Tình Yêu Siêu Cấp Ngọt Ngào Của Lộ Tiểu Thư

Chương 91: Nắm tay cô ngủ




Thẩm Trường Hà nói: "Vậy em sẽ không nhân lúc tôi ngủ, chạy lên ghế sofa ngủ chứ?"

"..." Lộ Kiêu Dương nhìn người đàn ông trước mắt này, đưa tay vẫy vẫy ở trước mặt anh, thấy anh không có phản ứng mới nói: "Sao có thể chứ!"

Choáng mất, cô thiếu chút nữa cho rằng anh có thể nhìn thấy được đấy!

Giống như anh mọc thêm một con mắt nữa vậy.

Nhìn Thẩm Trường Hà, cô ngáp một cái, bị anh giằng co cả đêm, cô căn bản cũng không ngủ ngon.

Cô mở miệng nói: "Anh mau ngủ đi, ngủ ngon."

"Tôi ngủ không được." Thẩm Trường Hà nói: "Em cho tôi nắm tay em ngủ nhé."

"..." Trong nháy mắt, Lộ Kiêu Dương cảm thấy, nhất định là anh cố ý!

Nếu để cho anh nắm tay, đợi lát nữa cô còn trốn thế nào được?



Cô nói: "Nhưng mà trước đây lúc anh ở nhà, cũng không có nắm tay tôi, tôi thấy anh vẫn ngủ rất ngon mà."

"Tôi không quen ngủ ở bên ngoài."

"..."

Đại ca, nếu không phải thấy anh là một người đàn ông, tôi không có khả năng đánh lại anh, thì tôi đã muốn đánh anh rồi, có được không?

Lộ Kiêu Dương sống không còn gì nuối tiếc nằm lại trên giường, nhìn trần nhà, thở dài một hơi ở trong lòng.

Cái này...còn có thể ngủ được sao?

Từ nhỏ đến lớn cô đều ngủ một mình, thật sự là ngủ không được, cô quay đầu, nhìn Thẩm Trường Hà, rút rút tay, cố gắng rút tay mình ra, lại phát hiện anh nắm quá chặt.

Cô hỏi: "Anh đang ngủ?"

"Ừ." Anh lên tiếng.

Đây chính là không ngủ.

Lộ Kiêu Dương triệt để từ bỏ giãy dụa.

.....



Sáng sớm, Thẩm Trường Hà mở mắt ra, nhìn Lộ Kiêu Dương ngủ ở trên giường, mặt dựa vào gối, lông mi rất dài, dáng vẻ cô ngủ như một người bạn nhỏ.

Đây là buổi tối anh ngủ ngon nhất kể từ khi hai người bắt đầu nháo ly hôn cho đến nay.

Anh ngồi dậy, tìm dép mang vào, Lộ Kiêu Dương bị động tĩnh của anh đánh thức, dụi mắt nhìn anh, nói: "Mấy giờ rồi?"

Hỏi xong, cô lại nghĩ đến mắt anh không thấy gì, mới cầm điện thoại của mình lên nhìn đồng hồ, nói: "Dậy sớm như vậy."

"Em ngủ tiếp đi, không cần để ý đến tôi." Thẩm Trường Hà biết cô tương đối ham ngủ.

Nhất là sau khi xuất viện.

Đó là đương nhiên. Lúc học trung học mỗi ngày Lộ Kiêu Dương đều dậy rất sớm, sau đó thật vất vả lắm mới có thể thi tốt nghiệp trung học xong, có thể không ngủ mỗi ngày sao?

Chẳng qua là, cô nghe Thẩm Trường Hà nói xong, vẫn là không yên tâm, nói: "Tôi đưa anh xuống lầu, miễn cho anh vấp ngã."

Nhớ tới lúc đó, cô chính là té từ trên cầu thang xuống.

Điều kiện nhà họ Lộ cũng không tệ lắm, trong nhà có hai tầng lầu.

Căn nhà này là căn nhà cũ.

Sau khi Lộ Kiêu Dương phát triển, kỳ thật đã mua cho ba mẹ một căn nhà, bọn họ dọn qua ở một thời gian ngắn, về sau bởi vì Lộ Kiêu Dường và Giang Hành không minh bạch, bọn họ cảm thấy vừa tức giận vừa mất mặt, nên lại dọn trở về.

Hai người từ trên lầu đi xuống, mẹ Lộ đã làm bữa sáng xong, sáng sớm mỗi ngày thầy Lộ đều phải đi lên lớp, cho nên mẹ Lộ dậy rất sớm để làm bữa sáng cho ông.

"Mẹ." Lộ Kiêu Dương và Thẩm Trường Hà ngồi xuống trong phòng ăn, mẹ Lộ nhìn cô một cái, lại nhìn về phía Thẩm Trường Hà, hỏi: "Tối hôm qua Trường Hà ngủ ngon không?"

Lộ Kiêu Dương nói, "Con ngủ không ngon."

Vì sao chỉ hỏi Thẩm Trường Hà mà không hỏi cô, cô mới là người bị hại được chứ!

Thẩm Trường Hà nhìn thoáng qua Lộ Kiêu Dương, ánh mắt phức tạp, cố tình vẻ mặt cô lại rất nghiêm túc, hoàn toàn không biết câu mình vừa nói còn có nghĩa khác.

Mẹ Lộ nhìn cô, cuối cùng nhịn không được cười lên.

Bà đi nấu mì cho hai người.

Lộ Kiêu Dương ăn mì do mẹ làm, vẫn là mùi vị quen thuộc nhất, mẹ Lộ ngồi bên cạnh, nói: "Còn nhớ lúc Trường Hà lần đầu tiên theo Dương Dương về đây, rõ ràng còn mới như ngày hôm qua, vậy mà dường như đã qua rất lâu."