Anh vừa nhìn thấy cô, cũng không có một chút tức giận nào.
Thẩm Trường Hà hỏi: "Hôm nay về đây, có chuyện gì không?"
Lộ Kiêu Dương nói: "Gặp anh, không có chuyện gì thì không thể đến tìm anh sao? Tôi nhớ anh không được à?"
Càng thân quen, lá gan cô càng lớn. Đùa giỡn với anh, cũng không nghiêm túc chút nào.
Thẩm Trường Hà mím môi, không tiếp lời.
Anh biết là cô đang nói đùa.
Lộ Kiêu Dương nói: "Tôi vừa mới nhận được thông báo, hai ngày nữa phải đi quay phim, có thể sẽ phải đi một khoảng thời gian, cũng không biết lúc nào mới trở về. Vì vậy trước khi đi muốn đến thăm anh."
"Còn gì nữa không?" Cô nói luyên thuyên lâu như vậy, phần sau mới là trọng điểm.
Lộ Kiêu Dương nói: "Tiện thể hỏi anh có thể cùng tôi quay về gặp ba mẹ tôi được không."
Cô có chút chột dạ nhìn Thẩm Trường Hà, kỳ thật đến thăm anh là giả, cô có thấy anh hay không cũng không sao cả, nhưng trước khi đi cô muốn trở về thăm ba mẹ.
Lộ Kiêu Dương cho rằng Thẩm Trường Hà không thấy, đôi mắt chuyển động lưu loát, bộ dạng tràn đầy tính toán, toàn bộ đều rơi vào trong mắt Thẩm Trường Hà.
Lộ Kiêu Dương thấy anh nãy giờ không nói gì, nói: "Anh sẽ không muốn đổi ý chứ? Lần trước anh đã đồng ý với tôi, anh quên rồi sao? Anh Trường Hà."
Cô vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng kéo tay áo của anh, "Anh là một người đàn ông, không được nói không giữ lời! Tôi sẽ khinh thường anh đấy."
Nếu như bây giờ anh đổi ý, tám phần mười nguyên nhân là bởi vì Lương Thiến và Giang Hành, lúc quay về có thế nào cô cũng phải kéo Lương Thiến ra ngoài đánh một trận thật tốt cho hả giận!
Đang tính toán trong lòng, lại nghe thấy Thẩm Trường Hà nói: "Được."
Thời điểm trước đây, cô vẫn cảm thấy mình là con ruột của ba mẹ, Về sau cô mới biết, thì ra Thẩm Trường Hà mới là con ruột của ba mẹ cô.
"Trường Hà, ăn cái này đi." Mẹ Lộ trực tiếp cướp lấy cánh gà của Lộ Kiêu Dương, gắp lên đặt vào trong bát của Thẩm Trường Hà.
Lộ Kiêu Dương đang muốn nói, mẹ Lộ trừng mắt liếc cô một cái, bảo cô câm miệng.
Lộ Kiêu Dương: "..."
Ba Lộ ngồi ở bên cạnh nhìn Thẩm Trường Hà, hỏi: "Trường Hà, mắt con đã khá hơn chút nào chưa?"
Ngữ khí đều là quan tâm.
Nhớ tới sau khi thằng bé ngã bệnh, chẳng những Lộ Kiêu Dương không có làm tốt trách nhiệm của một người vợ, mà còn một lòng chỉ muốn ly hôn cùng thằng bé, còn để cho tất cả mọi người đều biết chuyện ly hôn, nên bọn họ cũng rất yêu thương Thẩm Trường Hà.
Thẩm Trường Hà nói: "Vâng, cảm ơn ba đã quan tâm."
"Thời gian qua Dương Dương không hiểu chuyện, con bằng lòng tha thứ cho con bé như vậy, thấy các con hòa thuận, mẹ và ba con cũng rất vui mừng," Mẹ Lộ nói: "Sau này ngàn vạn lần không nên nhắc đến chuyện ly hôn nữa. Vì đứa nhỏ, các con cũng phải sống thật tốt nhé. Còn chuyện về mắt của con, mẹ đã bảo ba con hỏi thăm, là giáo sư y khoa, mấy ngày nữa dẫn con đi gặp. Con còn trẻ nên sẽ tốt hơn thôi, không nên buông bỏ hy vọng."
Thẩm Trường Hà nói: "Cảm ơn mẹ."
Lộ Kiêu Dương ở bên cạnh nghe, ba mẹ thật sự xem anh như con mình vậy, lại nhìn Thẩm Trường Hà một chút.
Mẹ Lộ nói: "Hôm nay muộn quá rồi, các con ở lại đây đi, ngày mai lại trở về."
Nhà họ Lộ ở khu Long Hồ tại Lâm Thành, cách nhà Lộ Kiêu Dương cả một đoạn, cách nhà Thẩm Trường Hà cũng không gần.
Bây giờ đã muộn, chắc chắn là không tiện trở về.
Thẩm Trường Hà không nói gì, Lộ Kiêu Dương vội vàng nói: "Được được!"
Lần này thật vất vả mới xin được Thẩm Trường Hà trở về cùng mình, cũng không biết lần sau anh còn bằng lòng trở về cùng cô nữa hay không.
Cô cũng muốn ở nhà lâu hơn.
Cô nói xong, cầu xin mà kéo quần áo của Thẩm Trường Hà ở dưới bàn, Thẩm Trường Hà trả lời: "Được ạ."