nghe thấy đồ ăn, lập tức nở nụ cười, "Các anh tốt như vậy sao?"
Cô liếc nhìn Tần Phong, lại cảm thấy nhất định không liên quan gì đến anh.
Cô nhìn về phía Thẩm Trường Hà, "Xem ra là ý của chồng tôi."
Trong căn nhà này, Thẩm Trường Hà là người đối xử với cô tốt nhất.
Lộ Kiêu Dương có thể cảm nhận được.
Tần Phong nhìn thoáng qua Lộ Kiêu Dương, khẽ cười một tiếng ở trong lòng Bây giờ Lộ Kiêu Dương cũng thật rất biết ôm đùi Thẩm Trường Hà.
Biết tất cả mọi người đều quan tâm đến Thẩm Trường Hà, nên khiến cho mọi người không chán ghét cô nữa.
___
Lộ Kiêu Dương một mình đi nhà ăn ăn cơm tối, lúc lên lầu về phòng, thì đi ngang qua phòng ngủ của cô và Thẩm Trường Hà, thấy anh đứng bên cửa sổ, ngón tay đang đùa nghịch cành nho mới nảy mầm trong chậu cây.
Cô đứng ở cửa, nói: "Anh đừng làm gãy nó."
Bây giờ anh không nhìn thấy, cô rất sợ tay anh không có chừng mực.