Lộ Kiêu Dương nhìn người hầu, hỏi: "Nếu là trước đây thì sao?"
Người hầu lắc đầu, không chịu nói.
Cô ấy nhớ đến có một lần Lộ Kiêu Dương trở về nói chuyện ly hôn với Thẩm Trường Hà, khi hai người cãi nhau, Lộ Kiêu Dương liền oán trách Thẩm Trường Hà thường xuyên không về nhà.
"Nơi này, còn giống cái nhà sao? Anh chỉ biết có sự nghiệp của anh, nào có người vợ là tôi?"
Tuy rằng tất cả mọi người đều cảm thấy Thẩm Trường Hà là một người rất tài giỏi, nhưng tựa hồ, khi đứng ở góc độ của người vợ, Lộ Kiêu Dương cũng nghĩ không sai.
Cho nên hiện tại, ở trước mặt Lộ Kiêu Dương, cô ấy cũng không dám nói những lời này, sợ sẽ làm cho Lộ Kiêu Dương mất hứng, quay đầu lại đi tìm Thẩm tiên sinh cãi nhau.
Đến lúc đó, thật sự chính là bi kịch.
"Cô lắc đầu làm gì thế? Nói đi!" Lộ Kiêu Dương nói: "Chỉ nói một nửa như vậy, làm cho người ta rất buồn bực đấy?"
Người hầu thấy Thẩm phu nhân bình dị gần gũi, nói: "Chuyện trước kia, phu nhân cũng không nhớ rõ sao?"
"Ừm." Lộ Kiêu Dương nói: "Cô nói cho tôi một chút đi. Yên tâm, tôi sẽ không tức giận."
Từ trong miệng bọn họ, cô cũng biết đại khái, bản thân mình trước đây và bọn họ dường như ở chung không được tốt cho lắm.
Người hầu nói: "Trước kia Thẩm tiên sinh bận rộn làm việc, thỉnh thoảng sẽ rất ít khi trở về. Thực ra, Thẩm tiên sinh cũng không dễ đàng gì, nếu ngài ấy không cố gắng như vậy, làm sao sẽ có được ngày hôm nay? Hơn nữa....ngài ấy rất yêu cô, cô xem, trấn nhỏ của chúng ta đều lấy theo tên của hai người mà ra. Cho dù biết cô và Giang Hành ở cùng một chỗ, ngài ấy cũng không có đồng ý ly hôn."
"......" Lộ Kiêu Dương nhìn người hầu, sau khi nhắc tới Giang Hành, Lộ Kiêu Dương dường như rất hối hận.
Lộ Kiêu Dương cười cười, "Được rồi, tôi cũng không mắng cô, cô sợ tôi như vậy làm gì?"
Người hầu thấy Lộ Kiêu Dương cười, áp lực trong lòng cũng ít đi một chút, nói: "Phu nhân, cô đừng cãi nhau với Thẩm tiên sinh nữa được không? Ngài ấy rất yêu rất yêu cô, thật đấy. Mỗi lần cô và ngài ấy ầm ĩ xong, ngài ấy luôn ngồi một mình rất lâu. Lúc biết cô gặp tai nạn xe, ngài ấy cũng mất ngủ mấy ngày liền."
"....." Lộ Kiêu Dương nghe xong, cảm thấy rất cảm động.
Cô nói với người hầu: "Đúng rồi, sao A Ly không có ở đây?"
Người hầu nói: "Trước đây luôn ở nơi này, nhưng mà từ khi hai người ầm ĩ ly hôn, lão phu nhân liền mang cậu ấy đi. Năm đó cậu ấy còn nhỏ, bình thường Thẩm tiên sinh ở nhà lại không thích nói chuyện, lão phu nhân sợ cậu ấy ở chung lâu với Thẩm tiên sinh, cũng không thể nói được, nên liền mang cậu ấy theo bên cạnh mình."
Lộ Kiêu Dương nhớ tới lần trước gặp được tiểu A Ly ở bệnh viên, tính tình của cậu bé và ba cậu quả thực là không giống nhau, cho nên tính cách nói nhiều như vậy, hình như là di truyền từ mình?
Lộ Kiêu Dương vừa ăn gì đó, vừa trò chuyện cùng người hầu, có tiếng xe dừng lại ở ngoài cổng, sau đó có hai người đi đến, là hai người đàn ông, thân cao một mét tám mấy, cùng với cái loại giá trị nhan sắc nghịch thiên này, như thể xuất thân từ nhóm nhạc nam nào đó.
Mà người còn lại mặc một chiếc áo khoác rất bình thường, hôm nay hiếm khi gội đầu sạch sẽ, nhưng sau đó vẫn là dáng vẻ lôi thôi lếch thếch.
"Thẩm tiên sinh đâu?" Người mở miệng đầu tiên là người đàn ông mặc tây trang kia. Dáng vẻ nho nhã lễ độ.
Người hầu vừa thấy hai người, mau chóng trả lời: "Thẩm tiên sinh ở cửa hàng rượu."
"Ồ."
Trong miệng Lộ Kiêu Dương đang cắn một quả nho, thấy hai người, hoàn toàn không quen biết. Chỉ cảm thấy rất đẹp trai!
Hai người kia cũng nhìn thoáng qua Lộ Kiêu Dương, vẫn luôn nghe nói Thẩm Trường Hà và Lộ Kiêu Dương ly hôn, sao cô lại ở đây?
Nghe nói Thẩm Trường Hà ở cửa hàng rượu, hai người cũng không có ở lại, trực tiếp đi ra ngoài.
Lộ Kiêu Dương hỏi: "Hai người này là bạn của Thẩm tiên sinh sao?"