Tình Yêu Tìm Đến

Chương 13




Sảnh tiệc đứng của Kiến Vũ khai trương, tên là Purple Line, chủ yếu kinh doanh cơm trươc và cơm tối kiểu Trung Quốc. Ngày khai trương, Vương Thanh quả nhiên đúng như lời anh đã hứa, mang theo hơn 50 quản lí của Time đến ăn "ủng hộ". Một đoàn người âu phục giày da, một bộ dáng dấp tinh anh trí thức. Nhân viên của Purple Line đều là nhân viên mới, thấy ngày đầu khai trương đã có một đám người như thế tới, lập tức bị kinh sợ. Mấy cô bé còn đỏ mặt chạy ra phía sau ríu rít một hồi. Kiến Vũ bĩu môi, đừng nhìn đám người này hiện tại đứng đắn nghiêm cẩn, chờ thêm lát nữa, mặt thật lòi ra, xem các cô còn nhìn bọn họ mà chảy nước miếng được nữa không.

Quả nhiên, tới khi nhân viên nối đuôi nhau từ phía sau đi ra, bày đồ ăn xong xuôi, hơn năm mươi tinh anh của Time, mỗi người cầm một khay, bắt đầu xếp đội hình chọn đồ ăn mình thích. Động tác ai nấy trông đều nhã nhặn, nhưng sức ăn sao mà dọa người!

Kiến Vũ nhìn đám người kia gió cuốn mây tan (aka ăn như cướp), đau thịt rồi! Mà đoàn người này lại không thiếu tiền, mỗi người hai mươi lăm đồng, đúng là dự định ăn đủ mới thôi a!

"Cậu chủ Phùng à, đồ ăn nhà cậu đều ngon không thể chê được! Lúc nào mở một nhà hàng bên cạnh Time đi, tôi bảo đảm ngày nào cũng tới ăn!" Một người đàn ông mặc bộ casual màu tím vừa cười vừa nói. Người này Kiến Vũ biết, là quản lí bộ phận vật tư của Time. Bình thường mấy chủ nhà xưởng muốn mời ông ta ăn một bữa cũng không dễ.

Kiến Vũ cười cười qua loa, nhìn nhìn một đống trước mặt ông ta lại oán thầm trong bụng, thêm vài người như ông tới, của hàng nhà tôi còn mở sao nổi nữa!

Song cũng nhờ đoàn người Time mà ngày đầu tiên Purple Line mở của đã chật khách. Tinh thần thích tụ tập náo nhiệt của người Trung Quốc đã giúp Kiến Vũ đúng lúc. Mặt khác còn nhờ địa điểm của Purple Line rất tốt, nằm sát khu phố sầm uất, trưa và chiều tối đều có lưu lượng người rất khả quan. Mọi người đi qua Purple Line, ngửi thấy mùi thức ăn, thường xuyên sẽ ngó vào nhìn một cái, thấy một phòng đầy trí thức sẽ không tự chủ mà bước vào. Nhìn nhìn, món mặn món chay bày mấy chục khay, bề ngoài trông đẹp, mùi lại thơm, hỏi tiếp giá cả, cô tiếp tân giọng giòn tan đáp, tiệc đứng, hai mươi lăm đồng một người, muốn ăn gì thì ăn. Đại đa số người đi ngang qua đều móc tiền ra, vào tìm một chỗ.

Vương Thanh đang ngồi bên cửa sổ, cầm một bát cơm, trước mặt là năm khay đồ ăn, thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, thịt ba chỉ rang bột, thịt tẩm bột sốt, một phần thịt dê thì là, bên cạnh là một phần rau Sheena mang cho anh, ngồi cùng bàn còn có Amanda và Alise, khay trước mặt ba mỹ nữ hầu hết là rau và hải sản, chỉ có Sheena đang cầm một miếng sườn chua ngọt.

"Ông chủ à, đồ ăn ở đây ngon thật, hay là, anh bàn với Cậu chủ Phùng, mở một nhà hàng bên cạnh Time đi."

Vương Thanh cười cười, thò đũa gắp con tôm chiên của Amanda, nhét vào miệng, nhai nhai, "Cô tự hỏi đi!"

Quả nhiên, Amanda quay đầu lại, thấy Kiến Vũ mỉm cười đứng ngay sau lưng cô.

"Cậu chủ Phùng, tôi nói thật đó, cậu mở một cái ở bên cạnh Time đi."

Kiến Vũ cười cười, không trả lời ngay mà hỏi họ ăn cơm thế nào, khéo léo chuyển trọng tâm câu chuyện.

Hôm sau, Kiến Vũ tới Time nộp báo cáo tài chính, mới tới tầng 19 đã bị Sheena chặn lại.

"Cậu chủ Phùng, ông chủ chúng tôi đi vắng, báo cáo cậu cứ đưa cho quản lí Từ của phòng tài vụ là được."

"Vương tổng đi vắng?"

"Ừ, hôm qua từ nhà hàng nhà cậu về thì vào viện luôn."

Sheena nói một câu làm Kiến Vũ hoảng sợ! Từ nhà hàng của cậu về? Chẳng lẽ vấn đề là ở bọn họ? Sheena nhìn vẻ mặt Kiến Vũ, biết ngay cậu nghĩ sai rồi.

"Lại nói, có liên quan tới nhà hàng của cậu đấy!"

Kiến Vũ toát mồ hôi, nếu thực sự liên quan tới Purple Line, vậy phiền phức to rồi!

"Ai bảo đồ ăn nhà cậu ngon quá cơ. Bác sĩ bảo, ông chủ nhà chúng tôi ăn nhiều quá, bội thực rồi. Uống hai liều thuốc tiêu thực, nghỉ ngơi một chút là ổn."

Kiến Vũ nghe xong, khóe miệng giật giật, nhất thời không biết nên nói gì. Vương Thanh ăn cơm ở Purple Line, bội thực? Đùa gì thế. Sheena còn đang lẩm bẩm, hôm qua có hơn năm mươi người đi ăn, hơn hai mươi tên bội thực, hôm nay nhận được mười đơn xin nghỉ ốm.

"Ah" Kiến Vũ không nói thêm gì, tự nhủ mình đang nghe chuyện cổ tích. Sheena đang nói tới mấy người vài kiếp chưa được ăn no sao? Lắc đầu, "Vậy tôi đem báo cáo tới chỗ quản lí Từ nhé." Vừa xoải chân, Sheena lại túm lấy cậu, Kiến Vũ hơi khó hiểu quay lại, "Còn chuyện gì nữa ạ?"

Sheena vỗ vỗ trán, "Ông chủ của chúng tôi rất sĩ diện, chuyện này cậu đừng nói cho người khác là tôi kể cho cậu nhé."

Kiến Vũ gật đầu, Sheena mới buông cậu ra.

Kiến Vũ ra khỏi Time, ngẫm lại lời Sheena nói, càng nghĩ càng thấy thú vị. Vương Thanh ăn đến bội thực? Nói ra ai tin chứ. Đang ở trạm xe đợi xe bus, chợt nghe tiếng còi ô tô, Kiến Vũ lách sang bên cạnh nhường đường, một chiếc Volkswagen đỗ vào bên cạnh cậu, cửa xe lui xuống, một người đàn ông thò đầu ra, "Cậu là Kiến Vũ ha, còn nhớ tôi không? Tôi là Vương Thạc, ba tôi và ba cậu nằm cùng phòng bệnh đó."

Kiến Vũ gật đầu, "Đương nhiên vẫn nhớ ạ! Chào anh! Đại gia cũng xuất viện rồi chứ ạ?"

"Cậu đi đâu? Tôi chở đến. Trời nóng thế này chen xe bus khó chịu lắm đấy."

"Tôi về nhà, chỉ đi vài trạm, không cần phiền anh đâu."

"Khách khí làm gì? Lên đi." Vương Thạc mở cửa xe, gọi Kiến Vũ lên.

Kiến Vũ nghĩ một chút, lên xe, "Vậy phiền anh rồi."

"Phiền gì đâu, trước còn nói định tới Phùng ký, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay tới luôn đi." Vương Thạc vừa lái xe vừa nói chuyện với Kiến Vũ, thỉnh thoảng hỏi đường đi, vài phút sau đã tới cửa Phùng ký.

===================&&&=====================

Tới Phùng ký, Kiến Vũ mời Vương Thạc vào cửa hàng. Hiện tại trời nóng, đa số gọi cơm từ nhà, trong cửa hàng thường xuyên vắng vẻ, Phùng Thiếu Hoa ngồi ở quầy bật quạt điện, nghe bình thư, dạo này ông lại mê Thuyết Nhạc toàn tryện, động cái là một câu mãn giang hồng. Tiểu Yến và tiểu Hạ ngồi bên vừa nói chuyện vừa nhặt đậu đũa, hai cậu phụ việc phỏng chừng đang trong bếp. Ba người thấy Vương Thạc cùng Kiến Vũ bước vào đều ngạc nhiên.

"Thạc nhi, sao cháu lại tới đây?" Phùng Thiếu Hoa cùng Vương Thạc đã gặp nhau nhiều lần ở bệnh viện nên rất quen.

"Chúng con gặp trên đường, Vương đại ca đưa con về ạ."

"Thế à, mau vào đây ngồi."

Vương Thạc cùng cả ba đều quen thuộc nên chào hỏi một lượt. Phùng Kiến Hoa có ấn tượng rất tốt với Vương Thạc, biết anh ta là một người con hiếu thuận, riêng bảo tiểu Yến lấy hai cốc chè đậu xanh mới nấu trong tủ lạnh ra mời.

"Uống giải nhiệt, hôm nay nóng đến phát bực được."

"Cảm ơn." Vương Thạc nhận chè đậu xanh, cảm tạ tiểu Yến, uống một ngụm, ngọt mà không ngấy, lại có một loại hương vị thanh mát, liền uống luôn mấy hớp. Phùng Thiếu Hoa hớn hở bảo tiểu Yến lấy thêm cho anh ta một cốc nữa.

Phùng Thiếu Hoa nghe xong bình thư, tắt radio, đứng lên phe phẩy quạt hương bồ đi tới, "Đã ăn trưa chưa?"

Thấy Vương Thạc lắc đầu, Phùng Thiếu Hoa định đứng lên làm. Kiến Vũ vội ấn ông ngồi xuống, "Cha, cha vội cái gì. Để con làm cho."

"Nói cũng phải." Phùng Thiếu Hoa lần nữa ngồi xuống, nói với Vương Thạc, "Cháu muốn ăn gì, bảo con chú đi làm. Cái khác không dám nói nhưng tay nghề làm cơm của nó không chê được đâu. Cháu ăn xong rồi mang một phần về cho ông lão không nên thân nhà cháu, khỏi phải khi không lại nghe ông ấy gọi đến tố khổ."

Kiến Vũ chờ cha nói xong, quay lại hỏi Vương Thạc muốn ăn gì.

"Cái gì cũng được, tôi không kén chọn."

Kiến Vũ gật đầu, "Vậy ăn mì lạnh nhé. Cha, canh mì lạnh sáng nay con làm có còn không?"

"Còn, trong tủ lạnh ấy. Con thái thêm ít dưa chuột là được."

Kiến Vũ gật đầu, bảo Vương Thạc chờ một lát rồi vào bếp, quả nhiên, hai cậu phụ bếp đang ngồi ở cửa phòng, bếp vẫn đang đun canh, chắc là cho bữa tối. Hai người đều đang ngáp ngắn ngáp dài, thấy Kiến Vũ, miệng chưa kịp khép liền vội vã đứng lên, hơi xấu hổ cào cào đầu.

Kiến Vũ cũng biết trời nóng như thế dễ buồn ngủ, "Xem các cậu cũng mệt rồi, phỏng chừng chốc lát không có khách đâu, các cậu ra đằng sau rửa ráy cho mát rồi vào nhà ngủ một giấc đi."

"Thế sao được ạ..."

"Không việc gì, cứ đi đi."

Hai cậu trai nghe Kiến Vũ nói, hớn hở ra sau nhà ngủ. Bận rộn suốt trưa, tiết trời oi bức, đứng trong phòng bếp lại thêm khói xông lửa sém, thật có hơi kiệt sức.

Kiến Vũ đuổi hai người ra, mở tủ lạnh, canh mì lạnh còn lại khá nhiều, cậu lại cắt một quả dưa chuột, đun nước sôi thả một nắm mì. Chờ mì sôi lại nhúng qua nước lạnh, thả vào bát đã rót canh mì lạnh, bên trên thả thêm mấy miếng thịt bò dày dày, nửa quả trứng kho, rắc dưa chuột thái mảnh và hành hoa lên, nhìn đã phát thèm.

Kiến Vũ bưng mì ra đặt trước mặt Vương Thạc, mắt anh ta sáng lên, cầm đũa gắp một gắp mì bỏ vào miệng, giơ ngón cái lên với Kiến Vũ, "Ngon lắm!"

Kiến Vũ cười cười, "Anh ăn được ớt không? Thật ra mì này thêm chút ớt mới ngon."

Vương Thạc lắc đầu, "Từ nhỏ tôi đã không ăn được cay, dính một chút đã hắt xì liên tục rồi."

"Thế ạ." Kiến Vũ gật đầu, điểm này Vương Thạc rất giống Lâm Hạo.

Vương Thạc ăn xong, lại nói chuyện với Phùng Thiếu Hoa một lát rồi đứng dậy xin phép ra về. Kiến Vũ lại cho mì và canh vào bình giữ nhiệt, gửi anh ta cầm về cho ông Kim, bình thì lần sau tới trả cũng được. Vương Thạc vui vẻ bảo mình có lời rồi, chỉ tiện đường chở Kiến Vũ một chuyến là có thể ăn không trả tiền còn miễn phí mang về nhà, loại chuyện tốt này biết kiếm đâu ra.

Kiến Vũ bị anh ta trêu cười, đưa Vương Thạc ra cửa, chờ anh ngồi vào xe mới hạ lưng cười nói, "Hoan nghênh lần sau lại tới, có điều lần sau không thể ăn không, phải trả tiền đó."

"Được." Vương Thạc nhìn vẻ mặt tủm tỉm của Kiến Vũ, tuổi chừng bằng thằng ba nhà mình nhưng lại khiến người ta yêu thích hơn nhiều, cũng cười gật đầu, "Chắc chắn rồi. Có chuyện này muốn nói với cậu, khu này tầm bốn tháng nữa sẽ bị qui hoạch lại. Hộ gia đình thì không sao nhưng nhà cậu làm buôn bán, sớm có dự tính khác thì tốt hơn."

Kiến Vũ nghe xong, biết anh ta không phải nói vô căn cứ. Hơn nữa nghe cha nói con thứ hai của ông Vương làm trong một cơ quan quan trọng của nhà nước, Vươn Thạc lại làm trong ngành địa ốc, phỏng chừng tin này là thật.

"Bốn tháng ạ? Tôi biết rồi, cảm ơn anh."

"Coi như là tiền cơm bữa này của tôi nha. Hơn nữa tôi cũng có làm thầu, nếu chúng ta kí hợp đồng, chắc chắn sẽ cho cậu chỗ tốt." Vương Thạc chỉ vào bình giữ nhiệt cười cười, chào Kiến Vũ rồi phóng xe đi.

Để lại Kiến Vũ đứng đó nghĩ, qui hoạch à, chuyện này đúng là cần tính toán một chút.

Vương Thạc về đến nhà, ông Vương đang ngủ trưa, hỏi cô giúp việc, bữa trưa ông chỉ ăn nửa cái màn thầu, Vương Thạc đưa cái bình cho cô giúp việc, chờ lát nữa ông cụ tỉnh ngủ thì làm cho ông ăn nhưng không thể ăn quá nhiều, dù sao thì ông cụ cũng đã có tuổi, ăn nhiều đồ lạnh không tốt. Cô giúp việc gật đầu, Vương Thạc về phòng tắm rửa thay đồ. Tuy luôn ngồi trong xe nhưng hôm nay trời oi ả quá, đi có vài bước cũng ra mồ hôi đầy người rồi.

Chờ Vương Thạc tắm rửa xong đi ra đã thấy ông già nhà mình đang ngồi trên sô pha cầm một bát nhỏ mì lạnh hăng hái chiến đấu.

"Ba, mùi vị thế nào? Con đặc biệt mang về cho ba đó."

"Ừm" Ông Vương gật gật đầu, không trả lời con mà ngửa đầu uống sạch canh mì lạnh, đưa bát không cho cô giúp việc, "Còn nữa không?"

"Ba, ba không thể ăn nhiều. Món này lạnh. Muốn ăn thì để mai con đi mua."

Ông Vương miễn cưỡng bỏ bát xuống, "Con mua ở đâu thế? Ngon lắm."

Vương Thạc ra hiệu cô giúp việc ra ngoài trước, ngồi xuống sô pha lấy khăn lau tóc, "Ba biết chỗ đó đấy, ở Phùng ký."

"À" Ông Vương gật đầu, ngay sau đó trợn trừng mắt, "Thằng ranh! Mày đi Phùng ký mà không gọi ba? Lần nào gọi điện, lão Phùng  đều nói tiểu Vũ lại làm món này món kia ngon lắm, khiến ta thèm muốn chết à!"

Vương Thạc nhìn ba mình như vậy, vui đến đau cả bụng.  ba anh thời trẻ cũng từng cầm súng, toàn thân đều là tác phong quân đội, nói một không là hai, ba anh em anh từ nhỏ bướng bỉnh ăn không ít dây lưng của ông. Ai biết được đến lúc có tuổi lại thành cái tính tình này.

"Ba à, lần này là con tình cờ gặp Kiến Vũ, đưa cậu ta về nhà nên mới tới đó. Lần sau đến nhất định đưa ba đi cùng."

Ông Vương lúc này mới thỏa mãn gật đầu, "Nói thật, anh cả, rốt cuộc con thấy tiểu Vũ thế nào?"

Vương Thạc thấy lão ba mặt đầy chờ mong, chỉ hí hửng nói một câu, "Thấy thế nào ạ? Không nói cho ba!" Nói xong, tạch một cái nhảy dựng lên, phóng thẳng lên lầu. Để lại ông Vương đứng dưới lầu tức giơ chân.

Bất quá ngồi xuống ngẫm lại, ông Vương cười toe, nhìn phản ứng của con mình, ừm, có cửa!

————————–&&&————————–

Vương Thạc đi  rồi, Kiến Vũ về cửa hàng, nói lại chuyện qui hoạch khu này cho Phùng Thiếu Hoa. Phùng Thiếu Hoa nghe xong, cũng hiểu nên tính toán cẩn thận chuyện này. Hai cha con tỉ mỉ bàn bạc một chút.

Không bằng dứt khoát dọn nhà đi. Dù sao bọn họ cũng không phải dựa vào cửa hàng này kiếm tiền. Nếu tiếc chỗ này, vậy chờ phòng ốc mới xây dựng xong xuôi lại về mở một chi nhánh là được.

"Cha, con nghĩ rồi, cứ dọn Phùng ký lên lầu trên Purple Line đi. Lầu đó bình thường không đầy khách, Phùng ký dọn lên đó cũng không ảnh hưởng đến kinh doanh. Hơn nữa hai kiểu phối hợp làm cũng tiện." Kì thực lúc thiết kế và lắp đặt Purple Line là tính toán dựa theo cấu trúc hai tầng. Ban đầu lầu hai Kiến Vũ định thiết kế thành phòng ăn cho khách tự tay thiêu nướng, nhưng hiện tại thời tiết quá nóng, khách ăn thiêu nướng không nhiều nên vẫn gác chuyện này lại, chỉ bố trí ghế dựa ở đó, phục vụ khách ăn. Thế nhưng từ lúc khai trương Purple Line tới nay, khách chủ yếu chỉ đứng ở lầu một cho tiện, ăn xong đi luôn. Lầu hai thường xuyên vắng khách. Hiện tại Phùng ký cần nới chuyển tới, Kiến Vũ nghĩ hay cứ trực tiếp hợp hai nhà thành một, như vậy không cần vất vả tìm đia điểm mà quản lí cũng tiện hơn.

"Cũng được" Phùng Thiếu Hoa gật đầu, như vậy có thể bớt chuyện tìm cửa hàng mới. Hai cha con nhất trí, vấn đề này thế là giải quyết xong.

Chuyện còn lại là tìm chỗ ở. Ý Kiến Vũ là tìm ở khhu phố trung tâm, như vậy tiện cho Phùng Thiếu Hoa đi lại, lúc rảnh rỗi có thể đi dạo đây đó. Phùng Thiếu Hoa không đồng ý, kiên trì muốn tìm nơi nào gần trường học của Kiến Vũ. Kiến Vũ không thuyết phục được ông, hai người đành lấy biện pháp trung gian, tìm một nhà kiểu cũ ở ngoại ô, hai sân, bốn phòng ở, trong sân có một cây dương cổ thụ. Phùng Thiếu Hoa xem qua, rất hài lòng, chỗ này cách Purple Line tầm hơn hai chục phút đi đường, cách trường học của Kiến Vũ cũng không xa, lại có trạm xe bus tốc hành.

Tìm được phòng ở như ý rồi, công văn yêu cầu di dân cũng vừa phát xuống, may mà cha con Phùng Thiếu Hoa có chuẩn bị, không như những nhà khác trở tay không kịp. Mất vài ngày đóng gói một đống đồ đạc xong, hai cha con bắt tay vào chuyển nhà. Tiểu Yến và tiểu Hạ đã thuê phòng ở ngoài, nhà hai cậu phụ bếp lại ở ngay Bắc Kinh, kết quả nhà mới chỉ có hai cha con ở.

Ngày đầu dọn vào nhà mới, tiểu Yến và tiểu Hạ hai người xắn tay áo, quét sạch bốn gian phòng một lượt. Phùng Thiếu Hoa đau lòng hai cô bé, chờ dọn dẹp xong liền xuống bếp làm một bàn thức ăn, khiến cho ngay cả hai cô bé cũng hí hửng mà hăm hở ăn, cho dù tối về ngủ thắt lưng mỏi bắp chân đau, xuýt xoa cả đêm, sáng hôm sau đi làm mắt còn quầng lên khiến cho Kiến Vũ thấy ngại ngùng, bảo sẽ mua cho các cô mỗi người một chiếc váy mới làm quà.

Chờ dọn nhà xong xuôi, Kiến Vũ liền tập trung tinh lực vào kinh doanh Purple Line và Phùng ký. Purple Line khai trương được hơn một tháng, doanh thu rất khả quan, có điều hiện tượng lãng phí lại quá phổ biến, mỗi ngày nhân viên đều thu dọn được một đống lớn đồ ăn thừa.

"Cậu chủ à, cậu xem xem, mấy người này cũng thật là, không thể ăn hết mà vẫn lấy nhiều như vậy, chẳng phải là giày xéo người ta sao?" Hà Quần phụ trách dọn rác mỗi ngày lúc đóng cửa đều phải than phiền một câu như vậy. "Đồ ăn ngon như vậy, trong thôn bọn tôi, ngày tết chưa chắc đã có a, thế mà mấy người này còn lãng phí, thật là!"

Kiến Vũ cũng biết tiệc đứng luôn có loại lãng phí này, có điều cho dù là ngày sau cũng chưa tìm ra phương pháp giải quyết, chỉ là dán qui định phạt những người phí phạm đồ ăn như thế nào thôi. Nhưng thực sự có thể đòi tiền phạt khách sao? Có còn muốn kinh doanh nữa không đó?

"Thế này vậy, Hà Quần, ngày mai cậu cùng bếp trưởng  dán một thông báo lên tường, ai dùng hết đồ ăn sẽ trả lại năm đồng."

"Hả?"Hà Quần sửng sốt, buông túi rác, "Thế được không? Vốn giá cả của chúng ta đã không cao, hai hôm trước phố đối diện khai trương nhà hàng Simple, người ta còn thu mỗi suất 30 đồng kìa."

"Cứ làm theo lời tôi đi."

"Haizzz" Hà Quần ngẫm lại, cậu chủ này vốn khôn khéo, chắc chắn sẽ không làm chuyện lỗ lã, nếu cậu ta đã nói thế, vậy cứ làm theo là được.

Phùng Thiếu Hoa biết chuyện, tìm riêng Kiến Vũ, từ khi Phùng ký chuyển tới sảnh trên của Purple Line, bình thường ông vẫn đứng trong nhà hàng hỗ trợ, tuy trong bếp bây giờ không cần ông giúp nhưng con người ông bận rộn quen rồi, rảnh rỗi lại không biết nên làm gì bây giờ.

"Con à, làm thế không lỗ vốn chứ?"

"Sao lỗ được ạ?" Kiến Vũ lắc đầu, dìu ông ngồi xuống, "Một người no nứt bụng rồi có thể ăn được bao nhiêu? Ta cứ tính thử chút, lượng đồ ăn bị bỏ đi, tính ra cũng là một món lớn, so với chuyện cứ thế vứt không chẳng bằng dùng phương pháp này giảm thiểu lãng phí. Hơn nữa, đối diện không phải mới mở một nhà Simle lấy 30 đồng một người hay sao? Vài ngày nữa chúng ta cũng tăng giá lên, sẽ không chịu thiệt."

"Ừ, cũng có lí."

Thực tế chứng minh, phương pháp này của Kiến Vũ có hiệu quả nhất định, tuy không phải ai cũng sẽ không lãng phí đồ ăn nhưng tình hình trong nhà hàng đã tốt hơn nhiều mà lợi nhuận không hề giảm.

"Cậu chủ, tôi phục cậu thật đấy!"

"Đúng, cậu chủ, sao cậu nghĩ được cách hay như thế?"

Kiến Vũ cười cười, "Tôi chỉ là gặp may thôi."

"Gặp may gì chứ?" Tiểu Hạ buông khăn lau, quay đầu lại nhìn Kiến Vũ, "Nói thật nhé, anh Kiến Vũ, em thường nghĩ, ngoại trừ sinh em bé, còn có cái gì anh không làm được?"

Một câu này khiến mọi người trong nhà hàng đều cười, Kiến Vũ vui cũng không phải mà tức cũng không được, chỉ có thể nghiêm mặt lại gõ đầu cô bé mấy cái.

Vương Thanh biết chuyện Phùng ký chuyển địa điểm, như thường lệ tới ăn cơm, cho dù không đến được cũng sẽ gọi điện đặt cơm mang tới. Mà Kiến Vũ mỗi lần thấy Vương Thanh lại nhớ tới đoạn đối thoại với Sheenna lần đó, thường không nín cười nổi, này không thể trách cậu, dù sao trong ấn tượng của cậu, Vương Thanh vẫn là con cá sấu bự của tài chính luôn cao cao tại thượng, quyết định sách lược kinh tế. Hôm nay biết người này cũng có đôi khi làm chuyện vớ vẩn, có thể không khiến Kiến Vũ buồn cười sao? Đồng thời, cũng vì việc này mà cậu hiện tại thấy Vương Thanh sẽ không căng người đề phòng như trước, chí ít, trong mắt cậu lúc này, Vương Thanh chỉ là một người thường nhưng thông minh hơn người mà thôi.

Vương Thanh buông điện thoại, cuối cùng đã rõ vì sao gần đây Kiến Vũ nhìn thấy anh thì vẻ mặt luôn là muốn cười mà không cười. Thì ra là bởi chuyện kia. Kì thực chính anh ngẫm lại cũng thấy buồn cười, sống gần 30 năm, vậy mà lại vì ăn cố đến bội thực phải vào viện.

Ben cầm gậy golf đi tới, thấy Vương Thanh đang cười đến quái gở, "Thanh, cậu lại nghĩ gì thế? Đến lượt cậu kìa."

"À" Vương Thanh lấy lại tinh thần, cầm gậy golf, "Đang nghĩ đến một người."

"Nghĩ đến ai? Người thế nào có thể khiến Vương đại boss của chúng ta lòng dạ rối bời thế?" Ben nổi hứng tò mò, bởi bình thường người có thể khiến Vương Thanh để mắt quá ít.

"Người đẹp a?" Vương Thanh nheo mắt nhìn mặt trời, "Cũng không tính là người đẹp, nhưng lại khiến người ta yêu thích." Nói xong, vung gậy golf, khiến người xung quanh trầm trồ thán phục.

------