Tiểu Hạ có một thói quen xấu đó là không nỡ quăng đồ cũ đi! Cô luôn thấy như vậy sẽ rất có lỗi với những đồ vật nhỏ bé đã bầu bạn với mình bao năm, bỏ chúng đi sẽ làm tổn thương tới chúng! Nhược Phi dự cảm thấy thế nào khi từ Quế Lâm về Tiểu Hạ cũng lại lôi về một lũ đồ nữa nên âm thầm tính toán sau này sẽ mua một căn phòng thật to để cho cô chứa mấy đồ tạp phế lù này. Cậu nhìn quanh phòng, đột nhiên đập vào mắt là cái khung ảnh cũ kĩ, lòng cậu bỗng dưng lạnh ngắt. Cậu nhớ đó là khung ảnh Uông Dương đã tặng Tiểu Hạ, không thể ngờ rằng đã nhiều năm trôi qua rồi mà cô vẫn không nỡ quăng đi. Cô ấy rốt cuộc đang tiếc nuối cái khung ảnh cũ hay là tiếc nuối đoạn hồi ức đó vậy? Đối với cô ấy mà nói “người cũ” vĩnh viễn tốt hơn “người mới” sao? “Phan Tiểu Hạ, từ giờ trở đi đừng để tôi phải nhìn thấy mấy cái thứ linh tinh này nữa! Hoặc là chị thu dọn hết bọn chúng, hoặc là để tôi giúp chị đem quẳng!” “Đồ của tôi cậu dựa vào đâu mà đòi quăng?” “Ngứa mắt!” Nhược Phi đáp gọn lỏn rồi ra khỏi phòng. Cậu đẩy cửa phòng mình rồi thả người nằm hình chữ “đại” trên giường, mệt mỏi tự nhủ: “Thật còn khó hơn tưởng tượng nhiều…… em khiến anh thật sự vất vả đó, Phan Tiểu Hạ!” Hai ngày sau, hai người quên luôn cuộc tranh cãi bé tí tị ti đó rồi lên đường đi du lịch. Ngồi máy bay 2 giờ đồng hồ liền, cuối cùng Tiểu Hạ cũng tới Quế Lâm mà cô hằng mơ. Nhược Phi đặt hai phòng tại khách sạn bên bờ sông Ly Giang ở Dương Sóc. Hai phòng sạch sẽ, gọn gàng, giá cả phải chăng, ngoài cửa sổ là tiếng sông Ly Giang chảy róc rách, cảnh đẹp hết chỗ chê. Tiểu Hạ mở toang cửa sổ, ngắm ánh trăng chiếu xuống dòng Ly Giang và bầu trời tràn ngập ánh sao, chỉ ngỡ rằng mình đang ở chốn bồng lai tiên cảnh. Cô hít thật sâu bầu không khí trong lành hơn vạn lần so với thành phố S rồi mỉm cười. “Quế Lâm, ta đến rồi đây! Việc phiền muộn mau biến hết sang một bên, ta muốn được thảnh thơi, ta muốn được sống tự do tự tại, ta yêu Quế Lâm!” Tiểu Hạ thò đầu ra ngoài, phấn khởi hét to, sau đó cắm mặt vào gối, biếng nhác duỗi duỗi cánh tay, nắn nắn cái eo mỏi nhừ. Cô thích nơi này! Sắp xếp xong đồ đạc, Tiểu Hạ cùng Nhược Phi dạo quanh khu phố phía Tây của Dương Sóc, dạo qua rất nhiều cửa tiệm thú vị, hai người vô tình tới một gian phòng tên “Thời Thơ Ấu” của một cửa tiệm, sau đó thì nán lại. Cửa tiệm này có rất nhiều đồ chơi mà Tiểu Hạ thích hồi nhỏ, Tiểu Hạ kinh ngạc thốt lên một tiếng rồi phấn khởi nhìn ngắm xung quanh. Có lúc cô sờ sờ ấn ấn chiến sĩ “Saint Seiya”*, có lúc lại quay sang nghịch nghịch bao cát, chỉ cảm thấy thời thơ dại của mình đã quay lại rồi! (Saint Seiya: Thánh đấu sĩ trong bộ truyện “Áo giáp vàng” của Nhật, bộ này rất nổi tiếng, được dựng thành phim hoạt hình và giành giải Animage Anime Grand Prix tại Nhật trong năm 1987. Xuất phát từ ý tưởng tên các chòm sao trên bầu trời thuộc cung hoàng đạo, các nhân vật chính trong câu chuyện được thêm vào tên của chòm sao mà họ thể hiện được sau khi trở thành “Thánh đấu sĩ” và nhận được áo giáp. Tổng cộng có 88 chòm sao đại diện cho 88 Thánh đấu sĩ, 88 Thánh đấu sĩ này sẽ bảo vệ cho nữ thần Athena trong cuộc chiến nhằm bảo vệ loài người chống lại các thế lực tà ác như Poseidon (Thần biển) và Hades (Thần chết). Bản thân Poseidon cũng có các đấu sĩ trung thành với mình, còn Hades có trong tay 108 Ma đấu sĩ tương ứng với 108 ngôi sao. Trong 88 Thánh đấu sĩ, có 12 Thánh đấu sĩ có Thánh y vàng là 12 đấu sĩ mạnh nhất đại diện cho 12 chòm sao thuộc cung hoàng đạo,tiếp theo là các Thánh đấu sĩ bạc và cuối cùng kém nhất là Thánh đấu sĩ đồng. Tên của các Thánh đấu sĩ được gọi cùng với tên các chòm sao sẽ thể hiện các chiêu thức và các phép thuật mà họ sử dụng. Ngoài ra các chòm sao đều thể hiện như là chòm sao chiếu mệnh của họ. Nhược Phi thì chẳng nói câu nào, khi Tiểu Hạ quay đầu lại thì thấy cậu đang chơi một con robot biến hình cũ kĩ trong tay. Tiểu Hạ thấy con robot này rất quen mắt liền hỏi: “Con robot này hình như trước đây có trong hoạt hình…….tên là gì nhỉ?……” “Là “Kình Thiên Trụ”!” “Đúng! Đúng! Chính là nó! Trẻ con bây giờ không chơi thứ này nữa rồi…..” Tiểu Hạ cảm khái nhìn con robot trong tay Nhược Phi, lần nữa nuối tiếc thời gian trôi quá nhanh. Nhược Phi nhìn Tiểu Hạ hỏi: “ Con robot em tặng chị đâu rồi?” “A! Cậu có tặng tôi sao?” “Không phải là bị quăng đi rồi đó chứ?” “Sao có thể chứ! Nghĩ đã, để tôi nghĩ đã…….” “Phan Tiểu Hạ, chị mà quăng nó đi thì từ giờ về sau đừng có mơ mà lấy đồ gì từ tay tôi nữa! Vì NÓ mà chị còn đánh nhau với người khác, sao có thể quên được như thế hả?” Sắc mặt cậu khó coi cực kỳ. “Đánh nhau? A! Hình như có chuyện đó…….Tôi nhớ hồi đó mẹ luôn miệng bảo cậu là em tôi, tôi tức lên thế là bỏ nhà ra đi, sau đó gặp được cậu………” Tiểu Hạ vắt óc nỗ lực nhớ lại đoạn hồi ức cơ hồ bị chôn vùi dưới tầng tầng lớp lớp bụi trần, cũng may là đã nhớ ra được……….. |