Tình Yêu Theo Gió Nổi Lên

Chương 21: Lòng rất loạn




Sau mùa thu, trời mưa dầm tí tách tí tách, liên miên không dứt.

Tình bạn vốn đã mong manh giữa Diệp An Ninh và Lâm Dĩ Vi đã hoàn toàn gián đoạn.

Tạ Bạc dường như cũng cố tình làm trái ý Lâm Dĩ Vi, chỉ cần đến trường, luôn thấy anh và Diệp An Ninh ra vào có đôi có cặp.

Đi dạo sau cơn mưa dọc theo con đường cây long não, thưởng thức bữa tối lãng mạn dưới ánh nến tại một nhà hàng phương Tây ngoài khuôn viên trường, hay thậm chí là một khán phòng rạp chiếu phim nhỏ...

Có người đăng lên diễn đàn talktok của trường, suy đoán liệu Diệp An Ninh có sắp trở thành bạn gái của Tạ Bạc hay không, hai người sẽ không đưa ra tuyên bố chính thức chứ!

Đối với những người theo đuổi ngày xưa, thời gian ngắn nhất là ba ngày, thời gian dài nhất không quá nửa tháng, Tạ Bạc được vây quanh bởi ong bướm, không bao giờ thiếu đi sự náo nhiệt.

Cái anh thiếu là một người có thể thực sự đồng hành cùng anh.

Mọi người đều suy đoán Diệp An Ninh sẽ trở thành người đó, trở thành bạn gái thực sự của Tạ Bạc, còn có thể đe dọa cuộc liên hôn giữa nhà họ Tạ và nhà họ Trì.

Nhìn những đồn đoán nhảm nhí của những người này trên diễn đàn, Trì Tây Ngữ thực sự vừa tức giận vừa buồn cười.

Bọn họ thậm chí còn không nghĩ tới, mười Diệp gia cũng không bằng một Trì gia, chỉ dựa vào một Diệp An Ninh, cô ta là cái thá gì!

Tuy nhiên, những tin đồn này vẫn khiến cô ta cảm thấy đặc biệt không vui.

Cô ta chờ không nổi thỏa thuận mười ngày với Lâm Dĩ Vi, chuẩn bị tự mình giải quyết vấn đề lớn Diệp An Ninh này.

Buổi tối cuối tuần, cô ta đến phòng anh trai Trì Tây Thành.

Trì Tây Thành đêm qua uống rượu suốt đêm ở câu lạc bộ, ngủ cả ngày hôm nay, lúc này hắn vừa mới tỉnh dậy, đang cầm bộ điều khiển công tắc chơi game.

"Anh, giúp em một chút đi."

Trì Tây Thành lười nói chuyện với đứa em gái não yêu đương này, cũng không quay đầu lại, giọng mũi dày đặc nói: "Làm gì?"

"Bên cạnh Tạ Bạc có một con nhỏ, thật sự đáng ghét! Em muốn cô ta cút đi!"

Nghe thấy là Tạ Bạc, Trì Tây Thành rốt cục ngẩng đầu lên, nhướng mày, cười nói: "Ồ, cuối cùng cũng biết rồi à?"

"Mọi người đều nhìn thấy kia kìa! Con nhỏ đó thật vô liêm sỉ, luôn quấy rầy Tạ Bạc, giống như cao bôi da chó, phiền chết đi được!"

"Sao anh lại cảm thấy Tạ Bạc rất có hứng thú với cô ta, ai quấn ai còn chưa biết đâu."

Trì Tây Thành thua cuộc trước chuyện Lâm Dĩ Vi, nói ra lời này rất tức giận, đặt bộ điều khiển trò chơi xuống, cúi đầu châm một điếu thuốc cho mình.

"Cho nên, anh, anh giúp em diệt trừ con nhỏ Diệp An Ninh đó đi, để cô ta không dám quấy rầy Tạ Bạc nữa."

"Diệp An Ninh, là ai?" Hắn thở ra khói, mờ mịt hỏi.

"Cô gái gần đây luôn theo đuổi Tạ Bạc. Anh biết tập đoàn Diệp thị đó, khoảng thời gian này khá nổi tiếng, còn đang hợp tác với Tạ gia."

Trì Tây Ngữ lấy điện thoại di động ra, đưa một bức ảnh selfie mà Diệp An Ninh đã đăng trong vòng bạn bè cho Trì Tây Thành xem.

Trì Tây Thành phóng to bức ảnh, nhìn hồi lâu rồi cau mày.

"Em nói cô ta và Tạ Bạc gần đây đang dính nhau kịch liệt?"

"Đúng vậy."

"Sao Tạ Bạc con mẹ nó lại thích vẻ ngoài của con nhỏ này được?"

"Trông chẳng đẹp chút nào, đúng không anh?"

Trì Tây Thành cười ác ý: "Đừng nói nữa, ông đây cũng thích kiểu này."

Trì Tây Ngữ nhân cơ hội, vội vàng nói: "Anh, giúp em thu phục cô ta đi."

"Tương lai chúng ta có thể đụng phải Diệp gia trong giới kinh doanh, mặc dù nhà chúng ta không sợ bọn họ, nhưng phải cẩn thận mọi việc, sau này còn nhìn mặt nhau được." Trì Tây Thành cầm máy chơi game lên, tiếp tục chơi điện tử, "Không làm."

"Anh, giúp em lần này đi!" Trì Tây Ngữ nắm lấy góc quần áo của hắn, lắc lắc làm nũng nói, "Giúp em đi mà được không."

"Chuyện của con gái, con gái tự lo liệu đi."

Cô ta bĩu môi, khinh thường nói: "Những chị em đó của em quá vô dụng, vất vả lắm mới tìm được người nghe lời em, bất cứ giá nào, nhưng lại không có kinh nghiệm yêu đương, dong dài lê thê, không giải quyết được."

"Đó là đại tiểu thư nhà họ Diệp đó, anh gây sự với cô ta, em muốn ông già đánh chết anh à?"

"Em không cần anh thực sự làm cô ta thừa sống thiếu chết. Chỉ cần cho cô ta thấy chút sức mạnh, cho cô ta biết, chống lại chúng ta sẽ không có kết quả tốt đẹp."

Trì Tây Ngữ lúc này hưng phấn đến mức nhất quyết muốn Diệp An Ninh rời khỏi Tạ Bạc, "Anh nhiều thủ đoạn như vậy, chỉ cần sử dụng đúng mực là được, giúp em đi, được không!"

Trì Tây Thành chịu không nổi nha đầu này không ngừng năn nỉ ỉ ôi, giống như một con ruồi, làm cho hắn đau đầu: "Được được được."

Hắn tạm thời đồng ý, "Lần này anh giúp em, tạm thời nhớ ơn trước. Lần sau ông đây có việc, em không được từ chối đâu đấy."

"Anh ở bên ngoài mánh khóe tận trời, mẹ lại chiều anh nhất, em có thể giúp gì cho anh chứ."

Khuôn mặt của Lâm Dĩ Vi xuất hiện trong đầu Trì Tây Thành, vì bị Tạ Bạc đe dọa nên hắn thực sự không thể xuống tay với cô.

Không có nghĩa là hắn đã bỏ cuộc.

Sớm muộn gì hắn cũng sẽ có được cô.

"Anh sẽ tìm thứ gì đó hữu ích ở chỗ em." Hắn mỉm cười xoa đầu Trì Tây Ngữ.

...

Sau giờ học, mấy cô gái ân cần giúp Trì Tây Ngữ thu dọn khay sơn và bảng vẽ.

Trì Tây Ngữ lấy bông ra dặm phấn, trang điểm lại, Lâm Dĩ Vi tìm đến cô ta, nói: "Tây Tây, tối nay Tạ Bạc có trận đấu, mình sẽ đi xem, nghĩ cách tiếp xúc với anh ta."

"Cứ đi đi, cậu tới đây nói cho tôi biết làm gì?"

"Bởi vì chuyện này khá đặc biệt nên mình đều sẽ báo cáo tất cả những liên lạc giữa mình và Tạ Bạc, bao gồm cả nội dung trò chuyện của tụi mình." Lâm Dĩ Vi ngoan ngoãn nói, "Mình cũng sẽ cố gắng hết sức tránh tiếp xúc thân thể với anh ta."

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, lại nghĩ đến con khốn Diệp An Ninh đó, thật là một sự tương phản rõ rệt.

Trì Tây Ngữ hy vọng cô thực sự sẽ đến chỗ Tạ Bạc, chặn hết hoa đào thối của Tạ Bạc.

Tuy nhiên, có lẽ cô không có khả năng đó.

Tuy rằng dung mạo ưu tú, nhưng cô thật sự không biết ăn mặc, quê mùa, Tạ Bạc mắt cao hơn đầu, anh có thể coi trọng cô mới là lạ.

Cô ta lấy thỏi son Chanel từ trong túi ra, mở nắp, nhẹ nhàng thoa lên môi Lâm Dĩ Vi: "Trước tiên lo cho bản thân mình đi, cô gái ngốc nghếch."

"Mình sẽ học trang điểm, trong vòng mười ngày, mình nhất định có thể hoàn thành những gì cậu yêu cầu, cậu tin mình đi."

Trì Tây Ngữ mỉm cười, sửa mái tóc dài cho cô.

"Được, tôi tin cậu, cố lên."

Cô ta thích loại chó trung thành này, cũng tự tin rằng mình có thể điều khiển được cô gái này, lợi dụng cô để làm lợi thế cho mình.

"Nhưng cậu cũng đừng vội, nóng vội không thể ăn hết đậu phụ nóng được, đặc biệt là Tạ Bạc tính tình thất thường, nếu cậu thật sự chọc giận anh ấy, ngay cả tôi cũng không giúp được cậu."

"Nhưng mình chỉ có mười ngày..."

"Nghe nói cậu và Diệp An Ninh bất hòa, tôi ấy, cũng không phải người vô lý." Trì Tây Ngữ giả vờ ân cần vỗ nhẹ vào tay cô, "Thỏa thuận mười ngày vô hiệu, cậu cứ thong thả đi."

Lâm Dĩ Vi ngạc nhiên nhìn cô ta.

Cô biết Trì Tây Ngữ để ý đến Diệp An Ninh đến mức nào, thậm chí còn mất ngủ mấy ngày, sao cô ta có thể... đột nhiên thoải mái như vậy?

"Tây Tây, cậu có ý kiến ​​gì khác sao? Hay là cậu đã tìm được người khác..."

"Tôi đã nhờ anh trai tôi dạy cho Diệp An Ninh một bài học." Trì Tây Ngữ không chút do dự nói trước mặt cô: "Không có việc gì anh trai tôi không thể giải quyết được, chúng ta hãy chờ xem trò hay của cô ta đi."

Nói rồi, Trì Tây Ngữ và mấy chị em bước ra khỏi phòng vẽ.

Lòng Lâm Dĩ Vi chìm xuống đáy.

Cô đã nhìn thấy thủ đoạn của Trì Tây Thành, thậm chí không thể tưởng tượng được một con thỏ trắng nhỏ như Diệp An Ninh lại rơi vào tay hắn.

...

Buổi tối, Lâm Dĩ Vi ngồi vẽ một mình trong phòng vẽ.

Cô rất giỏi sử dụng màu sắc để thể hiện cảm xúc, điều này rất giống Lâm Gia.

Mặc dù không có trực giác bẩm sinh về màu sắc như anh trai mình nhưng Lâm Dĩ Vi đã chịu ảnh hưởng của anh ấy trong nhiều năm, khả năng nhạy cảm về màu sắc vượt xa người thường, thường được giáo sư Mạch khen ngợi.

Trên bức tranh là một đại dương đầy màu sắc và những con sóng hỗn loạn mang đến cảm giác khủng hoảng sắp ập đến.

Lâm Dĩ Vi muốn bình tĩnh lại.

Tối nay nhiệm vụ của cô là hoàn thành bức tranh này.

Lòng cô... đang rất loạn.

Nghĩ về một chuyện đã xảy ra khi còn niên thiếu.

Khi đó cô được bố mẹ Trần gia nhận nuôi, lúc rảnh rỗi thường đi chợ giúp Lâm Gia dựng quầy bán tranh.

Hôm đó Lâm Gia nhờ cô trông coi quầy hàng, có khách hàng đặt vẽ một bức tranh cần hoàn thành, anh ấy phải quay lại bắt kịp công việc.

Lâm Dĩ Vi mạnh dạn đồng ý, trấn an anh ấy rằng giao việc trông coi cho cô không thành vấn đề gì.

Lâm Gia vừa rời đi, cô đã gặp một khách hàng lớn: Một người dì đang sửa sang lại nhà, mua hai bức tranh sơn dầu phong cảnh lớn, ước chừng kiếm lời được một tờ tiền giấy màu đỏ, Lâm Dĩ Vi rất vui.

Tuy nhiên, không lâu sau khi người phụ nữ rời đi, Lâm Dĩ Vi phát hiện ra tờ tiền màu đỏ là tiền giả.

Lâm Gia lúc thu tiền sẽ chú ý sàng lọc, Lâm Dĩ Vi học theo nên cũng biết phân biệt là thật hay giả.

Nhưng vừa rồi... không biết tại sao đầu óc đột nhiên ngừng hoạt động, bị cuộc "kinh doanh lớn" này làm cho hoa mắt...

Cầm tiền giả trên tay như bị sét đánh, toàn thân yếu ớt ngã xuống đất.

Hai bức tranh có kích thước lớn, bức tranh sơn dầu phong cảnh đặc biệt tốn nhiều công sức, cô biết Lâm Gia mỗi ngày đều thức khuya để vẽ, cứ như vậy thua lỗ một khoản tiền rất lớn, Lâm Dĩ Vi bật khóc.

Tại sao, tại sao trên đời lại có nhiều người xấu như vậy?

Rõ ràng cô và anh trai đã phải làm việc rất vất vả để tồn tại, tại sao ông trời lại để vận rủi lần lượt ập đến với họ.

Thật sự là không công bằng...

Có một người dì mở sạp bán quần áo, sau khi biết được tình hình, đã cho Lâm Dĩ Vi một số lời khuyên, bảo cô tiêu tiền nhanh, chỉ cần được thối tiền lẻ, sẽ không lỗ quá nhiều.

Trong lòng Lâm Dĩ Vi biết như vậy là không đúng, nhưng trong lồng ngực cô lại như có lửa đốt.

Cô nắm chặt tờ tiền đỏ trong đôi bàn tay run rẩy, đi đến một xe bán bánh nướng, một bà lão tóc bạc đang bán những hộp bánh ngọt do chính tay bà làm.

Lâm Dĩ Vi ngây ngốc, ma xui quỷ khiến đưa tờ tiền kia ra.

"Cháu muốn hai cái bánh."

Cô ngạc nhiên khi giọng mình khàn khàn như cành cây khô bị giẫm nát, xa lạ như vậy.

Bà lão nhận tờ tiền đỏ, nheo mắt, soi soi dưới ánh đèn có đàn thiêu thân bay qua.

Tim Lâm Dĩ Vi như thắt lại, tai cô ù đi.

Bà lão làm bánh hình như mắt kém, bà thu tiền, lấy khăn tay ra, trong chiếc khăn thêu cũ có một xấp tiền lẻ.

Cô nuốt nước bọt, đếm đi đếm lại, chín mươi lăm tệ, trong đó có một vài đồng xu.

Lâm Dĩ Vi mang chiếc bánh nhỏ về căn nhà thuê của Lâm Gia, xấp tiền lẻ trong túi như thể là một khối sắt nặng.

Trong thế giới của cô có một chiếc máy bay chiến đấu ném bom bừa bãi, mặt đất bị tàn phá, máu chảy thành sông...

Vừa về đến nhà, Lâm Dĩ Vi liền bật khóc, Lâm Gia đang vẽ tranh trên ban công nghe thấy tiếng khóc liền đi ra, vươn tay ôm lấy cô: "Sao vậy Dĩ Dĩ?"

Lâm Dĩ Vi vừa khóc vừa kể cho Lâm Gia chuyện vừa xảy ra từ đầu đến cuối.

Lâm Gia nghe xong liền trầm mặc.

"Tại sao!" Lâm Dĩ Vi nghẹn ngào, thở hổn hển, "Tại sao thế giới này lại đối xử tệ với chúng ta như vậy! Tại sao anh trai nỗ lực vẽ tranh như vậy, lại có người xấu dùng tiền giả lừa gạt chúng ta, vậy thì em... Em cũng muốn làm người xấu!"

Cô nắm chặt quần áo của Lâm Gia, muốn thuyết phục anh, lại giống như thuyết phục chính mình: "Em muốn làm cô gái hư! Em không thèm cảm thấy có lỗi, nếu không... Nếu không em và anh trai sẽ phải chịu thiệt..."

Lâm Gia suy nghĩ một chút, sau đó bóc hộp bánh ngọt đưa tới miệng Lâm Dĩ Vi: "Dĩ Dĩ, có muốn ăn không?"

Cô bé rưng rưng nước mắt, rõ ràng là muốn nhưng lại không dám mở miệng.

Chiếc bánh này... là "khen thưởng" dành cho cô bé hư.

Cô thậm chí không dám nhìn hộp bánh nhỏ, lắc đầu không muốn ăn.

Đột nhiên, Lâm Gia đẩy bức tranh mình vừa hoàn thành đến trước mặt Lâm Dĩ Vi.

Đó là một khung cảnh những ngọn núi phủ tuyết phía xa tuyệt đẹp----

Bầu trời trong xanh và cỏ xanh, phía trên đám mây lơ lửng phía xa, những ngọn núi phủ tuyết thấp thấp, như được phủ một lớp lụa vàng nhạt dưới ánh mặt trời, chói mắt.

"Em có muốn đến đây không?"

Cô bé đẫm nước mắt liên tục gật đầu, trong mắt tràn đầy khao khát.

"Đúng vậy, anh cũng muốn đến đây." Lâm Gia nghiêng đầu nhìn bức tranh sơn dầu vẽ những ngọn núi phủ tuyết phía xa, "Chỉ là con đường đến đây đầy chông gai và gập ghềnh."

Sau đó, anh lại cầm chiếc bánh ngọt nhỏ trong hộp giấy lên: "Dĩ Dĩ, làm trẻ hư hay làm người xấu sao dễ dàng như vậy được, giống như chiếc bánh nhỏ này, tràn ngập ngọt ngào cám dỗ, cắn một miếng là có thể đem nó ăn hết. Nhưng sau khi lấp đầy dạ dày, thỏa mãn những ham muốn nhất thời, em vẫn chẳng còn gì cả."

Lâm Dĩ Vi nhìn chiếc bánh trong tay, rồi nhìn ngọn núi tuyết thánh khiết xinh đẹp phía sau anh ấy.

"Kết thúc của cuộc đời không phải là miếng bánh no bụng này mà là một cuộc hành trình đến một khung cảnh xa xôi và tươi đẹp hơn."

Lâm Gia nhẹ nhàng nói với cô: "Dĩ Dĩ, em phải nhìn về phương xa."

Sau đó, anh trai cùng cô đi tìm người bán bánh và trả lại đầy đủ số tiền lẻ.

Anh xoa đầu cô, cả hai cúi đầu xin lỗi bà lão bán bánh.

Bà lão tha thứ, còn cho họ hai chiếc bánh.

Lâm Dĩ Vi vẫn nhớ rõ dáng vẻ cô và Lâm Gia đứng trên đường ăn bánh như thế nào.

Cô vừa khóc vừa cười, nước mắt rơi xuống chiếc bánh, Lâm Gia mỉm cười lau nước mắt cho cô, đưa cô nửa chiếc bánh của mình.

Cô vẫn còn nhớ những gì Lâm Gia đã nói với cô----

"Dĩ Dĩ, em phải nhìn về phương xa."

...

Cây bút trong tay Lâm Dĩ Vi gần như bị cô siết gãy.

Chuyện của Diệp An Ninh không liên quan gì đến cô, cô không phải là người xấu, anh em Trì gia mới là người xấu, nếu họ muốn ức hiếp cô ấy thì cô có thể làm gì được.

Đây là ân oán giữa giới thượng lưu của họ, cô không muốn nhúng tay vào, cô chỉ muốn tìm anh trai, chỉ thế thôi.

Mu bàn tay cầm bút của Lâm Dĩ Vi nổi lên những đường gân xanh, hơi run lên.

Hãy im lặng, không cần quan tâm chuyện này, chọn con đường dễ dàng hơn, chọn ăn chiếc bánh ngọt ngào đó, làm cô gái hư thì có gì sai.

Tại sao phải vượt qua những ngọn núi phủ tuyết đầy khó khăn?

Không thể làm được.

Cô vùng vẫy, giọng nói của Lâm Gia luôn vang vọng bên tai cô, vừa dịu dàng vừa kiên định---

"Dĩ Dĩ, em phải nhìn về phương xa."

Cuối cùng, Lâm Dĩ Vi ném cọ đi, xách túi vội vã rời khỏi phòng vẽ.

Lấy điện thoại di động ra gọi cho Diệp An Ninh.