Tình Yêu Với Thế Thân Của Bá Tổng Đã Ly Hôn

Chương 37-39




3 7

"Tôi đoán không sai cậu đúng là đồ sao chổi, cậu làm ơn mau mau tránh xa bé con của tôi ra." Chẩm Lập Phong trông thấy Phong Tử như gặp phải kẻ thù không đội trởi chung, đứng chắn trước người Vệ Tiểu Thảo như gà mẹ, không muốn bọn cậu qua lại với nhau, "Nếu thật sự có bệnh thì mau đến bệnh viện khám lại đầu óc cậu đi, tôi xin cậu đấy."

Tiếc là Phong thiếu gia hoàn toàn không lay động, còn liếc xéo hắn.

"Anh đã là chồng cũ rồi còn lanh cha lanh chanh ở đây? Đối tượng theo đuổi hiện tại của em cũng không phải anh, Tiêu ca ca bây giờ đang độc thân, anh ấy tự do!" Phong Tử nháy mắt đưa tình với Vệ Tiểu Thảo, "Tiêu ca ca, anh đừng có hãm sâu vào thứ tình yêu đầu đất với cái người kỳ cục này, bây giờ anh có quyền được lựa chọn hạnh phúc của riêng mình! Và đi kiếm tên alpha kiêu căng hồ đồ như Chẩm Lập Phong, còn không bằng em nữa nè! Em trẻ tuổi lại còn có tiền, nguyện chung trinh, sẽ một lòng một dạ với anh..."

"Cậu cũng đừng có ở đây lừa gạt vớ vẩn người ta!" Chẩm Lập Phong dắt Vệ Tiểu Thảo thì nhất quyết muốn trốn, "Bé con, em đừng có nghe cậu ta nói bậy, chúng ta về trước nha."

Vệ Tiểu Thảo bị Chẩm Lập Phong lôi đi như búp bê, lúc chạm mắt với Phong Tử lại đột nhiên nhíu mày bật cười.

Khẩu hình cậu khẽ mấp máy, chỉ có Phong Tử mới biết rõ cậu muốn nói gì.

Cậu ta thoáng cái ổn định lại, nhìn hai người này kéo sạp hàng nhỏ đi xa, má phình lên như con cá nóc, rồi trở về chỗ chiếc xe sang trọng của mình đang đậu.

- -----

"Tiểu thiếu gia."

Trong xe là một alpha có ngũ quan lạnh lẽo cứng rắn, vừa nhìn thấy cậu ánh mắt đã mềm xuống ba phần.

"Gọi gì mà gọi, gọi hồn à." Phong Tử ngã ngồi xuống ghế, sau đó không nhúc nhích nằm chờ người mà Chẩm Lập Phong thường hay nói mặt than, tiến đến tỉ mỉ hầu hạ cậu thắt chặt dây an toàn.

Phong Tử nhíu mày, giương cằm lên.

Alpha lạnh lùng nghiêm túc nắm chiếc cằm tho nhỏ của cậu, trao cho cậu một nụ hôn suýt nữa thì hít thở không thông.

Phong Tử co quắp trên ghế ngồi, khuôn mặt đỏ bừng nhưng lại có chút kiêu căng khinh miệt đối phương.

"Tên Vệ Tiêu này đúng là khó trị thật."

Phong Tử nói như vậy rồi nhìn, lệ khí trong mắt cũng dần dần tản đi, ngược lại đối người bên cạnh cong lên miệng, có vẻ trẻ con hơn.

"Vệ tiên sinh là người thông minh."

"Đó là dĩ nhiên, lúc trước anh ta dùng dăm ba câu đã xúi giục được anh, không một lời từ biệt mà vứt bỏ em đi..." Phong Tử nghĩ đến chuyện xưa lại vô cùng khó chịu, hung tợn cắn đối phương một cái, "Cơ mà thôi bỏ đi, tốt xấu gì anh ta cũng tính bà mối."

Mặt than bị cắn một cắt mặt cũng không đổi sắc, còn có thể trấn an tâm trạng tên thiếu gia khùng điên.

"Tiểu thiếu gia hiện tại lại có tính toán gì?"

"Em thì có tính toán gì? Em không còn thích đi phá duyên nhà người ta rồi." Phong Tử lấy cười nhạo chính mình, cậu nhớ lại khẩu ngữ Vệ Tiêu nói khúc cuối.

[Trăm năm hảo hợp.]

"Đại Chẩm đúng là ngốc thật nhưng." Phong Tử nhắm mắt lại, "Người yêu hắn thật sự không đơn giản."

Thú vị.

38

Chẩm Lập Phong về nhà trong sự căng thẳng, vào đến cửa thì rốt cục cũng không nhịn nổi nữa, dặn dò Vệ Tiểu Thảo.

"Bé con, em đừng nói chuyện với tên điên kia, đầu óc cậu ta có vấn đề."

Vệ Tiểu Thảo trái lại vẫn bình chân như vại, cậu thay bộ đồ mặc ra đường ra, vừa mặc đồ ở nhà vừa ứng phó với Chẩm Lập Phong.

"Em thấy hình như điều kiện của cậu ta rất tốt." Vệ Tiểu Thảo cố tình làm bộ líu lưỡi không nói nên lời, khoa trương hỏi, "Trông cách ăn mặc của cậu ta có vẻ rất có tiền... Ông chủ này, anh với cậu ta ai giàu hơn?"

Chẩm Lập Phong cuống đến độ dậm mạnh chân, lúc thay đồ còn luống cuống không xỏ được tay áo, hắn cường điệu.

"Chuyện này không liên quan đến có nhiều tiền hay không..."

Vệ Tiểu Thảo gật đầu, bình tĩnh nói.

"Ầu, vậy ra cậu ta giàu có hơn."

Cậu nhìn vẻ mặt sốt ruột dáng vẻ vội vàng hốt hoảng của Chẩm Lập Phong mà buồn cười, nhất quyết làm lơ hắn, vội vàng làm việc của mình.

Gần đây nhiệt độ thay đổi, Vệ Tiểu Thảo dự định đi đổi quần áo theo mùa, rồi thả quần áo không mặc nữa vào hòm đem cất đi.

Cậu làm lơ Chẩm Lập Phong, nhưng Chẩm Lập Phong vẫn còn mặt dày bám theo cậu không tha.

Chẩm Lập Phong nhìn cậu đường đường chính chính đi xắp xếp quần áo, cả người sợ tới mức lập tức đứng chắn trước tại tủ, không cho phép Vệ Tiểu Thảo cầm cái gì.

"Em tính dọn tủ làm gì?" Chẩm Lập Phong sốt ruột chết, hắn nhìn Vệ Tiểu Thảo, nhất quyết ra vẻ thấy chết cũng không sờn, "Em muốn bỏ đi với cậu ta? Anh không cho phép!"

Vệ Tiểu Thảo cảm thấy không biết phải làm sao, nhìn bộ dáng này của hắn, lại không nhìn được trêu chọc hắn.

"Em trước đó đi cùng ông chủ là để làm công, làm cho ai cũng như nhau. Hiện tại em gặp được công việc lương cao hơn, muốn đi ăn máng khác cũng bình thường mà."

"Em!" Chẩm Lập Phong đỏ mắt, hắn chỉ trích người trước mắt như cô vợ nhỏ bị người ta vứt bỏ, "Vệ Tiêu em không có trái tim!"

Hắn nói xong cũng không muốn Vệ Tiểu Thảo tiếp lời, nhào cả người vào ôm cậu.

Vệ Tiểu Thảo không kịp đề phòng, bị quái vật khổng lồ công kích như thế, vía sau lưng lại mềm nhũn, phía sau hãy còn là giường, với lại một tay Chẩm Lập Phong ôm eo, một tay sờ đầu cậu, cho nên cũng không bị thương, chỉ bị giật mình.

"Chẩm Lập Phong, anh có..."

Chẩm Lập Phong căn bản cho cậu cơ hội nói, nước mắt lại bắt đầu rơi lộp bộp lộp bộp.

"Anh không cho phép em đi! Anh mặc kệ! Em đã về rồi thì cũng đừng nghĩ đến chuyện rời đi!"

Vệ Tiểu Thảo không trốn tránh được, chỉ có thể máy móc, lau mặt cho người kia.

Cậu hơi bất đắc dĩ, cau mày nói.

"Em không hiểu anh đang nói gì."

"Em cứ luôn muốn giả bộ mất trí sao cũng được, chỉ cần em còn đang ở bên cạnh anh, em muốn chơi anh thế nào cũng được..." Chẩm Lập Phong hung hăng dụi đầu vào cậu, tủi thân ghê gớm, "Nhưng không cho phép em bỏ đi!"

"Ông chủ, lời ấy có vẻ sai sai." Vệ Tiểu Thảo xoa xoa đầu hắn, lại mạnh miệng nói, "Em với anh không ký hợp đồng, cũng không có nảy sinh quan hệ không đứng đắn gì, vậy nên giữa hai ta không có bất kỳ trách nhiệm nghĩa vụ nào."

"Vậy thì làm chuyện không đứng đắn thôi."

Người đàn ông cao lớn đang khóc lóc bỗng đột nhiên nghiêm mặt, lập tức hôn khiến Vệ Tiểu Thảo không kịp trở tay.

"Mẹ kiếp... Đại Chẩm cái đồ ngốc này, ha..."

Lần cuối cùng chúng ta hôn nhau là khi nào?

Vệ Tiểu Thảo còn chưa kịp nghĩ, thì bị mùi vị chua chua hun cho choáng váng, chỉ có thể thuận theo hòa quyện vào quả sơn trà to bựa trong lòng, ngoan ngoan bị ngào thành nước đường, chảy ra mật ngọt.

...

Từ sau khi ly hôn, còn là lần đầu tiên Chẩm Lập Phong được vui vẻ như vậy, hắn như chở thành thàng nhóc đầu đường xó chợ năm đó, hắn chùm chăn bông cười ngốc nghếch, sau đó còn bị bé con đạp một phát.

Hắn ló nửa cái mặt ra nhìn Vệ Tiểu Thảo, ôn thuần nói: "Em đánh nhẹ thôi, ngài mai anh còn phải họp."

Vệ Tiểu Thảo đưa tay véo hai cái má nghịch ngợm này, vừa bực mình vừa buồn cười.

"Cái anh này!"

Phiền quá.

3 9

Sau lần đó, mặc dù vẫn chưa giải hòa, nhưng mà chuyện này đối với cặp chồng chồng đã ly dị bọn họ mà nói, đã là quay về trạng thái tốt đẹp hiếm có.

Ngoại ăn chung ở chung ra, Vệ Tiểu Thảo còn không né tránh bất kỳ tiếp xúc thân mật nào của Chẩm Lập Phong. Nhưng dù vậy, Chẩm Lập Phong vẫn lo sợ bất an như cũ.

Hắn nói không rõ chính mình kiểu này tâm trạng là từ đâu mà đến, nhưng mà hắn lại không cách nào khắc chế chính mình bối rối.

Chỉ riêng lần này hắn trông thấy Vệ Tiểu Thảo lại tìm tới tìm lui tại tủ quần áo thì đã lập tức bắt đầu nơm nớp lo sợ, hắn chạy ngay đến trước mặt đối phương tò mò hỏi.

"Em đang thu xếp gì vậy?"

May thay Vệ Tiểu Thảo không phải đang muốn chạy trốn.

"Em mới thấy gần đây có hoạt động thu gom quần áo quyên tặng, tính xem xem có loại ra được ít đồ cũ có thể đem đi quyên góp không."

Lần này Chẩm Lập Phong không hốt hoảng nữa, lại bắt đầu xum xoe.

"Để anh giúp em nha..."

Vệ Tiểu Thảo thấy sao cũng được, gật đầu với hắn.

"Tùy ý anh."

- -----

Hai người bọn họ đều từng trải qua khoảng thời gian nghèo khó, cho dù sau này có phát đạt cũng chưa từng tiêu xài quá tay, cũng có khá nhiều quần áo cũ, Vệ Tiểu Thảo vào phòng chứa đồ, muốn lấu mái cái hòm thùng giấy trong góc ra đây.

Chẩm Lập Phong thấy cậu định thò tay, thì ngay lập tức lao tới.

"Để anh để anh, mấy việc nặng việc cực kiểu này, sao mà để em tự làm được."

Vệ Tiểu Thảo đã quen với cái kiểu tự tung tự tác của Chẩm tổng mấy ngày nay, chỉ liếc xéo hắn rồi để mặc hắn làm thay.

Chẩm Lập Phong bị bé con liếc cũng không tức giận, cười hì hì chuyển rương lớn vào phòng ngủ, để dưới đất cho Vệ Tiểu Thảo lật xem.

Vệ Tiểu Thảo ôm quần áo đang xếp bên trong ra, Chẩm Lập Phong bên cạnh nhìn cũng không nhịn được cảm khái.

"Mấy bộ đồ này đã cũ lắm rồi."

Hắn đưa tay túm từ dưới đáy lên một chiếc áo dày bọc được trong túi chống bụi vô cùng cẩn thận, ánh mắt hoài niệm nói.

"Em coi cái này này, là thứ đồ cao cấp nhất mà hồi đó chúng ta mua được... Ha ha ha."

Vệ Tiểu Thảo cũng sửng sốt một chút, trong mắt cũng mang theo chút hồi ức lóe lên.

"Đúng thật."

- -----

Thứ gọi là "Mặt hàng cao cấp" thực ra chỉ là một món đồ giả da.

Sợi lông gia công, dáng ngắn màu trắng, bây giờ nhìn lại vừa quê vừa tục.

Có thể đây là món đồ đã tiêu tốn của hai người năm trăm đồng ròng ra, phải bán hơn bảy tám trăm xiên đồ mới kiếm lại được.

Đó là thời điểm bọn họ mới mở được một quán ăn nhỏ nhỏ.