Tình Yêu Và Hận Thù

Chương 100: Rời Đi




Mẹ của cậu bé lúc này đã đứng ngây người, bà ngây ngốc đứng đó, dùng đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào nơi đầy khói lửa rồi lại nhìn dòng nước đã trở nên trong xanh trở lại, bà chỉ nhìn chằm chằm vào đó, không khóc cũng không kêu.

"Mẹ... hu hu... mẹ..." Tiếng khóc của Lưu Hoàng Nam làm bà tỉnh giấc, lúc này bà bắt đầu oà khóc. Tiếng kêu đó đau đến mức xé lòng, tiếng kêu đó đủ để thay đổi màu sắc của thế giới biến mọi thứ xung quanh bị bao chùm bởi sự tang thương . Mọi người vây quanh, không biết khuyên nhủ thế nào, chỉ biết khóc theo.

Đêm đó, mẹ của cậu bé lên cơn co giật, nước ối bị vỡ và có dấu hiệu sinh non, mọi người tập trung bên ngoài ngôi nhà của họ, hồi hộp chờ đợi.

Quá trình cấp cứu diễn ra vô cùng căng thẳng. Khi tia nắng đầu tiên xuất hiện ở phía đường chân trời, một cậu bé được sinh ra vào ngày buồn này.

Tuy nhiên còn chưa kịp đặt tên cho con mẹ của cậu bé đã bị xuất huyết do suy kiệt về thể chất và tinh thần, các bác sĩ cũng lắc đầu đi ra.

Khi sắp chết, cô ấy một tay nắm lấy tay của Hoàng Nam, tay kia là Cố An Nhiên, trao cậu bé vào tay bà.

“Giúp tôi chăm sóc bọn họ, cảm ơn, tôi sẽ đi tìm cha nó.” Bà yếu ớt nói, sau đó nhìn con trai có vô hạn lưu luyến, cùng bất đắc dĩ nhưng sau đó bà cũng nhắm mắt rời đi.

Giọt nước mắt của những người ở lại tuôn như thác đổ, nhưng người đau lòng nhất có lẽ là cậu bé Lưu Hoàng Nam, chỉ trong hai ngày cậu mất cả cha lẫn mẹ, trở thành một đứa trẻ mồ côi.

Vì ơn cứu mạng cũng như để nhắc nhở chính mình Đỗ Chiều quyết định sẽ đổi tên con mình là Đỗ Thanh Vy “ Thanh trong Lưu Thanh” Để họ mãi mãi nhớ về người bạn quá cố đã dùng mạng để đổi mạng cho con gái mình.

Còn cậu bé mới sinh được đặt tên là Đỗ Thanh Việt, mong một đời cậu sẽ luôn ưu việt giống người bố đã mất.

Vì Cố An Nhiên vẫn chưa cai sữa nên cô đã bế cậu bé về cẩn thận chăm sóc, thậm chí còn để con của mình khóc vì đói. Sau đó, bà cai sữa cho cô bé Đỗ Thanh Vy ở tháng thứ 15 chỉ vì để cậu bé Thanh Việt đủ sữa uống.

Kể từ đó, cậu bé tên Lưu Hoàng Nam đã thay đổi hoàn toàn, cậu luôn nhìn đứa bé bằng một loại thù hận, mỗi khi trả lời bé gái cậu sẽ nói một cách hằn học: "Đều là mày, đều là mày, tại sao mày không chết đ?"



Cô bé rụt rè nhìn anh Nam của mình, không hiểu tại sao anh ấy đột nhiên không thích cô bé, thế nhưng cô bé vẫn thường đi theo cậu, nhưng anh Nam lại luôn quay đầu lại quát cô bé: “Đi đi, đừng đi theo tôi, đi theo tôi một lần nữa, tôi sẽ giết em."

Đứa bé khóc, khóc rất thảm, đứa bé 15 tháng tuổi không hiểu tại sao anh trai vốn rất thích mình lại đột nhiên thay đổi, ghét mình đến vậy? Đứa bé cũng không cười nữa, thường ngồi một mình trước cửa nhà, chống bàn tay nhỏ bé lên má, nhìn Lưu Hoàng Nam đang ngẩn ngơ trong sân, mắt không chớp, chỉ nhìn anh cứ thế nhìn rồi những giọt nước mắt lại tuôn ra từ đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời của cô bé.

Cố An Nhiên ban đầu muốn cậu bé sống ở nhà mình, nhưng cậu bé luôn chạy về nhà một mình và nhốt mình trong phòng, cho dù Cố An Nhiên có gọi thế nào cũng không ra ngoài. Mỗi lần như vậy cô bé Đỗ Thanh Vy sẽ thường đứng trước cửa nhà đến khi anh chịu ra ngoài mới thôi.

Một ngày nọ, đứa bé đang đứng dựa vào bức tường trước cửa nhà rồi ngủ thiếp đi, cơ thể của cô bé ngã xuống đất, đứa bé kêu lên đau đớn.

Lưu Hoàng Nam nghe thấy tiếng khóc liền chạy ra ôm lấy cô bé vội vàng hỏi: "Em ngã ở đâu vậy? Có đau không, đau ở đâu để anh Nam xem."

Cô bé vòng đôi tay nhỏ nhắn đầy thịt của mình quanh cổ cậu, nhẹ giọng nói: “ Anh Nam thổi cho em đi, thổi sẽ hết đau."

Cậu bé ôm lấy đứa nhỏ đang khóc lóc thảm thiết thổi phù phù vào vết thương của cô bé. Nhưng một lúc sau cậu đột nhiên lại lạnh lùng, đẩy đứa bé ra, trở vào phòng, khóa cửa lại.

Sau khi mẹ của cậu qua đời, Lưu Hoàng Nam đã phớt lờ Đỗ Thanh Việt, trong trái tim bé nhỏ của mình, cậu nghĩ rằng là cậu đã mang mẹ mình đi, nếu không có Thanh Việt thì mẹ cậu đã không chết.

Rất nhiều lần, Cố An Nhiên ôm lấy cậu bé đưa cho Hoàng Nam nhẹ nhàng nói: "Nam, hãy nhìn em trai này, đây là em trai của con đấy."

Cậu bé lạnh lùng nói: “Nó không phải em trai, nó là hung thủ cướp mẹ cháu đi.”

Sau vụ nổ đò Đỗ Chiều cũng buộc phải rời khỏi quân ngũ.



Vào ngày rời quân ngũ, Đỗ Chiều đã mang Đỗ Thanh Vy và Đỗ Thanh Việt đến nơi Lưu Thanh đã chết, trong một thời gian ngắn, nơi này đã được trải đầy hoa hồng.

Đỗ Chiều buồn bã nói: "Lưu Thanh, cậu yên tâm, anh sẽ nuôi dưỡng Hoàng Nam và Thanh Việt như con ruột của mình, anh nhất định sẽ khiến chúng lớn lên và khiến chúng hạnh phúc. Cậu và em dâu đừng lo lắng, cứ nghỉ ngơi đi.”

Con bé ngơ ngác nhìn cha mẹ đau buồn với đôi mắt to sáng ngời đó, không biết tại sao cha mẹ lại khóc thảm thiết như vậy.

Ban đầu, Đỗ Chiều định đưa cậu bé Hoàng Nam đi cùng, nhưng cậu bé nhất quyết không chịu rời đi, một mình chạy vào trốn trong rừng. Sau đó, Chu Đình Trung nói: "Đi đi, Hoàng Nam sẽ do tôi nuôi nấng, thằng bé có thành kiến với hai đứa nhỏ, trong lòng nhất định sẽ có nhiều bóng đen hơn, sau này tôi sẽ coi nó như con ruột của mình, đừng lo lắng.”

Vào ngày rời đi, tiếng khóc của đứa trẻ nhỏ vang vọng khắp khu quân sự, nó khóc: "Anh Nam... Anh Nam ơi... Con muốn anh Nam... hu hu muốn anh Nam..."

Cậu bé Lưu Hoàng Nam trốn trong rừng, khóc: "Đừng la hét nữa, em đã giết cha và mẹ tôi, Hoàng Nam sẽ không bao giờ gặp lại em nữa, anh ghét em."

Đỗ Chiều hai đứa bé trở về quê hương của Cố An Nhiên, được bổ nhiệm vào văn phòng ủy ban thành phố và từ đó bắt đầu sự nghiệp chính thức của mình.

Anh ấy cẩn thận nuôi dưỡng Thanh Việt đồng thời, huấn luyện Thanh Vy. Anh phát hiện đứa nhỏ Thanh Vy khi gặp phải chuyện nhỏ thường hay lúng túng, thay vì nghĩ cách giải quyết lại luôn trốn tránh, điều này khiến anh khá đau đầu, sức chịu đựng của con gái rất kém rất dễ sụp đổ. Vì vậy, anh mới đặc biệt nghiêm khắc với con gái trong việc rèn luyện thể chất cho cô bé.

Nhưng cô bé Đỗ Thanh Vy này khi tham gia kiểm tra luôn trượt hoặc sẽ gian lận. Mỗi lần như vậy đều sẽ bị anh cầm gậy đánh.

Nhìn cảnh con gái mình như vậy Cố An Nhiên vô cùng đau lòng, nhưng bà cũng cố nín nhịn. Nhưng lần tiếp theo đây bà không nhịn được nữa vừa khóc vừa cãi nhau với ông, “ Thanh Vy chỉ là một đứa trẻ, nếu anh luôn đối xử nghiêm khắc như vậy, con bé sẽ không chịu nổi.”

“ Anh làm điều này là vì lợi ích của chính con bé. Bây giờ phải nghiêm khắc để con bé có thể chịu được các loại áp lực trong tương lai.” Đỗ Chiều giải thích.

“ Anh nói hàm hồ, chỉ cần chúng ta không nói chuyện này ra Thanh Vy căn bản sẽ không biết, cũng không cần chịu nhiều áp lực như vậy. Anh sẽ làm như vậy chính là khiến con càng thêm mệt mỏi thôi."