Lục Lam bế Sắc Sắc trên tay, cô nhanh chóng vào phòng đóng cửa lại.
Lấy một chiếc khăn lông của mình, cô lau sạch cơ thể cho Sắc Sắc.
"Em lạnh không Sắc?"
"Xin lỗi, là chị đã khiến em bị thương."
"Sắc Sắc, chị..."
Lục Lam bật khóc nức nở, cô nghẹn ngào nói không thành lời.
Nhìn bộ lông trắng muốt vì bị ướt mà dán chặt vào da của Sắc Sắc, Lục Lam thật sự không đành lòng.
Lỡ như nó bệnh thì sao? Cũng là tại cô hết. Biết Cao Nhĩ như thế nhưng cô không hề lường trước chuyện này, vậy mới khiến Sắc Sắc bị đá mạnh như vậy.
"Gâu... Gâu..."
Sắc Sắc sủa nhẹ nhàng, nó như muốn an ủi Lục Lam, mong cô đừng tự trách mình nữa.
Nhìn vào đôi mắt đáng thương của Sắc Sắc, Lục Lam vội lau đi nước mắt. Cô dùng khăn lau đi lau lại bộ lông trắng sáng của nó cho đến khi khô mới thôi.
"Sắc Sắc, em thật mau lớn, chỉ có lớn mới có thể bảo vệ được bản thân mình."
Sắc Sắc nhìn cô, mắt nhẹ chớp một cái.
Lau người cho Sắc Sắc xong Lục Lam liền vội vàng đi thay đồ. Lúc nãy không để ý nhưng bây giờ cô cảm nhận được tay cô đang run lên, vì quá lạnh.
Sợ bị bệnh nên cô đã nhanh chóng sưởi ấm cho mình và Sắc Sắc, sau đó cô lại đi nấu nước gừng.
Nấu một lúc thì xong, Lục Lam liền rót một bát, suy nghĩ vài giây, cô xoay người tiến về phía phòng ngủ của An Niên.
Lục Lam nghe rõ những âm thanh phóng đãng bên trong. Tuy không muốn gõ cửa nhưng bắt buộc cô phải gõ. Vì dù sao An Niên cũng đã cứu cô một mạng.
"Có chuyện gì?" An Niên khó chịu khi bị quấy rầy, anh cau mày chặt hỏi.
"Em có nấu nước gừng, muốn cho anh uống."
"Không cần, cô tự mà uống đi, đừng làm phiền tôi nữa!"
An Niên vừa nói xong thì những âm thanh ái muội lại một lần nữa vang lên. Cắn chặt môi, Lục Lam xoay người bước xuống lầu.
Đổ bát nước gừng của An Niên đi, cô lại rót một bát khác để trên bàn.
Bế Sắc Sắc lên bàn, cô đẩy bát gừng về phía nó.
"Uống đi."
Sắc Sắc rất nghe lời cô, nó nhanh chóng thè lưỡi ra uống.
Lục Lam tự rót cho mình một chén, cô chậm rãi uống từng chút một.
Miệng cô rất đắng, lòng cô còn đắng hơn.
Cứ tưởng sẽ thích nghi được với cuộc sống đau khổ này nhưng Lục Lam đã tự đánh giá bản thân mình cao quá. Cô vốn không thể buông tay An Niên, cứ biết anh ân ái bên người khác thì lòng cô lại đau như cắt.
Mặc dù đã muốn mặc kệ nhưng cô vẫn không làm được, vì cô đã quá yêu An Niên.
Sau khi Sắc Sắc uống nước gừng xong cô liền xem sơ qua vết thương cho Sắc Sắc, vết bầm rất lớn lại sưng rất to.
Lục Lam vô cùng xót xa, cô biết Sắc Sắc chắc chắn là sẽ đau lắm.
Nó nhìn cô, ánh mắt sáng long lanh như một viên pha lê óng ánh.
Sáng hôm sau Lục Lam dậy sớm, cô không ăn sáng mà đưa Sắc Sắc đến bệnh viện thú y. Vốn dĩ tối qua cô đã định đi rồi nhưng nhận ra đã gần chín giờ tối, cửa bệnh viện cũng đã đóng. Vậy nên mới quyết định hôm nay sẽ đi khám cho Sắc Sắc.
Tuy Lục Lam là bác sĩ nhưng cô lại không rành lắm về các loài động vật, đến tìm bác sĩ thú y là tốt nhất. Ôm Sắc Sắc trong tay, Lục Lam nhanh chóng bắt taxi sau đó liền đến bệnh viện.
Ở thành phố này có một cái bệnh viện thú y nhỏ, cũng không xa lắm, đi khoảng hai mươi phút thì đã tới.
Sắc Sắc nằm yên trên tay cô, nó rất biết an phận, không hề sủa hay dẫy dụa gì cả.
Bác sĩ thú y khám xong cho Sắc Sắc, những điều ông ta nói ra đều như suy đoán của Lục Lam. Nó không hề bị ảnh hưởng gì quá nặng, thật may mắn.
Sau khi khám cho Sắc Sắc cô liền mang nó cùng đến bệnh viện, biết là Sắc Sắc ngoan ngoãn nên cô rất an tâm.
Lục Lam khám bệnh của cô, Sắc Sắc nằm chơi một mình nó, rất biết an phận. Lục Lam rất vui, có được một chú chó hiểu chuyện như thế thì còn gì bằng.
Như thường lệ, Lục Lam về nhà xong liền xuống bếp nấu cơm, đúng lúc này An Niên cũng vừa về nhà. Anh chỉ nhìn cô một cái sau đó liếc đi nơi khác.
Cao Nhĩ đi phía sau, thấy An Niên dừng bước thì đẩy anh một cái : "Niên? Mình lên phòng thôi."
Trong ánh mắt Cao Nhĩ chỉ tràn đầy dục vọng, ai nói phụ nữ thì không mê mẩn việc này? Đối với Cao Nhĩ, cô ta cực kì thích thú khi ở cạnh An Niên.
Mùi thơm của thức ăn bay bổng khắp nơi, An Niên ngửi thấy liền cảm thấy đói bụng. Lúc nãy đi ăn với đối tác anh chỉ ăn một ít vì lúc ấy chưa đói, còn bây giờ thì đói rồi.
Lúc trước Lục Lam vẫn hay nấu cơm cho anh ăn, những món ăn mà cô nấu ra đều không phải tệ.
Nghĩ đến đây không hiểu sao An Niên lại muốn ăn cơm do Lục Lam nấu.
"Niên?" Thấy An Niên không trả lời, Cao Nhĩ liền đụng nhẹ vào tay anh.
"Em đi tắm đi."
"Anh đúng là đáng ghét!" Cao Nhĩ cười yểu điệu một cái sau đó xoay người bước lên lầu, đôi môi lúc nào cũng cong lên hài lòng.
An Niên đi thẳng vào phòng bếp, càng tiến lại gần Lục Lam hơn.
Cô vẫn đang bận rộn với công việc của mình nên không hề biết anh đứng đây. An Niên tự nhiên tiến lại bàn ăn, anh kéo ghế ngồi xuống.
"A?" Lục Lam giật mình, cô quay sang thì liền thấy An Niên đang lạnh lùng nhìn mình.
Chẳng phải anh đã cùng Cao Nhĩ lên phòng rồi sao, lần nào cũng thế, vừa về đến là họ liền lên lầu, không lâu sau lại vang lên những âm thanh ái muội. Vậy mà hôm nay An Niên lại xuống đây, cô có chút bất ngờ.
"Tôi đói rồi, cô làm nhanh lên đi."
An Niên lạnh lùng ra lệnh, anh cũng không cần để ý Lục Lam có vui vẻ đồng ý làm cơm cho anh hay không, nhưng anh chắc chắn cô sẽ phục tùng anh.
Hai tay An Niên đan vào nhau, ánh mắt trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó sâu xa.
Lục Lam ngẩn người một chút, cô cứ nghĩ là anh sẽ không bao giờ ăn cơm do cô nấu nữa chứ, nghe anh nói như vậy, cô không thấy vui vẻ mà chỉ cảm nhận được sự nặng nề về áp lực mà An Niên đã mang đến cho cô. Ngồi ăn cùng bàn với anh sao?
Nếu là trước kia, Lục Lam sẽ vui vẻ mà nấu ăn, đôi khi còn hát vài câu. Nhưng bây giờ, cô chỉ lặng thinh.
"A ui."
Do mãi đang suy nghĩ nên đã dầu bắn lên tay, điều này khiến da Lục Lam nhanh chóng xuất hiện một màu đỏ ửng.
"Làm sao vậy?"
An Niên nghe tiếng la của cô thì liền hỏi, mày bất giác cau chặt lại. Nhưng cử chỉ này của bản thân anh anh cũng không hề hay biết.
Vội thổi vào tay vài cái, Lục Lam lắc đầu : "Không có gì."
An Niên rõ ràng thấy mặt cô biến sắc, có lẽ là đau lắm?
Anh nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày, ngồi im đợi cơm.
Không lâu sau đó Lục Lam liền dọn cơm lên, cô múc cơm cho anh xong liền múc cho mình.
Lục Lam hít sâu một cái, chậm rãi ngồi xuống.
Ăn cơm chung thì ăn thôi, cô cần gì phải sợ hãi?
Sợ hãi? Lục Lam có cảm giác này sao? Cô cũng không hề rõ.
Nhưng mà từ khi nào cô lại cảm thấy sợ hãi An Niên, cô cũng không hề biết.
Cũng có lẽ, là đêm tân hôn của cô và anh. Lúc đó, anh đã đâm vào tim cô một nhác trí mạng, cũng vì điều đó mà cô sợ hãi anh, và cũng vì vậy mà tim cô đã bị rách ra, không thể khâu lại.
"Cô không có tư cách ăn chung bàn với tôi!"