"Không phải cô biết bơi sao? Tại sao cuối cùng vẫn là tôi vớt cô từ dưới nước lên?"
"Tôi....tôi.....tôi đã nói...là không giỏi. Nhưng cô..., không biết cô đang nghĩ cái gì, cứ vậy nhảy xuống, cô không sợ chết sao?"
Sau cú nhảy kỳ quái của Hiên Cảnh, Tần Hiểu cũng nhảy xuống, nhưng cuối cùng lại là Hiên Cảnh kéo Tần Hiểu sau khi uống một bụng nước, sắp chết đuối lên bờ. Sau vài lần ép bụng cô vài lần, cô liền ói ra một vũng nước lớn. Còn về phần Hiên Cảnh, có làm hô hấp nhân tạo bằng miệng hay không, ý thức của Tần Hiểu đã rời rạc, không nhớ rõ. Hiên Cảnh không nói, cô cũng không tiện hỏi.
Âm thầm đi đến bệnh viện, xử lý cánh tay của Tần Hiểu một chút, không dám quấy rầy cha mẹ. Nhưng lại làm bác sĩ thật bó tay, hỏi Tần Hiểu còn muốn giữ cánh tay phải này không? Tần Hiểu không có gì để nói, Hiên Cảnh lại xem như không có gì, đứng một bên xem kịch vui.
Tần Hiểu rất muốn hỏi Hiên Cảnh, đến tột cùng là cô muốn hành hạ người ta đến mức nào đây?
Tần Hiểu cũng muốn hỏi bản thân một chút, tại sao lại phấn đấu quên mình, vì cái người mà não ở ngoài hành tinh kia?
"Này!" - Trở lại khách sạn, hai người đều mệt ngã xuống giường. Hiên Cảnh vươn người, nằm bên cạnh Tần Hiểu, nói: "Tôi kêu cô cứu tôi, thì cô thật sự nhảy xuống hả?"
"Tôi cũng chả biết tại sao đây." - Tần Hiểu cười. Nàng không phải qua loa, mà chính bản thân nàng cũng không có đáp án.
Hiên Cảnh úp mặt xuống ga giường trắng tinh mềm mạu, mi khẽ rung, thấp giọng nói: "Ừ, vì cô là người tốt."
"Hả? Cái gì?"
"Không nghe thì thôi."
"Cái quái.....Cô đúng là quái nhân....." - Giọng nói Tần Hiểu nhỏ dần, ngủ thiếp đi.
Trong mơ Tần Hiểu ngửi thấy một mùi hương, không giống mùi nước hoa nào, mà là mùi sữa tắm tươi mát sau khi tắm. Hương thơm đọng lại trên khắp khuôn mặt nàng, rồi bất ngờ ập đến, bao phủ toàn bộ khứu giác của nàng.
"Hử?" - Tần Hiểu cảm thấy có người hôn lên môi mình, mềm mại, ngọt ngào.
"Thần Tư...." - Nàng gọi tên theo bản năng mà gọi tên Thần Tư, theo thói quen hôn đáp lại, gặm, mút, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò. Trái tim lại bắt đầu động, nhiệt độ cơ thể tăng lên, muốn nhiều hơn. Tần Hiểu ôm bằng hai tay, nhưng trống rỗng.
Đột nhiên bừng tỉnh, bên cạnh không ai, Hiên Cảnh cũng không biết đã đi đâu.
"Thì ra là mơ....." - Tần Hiểu ngồi dậy thở dài. Giấc mơ quá mức chân thực, ngay cả sự ngọt ngào vẫn còn đọng lại trên môi. Sâu trong cơ thể trái tim đập liên hồi vì giấc mơ đầy trêu chọc này. Rất lâu không cảm nhận được sự khao khát đó, làm Tần Hiểu có chút mất tập trung.
"Thức rồi." - Hiên Cảnh đẩy cửa đi vào, mái tóc ướt nhẹp, khoác áo tắm. Trong tay ôm quần áo sạch, vừa được giặt khô dưới lầu.
"À......" - Sự rung động thầm lặng trong lòng Tần Hiểu vẫn chưa dừng lại, Hiên Cảnh còn đột nhiên xuất hiện làm nàng có chút không biết làm sao và lúng túng. Không biết nên nói gì.
"Có muốn uống rượu không?" - Hiên Cảnh đặt quần áo trên giường, giống như làm ảo thuật, lấy ra một chai rượu từ trong ống tay áo tắm.
"Ồ, cô mua à?"
"Không. Đi ngang qua nhà hàng ở sảnh, tiện tay đem về."
Tần Hiểu hít vào một hơi, thở dài nói: "Cô có thể làm trộm đó, sẽ không có cảnh sát đến bắt cô chứ? Nếu có thì tôi cũng mặc kệ cô." - Tần Hiểu lập tức lấy lại tinh thần, đứng dậy tìm đồ mở nút chai. Hai người phí một đống sức mới mở được chai rượu.
Hai người vui vẻ rót rượu, mở tivi. Hoàn toàn không để ý đến chương trình ồn ào trên tivi, hai người vừa uống vừa trò chuyện.
Hiên Cảnh nói: "Vị rất ngon, nếu có thêm đá thì tốt. Này, tửu lượng cô thế nào? Uống được bao nhiêu?"
"Tôi không uống được nhiều, không biết thưởng thức rượu, nhưng thích uống. Ha ha, cô cũng nên cẩn thận."
"Cẩn thận cái gì?"
Tần Hiểu uống một hớp, cười hắc hắc nói: "Có một người đẹp ở chung phòng, tôi sợ say đến mất lý trí."
Hiên Cảnh "hừ" một tiếng, cũng uống một hớp, nói: "Cô mới nhiêu đó đã say rồi, không giữ mồm giữ miệng."
Tần Hiểu xua tay cắt ngang: "Tôi không tốt lành như cô nghĩ đâu, có nhiều thứ bên ngoài đều là giả vờ."
"À? Vậy bên trong cô thật sự là người thế nào?"
Tần Hiểu cười hắc hắc, đặt ly rượu lên tủ đầu giường, giơ tay trái ôm lấy vai Hiên Cảnh, ghé sát mặt cô, ánh mắt mờ mịt nói: "Tôi à, tôi chính là loại rất muốn được người khác công nhận, nên tôi đặc biệt hy vọng người khắc sẽ nghĩ tôi là một người tốt, không muốn ai biết tôi là người nóng nảy. Có thể tôi chẳng có chút ưu điểm gì, ngoại hình xấu lại còn xấu tính, sẽ không có ai thích."
Đối với sự thân mật thiếu lịch sự của Tần Hiểu, Hiên Cảnh không phản kháng, cho phép Tần Hiểu ôm.
"Tại sao phải cần người khác công nhận? Cái nhìn của người khác quan trọng đến vậy sao?"Tần Hiểu nghe xong, cười "ha" một tiếng, nói: "Cô xinh đẹp như vậy, tất nhiên có thể là chính mình. Cho dù cả ngày mặt lạnh, nhưng vẫn có người yêu thích cô, nhìn cô, đến gần cô. Nhưng người như chúng tôi thì khác, nếu như tôi có tính cách kì lạ của cô, thì sẽ chẳng ai muốn đến gần."
Hiên Cảnh quay đầu, chóp mũi hai người sắp chạm vào nhau. Khoảng cách cả hai rất gần, nếu là bình thường Tần Hiểu sẽ sớm cách xa 3m. Nhưng lúc này, nàng vẫn còn nhìn Hiên Cảnh mà cười hắc hắc.
Hiên Cảnh cũng cười, vỗ vỗ mặt cô, nói: "Sẽ không, nhìn lâu cô cũng rất đáng yêu."
Hai con mắt Tần Hiểu sắp mở hết nổi, vẫn còn cười khúc khích: "Cảm ơn chị gái, cô cũng rất đẹp."
Tần Hiểu uống gần nửa chai rượu, cảm giác nhất định là hơi say rồi. Nếu không, tại sao ánh nàng cứ nhìn thấy Hiên Cảnh, lại còn xấu hổ nữa chứ?
Không biết rượu đã hết từ lúc nào, Tần Hiểu kéo Hiên Cảnh nằm xuống giường. Trong mơ hồ, nàng nghe thấy Hiên Cảnh thì thầm vào tai mình cái gì đó. Để tôi kể cô nghe một câu chuyện, đây chỉ là một câu chuyện mà thôi.
Cách đây rất lâu, có một cô gái bị gia đình bỏ rơi ở một đất nước xa lạ không ai biết, cuộc sống chỉ có âm nhạc. Không có bạn bè, không có người thân, người bên cạnh nói nàng nghe không hiểu, toàn bộ thế giới chỉ có một mình nàng. Nàng dùng đồ ăn để giải quyết áp lực, ăn ăn và ăn, mãi đến tận một ngày, nàng đứng trước gương, không nhận ra nổi bản thân vì cơ thể mập mạp. Ngay khi nàng cảm thấy như bị toàn thế giới bỏ rơi, thì một cô gái đã xuất hiện bên cạnh nàng. Cô ấy chơi piano rất giỏi, mỗi buổi sáng cô ấy đều đàn một bản nhạc du dương cho nàng nghe. Cô ấy không chê thân hình của nàng, tỏ tình với nàng, cũng nói sẽ vì nàng mà đàn piano cả đời. Nàng tự nhiên bị tình yêu thuần khiết, không chút tạp niệm này làm run động. Hai người đã đến với nhau như thế.
Cả hai cùng trò chuyện về âm nhạc và cuộc sống, cùng đi du lịch khắp nước Úc, chụp rất nhiều bức ảnh. Thế nhưng cô gái mập mạp ngày xưa không xuất hiện trong hình, nàng nói, chờ khi nàng gầy xuống thì sẽ tự chụp. Nàng nhất định sẽ giảm cân.
Những cô nàng mập mạp thường rất tự ti, tự ti đến mức không muốn chạm vào bất kỳ ai, kể cả tình yêu. Nàng không muốn ai chạm vào cơ thể sồ sề, kém thẩm mỹ của mình. Mặc dù cô gái yêu piano kia thường nói, mình yêu cậu không phải vì bề ngoài, mình yêu cậu vì cậu là chính cậu. Cho dù cậu nặng 100kg, hay 200kg, cho dù cậu là phụ nữ hay đàn ông, mặc kệ bề ngoài cậu thế nào, điều mình yêu chính là tâm hồn của cậu, không phải bề ngoài. Nhưng cô gái mập không thể phớt lờ điều đó, dùng tất cả biện pháp, thậm chí không tiếc làm hư dạ dày của mình, cuối cùng đã giảm cân được sau nhiều lần bị viêm dạ dày. Nàng tưởng rằng, hạnh phúc trong cuộc đời của nàng đã đến. Nhưng người yêu đã rời đi, không nói tại sao, nàng cũng không hỏi lý do. Nàng tự hành hạ mình, vì tôn nghiêm của bản thân....
Tần Hiểu ôm Hiên Cảnh vào lòng, xoa đầu cô nói: "Tôi hiểu, đừng buồn, có tôi ở đây......"
Hiên Cảnh nằm im một lúc trong lòng cô, sau đó chui vào cái ôm của Tần Hiểu, tự nói: "Đây chỉ là một câu chuyện."
Nắng sớm chiếu vào phòng, tối qua ngủ không đóng rèm cửa sổ. Mắt Tần Hiểu bị ánh sáng làm đau nhức, từ từ mở mắt. Cảm thấy trong lòng có thứ gì đó ấm ấm, mềm mại, không giống như chăn. Vừa cúi đầu nhìn, suýt nữa la lên, tiếng "A" này được giữ trong cổ họng rồi nuốt xuống."Sao mình lại ôm cô ấy ngủ?" - Tần Hiểu sợ xanh mặt, nhớ tối qua có uống rượu. Vội vàng giở chăn lên nhìn, may mắn là quần áo vẫn còn nguyên.
Muốn nhớ lại một số chi tiết, nhưng lại không nhớ nỗi cái gì hết. Trong đầu trống rỗng, chỉ có một số mảnh vụn xảy ra, như một giấc mơ.
"Thức rồi?" - Hiên Cảnh vẫn còn ngái ngủ, ngẩng đầu nhìn Tần Hiểu.
"Cái này...." - Tần Hiểu thực sự rất hoảng.
"Đừng sợ thế." - Hiên Cảnh đứng lên, vuốt lại mái tóc rối, nói: "Không có gì xảy ra." - Nói xong, còn khinh thường lắc đầu một cái: "Tôi không có hứng thú với mẫu người như cô." - Nói xong, Hiên Cảnh liền ngáp, rồi đi vào phòng vệ sinh. Chỉ còn lại Tần Hiểu ngồi trên giường, gương mặt mờ mịt, ngồi nhớ rất lâu, rồi tự giễu, nói:
"A ha, quả nhiên là nằm mơ."